Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách quý đặc biệt đến dự hội

Phiên bản Dịch · 4765 chữ

Xe ngựa vừa tới nơi thì mặt trăng cũng từ mặt sông nhô lên. Bóng đêm bao phủ mênh mông. Đình Vân lâu nằm bên bờ sông, vốn là một tửu lâu , tối nay được Lãnh Túy bao trọn. Trước lầu có khoảng mười chiếc xe ngựa đang đỗ ngoài ra còn có vài con tuấn mã. Cảnh tượng trông rất náo nhiệt. Xem ra người tới dự không ít. Lãnh Túy mặc một bộ thanh sam, vẫn cải trang nam nhi, đứng ở cửa nghênh tiếp.

Chào hỏi qua, Lôi Lôi theo Tiêu Bạch lên lầu.

Gian phòng trên lầu này có thể coi là khá rộng , khoảng chừng năm mươi , sáu mươi mét vuông nhưng giờ khắc này lại có chút chen chúc, ấm áp hoà thuận vui vẻ. Có khoảng hai mươi người đang đứng hoặc ngồi, trong đó người lớn tuổi ước chừng hơn 50 tuổi. Thanh niên chiếm đa số. Họ là những thư sinh tao nhã hoặc là công tử quý tộc. Họ cùng nhau chào hỏi , nói chuyện. Những tiếng “ Vương huynh, Triệu huynh” vang lên liên miên. Ngoài ra còn có sáu bảy nữ tử, vẻ ngoài trầm tĩnh nhưng toát lên ngạo khí.

Chỗ ngồi đã sớm được sắp xếp, bên cạnh có chừng mười chiếc bàn nhỏ, trên đặt mấy đĩa hoa quả khô. Bởi vì gió lớn nên cửa số chỉ hé ra hai cánh, có thể nhìn thấy lan can chạm trổ hoa văn bên ngoài, được ánh trăng chiếu vào giống như phủ nhẹ lên một lớp sương mỏng

Bản thânTiểu Bạch đã có khí chất đặc biệt, hôm nay mặc như vậy càng thu hút sự chú ý của người khác. Hắn lập tức biến thành tiêu điểm của hội thơ. Người quen biết đều đến vây quanh hắn bắt chuyện. Người không quen biết đều chắp tay làm quen. Điều này khiến Lôi Lôi vô cùng tự hào.

Tiêu Bạch đáp lễ vài câu, rồi tìm ghế ngồi xuống.

Lôi Lôi đặc biệt muốn tìm Tần Lưu Phong. Ai biết được ngó hết góc này góc nọ cũng không thấy bóng dáng Lưu tài tử.

Nàng kéo kéo Tiêu bạch: "Tần Lưu Phong không có tới đây." Ngữ khí có chút thất vọng.

Hắn nhìn nàng, trầm mặc.

Không lâu sau, Lãnh Túy đi lên lầu, sắc mặt rõ ràng không tốt lắm. Lôi Lôi cười trộm. Nàng ta đã đứng ngóng Tần Lưu Phong đến chỗ này. Giang hồ đệ nhất tài tử hôm nay không tới, hội thơ sẽ không có gì đặc sắc. Huống hồ Tần Lưu Phong trước kia đồng ý tới, bây giờ vô cớ thất hứa. Đúng là không coi ai ra gì, không cho tài nữ tí thể diện nào. Có điều không liên quan, kỳ thực Phong Lưu Tài Tử tối nay tới không đến cũng không vấn đề gì. Còn có ta cùng"Tiểu Bạch" đến cho ngươi thể diện đây. Lão nương ta là có chuẩn bị mà đến nhá!

Lãnh Túy đi tới giữa căn phòng, mọi người tự giác trật tự. Lôi Lôi than thở đây mới là phong độ của một tài nữ , sức hiệu triệu thật không nhỏ

Đôi môi khẽ mở, Lãnh Túy nói: "Chư vị đường xa mà đến, Lãnh Túy cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bây giờ thời gian cũng sắp tới tồi, người cũng đã đến đủ rồi. . . . . ."

Lập tức có người ngắt lời nàng, kỳ quái: "Lãnh cô nương, không phải nói Tần huynh cũng sẽ tới sao, hiện nay người còn chưa tới, sao đã vội mở màn, không bằng chờ một chút?" .

Lãnh Túy lạnh nhạt nói: "Không cần, ta đoán hắn có việc không thể tới. Giờ bắt rất nhiều người chờ một người. Làm lỡ chư vị là chuyện nhỏ, quy củ không thể hỏng "

Nàng tiếp tục cất cao giọng: "Hôm nay lag ngày hội lớn của giang hồ , Lãnh Túy may mắn, đặc biệt mời Thái lão tiên sinh làm người giám sát."

Lôi Lôi theo mọi người đứng dậy làm lễ.

Vị trí quan trọng kia là một ông già đang ngồi râu dài ,cười chắp tay với mọi người. Bộ dáng của người này cao thâm khó lường, hiển nhiên thân phận không thấp.

Mọi người ngồi xuống.

Giới thiệu xong nhân vật quyền lực của buổi tối hôm nay, Lãnh Túy bắt đầu giới thiệu khách mời đặc biệt: “Hôm nay tham dự còn có hai vị quý khách, chính là Tiêu Bạch- Tiêu công tử của bách Thắng Sơn trang . . . . . ."

Tuy rằng hắn ít khi tham dự những sự kiện như thế này nhưng danh tiếng của Tiêu Tiêu Phượng Minh đao không người nào không biết. Ai nấy đều kính trọng. Thái lão tiên sinh cũng gật đầu: "Lòng mang chính khí, trong lồng ngực liền tự có Thiên Địa, nếu không phân rõ thiện ác, vẽ đường cho hươu chạy, liền thì uổng phí tài học."

Tiêu Bạch khiêm tốn hai câu, không tiếp tục nói nữa.

Lãnh Túy tiếp tục giới thiệu: "Còn có. . . . . . Lôi Lôi cô nương."

Nghe thấy cái tên này, Thái lão tiên sinh thay đổi sắc mặt: “Hẳn là ngươi nói đến người làm bài thơ mẫn nông Lôi Lôi cô nương?"

Lãnh Túy khẽ khom người, cung kính trả lời: " Đúng vậy"

Mọi người kinh ngạc nhìn Lôi Lôi, dồn dập tán thưởng . Thái lão tiên sinh cũng liền gật đầu liên tục, vút râu nói "Hiếm thấy" .

Bài thơ đi trộm quả nhiên dùng tốt. Lôi Lôi trong lòng đắc ý nhưng trên mặt ra vẻ khiêm tốn dáng , âm thầm phỏng đoán. Hóa ra là bài thơ “ Cày đồng giữa bổi ban trưa” đã được truyền ra, chẳng lẽ Phong Lưu Tài Tử là sợ ta lại cho hắn ăn rau hẹ nên không dám tới?

Chợt nghe Lãnh Túy nói: “ Ngày hội hôm nay, chư vị không cần gò bó, có bản lĩnh thật sự thì cứ thể hiện, gười nào tài cao sẽ đứng đầu”

Lôi Lôi ngồi thẳng.

Lãnh Túy chuyển hướng bên cạnh, gật đầu ra hiệu: "Xin mời thơ đề."

Hạ nhân đứng ở góc lập tức kéo dây thừng xuống, trong nháy mắt thì cuộn giấy màu trắng treo cao trên bức tường phía đông rơi xuống, trên có viết 3 hàng chữ to đẹp đẽ thanh thoát.

Vào ngày 15, lấy trăng làm đề, thể thơ ngũ ngôn hoặc thất ngôn đường luật hoặc các điệu hát dân gian

Mọi người ồn ào: “ Bên ngoài ánh trăng cực kì thích hợp để trở thành chủ đề hôm nay

Lãnh Túy cau mày: “ Ta xưa nay không thích gò bó, nhìn qua nhìn lại tuy chỉ có vài chữ nhưng ngược lại hiếm thấy có bài hay”

Mọi người đều nói phải.

Lãnh Túy nói: “ Chư vị cứ tự nhiên, nơi này đốt một nén hương. Sau khi hương cháy hết, các vị trở về thể hiện tài năng”

Này hương là đặc chế, cháy hết ước chừng phải gần nửa canh giờ. Mọi người vội vàng đứng dậy, đi ra cửa ngắm trăng để tìm kiếm linh cảm.

Tại một góc nào đó, Lôi Lôi cười khoái chí.

Thơ ca về trăng nhiều như vậy, tùy tiện lấy ra một bài cũng đủ rồi. Phen này vị trí "Đệ Nhất Tài Nữ" ngày hôm nay ta không ngồi cũng không được!

Thấy nàng một mình cười ngây ngô, bên cạnh Tiêu Bạch rất kinh ngạc, cẩn thận quan sát nàng nửa ngày, rốt cục mở miệng: "Ngươi. . . . . . Không có sao chứ?" Ý tứ, ngươi không bị bệnh gì đó chứ?

Lão nương là nữ chính tầm thường nhưng chắc chắn sẽ không ngâm những bài cấp độ trẻ con như: “ Sàng tiền minh nguyệt quang”. Lôi Lôi lập tức khôi phục bình thường, kéo hắn: "Đi, chúng ta đi ra ngoài ngắm trăng!" .

Ánh trăng ngàn dặm, dòng sông yên tĩnh không hề có tiếng động. Ánh trăng dát bạc lên dòng nước trong veo. Lan can gió rất lớn, mang theo chút lạnh, khiến người ta có chút run rẩy.

Đương nhiên, không thể để chút gió lạnh phá hỏng hứng thú của mình, Lôi Lôi nói: “ "Đêm nay mặt trăng thật đẹp ! Đáng tiếc a đáng tiếc. . . . . ."

Hắn hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Lôi Lôi lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc Tần Lưu Phong không….. ." Chiêm ngưỡng được phong thái của lão nương

Hắn liếc nhìn nàng một cái, dời tầm mắt.

Nếu thơ đã có, Lôi Lôi bắt đầu muốn tâm sự.

Không thể bán đứng mỹ nhân ca ca, cũng không có thể phản bội"Tiểu Bạch" . Làm sao để có được biện pháp vẹn cả đôi đường? Mấy ngày nay nàng một mực suy nghĩ vấn đề này, vẫn là nghĩ ra một kế sách. Mỹ nhân ca ca muốn tâm pháp chỉ để làm cái chứng cứ, để Truyền Kỳ cốc cúi đầu thần phục, thống nhất Tinh Nguyệt giáo, chính hắn cũng không luyện, đương nhiên sẽ không cho người khác luyện. Người chưa luyện qua sẽ phát hiện tâm pháp có vấn đề hay không? Không bằng phỏng chế một quyểntâm pháp giả mang cho hắn. Dù sao thì mỹ nhân ca ca cũng chưa từng thấy tâm pháp thật sự.

Nàng sờ sờ cằm, càng nghĩ càng thấybiện pháp này khả thi. Coi như bị phát hiện, ta cũng có thể đổ lỗi cho "Tiểu Bạch" trên TV trộm nhầm tuyệt thế bí kíp võ công là chuyện thường tình sao. Nhưng đôi khi cũng phát sinh một số vấn đề.

Muốn gạt được vị ca ca lợi hại kia, đồ vật nhất định phải giống gần như thật. Hiển nhiên việc này chỉ bằng vào sức nàng thì không thể nào hoàn thành. Muốn gạt được vị ca ca lợi hại kia, đồ vật nhất định phải giống gần như thật. Hiển nhiên việc này chỉ bằng vào sức nàng thì không thể nào hoàn thành. Lôi Lôi đối với tâm pháp võ công một chứ không biết, xương cốt toàn thân có bao nhiêu cái nàng cũng chịu. Hơn nữa việc trộm tâm pháp Phượng Minh đao cũng cần sự phối hợp của Tiểu Bạch. Đến thời điểm đồ bị trộm mất mà người sơn trang không có phản ứng gì mà mỹ nhân ca ca tin nàng mới là lạ .

Nhưng "Tiểu Bạch" căm hận kẻ ác, việc này có thể nói cho hắn biết sao?

Lôi Lôi do dự nhìn hắn.

Dưới ánh trăng màu bạc, gương mặt hắn càng tuấn tú, sống mũi thẳng tắp cũng lộ ra, trông càng quang minh chính đại. Cộng thêm tư thái cao ngất, hắn quả thực là một thân chính khí.

Xin lỗi mỹ nhân ca ca , nàng ôm hi vọng: "Tiểu Bạch, ta có một chuyện. . . . . ." .

Hắn quay sang nhìn nàng.

Lôi Lôi thăm dò: "Ngươi nếu như gặp người của Ma giáo, làm sao bây giờ?"

Nghe được hai chữ "Ma Giáo" , vẻ mặt của hắn trùng xuống, viễn vọng giang sơn, trong mắt mơ hồ lộ ra sát khí, trong miệng lạnh nhạt nói: "Ma Giáo làm hại giang hồ. Cùng dân trừ hại chính là trách nhiệm của con cháu Tiêu gia. Cái này còn hỏi ta sao?"

Lôi Lôi châm chước nói: "Vậy vạn nhất bằng hữu ngươi là người ma giáo , cũng phải giết?"

Ánh mắt hắn lóe lên.

Lôi Lôi che giấu chột dạ, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra: "Vạn nhất, chỉ là vạn nhất."

Hắn hừ lạnh: "Chớ có nói bậy!"

"Làm sao?"

"Đạo bất đồng, không thể bàn bạc thương lượng.Tiêu Bạch sao có bằng hữu như thế!"

Lôi Lôi tranh luận: "Trong ma giáo cũng có người tốt, giết nhầm rồi làm sao bây giờ?"

Hắn nói: "Chuyện nực cười! Ma Giáo sẽ có người tốt sao?"

"Ai nói không có, lẽ nào trong Ma Giáo người người đều từng làm chuyện xấu?"

"Hiện tại không có làm, sớm muộn cũng sẽ làm, giữ lại là gieo vạ!"

"Các ngươi nhất định phải loại trừ bọn họ. Đánh tới đánh lui cũng không sẽ làm bị thương người vô tội sao?"

Hắn không chút do dự: "Nếu như không có hi sinh, làm sao có chính nghĩa!"

Vì là chính nghĩa mà hiến thân? Phỏng chừng người này từ nhỏ đã bị loại tư tưởng thâm căn cố đế ăn sâu vào đầu óc, hiện tại muốn thay đổi rất khó. Lôi Lôi bất đắc dĩ nhượng bộ: "Nếu như bọn họ cải tà quy chính thì sao?”

Hắn sửng sốt một chút: "Vậy dĩ nhiên tốt."

Dựa vào tình hình, Lôi Lôi nhen nhóm chút hi vọng, nhấn mạnh một câu: “Có thể nàng trước đây từng giết người, làm sao bây giờ?"

Hắn cau mày: "Giết người đền mạng đó là đạo lý trời đất. Người vừa cải ta quy chính càng nên rõ ràng đạo lý này. Là vì giết người thì nên tự sát để tạ tội, cầu xin sự tha thứ mới phải”

Tự sát tạ tội? Lôi Lôi run lên, những lời chuẩn bị nói ra đều thu lại.

Đây không phải phí lời sao, thảo nào lại không có người chịu cải tà quy chính. Hóa ra điều kiện tiên quyết là phải tự sát! Trên tay Thượng Quan Xuân Hoa không biết có bao nhiêu mạng người, trong đó có lão bà của hắn Hoa cô nương. Bây giờ Xuân Hoa đã chết, cái mạng này là của lão nương. Lão nương tuy có tâm bỏ chỗ tối theo chỗ sáng nhưng mà chết rồi thì có thể cải cái gì chứ. Nhìn dáng dấp"Tiểu Bạch" chắc là không biết phối hợp, không làm xong còn khuyên ta"Tự sát tạ tội" . Không được không được, vẫn là đi cùng mỹ nhân ca ca. Đối với Tiểu Bạch, ta cũng sẽ không hại ngươi, vẫn là nghĩ cách tìm được tâm pháp trước rồi đem đi phỏng chế.

Ôi, mang trên mình thân phận tiểu ma đầu,muốn nắm bắt được Tiểu Bạch thật khó vô cùng.

Cũng may Lôi Lôi là kiểu người được ngày nào biết ngày ấy cho nên nàng nhanh chóng vứt bỏ lo lắng. Phát hiện hai tay đã bị gió thổi đến lạnh lẽo, sắp đông cứng vào rồi, nàng đưa hai tay lên xoa xoa vào nhau: “"Tiểu Bạch huynh có lạnh hay không?"

Hắn lắc đầu.

Lôi Lôi lập tức cầm lấy tay hắn để sưởi ấm. Quả nhiên ấm áp đến cực độ.

Hắn cuống quít muốn rút về.

Lôi Lôi tội nghiệp nói: "Tiểu Bạch, muội lạnh."

Hắn không nói gì, nhìn chung quanh thấy mọi người đang bận rộn tìm cảm hứng thơ ca, cũng không để ý bên này nên hắn không nói gì.

Lôi Lôi được voi đòi tiên: " Tay kia nữa"

Hắn vươn tay trái ra

Bàn tay lớn che tay nhỏ, nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền đến, Lôi Lôi lập tức bỏ ý nghĩa trở về lầu thơ, muốn tiếp tục ở lại bên ngoài dù nàng lạnh đến mức sắp đóng băng."Đêm nay trăng thật đẹp, đã sớm nên nghĩ đến là cái đề mục này!"

Hắn trầm mặc chốc lát, gật đầu: "Ta thường ngày cũng không biết, hóa ra ánh trăng lại đẹp như vậy."

"Huynh không chú ý tới?" Nàng hoài nghi.

“ Mỗi khi có trăng, phụ thân ta bắt ta luyện võ đến canh ba”

Thời thơ ấu tươi đẹp của hắn chính là luyện võ công. Lôi Lôi kinh ngạc nhưng cũng đồng cảm với hắn. Đúng là một đưa bé đáng thương, vật hy sinh của giáo dục. Trách không được còn trẻ thế kia mà trông âm trầm như một người già. : "Ngươi trước kia là không phải mỗi ngày đều mong không có trăng đi?"

Công tử thẹn thùng, nhìn chiếc lầu cạnh sông lớn: "Tiêu gia tổ tông ở trên giang hồ làm rất nhiều đại sự, bình định tứ hải, tiêu diệt Tinh Nguyệt giáo, ta nếu không chăm học khổ luyện, làm sao gánh trọng trách này, xấu hổ."

Lôi Lôi nhìn hắn không nói.

Bên cạnh có người nói chuyện: "Hương sắp cháy hết rồi, Triệu huynh có thể có thơ rồi sao?"

Có người đáp: "Có thì có, cũng không hay lắm."

"Ta chỉ làm được hai câu."

". . . . . ."

Lôi Lôi hoàn hồn, cười thầm, các ngươi từ từ suy nghĩ, Lúc đến lão nương đã thủ sẵn một đống thơ để hù chết các ngươi!

Nàng tiếc hận: "Tần Lưu Phong sẽ không đến đây sao?"

Tiêu Bạch im lặng

Thấy hắn tựa hồ không có gì hứng thú, Lôi Lôi hiểu được, nhỏ giọng hỏi: " Huynh không tìm được cảm hứng đúng không? Đừng lo lắng, ta đây có rất nhiều thơ, đến lúc đo cho huynh mượn một bài."

Mượn một bài ? Hắn nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch: "Không cần." Lại chần chờ: "Ta đã có, chỉ là không hay lắm thôi."

Nhanh như vậy, "Tiểu Bạch" thực sự là tài trí nhanh nhẹn, văn võ song toàn! Lôi Lôi mừng rỡ: "Được được, có là được, thơ huynh làm đều hay!" Lui lui vai: "Chúng ta vào đi thôi, thật là lạnh!" .

Hết một tuần hương, người bên ngoài lục tục đi vào, vẻ mặt hoặc nghiêm nghị hoặc tự đắc, chỉ duy có Lôi Lôi định liệu trước,bộ dạng dửng dưng như không, tự nhiên hào phóng lôi kéo Tiêu Bạch ngồi xuống.

Lạnh say đi tới giữa phòng: "Hương đã cháy hết, chư vị chắc là đã có thơ ."

Mọi người bàn luận sôi nổi.

Lãnh Túy nhìn Thái lão tiên sinh: "Mọi người đều có , lão nhân gia ý của người thế nào?"

Thái lão tiên sinh gật đầu: "Lão phu mặc dù không quen làm thơ, nhưng bàn về bình thơ , tự hỏi vẫn là chen mồm vào được. . . . . .?"

Có người ngắt lời: "Lão tiên sinh quá mức khiêm nhường, lão nhân gia ngươi bình ai dám không phục?"

Mọi người phụ họa.

Thái lão tiên sinh cười không nói.

"Nói như vậy, liền bắt đầu đi, " Lãnh Túy đi tới trước án, đề bút, nhìn về một vị công tử trẻ tuổi ăn mặc nhã nhặn phía bên tay trái, "Trước tiên từ Triệu huynh, thế nào?"

Triệu công tử khiêm tốn hai câu, quả nhiên đứng dậy đọc bài thơ.

Thơ hắn rất sinh động. Lôi Lôi nghe được mà như rơi vào trong sương mù. Nàng tuy rằng cứng nhắc rập khuôn trộm được không ít bài thơ để chuẩn bị. Nhưng ở trình độ này thì không thể đùa được. Vì căn bản không hiểu ý tứ bài thơ, chỉ cảm thấy mỹ nam đọc thơ rất có ý vị, liền theo mọi người vỗ tay bảo hay.

Đảo mắt liền có mười mấy người đọc thơ, rất nhanh đến phiên Lãnh Túy

Mọi người đều cười: "Hôm nay Lãnh cô nương chủ nhà, nói vậy sớm đã có thơ hay cho chúng ta nghe

Lãnh Túy để bút xuống, lạnh nhạt nói: "Có thì có nhưng chưa chắc đã hay."

Mọi người nói: " Thơ Lãnh cô nương đâu có kém ai, đọc nghe một chút."

Lãnh Túy cũng không chối từ: "Thơ không có, ngược lại có một đoạn Thủy Điều Ca Đầu , thơ chưa hay mong mọi người cho ý kiến

Tài nữ muốn làm thơ! Lôi Lôi vểnh tai lên tập trung, chỉ thấy Lãnh Túy chậm rãi bước đi thong thả đến phía trước cửa sổ, tay trái đỡ cửa linh, hơi suy tư liền ngân nga ngâm nói: "Trăng sáng bao giờ có?

Nâng chén hỏi trời cao." (đây là hai câu thơ trích trong bài thơ “Thuỷ điệu ca đầu” của Tô Thức )

Trong đầu Lôi Lôi “oang” lên một tiếng. nàng hóa đá tại chỗ.

Bên tai là âm thanh tán thưởng

Thái lão tiên sinh kích động: "Khá lắm ‘ chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên.” (ý chỉ ánh trăng đẹp)

Triệu công tử đứng dậy: "Đêm nay chúng ta cũng không cần làm thơ nữa,tôn vinh luôn bài thơ này đi!"

"Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết (Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,

Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,), câu hay!"

"Mọi người đều nói Lãnh cô nương thi từ hiển lộ hết hào khí, không thua nam nhi, đúng như dự đoán!"

". . . . . ."

Mụ nội nó nguyên lai ngươi cũng là xuyên không tới a, không nói sớm! Lôi Lôi toàn thân sôi máu, suýt chút nữa thì ngất xỉu. Tài nữ nhà ngươi thật khiến người ta bàng hoàng, không ngại đạo nguyên bài thơ của người khác. Hóa ra cái danh tài từ là nhờ đạo thơ nên có được? Rảnh rỗi chúng ta nhất định phải bồi dưỡng tình hữu nghị thêm sâu sắc .

Đồng hương cùng cảnh ngộ không thể không ủng hộ nhau, Lôi Lôi vỗ tay hô to “ Hay, thơ hay! Thơ hay!”

Lãnh Túy đề bút ký bên dưới, cười nói: “ Ta ngâm xog rồi, Bây giờ tới lượt Vương huynh rồi”

Thư sinh họ Vương đứng dậy : “ Thơ của Lãnh cô nương hay như vậy, Vương mỗ không mặt mũi làm lại, miễn cưỡng đọc một bài thất tuyệt, mọi người chê cười” Nói xong liền ngâm: “Bến lạnh lầu sương buồn điệp điệp

Mây trời sông nước trắng màu trăng….” ( Trích bài thơ Giang Lâu Thư Hoài của Triệu Hỗ)

Đây không phải thơ của Triệu Hỗ sao! Đại ca ngươi cũng xuyên không tới à! Lôi Lôi hưng phấn, đập tay cổ động: "Thơ hay! Thơ hay!"

Tiếp theo là quý công tử họ Nghiêm : "Quạ kêu sương lạnh trăng tà.

Đèn chài giấc muộn la đà bến sông………." (Bài thơ Nửa đêm đậu bến Phong Kiều của Trương Kế)

Tóm lại là cái tập đoàn xuyên không kia đã đưa bao nhiêu người đến đây?Lôi Lôi sửng sốt một chút, tiếp tục vỗ tay khen hay, đồng thời bắt đầu lo lắng. Đồng hương các ngươi chớ đem tất cả những bài thơ hay ta đã chuẩn bị sẵn ra đọc. Nhiều như vậy cũng phải lưu lại cho ta một bài. Ta thực sự không muốn đến lượt ta sẽ phải đọc cái bài thơ của học sinh tiểu học “ Sàng tiền minh nguyệt quang”

Vẫn đề cũng không lớn bởi người tiếp theo là Tiêu Bạch.

“Vầng trăng mọc ở biển khơi/ Cùng chung một lúc góc trời soi chung.”. Ngâm xong hai câu, hắn nhìn Lôi Lôi mỉm cười.

Lôi Lôi kinh ngạc há hốc miệng to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.

Người khác xuyên không đến hay không thì nàng không rõ nhưng Tiểu Bạch thì nàng rõ nhất. Hắn tuyệt đối tuyệt đối không thể nào là xuyên không đến!

Giả thiết!

Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, Lôi Lôi rốt cục nhớ lại một nhân vật then chốt —— bộ R&D Thục tổng. Không hổ là Thiên Lôi văn! Biên soạn ra cái vở kịch có nội dung máu chó hư thế này. Không thể trở thành tài nữ tất cả là do người kia sắp xếp hết.

Tiêu Bạch ngâm xong, theo thường lệ được mọi người vỗ tay khen ngợi

Thái lão tiên sinh hài lòng gật đầu.

Tiêu Bạch nhìn Lôi Lôi

Lôi Lôi uể oải vỗ tay, lộ ra một nụ cười lúng túng, cơ hồ muốn khóc lên: "Thơ hay! Thơ hay!"

"Tiểu Bạch" a"Tiểu Bạch" , tuy rằng bài thơ này của ngươi được chấp nhận, nhưng là ngươi lấy mất bài này, ta còn cái gì để đọc đây. Còn dư lại “ Hoa gian nhất hồ tửu” ( thơ Lý Bạch) nhưng không phù hợp với quy định ngũ ngôn hay thất ngôn của hội thơ. "Xuân hoa thu nguyệt" là đề tài mẫn cảm không hợp cảnh. Đây không phải buộc lão nương đọc" Sàng tiền minh nguyệt quang" à!

Lãnh Túy cau màu: “Lôi Lôi cô nương, tới phiên ngươi."

Sét đánh ta đi. Ta đánh chết hết các ngươi. Lôi Lôi không thèm đến xỉa, đứng lên liền muốn mở miệng ——

"Tần huynh!"

"Tần huynh sao muộn như vậy mới đến!"

". . . . . ." .

Khoan thai đến muộn Tần Lưu Phong ăn mặc một bộ trường bào xanh ngọc, càng có vẻ phong lưu phóng khoáng. Hắn trước tiên hướng về Thái lão tiên sinh làm lễ, sau đó chắp tay hướng mọi người cười nói: "Không may nửa đường xe ngựa có chuyện, quấy rầy nhã hứng của chư vị, thứ tội! Thứ tội!"

Có người cười: "Tần huynh nếu thật sự hữu tâm bồi tội, không bằng làm mọt bài thơ hay, để chúng ta mở mang tầm mắt."

Mọi người gật đầu: "Có lý, Lãnh cô nương đã nói Tần huynh tuyệt đối không thể là loại gạt người."

Tần Lưu Phong nhìn Lãnh Túy, hé miệng: "Sao dám làm loạn quy củ của ngươi đặt ra"

Xảy ra chuyện ngoài ý liền muốn vội vã tới tạ lỗi , có thể thấy được hắn đã rất nể tình. Sắc mặt Lãnh Túy tốt hơn rất nhiều, nhìn Lôi Lôi: "Chuyện này. . . . . ."

Mọi người nhìn Lôi Lôi

Lôi Lôi thức thời cũng biết nên làm thế nào, ngược lại ngâm bài thơ : “ Sàng tiền minh nguyệt quang sớm một chút hay chậm một chút cũng không đáng kể, liền chắp chắp tay, thuận nước giong thuyền: "Không có chuyện gì, Tần huynh mời ngâm trước"

Tần Lưu Phong cũng chú ý tới nàng, nhíu mày: "Hóa ra là Lôi Lôi cô nương."

Đến lúc một chút khí phách cũng chẳng còn, Lôi Lôi ước gì người này biến mất ngay tại chỗ, giả cười.

Tần Lưu Phong nhìn mọi người: "Không biết làm thơ về cái gì ?"

Mọi người bận bịu chỉ dẫn hắn xem đề thơ.

Tần Lưu Phong nhìn qua đề thơ rồi lại lần lượt xem qua tác phẩm của mọi người. Nhìn thấy “ Thủy Điểu Ca Đầu” của Lãnh Túy, hắn liền dừng lại, trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: “ Hóa ra ngâm thơ về trăng. Vừa hay đêm qua ánh trăng rất đẹp, ta sáng tác được một bài. Mặc dù không phải là sáng tác ở tại thời điểm này nhưng miễn cưỡng có thể đọc ra cho mọi người bêu xấu”

Mọi người cười: "Đừng vội nói lời này, mau ngâm chúng ta thưởng thức .”

Tần Lưu Phong chắp tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười: " Đầu giường ánh trăng rọi…”

Đại ca ngươi có ý gì vậy! Lôi Lôi nghe được hai mắt đăm đăm, chờ đến lúc có phản ứng lại, hiện trường chỉ còn dư lại những tiếng ca ngợi khen hay

"Thơ hay!"

"Tần huynh tài trí hơn người, khâm phục!"

Thái lão tiên sinh kích động, đứng lên: “ Thơ của Tần công tử, ca từ của Lãnh cô nương có thể coi là song tuyệt của hội thơ đêm nay, lão phu không còn lời nào để nói”

Mọi người gật đầu lia lia nói phải

Tần Lưu Phong cười: "Lão tiên sinh quá khen."

Lãnh Túy cười mặt đỏ ửng: “ Những lời lão Thái sư nói e còn quá sớm. Còn có nhiều người vẫn chưa làm thơ. Chúng ta tiếp tục đi

Hết thảy ánh mắt đều nhìn vào người nào đó

Lôi Lôi hoàn hồn, thuận thế đi lệch sang bên cạnh, ngã vào người Tiêu Bạch ngất đi, giả bộ bất tỉnh.

Vào đêm nào đó , ngày nào đó tháng nào đó năm 2008 công nguyên

Bên máy tính, Thục tổng nhìn màn hình, vỗ tay cái độp: “ Ok” rồi cùng bốn người đẹp nọ đắc ý cười to một trận.

“ Đã vào thiên lôi văn, cái bản thử nghiệm nhà ngươi lại còn muốn chạy trốn khỏi kịch bản có sẵn”

"Không theo kịch bản, đây chính là kết cục!"

"Ha ha!

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 507

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.