Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 5774 chữ

Buổi chiều vào đông, xuyên thấu qua ô cửa kính sạch sẽ, ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu vào trong đại sảnh hoa lệ. Quan Hằng Trạch nắm tay cô bạn gái thanh mai trúc mã Hà Lỵ Diễm, từ bên ngoài cười cười nói nói đi vào. Anh đang học cao đẳng tại Mĩ, thừa dịp nghỉ đông quay về Đài Loan nghỉ tết.

Nhưng Hà Lỵ Diễm không thể là bạn gái của anh, bởi vì bọn họ khi còn bé là hàng xóm, hai người thường chơi chung với nhau, khi trưởng thành, Hà Lỵ Diễm không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đến gần Quan Hằng Trạch, dần dần họ trở thành một đôi được mọi người công nhận.

Vừa vào cửa, Quan Hằng Trạch nhìn mẹ của mình Linh Đạt đang nghe điện thoại mà im lặng rơi nước mắt, không khỏi kinh ngạc. Định thần lại, anh giễu cợt hỏi : "Thật kì lạ, có chuyện gì có thể khiến bà khóc như vậy?" Mặc dù anh và mẹ trải qua một thời gian dài quan hệ không tốt, nhưng anh vẫn không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

"Mẹ..." Linh Đạt khóc đầy nước mắt nước mũi.

Bà nên nói như thế nào với con trai của mình về nỗi đau của mình đây?

Khi bà nhận được điện thoại thông báo, nói rằng anh trai nuôi Trầm Khuê còn sống hai ngày trước đã bị người của Hoa Bang giết hại, cả người ngây ra.

Trầm Khuê sinh ra là một cô nhi, Linh Đạt cũng vậy, hai người lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện, tình cảm của hai người giống như anh em vậy, Trầm Khuê rất quan tâm bà, luôn xem bà như em gái và bảo vệ cho bà. Sau đó, Trầm Khuê được một cặp vợ chồng người Mĩ nhận nuôi rồi đưa về Mĩ sinh sống. Hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, Trầm Khuê sống ở nước Mĩ sau đó gia nhập xã hội đen, rồi yêu vợ của đại ca xã hội đen , còn lén sinh ra một đứa con gái là Trầm Lăng Lăng. Còn nguyên nhân và tình hình cụ thể thế nào, Linh Đạt hoàn toàn không biết, chỉ biết là Trầm Khuê có một cô con gái.

Nhìn người con trai bảo bối Hằng Trạch bướng bỉnh nhìn mặt đứa bé, sâu trong lòng Linh Đạt không khỏi xấu hổ.

Linh Đạt vốn là cô nhi, khó tránh khỏi mong muốn được leo lên cao. Năm đó vì giàu sang, bà không từ thủ đoạn nào quyến rũ người đàn ông giàu nhất Đài Loan là Quan Thắng, lúc ấy Quan Thắng có vợ, bà không ngại phá hỏng hôn nhân của người khác trở thành người thứ ba, sau đó bà mang thai, muốn ông tuyên bố ly hôn. Bà đã thành công, lúc ấy bà đang mang thai Quan Hằng Trạch, mượn đứa bé để uy hiếp, Quan Thắng muốn có người kế thừa, nên kết hôn với bà.

Cứ như vậy, bà trở thành phu nhân của Quan gia, sinh ra một đứa con trai, bà đã lấy được toàn bộ những gì mà mọi phụ nữ đều muốn có - xinh đẹp, chồng con, tiền xài không hết, nhưng lại xảy ra một chuyện xấu - Quan Thắng tự sát.

Điều đó làm cho bà bị đả kích nghiêm trọng, như thể mình bị sét đánh. Linh Đạt không ngờ rằng mình đã vô hình đẩy đối phương vào con đường chết, một sinh mạng còn sống sót bởi vì bà mà kết thúc, chuyện này không thể nào ngờ tới.

Sau đó, năm tháng dần trôi qua, cuối cùng bà đã nếm được cái gì gọi là báo ứng - con trai Quan Hằng Trạch chán ghét bà, dường như không lúc nào là không trừng phạt bà.

Ngay từ bé, Quan Hằng Trạch là một đứa trẻ như bao đứa trẻ bình thường khác, ngây thơ thuần khiết, thông minh ưu tú, diện mạo đáng yêu... Nhưng dần lớn lên thì không còn như vậy nữa. Quan Hằng Trạch không phải là một đứa bé nghe lời, nhất là sau khi anh tiếp xúc với Hà Lỵ Diễm, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Hằng Trạch dần trở nên hư hỏng.

Hơn nữa, Quan Hằng Trạch nghe chuyện từ người ngoài, biết được việc làm của mẹ mình ngày xưa, phát hiện mình giàu có là nhờ phá hỏng hôn nhân của người khác, anh không thể nào tha thứ cho mẹ của mình lại làm chuyện như vậy, tâm trạng hổ thẹn và vô cùng hỗn loạn, anh càng giống như là ngựa hoang mất cương, trở nên mất phương hướng.

Thực ra Quan Hằng Trạch cũng không thích Hà Lỵ Diễm, đáy lòng của anh chỉ coi cô là bạn bình thường, nhưng anh muốn làm trái ý của mẹ - bà không thích Hà Lỵ Diễm, anh lại càng muốn qua lại với Hà Lỵ Diễm, khiến bà cảm thấy không vui. Vì vậy, Hà Lỵ Diễm ở bên ngoài thì nói là bạn gái của Quan Hằng Trạch, anh một chút phản ứng cũng không có, coi như là cam chịu!

"Mẹ à, đừng khóc, con sẽ đi pha trà, uống một chút trà nóng sẽ cảm thấy thoải mái hơn!" Hà Lỵ Diễm giả tình giả ý đi vào phòng bếp chuẩn bị. Một lúc sau, cô bưng ra một ly trà long nhãn ra ngoài, cũng thuận tay rót một chén đưa cho Linh Đạt.

Linh Đạt đang hoảng hốt nên không suy nghĩ nhiều, đưa tay ra tiếp nhận, chuẩn bị uống thì xuất hiện mấy người làm từ phòng bếp lao ra.

"Phu nhân không thể uống...!!!Tôi..." Người làm do dự giây lát, dứt khoát nói : "Tôi mới thấy Hà tiểu thư lén lén lút lút cho một gói bột thuốc trắng vào trong trà..."

"Cái gì? Bột thuốc?" Linh Đạt ngạc nhiên nhìn về phía con.

Quan Hằng Trạch còn chưa kịp mở miệng, Hà Lỵ Diễm ngạo mạn nói : "Đó chỉ là một chút thuốc tiêu chảy, các người khẩn trương cái gì?"

"Cô dám..." Linh Đạt tức giận tới gương mặt trắng bệch.

Linh Đạt đã từng là một người phụ nữ xấu xa, cho nên hiểu đó là bộ dạng gì. Bà sớm hiểu rõ Hà Lỵ Diễm không phải là một cô gái tốt, trong ánh mắt của cô ta đã thể hiện rất rõ. Vì vậy, bà liều chết ngăn cản con của mình qua lại với Hà Lỵ Diễm, nhưng càng ngăn cản, bà phát hiện mình phải chịu cái giá càng lớn hơn.

"Ai bảo bà vẫn trăm phương ngàn kế ngăn cản tôi với Hằng Trạch, khắp nơi đều phá hỏng tôi với Hằng Trạch, bà cho là tôi không biết sao?" Hà Lỵ Diễm nói ra sự thực, khiến Linh Đạt nhất thời không phản bác lại được, vội vàng nhìn sang Hằng Trạch cầu cứu.

Hằng Trạch lại thờ ơ, lạnh nhạt nhìn bà.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên, anh hiểu, Hà Lỵ Diễm dùng mọi thủ đoạn để trả thù mẹ mình. Dù sao anh cũng là một người thông minh, cũng biết đầu đuôi sự tình, nhưng từ đầu đến cuối chẳng phân biệt đúng sai cũng chỉ vì muốn làm Linh Đạt khổ sở, để cho bà phải chịu khổ, hành hạ bà...

Nói anh máu lạnh vô tình? Không, nghĩ đi nghĩ lại, đây đều là Linh Đạt tự mình chuốc lấy!

"Bà không cần phải khích bác ly gián, chẳng có ích lợi gì đâu."

Hằng Trạch thờ ơ nói, càng làm cho Linh Đạt nản lòng. Nhưng dù nói thế nào, Hằng Trạch là đứa con duy nhất của bà, bà cũng không buông tha con trai của mình, cho dù có phải nói thẳng ra, bà cũng muốn con của mình phải tỉnh táo!

Ngay trước mặt Hà Lỵ Diễm, Linh Đạt không e dè nói với Quan Hằng Trạch:

"Con trai, mẹ thấy rằng Hà Lỵ Diễm không phải một cô gái tốt, con không nên qua lại với cô ta, sẽ không có kết cục tốt..."

Hà Lỵ Diễm tức giận cắn răng, con ngươi tản ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi, cô ta nhìn chằm chằm Linh Đạt.

Đáng ghét! Lại dám nói mình như vậy!

"Mẹ, tha thứ cho tôi ăn nói không hiếu thuận - bà cũng là một người đàn bà xấu chẳng phải sao?" Quan Hằng Trạch xoay người, đi về phía bàn thờ, nhìn ảnh thờ của cha rồi nói, càng làm cho Linh Đạt cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

"Bà không cần cho là tôi không biết ngày trước bà đã làm chuyện mất mặt như thế nào. Tôi thực sự không thể nào tưởng tượng rằng, tôi ra đời trong tình huống như thế nào. Bà lợi dụng tôi mà uy hiếp cha phải ly hôn, bắt cha phải cưới bà, sau đó bà hại cha tôi phải tự sát, là bà đã hại chết người phụ nữ vô tội đó, mặc dù trên luật pháp cha không có bất cứ trách nhiệm nào, bà sẽ phải gặp báo ứng!" Hằng Trạch hung hăng nhìn chằm chằm Linh Đạt nói :"Tôi thực sự quá xấu hổ về bà!"

Đây chính là lý do mà anh rất hận bà!

Quan Thắng chết rất sớm, ông vốn là người khỏe mạnh lại giàu có, hẳn là một người phải sống rất thọ, ai ngờ giống như là bị nguyền rủa, khi ông 55 tuổi, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tự sát, cho nên Linh Đạt trở thành góa phụ khi bà đang hơn 40 tuổi.

"Tôi xấu xa, nhưng tôi không xấu xa như bà. Nhìn xem! Hằng Trạch cũng đứng về phía của tôi đây này!" Lỵ Diễm càng thêm ngang ngược, hả hê cười: "Tương lai tôi sẽ trở thành vợ của Hằng Trạch, được cưới hỏi đàng hoàng, còn bà, không biết xấu hổ cướp chồng của người khác, còn hại vợ chồng người ta tự sát..." Tội này giống như một vết nhơ, cả đời bà cũng không rửa hết tội.

Quan Hằng Trạch lạnh nhạt nhìn Linh Đạt một cái, lập tức đưa Hà Lỵ Diễm xoay người rời đi, chi còn lại Linh Đạt cô đơn một mình trong khu nhà rộng lớn trống rỗng, tĩnh mịch.

"Đây là báo ứng của tôi sao?" Linh Đạt rơi nước mắt sám hối. "Ngay cả con trai tôi cũng chán ghét tôi..." Không có chồng, con trai lại ghét bỏ bà, có nhiều tiền hơn nữa thì có ích lợi gì đây?"

Đây là số phận của bà! Nhất định về già sẽ bị con trai gạt bỏ, không chỗ nương tựa.

Bà nhớ lại khi còn bé ở trong cô nhi viện kia vô tư vô lo, mặc dù thiếu hụt về vật chất, nhưng có người để yêu thương, bà nhớ lại cùng anh trai giống như anh em ở cùng với nhau mọi lúc mọi nơi.

Hôm nay, người anh mà bà yêu thương nhất đã chết rồi, bà có thể làm cho anh ấy cái gì đây? Điều duy nhất bà có thể làm là nuôi dưỡng con gái của anh ấy, để anh ấy được yên nghỉ.

Khi có cơ hội gặp gỡ, Trầm Lăng Lăng đi tới nhà họ Quan.

Trầm Khuê khi còn sống chỉ có hai bàn tay trắng, sau khi chết chỉ để lại con của mình Trầm Lăng Lăng, Linh Đạt đã quyết định nhận nuôi Trầm Lăng Lăng.

Trầm Lăng Lăng thực sự rất đáng yêu, khi đó cô còn là một cô gái nhỏ thì ai vừa nhìn thấy cô sẽ không nhịn được mà mềm giọng, cô thực sự làm người ta quá yêu quý, mặc dù số phận trớ trêu, mẹ là phu nhân của lão đại xã hội đen, cha bị lão đại giết chết, nhưng cô có một sức quyến rũ trời sinh, không người nào có thể coi thường sự xinh đẹp của cô, đây cũng là nguyên nhân sau này cô trở thành siêu sao!

Kể từ khi nhận nuôi Trầm Lăng Lăng, Linh Đạt cảm thấy cuộc sống của mình trở nên sung túc hơn, đem toàn bộ sự quan tâm cho Trầm Lăng Lăng, rất yêu thương, cẩn thận chăm sóc cho cô.

Cuộc sống của Linh Đạt không còn tĩnh mịch nữa, bà tiêu rất nhiều tiền và toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Trầm Lăng Lăng, cho cô học đánh đàn, vẽ tranh, viết chữ, học giỏi đa tài, thậm chí đặc biệt sắp xếp cho cô sang Mĩ học, cho Trầm Lăng Lăng có được cuộc sống tốt nhất.

Trầm Lăng Lăng không biết rõ về bối cảnh gia tài của mẹ nuôi, chỉ biết là Linh Đạt rất có tiền, còn có một người con trai bảo bối đang du học ở nước Mĩ, trừ những cái đó ra, cô cũng không muốn hỏi nhiều.

Đáng tiếc là cuộc sống hài hòa, yên bình ấy đã bị Quan Hằng Trạch phá hỏng.

---

Trầm Lăng Lăng được mười tuổi thì vào nhà họ Quan, lúc ấy Quan Hằng Trạch đang học cao đẳng ở Mĩ nhận được điện thoại của Linh Đạt báo chuyện này, còn nói hy vọng anh rảnh rỗi nên trở về thăm Lăng Lăng, nghe xong lời này, anh không nhịn được tức giận vứt điện thoại đi.

"Không biết tự nhiên nhận nuôi một cô gái không rõ là ai, còn nói cho mình biết cô gái này rất tốt! Làm ơn, chẳng lẽ muốn mình cưới cô ta? Mình và cô ta đều còn trẻ mà."

Trên thực tế, suy nghĩ của anh không sai chút nào, đây đúng là tâm nguyện của Linh Đạt. Nhưng chính là bởi vì Linh Đạt, Quan Hằng Trạch còn chưa nhìn thấy người, đã ghét cay ghét đắng Trầm Lăng Lăng rồi! Cô bé này là ai? Là người như thế nào? Tại sao lại sống chùa trong nhà của anh?

Mặc dù chưa từng gặp mặt Trầm Lăng Lăng, nhưng chỉ cần là người mà Linh Đạt yêu quý, anh đều ghét!

Anh tức giận, không chịu về Đài Loan, cho đến khi Trầm Lăng Lăng mười ba tuổi, anh đã mười chín tuổi, đang là sinh viên năm hai.

Thờ ơ lạnh nhạt với Hà Lỵ Diễm vài năm, như vậy cũng không phải là giải pháp. Từ trước đến nay, cô ta luôn coi Quan Hằng Trạch là mỏ vàng, tổn hao công sức đuổi đám con gái vây lấy Quan Hằng Trạch, muốn chiếm đoạt anh, tự nhiên xuất hiện một Trầm Lăng Lăng không rõ lai lịch, dĩ nhiên là mục tiêu phải đề phòng.

Cô đưa ra một đề nghị mạo hiểm. "Hằng Trạch, đã 3 năm rồi, anh để cho mẹ làm việc như vậy, trong nhà có một người ngoài, thực sự không thể nào có thể nói với mẹ sao! Cô gái kia lại không phải họ Quan, không phải là người tốt, đến lúc đó cướp tài sản nhà anh, làm anh không còn gì cả, vậy phải làm thế nào? Anh phải nghĩ ra cách đi!"

Ánh mắt Quan Hằng Trạch lạnh lùng, chậm rãi gật đầu :"Nên cho cô ta thấy được tôi mới chính là chủ nhân của nhà họ Quan, đương nhiên có quyền đuổi cô ta đi!" Anh biết Hà Lỵ Diễm suy tính không phải là tốt cho anh nhưng anh quả thật là muốn trở về xem thế nào.

Mùa hè này, anh sẽ "đặc biệt" về Đài Loan một chuyến.Hai tuần sau, Quan Hằng Trạch mệt mỏi trở về nhà sau một thời gian dài ở Mĩ.

Anh muốn người làm trong nhà không cần báo cho Linh Đạt, trực tiếp đi vào đại sảnh, tình cờ nghe được một tiếng nhạc piano du dương.

Trong nhà này có người biết đánh đàn sao?

Anh kinh ngạc, liền lần theo nơi phát ra tiếng đàn dương cầm kia.

Đây là lần đầu tiên Quan Hằng Trạch nhìn thấy Trầm Lăng Lăng.

Trầm Lăng Lăng đang chuyên tâm đánh đàn, đó là bài cô thích nhất "Tặng cho Alice". Cô có mái tóc dài đen mượt, khí chất tao nhã, những ngón tay trắng muốt của cô giống như những vũ công nhảy múa, cô như một đóa hoa chớm nở, tràn đầy tuổi xuân, nụ cười tỏa sáng như có như không, mang cho người ta cảm giác ấm áp.

Quan Hằng Trạch đứng phía sau Trầm Lăng Lăng, ngơ ngác nhìn cô, giật mình vì vẻ đẹp của cô, vẻ đẹp ấy đã khiến anh rung động.

Thật là một người con gái vô cùng xinh đẹp và tràn đầy khí chất!

Anh không biết Linh Đạt nhận nuôi cô ở đâu, đúng là tiểu mỹ nhân, không chỉ có dáng dấp, mắt ngọc mày ngài, da trắng ngần, vô cùng đáng yêu, còn có tài nghệ, không trách làm mẹ anh quan tâm đến như vậy, cho dù là anh, lần đầu tiên không kìm lòng được mà bị cô hấp dẫn.

Anh rất chú trọng tình cảm của người đàn ông, cũng không phải là chưa từng nhìn qua mỹ nữ, cậu bạn ở ký túc xá đam mê với tạp chí playboy có rất nhiều người mẫu, anh đọc nhưng cũng không có hứng thú. Anh cảm nhận bằng trực giác của mình, một khi có cảm giác, ẩn sâu trong đáy lòng, tình cảm sẽ bắt đầu rung động... Từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên ánh mắt của anh nhìn một người con gái không rời.

Trầm Lăng Lăng đàn xong một khúc, đang muốn tiếp tục đánh khúc tiếp theo thì thấy bóng một người xa lạ, không khỏi giật mình, lập tức xoay người lại.

Vừa nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi xa lạ, gương mặt cô lập tức đỏ ửng lên.

"Anh... là ai?"

Quan Hằng Trạch lập tức luống cuống, trong nháy mắt cảm thấy mình vừa mới ngẩn người ra thật xấu hổ. Tâm tình không tốt, anh nhướng mi, lớn tiếng hỏi :"Cô, cô... là ai?"

"Tôi là..." Lăng Lăng đang muốn tự giới thiệu mình, đột nhiên Linh Đạt hưng phấn nhất thời vang lên.

"Hằng Trạch, con trở về sao không nói với mẹ một tiếng? Mẹ sẽ ra sân bay đón con!" Linh Đạt vừa đúng lúc xuống lầu, nhìn thấy Hằng Trạch lập tức vui vẻ la lên. Đã lâu rồi bà không nhìn thấy con mình, mấy năm anh đều trốn ở Mĩ, bướng bỉnh không chịu về nhà.

"Tôi không dám làm phiền bà!" Quan Hằng Trạch đối xử với mẹ vẫn lạnh nhạt như vậy.

"Trước tiên con lên phòng tắm rửa, lát nữa xuống dùng cơm nhé! Mẹ sẽ giao phó đầu bếp làm cho con mấy món con thích..." Linh Đạt vui mừng nói không ngừng.

Anh chỉ trừng mắt nhìn hai người trước mặt, Trầm Lăng Lăng đã rõ thân phận của anh "Được! Lỵ Diễm cũng sẽ tới đây." Nói xong anh trực tiếp đi lên lầu.

Thì ra anh chính là thiếu gia của nhà họ Quan.

Trầm Lăng Lăng cũng không để ý giọng nói ngang ngược của anh, ngược lại, trái tim còn đập thình thịch không ngừng.

Ở trong mắt cô, Quan Hằng Trạch là một người con trai vô cùng đẹp trai, mọi cử chỉ, vẻ mặt cũng đều nam tính, nhướng mày lên, mở mắt, quả thật như một nhân vật truyện tranh, mà người đó có sự kiêu ngạo mà tràn đầy sinh lực, tản ra một sức quyến rũ đặc biệt.

Mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng anh hoàn toàn hấp dẫn được cô, trái tim giống như bị điện giật.

Nhưng đột nhiên xuất hiện một cô gái ôm anh vô cùng tình cảm đó chính là Hà Lỵ Diễm. Thì ra anh đã có bạn gái từ lâu! Nhìn thấy Hà Lỵ Diễm đằng sau, trong lòng Trầm Lăng Lăng thắt lại.

Cô cảm thấy Hà Lỵ Diễm không xứng với Quan Hằng Trạch, Hà Lỵ Diễm mặc dù dáng người đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chán ghét, lòng dạ độc đoán, hơn nữa cô ta còn có ánh mắt xấu xa.

Trầm Lăng Lăng nhìn Quan Hằng Trạch mất hồn, cô cẩn thận bưng một nồi cháo gà lớn đi tới, Hà Lỵ Diễm đứng dậy, giả vờ ân cần múc một chén cháo gà to lướt qua Lăng Lăng đưa cho Linh Đạt, thình lình, cháo gà nóng hổi đổ vào váy của Trầm Lăng Lăng!

"Cô làm cái gì vậy?" Linh Đạt đau lòng kêu to.

"Ai bảo cô ta cứ nhìn chằm chằm Hằng Trạch? Đương nhiên là muốn cho cô ta bài học!" Hà Lỵ Diễm kiêu ngạo nói to với Linh Đạt.

"Tôi..." Thẩm Lăng Lăng mặt trắng bệch, nước mắt rớt xuống.

"Tôi cảnh cáo cô, Hằng Trạch là bạn trai của tôi, ai cũng đừng hòng động đến!" Hà Lỵ Diễm ra oai với Lăng Lăng.

Lúc này Hà Lỵ Diễm thật quá đáng, nhưng không có ai lên tiếng, Quan Hằng Trạch cũng chẳng quan tâm. Mặc dù rất đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến quan hệ của cô và Linh Đạt, anh liền về phe của Hà Lỵ Diễm, khinh thường Lăng Lăng để đả kích Linh Đạt.

Trầm Lăng Lăng thương tâm nhìn thái độ lạnh lùng của Quan Hằng Trạch, Linh Đạt trong lòng buồn bực và tức giận, không cách nào nói giúp cô, không có người nào đứng về phía cô, cô đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra cô chỉ là người ngoài...

Nhất thời trong lòng cô cảm thấy lạnh, lặng lẽ rời đi, trở về phòng, thay quần áo bẩn.

Cả buổi tối, cô không xuất hiện trước mặt mọi người.

Biệt thự nhà họ Quan nằm ở trong rừng sâu, từ cửa chính nhìn ra ngoài đều có cảnh sắc tuyệt đẹp, mây trắng bồng bềnh, bầu trời xanh thẳm, dãy núi xanh trải rộng vô biên trùng trùng điệp điệp, bầy chim bay lượn qua từ mái hiên. Về khuya, mưa phùn rơi tí tách, ngoài cửa sổ từng giọt mưa giống như những mảnh thủy tinh nhỏ rơi xuống.

Phòng của Trầm Lăng Lăng rất đẹp, trần cao sáu mét, mặt tường là hình cây huân y màu xanh lam, mang lại một không khí mát mẻ, từng góc trong phòng, thậm chí là trên giường, bày rất nhiều búp bê.

Trải qua bữa tối náo loạn hôm nay, Trầm Lăng Lăng lên giường ngủ rất sớm, tâm trạng của cô rối loạn không dứt, không hiểu trong đầu mình tại sao cứ quanh quẩn bóng dáng của Quan Hằng Trạch, bộ dạng bất cần ấy đã khắc sâu vào trái tim của cô rồi.

Quan Hằng Trạch không nhìn cô một cái, cô cảm thấy thật khổ sở. Hơn nữa rõ ràng là Hà Lỵ Diễm ương ngạnh, phách lối kia đã làm chuyện sai trái, thế nhưng anh lại che chở cho bạn gái, trơ mắt nhìn cô bị bắt nạt... Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Lăng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt cũng vô tình rũ xuống...

Nửa đêm, Quan Hằng Trạch im lặng đi tới bên cạnh Lăng Lăng, ngồi ở mép giường.

Thừa dịp cô không đề phòng, anh mới dễ dàng quan sát cô.

Hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt, anh càng bị cô hấp dẫn, vì cô thật mê người, đây là chuyện gì? Ánh mắt của anh nóng rực, nội tâm tràn đầy mâu thuẫn làm anh rung động không dứt.

Trước kia vì muốn làm trái lại mẹ, anh ghét Linh Đạt nhận con nuôi, nhưng khi chứng kiến cô lần đầu tiên liền phá vỡ tất cả, dù sao anh cũng là một người con trai bình thường, Lăng Lăng xinh đẹp như vậy, làm thế nào mà không làm anh động lòng đây?

Nhìn vẻ bên ngoài, cô đủ để làm cho mỗi người đàn ông loạn trí, không thể coi là sức quyến rũ tầm thường, làm cho anh cảm thấy lo lắng cực độ. Cô có một phong tình đặc biệt mà không một cô gái nào có thể so bì, làm cho anh yêu thích, nhưng chỉ là ngại vì tự ái, anh liền nghĩ đến cảm giác thoái thác.

Ngoài cửa sổ đột nhiên mưa xối xả như trút nước, Lăng Lăng bị tiếng mưa đánh thức, mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có hơi thở ấm áp đến gần mình, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh chỉ cách cô một gang, cô khiếp sợ nhìn anh chằm chằm, không lên tiếng.

Ánh mắt Quan Hằng Trạch lóe lên một cái, nhớ lại mục đích của anh - đuổi cô đi.

Lăng Lăng hít sâu một hơi, nhịp tim cấp tốc nhảy lên "Anh tới phòng của tôi làm gì?"

"Đây là nhà tôi, tôi muốn đến chỗ nào chẳng được, không mượn cô xen vào!" Anh lại cố ý bày ra bộ dáng tự cao tự đại.

Đêm khuya xông vào phòng của một cô gái, anh ta một chút áy náy cũng không có? Trầm Lăng Lăng lập tức ngồi dậy, hoảng loạn đối mặt anh, cố ý khiêu khích.

Cô run rẩy nói: "Vấn đề đây là ... phòng của tôi..."

"Cái gì?" Anh hừ lạnh một tiếng "Cô có lầm hay không? Ở phòng này ai là lớn nhất? Tôi là chủ nhân ở đây, tôi muốn ngủ nơi nào cũng được!"

Thình lình, anh tùy tiện nằm lên giường của cô, thậm chí còn đắp chăn lên người, Lăng Lăng sợ đến mức vội vàng nhảy xuống giường, cách anh thật xa, đứng vào góc phòng.

"Anh... Làm... Cái gì vậy?" Cô run rẩy hỏi.

Anh nhún nhún vai, cười cô "Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là muốn nhắc nhở cô..."

Lời nói tiếp theo khiến sắc mặt Lăng Lăng trắng bệch.

"Phải hiểu rõ, cô chỉ là người được nhận nuôi của nhà họ Quan, trên đời này không có bữa ăn chùa, mấy năm cô sống trong nhà tôi , tính lấy gì trả cho chúng tôi?"

Ánh mắt kia giống như một thanh gươm sắc bén đâm vào cô, trái tim của cô hung hăng bị đâm đả thương, giọng của anh lạnh quá, tựa như băng, đủ làm cho cô rét run lên.

Vô cùng khiếp sợ, Trầm Lăng Lăng sững sờ, cô không ngờ rằng, đại thiếu gia của nhà họ Quan được một lần trở về, lại muốn đòi nợ cô?

Cô không có cái gì để trả cho anh? Cô căn bản là chỉ có hai bàn tay trắng!

Quan Hằng Trạch lộ ra nụ cười khát máu, nói ra mỗi một câu làm cho lòng của cô càng thắt lại.

"Cô thật là ngốc, một chút cư xử đúng mực cũng không có, ở đây mà mơ mộng giữa ban ngày, tự cho mình là một công chúa!"

Anh tiến lên một bước, tới gần cô "Cô cho rằng cô là ai? Làm ơn đi, thật nực cười! Cô chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi chẳng ai quan tâm tới!"

Anh biết cô là cô nhi, dĩ nhiên sẽ lấy điểm này để công kích.

Lời của anh làm tổn thương cô, tự ái của cô bị anh chà đạp xuống đất, nước mắt chợt lăn xuống trên gương mặt trắng trẻo của cô.

Quan Hằng Trạch cười nhẹ một tiếng, giọng điệu cười cợt, khinh bỉ nói:

"Cô không có gì cả, đáng nhẽ phải là người làm của nhà họ Quan, chỉ là vận khí tốt, mẹ tôi muốn dùng tiền để chuộc tội, coi cô là bảo bối. Đừng nghĩ cao quá, cái nhà này có tôi ở đây, tôi sẽ tính với cô rõ ràng, cô dùng bao nhiêu tiền, thiếu nợ nhà họ Quan, cô căn bản sẽ trả không nổi! Nếu cô muốn làm người hầu để trả nợ, cũng phải trả đến hết đời!"

Lăng Lăng đã không thể rơi nước mắt, chỉ cảm thấy trái tim không ngừng nhỏ máu.

Quan Hằng Trạch vẫn không buông tha cô, tiếp tục nói lời tổn thương cô: "Mẹ tôi thích cô là chuyện của cô, tôi với cô không thể ở cùng nhau, cô thích cái gì, tôi thực sự rất ghét, tốt nhất cô nhanh một chút cút đi cho tôi, đi ra xa khỏi nhà tôi! Nghe rõ không? Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"

"Tôi... Tôi sẽ rời khỏi nơi này..."

Trầm Lăng Lăng ngơ ngác ngồi ở bên giường, còn nhỏ như vậy, lần đầu cô bị người ta hủy bỏ toàn bộ giá trị sinh tồn của mình, nước mắt đã khô lại ướt, ướt rồi lại khô.

Cho đến khi trời sáng, Linh Đạt không thấy Lăng Lăng xuống ăn sáng, trong lòng cảm thấy có chuyện xảy ra, giữa trưa cũng không thấy xuống.

"Đang xảy ra chuyện gì?" Quan Hằng Trạch hoàn toàn không nói, cũng không muốn biết, chỉ biết là Trầm Lăng Lăng rất nghe lời rời đi.

Cô đến nước Mĩ học trung học, sau đó anh cũng tiếp tục việc học, nhưng anh ở bờ Đông, còn cô ở miền Tây, hai người cự ly cách xa vạn dặm, tựa như hai tuyến song song, không còn giao tiếp.

Vào những đêm khuya vắng lặng, anh luôn có cảm giác áy náy, vì sao lúc ấy để tâm cô như vậy, thế nhưng kiên quyết một mực đuổi cô gái nhỏ đi.

Anh làm người khác khó chịu, gây khó khăn cho cô, đuổi cô rời khỏi nhà họ Quan, không ngờ cô rất nghe lời, ngày thứ hai liền bỏ đi, không chịu thua sự kiêu ngạo kia, điểm này khiến anh vài phần kính trọng, cô bé này không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp khí chất, cá tính của cô cũng đã làm cho anh để ý.

Vậy thì sao? Chỉ cần là mẹ thích, anh nhất quyết không tha thứ cho kẻ bất tài, dù thế nào đi nữa, anh tuyệt không để cho mình thích cô...

Nhưng từ đó về sau, "Trầm Lăng Lăng" cái tên này đã khắc sâu trong lòng anh, anh vẫn lén lút chú ý bất cứ tin tức gì liên quan đến cô.

Trầm Lăng Lăng đến nước Mĩ, cô thích âm nhạc, ca hát, bắt đầu chơi nhạc để trút nỗi khổ của mình, dần cảm thấy hứng thú. Bởi vì thích ca hát nên cô thường hát một vài bài, bạn cô phát hiện ra cô có giọng hát rất tốt, rồi hướng cô tới với giới âm nhạc, vì vậy mọi người khuyên cô ghi danh tham gia các cuộc thi, ở đây cô trở nên nổi tiếng, nhanh chóng trở thành nhân vật lớn ở trường, sau đó, cô là đại biểu tham gia cuộc so tài âm nhạc của trường, giành được giải quán quân.

Năm mười lăm tuổi, một nhạc sĩ Đài Loan chú ý tới cô, thử liên lạc cho cô, hỏi cô có muốn về Đài Loan phát triển âm nhạc. "Em có đồng ý tới Đài Loan ca hát không? Giọng hát của em rất hay, không hát cho mọi người nghe thật là đáng tiếc! Hơn nữa em lại trẻ tuổi, tương lai của em sẽ vô cùng thành công!"

Trầm Lăng Lăng không suy nghĩ liền đồng ý, dù sao trẻ tuổi cũng có chỗ tốt, chính là muốn làm cái gì thì làm, đối với tương lai, cô có niềm tin mình sẽ thành công.

"Em sẵn sàng thử một chút! Nhưng em muốn hỏi ý kiến của mẹ!" Mặc dù rời xa quê hương, nhưng cô vẫn không thể quên công ơn nuôi dưỡng của Linh Đạt.

Linh Đạt cũng không phản đối, chỉ hy vọng Lăng Lăng có thể hạnh phúc là tốt rồi. Bà biết cô gái này đã gặp nhiều khó khăn, kiên cường giấu nước mắt đi, gượng cười để sống. Bởi vì con trai mình phản đối, không cho cô được sống trong nhà nữa, bà càng cảm thấy thật có lỗi với Trầm Khuê; bà rất áy náy với Lăng Lăng, cho nên Lăng Lăng muốn làm gì, bà đều sẽ tán thành, bà muốn Lăng Lăng dũng cảm theo đuổi ước mơ, không về sau mới nhớ lại quá khứ lại cảm thấy hối tiếc.

Lo lắng cho cô, Linh Đạt thận trọng nhắc nhở Lăng Lăng nói: "Đây là một con đường rất vất vả, muốn trở thành ca sĩ danh tiếng không dễ dàng như vậy, muốn ca hát được, trừ khi con cố gắng, còn phải có năng lực bẩm sinh, tuổi con vẫn còn nhỏ, còn đang đi học, mẹ không muốn con phải chịu khổ..."

"Con sẽ cố gắng hết sức mình ạ." Lăng Lăng nói nhẹ nhàng.

Không có gì có thể so sánh được với sự cô đơn và đau khổ hơn nữa rồi...

Lăng Lăng còn nhỏ, vì vậy Linh Đạt giúp cô ký hợp đồng với công ty âm nhạc.

Tiếp đó, hai năm huấn luyện kéo dài, tập luyện, lịch trình dày đặc, cuối cùng cô cũng trở thành một ca sĩ.

Năm mười bảy tuổi, đĩa nhạc đầu tiên của Trầm Lăng Lăng bán được số lượng lớn, lập nên một kỷ lục, điều đó đã tạo nên một bước ngoặt trong cuộc đời của cô.

Cô nổi tiếng, thành ca sĩ lớn trên thị trường âm nhạc trong khu vực, sau đó dấn thân vào thị trường quốc tế.

Sau đó, Lăng Lăng tiếp tục việc học còn dang dở, cô không muốn bởi vì tiếng vỗ tay cổ vũ mà đánh mất bản thân mình.

Ở Mĩ mấy năm, Lăng Lăng càng trở nên thoải mái, tự do. Thân thể Linh Đạt không khỏe, nên ít khi tới thăm cô, nhưng hay liên lạc qua điện thoại, mỗi tháng đều gửi tiền tiết kiệm cho cô.

Bạn đang đọc Thiên Hậu Của Ông Chủ của Túc Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.