Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Ám Sát Trước Đêm Động Phòng

Phiên bản Dịch · 2211 chữ

Chương 1: Bị ám sát trước đêm động phòng

Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu

Ban đêm!

Một đêm sao sáng khắp trời, một vầng trăng khuyết nhô cao.

Ánh trăng nhu hoà chiếu vào hồ, phản chiếu lấp lánh, chiếu sáng cả một mảnh liễu xanh tươi ven hồ.

Đây chỉ là một cái tiểu viện, nhưng được bố trí sắp đặt rất tao nhã, đầy đủ đình đài lầu các, hòn non bộ tổ hợp với nhau tạo thành một kiến trúc rất hợp phong thuỷ.

Tiểu viện hôm nay có hỉ sự, giấy lụa đỏ kết thành đèn lồng treo ở khắp nơi,từ lan can đến cánh cửa, theo gió thu thổi nhẹ, thật rực rỡ tươi đẹp.

Cúi đầu xuống nhìn, còn có một tấm thảm đỏ trải dài ra phía ngoài.

Bàn ghế cũng toàn một màu đỏ, vẫn chưa kịp thu dọn, vẫn để nguyên trong sân.

Mùi rượu mừng từ ban ngày vẫn tràn ngập trong không khí.

Tuỳ ý nhìn vào chỗ nào cũng thấy, hôm nay hẳn là một ngày đại hỉ.

Có lẽ mọi người nghe qua đều đã rõ, nhà này hôm nay tổ chức tiệc tân hôn!

Nhưng mà, nếu cẩn thận quan sát, lại có chút khác thường.

Bên trong tiểu viện, không thấy có người múa hát vui mừng, mà lại có từng tốp binh sĩ canh gác. Ba bước một trạm gác nhỏ, năm bước một trạm gác lớn.

Binh sĩ nhiều đến chẳng đếm hết được, vũ trang toàn thân, nghiêm trang cảnh giới ngay dưới ánh trăng.

Một cỗ sát khí lờ mờ bao phủ xung quanh...

Vốn hôm nay sẽ là một tiệc cưới vui mừng, nhưng lại bất ngờ xuất hiện biến cố.

Chỗ có nhiều binh sĩ tập trung hộ vệ nhất là một gian phòng nhỏ, bên trên còn dán một chữ "Hỉ" to đùng.

Cửa phòng đóng kín, chỉ có ánh đèn le lói từ bên trong chiếu ra.

Bên trong phòng.

Một cái bóng đèn điện tạo hình cổ xưa treo ở chính giữa.

Một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn( Dịch: Việt Nam gọi là áo Đại Cán, nhưng ta để theo nguyên tác), khí thế uy nghiêm đang đứng dưới ánh đèn. Hắn cau mày hồi lâu, trong ánh mắt phức tạp hiện lên vẻ ưu tư pha chút giận dữ.

Hiển nhiên, hắn đang rất bất an.

Thẳng theo ánh mắt hắn, là một cái giường.

Bên cạnh giường là một lão giả tiên phong đạo cốt mặc đạo bảo, đang nhắm mắt bắt mạch cho người nằm trên giường.

Người thanh niên mặc đại hồng bào, khuôn mặt thanh tú, tuổi chừng mười sáu mười bảy.

Hắn, là tân lang của ngày hôm nay.

Nhưng thật bất ngờ, vị tân lang này bây giờ sắc mặt lại tái nhợt như giấy, hơi thở mỏng manh, mắt nhắm chặt, nằm im không nhúc nhích trên giường.

Trông như sắp chết!

Không gian yên tĩnh, đạo bào lão nhân chậm rãi buông tay vị tân lang kia ra, người đàn ông trung niên vốn chờ đợi từ nãy vội tiến lên, giọng điệu gấp gáp, hỏi:" Trương đan sư, tình hình như thế nào?"

Lão nhân trầm ngâm một lát, mi mắt khẽ nhíu, giọng điệu thâm trầm đáp:"Không ổn!"

Nhất thời, trong lòng người đàn ông trung niên kia trầm xuống, tròng mắt xoay chuyển, vội vàng hỏi tiếp:"Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Lão nhân không nói gì, liếc nhìn thanh niên mặt trắng bệch kia thêm một lần, rồi khom người xuống, cởi áo của gã ra.

Trên ngực của người thanh niên, không ngờ lại có một chưởng ấn đen như mực!

Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào chưởng ấn, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói:"Không thể để cho Minh Vương chết được!"

Lão nhân ngước mắt lên nhìn hắn, khẽ lắc đầu:"Tim bị thương rất nặng, sinh cơ mong manh!"

Người đàn ông trung niên hít sâu, trong mắt hiện lên vô số ưu tư, qua một lúc suy nghĩ, hắn lại nói:"Ít nhất là không thể chết ngay lúc này được!"

"Lão phu sẽ gắng sức thử một lần!" Lão nhân nghe vậy liền than nhẹ, lấy một hộp ngân châm từ trong lòng ngực ra, bắt đầu châm cứu cho thanh niên.

Sắc mặt người đàn ông trung niên nặng nề, bước tới bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm vô tận, lo âu tràn ngập trong mắt.

Thời gian vẫn chậm rãi trôi đi, không khí trong gian phòng nhỏ càng thêm nặng nề.

"Hả? Không tốt!" Lão nhân đang châm cứu đột nhiên phát hiện chuyện gì, giọng điệu gấp gáp.

Người đàn ông trung niên giật mình, vội tiến đến sát bên cạnh:"Có chuyện gì vậy?"

Vừa nói, ánh mắt vẫn dán lên ngực tên thanh niên.

Khuôn mặt hắn tái nhợt nhìn máu tươi đang trào ra từ miệng tên thanh niên, lồng ngực phập phồng.

Lão nhân không trả lời, biểu tình nghiêm túc, đặt bàn tay phải của mình lên giữa ngực tên thanh niên.

Theo bàn tay lão dần nâng lên, từng đoàn sương trắng li ti từ ngực tên thanh niên bị hút vào lòng bàn tay.

Sương trắng mờ ảo, nhìn như thần tích.

Người đàn ông trung niên cũng không bất ngờ, ánh mắt vẫn gắt gao dán lên người tên thanh niên, bàn tay xiết chặt, lẩm bẩm:"Minh Vương tuyệt không thể chết!"

Lão nhân bên cạnh mặc dù vẫn đang cố gắng vận công, nhưng trong lòng đã rõ ràng, người này đã không thể cứu, sinh cơ đã tuyệt, hồn phi phách tán, chỉ sợ không ai trên đời này có thể dành lại tính mạng của thanh niên này từ tay Diêm Vương lão nhân gia.

Thôi thì cố gắng hết sức, còn mọi việc phải dựa vào ý trời!

...

Trong một khoảnh khắc.

Mặc Bạch đột nhiên cảm thấy từ ngực truyền đến cảm giác đau đớn, cơn đau nhanh chóng lan rộng toàn thân,giống như bị ngàn vạn con kiến cùng cắn đốt.

Ý thức hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngay lập tức lại phải đối mặt với trận đau đớn kịch liệt này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là:"Chẳng lẽ sau khi chết vẫn không được giải thoát sao?"

Không ai trả lời hắn, chỉ có chỗ đau kia dường như càng kịch liệt hơn.

Mặc Bạch không chịu đựng nổi, chỉ muốn kêu lên một tiếng thật lớn.

Nhưng theo bản năng, hắn vẫn cắn răng chịu đựng, cũng giống như trước đây, một mình yên lặng để cho cơn đau giày vò.

Nhưng mà, không giống như trước đây, từ chỗ phát ra cơn đau lại có một luồng huyết khí cuồng bạo phun trào trong ngực hắn.

Huyết khí cuồng bạo, xông thẳng hướng cổ họng.

"Oẹ!" Mặc Bạch rên lên một tiếng, mở mắt, nhìn hai bóng người đang đứng trước mặt, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, máu tươi trong miệng đã phun ra...

Máu tươi văng khắp nơi trong phòng, làm người ta nhìn thấy mà kinh hãi.

Mặc Bạch vừa mới mở mắt ra, nhưng cảm giác vô lực yếu ớt làm hắn không tự chủ được mà lại khép mắt lại lần nữa.

Nhưng ý chí bền bỉ của hắn vẫn kiên cường cố gắng không ngất xỉu!

Bên tai tựa hồ có thanh âm người đang nói chuyện, nhưng Mặc Bạch không có sức mà mở mắt ra xem ai nói.

"Hả. . ."

"Không chết?"

Lão nhân và người đàn ông trung niên hết sức ngạc nhiên, mọi chuyện xảy ra thật quá nhanh.

Sống lại rồi?

Cánh tay phải của lão nhân chậm rãi thu lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lồng ngực phập phồng của Mặc Bạch, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ khó hiểu:"Mới vừa rồi, chẳng lẽ... nhìn nhầm sao?"

Người đàn ông trung niên thì vui mừng hớn hở, vội nói với lão nhân:"Trương đan sư, mau kiểm tra xem!"

Chưa cần hắn nhắc nhở, lão nhân đã bắt đầu bắt mạch cho Mặc Bạch.

Lúc sau, lão bỏ tay ra, vẫn lắc đầu, thở dài:"Mặc dù vượt qua được lần này,nhưng người của Thượng Thanh Sơn xuống tay quá nặng, chưởng lực đã tấn công vào tim, thương thế quá nặng, chỉ sơ..."

Sắc mặt người đàn ông trung niên vừa giãn ra được một lúc, nghe vậy, vẻ mặt lại khó coi, chậm rãi nói:"Nếu là cách đây trăm năm, Thượng Thanh Sơn bọn hắn làm gì dám càn rỡ như thế, dám công khai hạ sát thủ với người trong hoàng thất..."

Nói đến đây, vẻ mặt hắn lại biến đổi, thanh âm hạ thấp xuống:"Bây giờ nước ta đang loạn trong giặc ngoài, bệ hạ mặc dù có tâm chăm lo việc nước, muốn trọng trấn sơn hà, nhưng cục diện trước mắt, chỉ có thể làm từng bước nhỏ, phải an bang trước rồi mới trừ ngoại xâm. Thượng Thanh Sơn là mấu chốt để bệ hạ an bang trị quốc, bây giờ không thể trở mặt với bọn chúng, nếu không, thế cục sẽ càng thêm gian nan. Trương đan sư, Minh Vương tuyệt không thể chết trên tay người Thượng Thanh Sơn, nếu không, để bảo vệ tôn nghiêm của hoàng thất, bệ hạ không thể không trở mặt với Thượng Thanh Sơn, cầu ngài nhất định phải giữ cho Minh Vương sống!"

Lão nhân nghe xong, sắc mặt âm trầm, dù lão không làm quan trong triều, nhưng không phải cái gì cũng không biết.

Trong lòng lão có chút xúc động, Đại Hạ Hoàng Triều, từng nhất thống thiên hạ năm trăm năm, cường đại không gì sánh bằng, không ngờ đã mục nát thế này.

Thượng Thanh Sơn mặc dù thực lực cường đại, nhưng nếu là năm xưa, triều đình tuỳ tiện phái ra vài chục vạn đại quân là có thể san bằng nó.

Nhưng thiên hạ hôm nay, hoàng thất suy bại, bên ngoài lại có cường địch phạm cảnh, nhiều lần khiêu khích, muốn xâm chiếm lãnh thổ. Trong triều thì lộng thần hoành hành, chưa kể đến còn có những kẻ dã tâm lang sói, âm mưu đảo chính, thay trời đổi đất! Chư hầu khắp nơi bây giờ chỉ nghe tuyên, không nghe lệnh, ví như Thượng Thanh Sơn, vốn là triều đình cung cấp tài nguyên tu luyện cho tông môn này, bây giờ lại ngược lại coi thường hoàng thất.

Ngang nhiên xuất thủ vào chính đêm tân hôn của Minh Vương, muốn đẩy người này vào chỗ chết.

Thế nhưng hoàng thất lại bị bó tay bó chân, chẳng thể làm gì . .

Lão nhân than nhẹ một tiếng, trong lòng biết rõ, Giang tổng quản tưởng mình vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Lão nhìn người đàn ông trung niên, trịnh trọng nói:"Giang Tổng Quản xin cứ yên tâm, Trương gia ta đời trước nhận được hoàng ân, dù ta là người tu hành, nhưng nếu là lệnh của triều đình, ta tất hết lòng hỗ trợ. Tuy nhiên Minh Vương sinh cơ đã tuyệt, mặc dù được chân khí của ta tạm thời bảo vệ, thế nhưng đây cũng không phải kế sách lâu dài!"

Người đàn ông trung niên, cũng là Giang Tổng Quản, nghe vậy thì im lặng không nói nữa, nhưng một lát sau, hắn vẫn lắc đầu:"Trương đan sư, sinh tử của Minh Vương quả thật có quan hệ trọng đại, ngài phải cố gắng giúp hắn sống thêm ít ngày. Qua chuyện hôm nay, xem ra Lâm thị sớm đã không có lòng thần phục hoàng thất, muốn thông gia với bên Thượng Thanh Sơn kia. Mặc dù hôm nay người của Thượng Thanh Sơn đại náo hôn sự, nhưng nữ nhân Lâm thị kia đã cùng Minh Vương bái thiên địa, là phu thê danh chính ngôn thuận. Chỉ cần Minh Vương còn sống, nữ nhân kia dù có gia nhập Thượng Thanh Sơn cũng sẽ không dám công khai, nếu không chuyện xấu này lan truyền ra, bọn chúng cũng không đảm đương nổi. Vì vậy bất luận như thế nào, Minh Vương đều phải sống! Mong đan sư có thể nghĩ ra biện pháp, bệ hạ nhất định sẽ trọng thưởng!"

Lão nhân cười khổ, Giang Tổng Quản nói đúng, tính mạng của Minh Vương rất quan trọng, chỉ cần có thể cứu được, ắt là đại công, bệ hạ nhất định sẽ trọng thưởng, dù phải hao tổn một ít nguyên khí cũng tuyệt đối đáng giá. Nhưng lão chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ nói:"Giang tổng quản, hôm nay Minh Vương sinh cơ đã tuyệt, chân khí của ta chỉ có thể kéo dài thời gian sống của hắn, nhưng không thể cứu được mạng hắn. Dù sao thân thể hắn là người bình thường, không cách nào chịu được chân khí của ta trong thời gian dài được.


Dịch: Mời like và ủng hộ để tác giả có thêm động lực dịch. Trân trọng cám ơn.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán của Quý tộc sửu sửu

Truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐỗGiaĐạiiThiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.