Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Hoa Như Mưa

Phiên bản Dịch · 2519 chữ

Mặc dù trước kia Tịch Thiên Dạ chưa từng tu luyện qua bộ Kiếp Pháp Lưu Sương Kiếm Vũ này, nhưng nhãn lực của hắn rất cao nên chỉ cần liếc mắt qua một cái là đã nắm rõ như lòng bàn tay. Bây giờ thi triển ra liền tạo ra hào quang ngập trời, mưa kiếm chém xuống nhiều như hạt sương vào buổi sớm, bao quát cả thiên địa, trong phút chốc thì mặt đất đã ngưng kết ra một tầng băng mỏng. Trên bầu trời đầy rẫy những hạt tuyết to như bông hoa, rơi chầm chậm xuống, toàn bộ hoa viên bị ngập phủ bởi tuyết, trông giống như một thế giới băng giá trong thần thoại.

- Kiếp Pháp thật mỹ lệ, tụ thành tuyết rơi, kiếm khí như mưa mà trút xuống, không lẽ hắn đã tu bộ Lưu Sương Kiếm Vũ này đến viên mãn rồi ư?!

Thiên Huân quận chúa vô cùng kinh ngạc, tự dưng đứng lên.

- Không thể nào, hắn chỉ là một tên tu sĩ Phàm Cảnh, làm sao có thể tu luyện Lưu Sương Kiếm Vũ đến cảnh giới viên mãn được. Cho dù là Linh Cảnh tu sĩ cũng không có mấy người có thể tu luyện Lưu Sương Kiếm Vũ tới bước này.

Trần Bân Nhiên không dám tin, nếu muốn tu luyện một bộ Kiếm Pháp đến viên mãn thì tuyệt đối không dễ dàng gì. Huống chi bộ kiếm pháp Lưu Sương Kiếm Vũ này vốn không dễ tu luyện, cho dù là hắn thi triển bộ kiếm pháp này cũng khó có khả năng đạt đến trình độ như thế.

Vô số bông tuyết chậm rãi rơi xuống trông vô cùng mỹ lệ, nhưng người ta thường nói: càng đẹp càng độc, mỗi một bông tuyết trắng đều là một đạo kiếm khí, mỗi một đóa hoa phóng ra ánh sang rất mỹ lệ. Tự dưng có một cơn gió nhẹ thổi tới làm cho những bong hoa tuyết này kết bè kết mảng hướng về Tô Tri Thần mà lao tới, vạn hoa xông lên lóe lên sát cơ mãnh liệt.

Tô Tri Thần nắm thật chặt trường kiếm trong tay, gương mặt tỏ vẻ không thể tin nhìn về mảng hoa tuyết đang bay tới, mặc dù nhìn rất xinh đẹp, tựa như tiên cảnh, nhưng hắn không có tâm trạng để mà thưởng thức, cả người gồng lại như một cục đá. Thân mình đang lạc trong biển hoa tuyết, tứ phía hiện ra sát khí không có người nào cảm giác rõ ràng hơn hắn.

Hắn biết, dù chỉ là một chút bất cẩn thì chính mình thậm chí có thể bỏ mạng bên trong biển hoa tuyết này.

- Không có khả năng, ta không tin.

Tô Tri Thần tuyệt đốu không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại có thể mang cảm giác uy hiếp trí mạng này cho hắn, hắn chính là thiên tài của Học Viện Trường Thương còn Tịch Thiên Dạ chỉ là một tên phế vật mà thôi.

Thét dài một tiếng, Tô Tri Thần vận dụng sức mạnh của cơ thể đến cực hạn, thi triển ra kiếm pháp sở trường của hắn Kiếm Pháp Tia Chớp, một kiếm bay tới y hệt như lôi đình, cương trực quang minh, thế như thiên lôi.

Nhưng mà, kiếm pháp Tia Chớp của hắn vừa đụng vào biển hoa tuyết này thì giống như một tờ giấy trắng trực tiếp bị phá hủy. Mà biển hoa tuyết này càng ngày càng giống từng đạo kiếm khí vô kiên bất tồi, thế như trẻ tre mà lao tới

"Đinh!"

Bảo kiếm của Tô Tri thần bị một bông hoa tuyết đụng bay, ngay sau đó thì cả người hắn cũng bị một bông hoa tuyết khác đụng bay ra ngoài, tiếp đó một bông hoa tuyết nữa lại va chạm trên người hắn. Chỉ trong vài giây mà trên người Tô Tri Thần xuất hiện mười mấy cái lỗ máu

Trong hoa viên bỗng chốc tĩnh lặng, cho dù cây kim có rơi xuống cũng có thể nghe thấy được. Đường đường là đệ nhất thiên tài phàm cảnh của Học Viện Trường Thương, thế mà lại bị một thiếu niên không có danh tiếng gì đánh bại. Đây chính là một thiên kiêu Phàm Cảnh Tầng Chín, thực lực ở giai đoạn Phàm Cảnh cũng có thể đánh với Linh cảnh, nhân vật như vậy mà lại bị đánh bại thê thảm như thế.

Mà những người này vẫn có thể nhìn ra tu vi của Tịch Thiên Dạ cũng là Phàm cảnh, về mặt tu vi cũng không có áp chế Tô Tri Thần.

- Tên kia rốt cục là ai, làm sao ta chưa từng nghe nói đến trong Học Viện Trường Thương lại có nhân vật như vậy.

- Ta biết hắn! Hắn chính là Tịch Thiên Dạ, là đệ nhất phế vật của Học Viện Trường Thương.

Một tên học viên của Học Viện Trường Thương lên tiếng, trong ánh mắt lộ vẻ phức tạp nhìn Tịch Thiên Dạ.

- Cái gì! Đệ nhất phế vật? Ngươi đang nói đùa sao?

- Nếu hắn là đệ nhất phế vật thì những người khác thì tính là cái thá gì, không chừng bên trong Ban Phàm cảnh cũng không có người lợi hại hơn hắn nhỉ.

- Đó dĩ nhiên là lúc trước, còn bây giờ ta vẫn có chút không hiểu.

Khu vực chủ bàn, Trần Bân Nhiên bóp mạnh cái chén sứ trong tay, ánh mắt trở nên âm trầm vô cùng.

Mã Vinh Phát trợn mắt há hốc mồm, đây căn bản không phải Tịch Thiên Dạ mà hắn quen biết mà?

- Một chiêu Lưu Sương Kiếm Vũ này thi triển ra trong tay vị công tử này có thể xưng là tuyệt thế vô địch.

Thiên Huân Quận chúa không keo kiệt mà tán dương hắn trước mặt mọi người, ánh mắt tò mò nhìn Tịch Thiên Dạ.

Kiếm Pháp Lưu Sương Kiếm Vũ này thì nàng gặp qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên nàng lại thấy nó đẹp đến mức này.

"Lạch cạch!"

Cho trường kiếm trở về trong bao kiếm, Tịch Thiên Dạ liền quăng thanh trường kiếm này trở về khung binh khí cũng chỉ vẻn vẹn chỉ có một cái hô hấp, Tô Tri Thần cũng đã nằm trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy được.

Tịch Thiên Dạ không có giết hắn, mà chỉ đả thương hắn, dù sao công khai giết người ở tiệc sinh nhật của Thiên Huân Quận Chúa thì sẽ có người cố ý nhằm vào hắn thì hắn sợ là khó sống sót mà rời khỏi yến hội này. Lấy tu vi bây giờ của hắn vẫn còn kiêng kị thực lực của những người khác

- Sinh nhật của Quận Chúa Điện Hạ là chuyện tốt, vốn không hợp cho việc đánh nhau, tại hạ có chút quấy rối rồi, xin cáo từ.

Tịch Thiên Dạ hơi thi lễ một chút , quay người lạnh lùng hướng về phía cửa chính mà đi, vốn ban đầu hắn không có hứng thú gì với cái yến hội này, tới đây cũng chỉ là hoàn thành chút tâm nguyện lúc trước của "thiếu niên Tịch Thiên Dạ" mà thôi.

Tất cả mọi người không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ vừa nhận được lời tán thưởng của Quận Chúa Điện Hạ thì ngay lập tức quay đầu rời đi.

- Tên này cũng không hiểu thế sự quá đi, chẳng những không để ý mặt mũi của Quận Chúa, cơ hội tốt để leo lên được Quận Chúa cho mà bản thân lại để mất. Loại người này hơn phân nửa làm không ra chút trò trống nào.

- Đúng đấy, đổi thành ta, khẳng định mượn cơ hội này nịnh nọt quận chúa, một khi đạt được sự tán thành và bồi dưỡng của Quận Chúa thì lo gì việc không có tiền đồ.

- Đáng tiếc, nguyên bản muốn kết giao với người này một phen, nhưng loại người ngoan cố như vậy thì không quen cũng được.

. . .

Thiên Huân quận chúa cũng hơi sững sờ, nàng cũng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ nói đi là đi, là chủ nhà, nàng cũng không biết nên nói cái gì

- Mọi người, tên này thiên phú tầm thường, ở Học Viện Trường Thương vẫn luôn không thế nào chịu học tập, chớ nhìn thấy hắn đánh bại Tô Tri Thần rất hay, nhưng hắn lại lớn hơn Tô Tri Thần tận năm tuổi, nếu Tô Tri Thần ở tuổi của hắn thì việc đánh bại Tịch Thiên Dạ cũng không tốn nhiều sức. Hai mươi tuổi mà tu vi chỉ mới có Phàm cảnh, tu vi như vậy thì tương lai sẽ có tiền đồ gì?

Trần Bân Nhiên thản nhiên nói, trong mắt hiện ra sự khinh thường.

Những lời ấy của Trần Bân Nhiên cũng đạt được không ít sự tán thành của mọi người.

Hoàn toàn chính xác, hai mươi tuổi mới có tu vi Phàm cảnh , thiên tư có thể nói là bình thường, rất nhiều thiên chi kiêu tử, thời điểm hai mươi tuổi ít nhất đều có tu vi Linh cảnh Tầng Sáu, thậm chí có mấy nhân vật kinh diễm tuyệt thế có thể đi đến cấp độ Tông Cảnh trước lúc hai mươi tuổi.

Mười hai đến hai mươi tuổi chính là thời kỳ hoàng kim dùng để tu luyện, Tô Tri Thần thì chỉ mới vừa cất bước mà Tịch Thiên Dạ lại sắp kết thúc rồi.

Luận tiềm lực thì Tịch Thiên Dạ căn bản không cùng cấp bậc với Tô Tri Thần.

- Bất quá, mặc dù người này không có bất kì cái gì để chống lưng mà lại để hắn đi như thế, hắn xem Quận Chúa Điện Hạ ra cái thể thống gì rồi?

Trong mắt Trần Bân Nhiên lóe lên một đạo lãnh quang, lạnh lùng mà nói:

- Tịch Thiên Dạ, ngươi đứng lại đó cho ta, đây là Yến hội của Quận Chúa, ngươi cho rằng ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à, dám khinh nhờn Quận Chúa Điện Hạ thì phải chịu tội gì?

Hiển nhiên, Trần Bân Nhiên không có ý tứ buông tha cho Tịch Thiên Dạ, chuẩn bị mượn gió bẻ măng.

Tịch Thiên Dạ dừng lại, mặt không thay đổi nhìn về phía Trần Bân Nhiên, thản nhiên nói:

- Kêu gào ở trong Yến hội của Quận Chúa, lấn đoạt quyền chủ, không biết kính sợ thì phải bị tội gì?

- Ngươi muốn chết. . ."

Trần Bân Nhiên bật dậy, bên trên thân thể phát ra một loại khí thế cường đại. Thân phận của hắn là gì? Một tên con rơi không được coi trọng ở Tịch gia là nhân vật tôm tép, thế mà cũng dám nói chuyện như thế với hắn.

Không biết kính sợ, đến cùng ai mới không biết kính sợ?

Nhưng mà, hắn vừa bước ra một bước, liền bị Mã Vinh Phát cản lại, hừ lạnh nói:

- Trần Bân Nhiên, ngươi thật là càng ngày càng quá quắt, Quận Chúa Điện Hạ cùng Thập Thất hoàng tử đều không nói gì, ngươi liền bắt đầu khoa tay múa chân, ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Huống chi, Tịch Thiên Dạ chính là khách mà ta mang tới, không có người nào quy định khách khứa không thể đột nhiên rời khỏi yến hội đâu nhỉ?

Mã Vinh Phát hết sức bất đắc dĩ, rõ ràng Tịch Thiên Dạ một mực rất muốn gặp Thiên Huân quận chúa nên hắn mới nhọc nhằn khổ sở giúp hắn kiếm đến một tấm thiệp mời. Kết quả là hắn lại quay người bỏ đi như vậy.

- Tốt, người tới là khách, ở lại hay đi thì tùy ý.

Thiên Huân quận chúa khoát tay áo, nàng tự nhiên có thể nhìn ra là Trần Bân Nhiên cố ý làm khó dễ Tịch Thiên Dạ, chủ ý báo thù riêng. Làm chủ nhà, nàng tự nhiên không thể làm khó khách khứa đến đây chúc mừng cho nàng ,mặc dù thái độ của Tịch Thiên Dạ khiến nàng không thích cho lắm.

Thập thất hoàng tử lộ ra vẻ hăng hái, liên tục quạt chiếc quạt xếp trên tay, là người có địa vị cao nhất trên yến hội, ngay từ lúc đầu đến cuối cũng không nói một câu.

- Quận chúa điện hạ khoan dung, không cùng kẻ vô lễ chấp nhặt, Bân Nhiên ta vô cùng khâm phục. Nhưng nếu cũng là khách mà lại không đưa ra bất kì lễ vật nào, lòng tốt này không phải có chút giả tạo hay sao, ngươi hãy giải thích việc này đi Tịch Thiên Dạ.

Trần Bân Nhiên trào phúng nhìn Tịch Thiên Dạ, hắn tự nhiên biết Tịch Thiên Dạ là ai, nói hắn một nghèo hai trắng đều không đủ, làm có thể đưa ra cái lễ vật ra dáng gì. Hắn đúng là biết điểm này, cho nên cố ý tìm người điều khiển trương trình trong phủ quận chúa, kiểm tra xem phía trên các lễ vật có tên Tịch Thiên Dạ hay không, kết quả quả nhiên là không có.

Đám người nghe vậy, toàn bộ đều nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong mắt có chút cổ quái.

Tới tham gia thọ yến của Quận Chúa mà lại không mang lễ vật đến, đừng nói là nhân vật trọng đại như Quận chúa, cho dù chỉ là thọ yến của người bạn bình thường, khẳng định sẽ chuẩn bị lễ vật kỹ càng a, đây là lễ nghi cơ bản nhất.

- Ngươi nói ngươi là khách khứa trong phủ Quận Chúa, nhưng tại sao ta cảm giác ngươi rất giống một tên tới ăn uống lừa đảo.

Trần Bân Nhiên không có ý tử bỏ qua cho Tịch Thiên Dạ , hắn kiểm tra sơ qua , mục đích đúng là vì để cho Tịch Thiên Dạ mất mặt trong yến hội của quận chúa, để cho Mạnh Vũ Huyên nhìn tình lang cũ của nàng mất mặt đến mức nào.

Cho dù không có sự việc của Tô Tri Thần thì Trần Bân Nhiên cũng sẽ quấy rối Tịch Thiên Dạ.

- Đủ rồi, Trần Bân Nhiên, Tịch Thiên Dạ đến cùng đường với ta, lễ vật của hắn đương nhiên là tính cùng một chỗ với ta.

Trong lòng Mã Vinh Phát bất đắc dĩ, chuyện lễ vật này thì thật ra là hắn không có cân nhắc chu đáo, nguyên bản cũng không có đại sự gì chính đáng, không nghĩ ra Trần Bân Nhiên lại coi đây là nhược điểm.

- Mã Vinh Phát, ngươi là người Mã gia , mà Tịch Thiên Dạ lại là công tử Tịch gia, lễ vật làm sao có thể tính cùng một chỗ, ngươi đang làm trò cười cho thiên hạ sao?

Trần Bân Nhiên cười lạnh liên tục nói.

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc Vạn Cổ Đệ Nhất Đế (Dịch) của Thiên Hạ Thanh Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhổngTửVôĐối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Khang_a_ca
Lượt thích 27
Lượt đọc 2680

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.