Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“TƯƠNG LAI” - VẪN CÒN THỨ ẤY SAO?

Phiên bản Dịch · 6898 chữ

Sau khi Syaoran đi khuất khỏi tầm mắt, chỉ còn lại tuyết bay nhảy giữa khoảng không gian đẫm máu, lộng gió mênh mông, Naoko dùng thanh gườm kì lạ với những đường cong huyền diệu, đập vỡ hai tảng băng giam chặt Nakuru và Seiza. Ngay lập tức, cả hai người nhảy ra ngoài, bỏ lại phía sau lưng những tảng băng bắn tung toé rồi tan chảy thành nước.

“Ta sẽ giết ngươi, Naoko!” – Nakuru gầm gừ, nhấnmạnh từng chữ rong câu nói – “Và tiếp đó là tên Li Syaoran"

Naoko im lặng không nói. Lại vãn là khoảng lặng kéo dài đến vô tận. Đôi mắt cô gái cúi xuống, nhìn nền tuyết trắng và những giọt máu còn vương lại.

“Nhất định sẽ có ngày Li Syaoran chết trong tay ta” – Seiza nói bằng 1 giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng cũng lạnh lẽo những những bông tuyết đang bay – “nhưng Naoko, ngươi là người soạn ra các điều luật và hình phạt cho "Tứ đại hộ pháp", chắc ngươi vẫn nhớ hình phạt dành cho kẻ phản bội chứ?”

Seiza nói với nụ cười thản nhiên, không chút âm hưởng. Nhưng đáp lại vẫn là một sự im lặng kéo dài của Naoko. Seiza vẫn kiên nhẫn chờ, trong khi Nakuru chuẩn bị nổi sùng lên.

“Ngươi hỏi lắm làm gì. Để ta giết hắn đã rồi tính”

“Ngươi giết hắn rồi thì hỏi làm sao được" – Seiza nói bằng giọng hơi mỉa mai – “không phải ngươi muốn xuống âm phủ để hỏi sáo?”

“Vậy đừng hỏi nữa” – Nakuru bực tức nhìn Seiza rồi quay lại nhìn Naoko.

“Không muốn hỏi cũng được” – Seiza thản nhiên nhún vai – “nhưng nếu không biết tường tận, ta nghĩ chính ngươi cũng sẽ không chịu được"

Nakuru nhíu mày. Nhưng khi hắn chưa kịp lên tiếng cãi lại Seiza thì tiếng nói thánh thót của Naoko nhẹ nhàng vang lên, như cô đã suy nghĩ kĩ càng tâtá cả những gì cần thiết trong thời gian Nakuru và Seiza cãi nhau.

“Hình phạt dành cho kẻ phản bổi: ‘hoặc là bị đồng đội, chủ nhân giết chết, hoặc..... phải tự xử”

“Nhớ kĩ lắm” – Seiza mỉm cười – “Vậy.... Ngươi muốn chọn cách nào?”

“Ta sẽ tự xử!” Naoko trả lời ngay lập tức mà không cần suy nghĩ lâu.

“Làm đi” – Seizara ra lệnh bằng một giọng lạnh như băng.

Naoko cúi mặt nhìn xuống, giống như cô vẫn luôn thế. Cô núôi tiếc quá khứ đẹp đẽ, để đau lòng với hiện tại đau khổ. Nhưng hiện tại vẫn là hiện tại. Dù không muốn, hay muốn, nó vẫn diễn ra và cô vẫn phải chịu đựng sự đau đớn ấy. Nakuru gào lên, giọng nói của hắn dù cố không thể hiện ra nhưng vẫn đầy xót xa:

“NGƯƠI KHÔNG LÀM ĐƯỢC HẢ? TA SẼ GIÚP NGƯƠI!”

Nakuru nắm lấy thanh kiếm, lao lên trước. Naoko vẫn không lên tiếng, cũng không động đậy. Cô chỉ đứng im, nhìn xuống nền tuyết và cả máu. Seiza thở dài, nhè nhẹ , vẫn đứng bình thản nhưng tay trái của hắn cầm đầu thương, chặn ngang lưỡi kiếm của Nakuru.

“Bình tĩnh đi, Nakuru. Dường như ‘đối thủ’ của chúng ta còn có gì muốn nói, đúng không?”

Nakuru hạ thanh kiếm xuống, đưa mắt nhìn Naoko rồi lại nhìn Seiza ngạc nhiên. Seiza cố tình nhấn mạnh chữ “đối thủ”, như một lời khẳng định về vai trò của Naoko trong "Tứ đại hộ pháp" và đối với hai người bọn họ.

“Đúng” – Naoko khẳng định sau hồi lâu im lặng.

“Nói” – Seiza ra lệnh.

“Ta biết ‘thổ thần’ đang ở đâu”

“CÁI GÌ?” – Nakuru ngạc nhiên kêu lên.

Seiza chỉ bình thản nói:

“Ta cũng có thể tìm được hắn”

“Nhưng không nhanh bằng ta” – Naoko tự tin đưa cặp mắt nhìn Seiza.

“Điều ngươi muốn nói là.....”

“Ta cần giúp công chúa..... một lần cuối cùng....” – Naoko buồn bã nói – coi như một cách để tạ tội....”

Seiza và Nakuru im lặng nhìn Naoko. Dù sao, họ cũng là những người đã lớn lên bên nhau, sát cánh vào sinh ra tử với nhau, đương nhiên, họ cũng hiểu nhau hơn cả hiểu chính bản thân mình.

“Naoko....” – Seiza hỏi, đôi mắt bình tĩnh chiếu vào cặp mắt buồn của Naoko – “Tại sao ngươi phản bội công chúa?”

“Đúng vậy” – Nakuru tiếp lời - “Người ta tin tưởng sẽ không bao giờ phản bội chính là ngươi, Naoko. Lúc nào ngươi cũng trầm tĩnh, nhưng ta biết, ngươi là người có tâm hồn đầy nhiệt tình. Ngươi kể chuyện ma cho bọn ta và công chúa, khi công chúa buồn, chỉ có ngươi có thể làm cô bé ấy cười.... Có chuyện gì xảy ra với ngươi hả?”

Naoko không nói gì, cô im lặng dù biết, sự chờ đợi của hai người “bạn” kia sẽ buộc cô phải lên tiếng, phá tan không gian lặng yên do chính mình tạo ra:

“Đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, Nakuru. Hãy quên hết những chuyện ấy đi!” – Đôi mắt Naoko thoáng thay đổi, nhưng rồi lại trở lên xa xăm và buồn bã hơn – “Các ngươi nghĩ sao về đề nghị của ta”

“Nếu ta không đồng ý?” – Seiza hỏi.

“Thì ta buộc phải đối đầu với các ngươi”

Nakuru cười khẩy:

“Vậy là ngươi muốn ép bọn ta đồng ý, và dù không đồng ý cũng không được. Thế ngươi hỏi ý kiến làm gì?”

Naoko chăm chú nhìn Nakuru, rồi chuyển ánh mắt xuống những giọt máu còn đọng lại dưới chân Nakuru:

“Ta muốn các ngươi biết: Nhất định ta sẽ quay lại chịu tội. Ta muốn các ngươi chứng kiến cái chết của ta.... Và cũng.... không muốn công chúa lo lắng nữa”

Bây giờ đến lượt Nakuru và Seiza không nói gì. Một phần nào đó, họ hiểu được suy nghĩ của Naoko. Naoko là người có suy nghĩ chín chắn nhất trong "Tứ đại hộ pháp". Cô ít khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng lại luôn hiểu cảm xúc và suy nghĩ của người khác, đặc biệt là đối với những người trong "Tứ đại hộ pháp", công chúa Sakura. Seiza thở dài nhè nhẹ, đưa mắt nhìn những bông tuyết dịu dàng đầu trên người Naoko, ngắm nhìn bên dưới như để tránh những vũng máu. Nụ cười lạnh lẽo muôn thuở nở trên môi Seiza:

“Được. Thời gian là 1 năm, đủ chứ? Mùa đông năm sau, ta muốn cả 2 ngươi phải có mặt!”

“Ta hiểu. Tạm biệt!”

Giọng nói của Naoko vẫn trong veo, vẫn thánh thót, vẫn âm vang dù chỉ là nỗi buồn vô hạn và sự trầm tĩnh đau khổ. Naoko nhảy lên ngựa, ánh mắt không hề quay lại nhìn xung quanh. Bàn tay cô nhẹ nhàng phủi những bôgn tuyết trên mái tóc bồng bềnh, vuốt nhẹ cặp mắt kính và đội mũ lên đầu. Con ngựa phóng vút đi, để lại phái sau 2 người không hề hướng ánh mắt theo kẻ vừa rời khỏi.

“Như thế.... không sao chứ, Seiza?” – Nakuru lặng lẽ hỏi, đôi mắt dõi theo những bông tuyết nhè nhẹ trước mặt.

Seiza kéo con ngựa lại gần, vuốt nhẹ lông nó rồi kéo đến cạnh Nakuru. Hắn tiếp tục huýt còi, gọi 1 con ngựa khác tới, nắm lấy dây cương:

“Đừng suy nghĩ nữa, Nakuru” - Nụ cười bình thản đến vô tình nở trên môi Seiza – “Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm công chúa chứ không phải ngồi đây nghĩ”

Như một bản năng, nghe đến “công chúa”, đôi mắt Nakuru mở to. Hắn nhảy lên lưng ngựa, phóng vút về phía trung tâm Xứ Tuyết, ngược hướng Naoko vừa đi, mà không cần quan tâm và để ý đến cả người bạn đang ở gần đó. Seiza mỉm cười, nhìn theo bóng Nakuru đang khuất sau làn tuyết nhẹ. Lại một con ngựa hí vang, lao mình vào màu trắng bất tận ấy. Những bông tuyết dịu dàng quay quay, ngắm nhìn màu đỏ vương trên tuyết trong trắng. Tuyết buồn rầu phủ lên bánh xe định mệnh, nhưng không thể đóng băng nó. Và vòng quay nghiệt ngã vẫn quay đều, vòng thứ hai của định mệnh.....


Đảo Hongo vãn nằm im lặng giữa màu xanh bạt ngàn của cây cối và sự gợn sóng của làn nước biển trong suốt, mặn chát. Biển vẫn reo vang. Biển đem đến mọi thứ, nhưng đồng thời cũng cướp đi mọi thứ. Biển nổi sóng, buồn với nước mắt, vui với nụ cười và dịu dàng ve vuốt đôi mắt xa xăm.

Hongo tuy thuộc lãnh địa của Clow, nhưng nó dường như biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Thương nhân lúc nào cũng tấp nập, đến từ mọi miền của đất nước và cả các nước khác. Họ buôn bán, trao đổi hàng hoá với nhau, cũng như trao đổi giữa văn hoá các nước. Đông nhất vẫn là người Lamia, những người như chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện gì khác ngoài buôn bán và làm giàu. Đợt gần đây, các nhà buôn đến từ kinh thành Tomoeda đã giảm đi nhiều. Có ngươi biết lí do, có người không biết lí do, nhưng rồi họ chặc lưỡi cho qua và lại chú tâm vào những con tàu chở hàng của mình.

Có một nhóm thanh niên và những người đàn ông khoẻ mạnh đang nhanh nhẹn bốc dỡ hàng xuống từ một cont àu. Nước dan ngăm đen khiến người xung quanh thấy tin tưởng vào sức mạnh của họ. Chẳng mấy chốc, cả tàu chở hàng đầy đã trống không. Đống hàng nằm ngay ngắn trong những chiếc xe kéo. Những người bốc dỡ lại vội vã kéo xe đi và chuyển hàng xuống những cửa hàng buôn bán. Hoàn thành công việc, họ nhận tiền và đi khỏi nơi tấp nập ấy.

“Chúng ta nên mua tí đồ ăn cho ông già ấy!” - một người lên tiếng, tay tung những đồng tiền lên rồi đỡ lấy – “ông ta là ‘người quan trọng’ của THÁI TỬ mà”

“Đó là chuyện đương nhiên” - một người đàn ông khá nói, đưa tiền cho người bán hàng sau khi nhận 1 túi rau quả và những gói lương khô – “nhưng cậu nếu còn muốn yên ổn sống thì đừng có gọi cậu chủ là ‘Thái tử’ nữa!”

“Tôi xin lỗi!”

Cả đám người bước vào một căn nhà nhỏ có hai gian, với những tàu lá rung rinh theo làn gió đông của biển cả. Trên chiếc giường nhỏ, người ta có thể dễ dàng nhận ra một người đang nằm im bất động. Chiếc chăn dày đắp đến tận cổ, và chiếc rèm đung đưa che lấp đi khuôn mặt. Ở trên chiếc ghế bên cạnh, 1 người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị đang rung ghế, đôi mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay. Bộ râu trắng lốm đốm màu đen ngắn, bao phủ như che cả mồm của ông ta.

“Chúng tôi mang thức ăn về” - một người trong số những người mới đến lên tiếng, đặt những chiếc túi xách xuống mặt bàn – “ ‘Người đó’ sao rồi?”

Đôi mắt anh ta hướng về phía người đang nằm. Người đàn ông đặt cuốn sách xuống, thở dài, quay nhìn về phía giường:

“Đến lúc này vẫn còn thở, nhưng.... không nhanh lên sẽ không kịp nữa. Đã sắp muộn rồi....”

“Tại sao ông không cứu người đi?” - một người tức giận hỏi.

Người đàn ông dưa mắt nhìn người vừa nói, mỉm cười:

“Xin lỗi! Ta có quy định của ta. Nếu chủ nhân các ngươi không thực hiện được điều kiện của ta, ta sẽ không cứu người. Và, nếu không trở về đúng thời gian quy định, thì muốn cứu cũng không được nữa”

“Thái tử chắc chắn sẽ về kịp, vì đây là người mà Thái tử coi trọng hơn cả mạng sống!”

Biển lăn tăn gợn sóng, ru ngủ nỗi buồn nhân gian và ngẫm nghĩ quá khứ của chính mình....

Tuyết vẫn mờ mịt quay theo vòng xoáy vô tận của mình. Gió nổi lên từng đợt, làm lay động những cành cây khô trơ trụi lá trên thảo nguyên chết. Sự mờ ảo của khung cảnh cũng buồn bã như trái tim đẫm máu của con người.

Một bóng ngựa phi đều đều trên nền đất không cỏ. Tuyết bao trùm lên đất, nhưng không che kín được tất cả. Ở nơi đây, tuyết không dày đặc, không mạnh mẽ, cũng không lạnh lẽo như ở Xứ Tuyết. Nhưng vẫn là tuyết, vẫn đau khổ, vẫn xót xa và vẫn đỏ thẫm.

Những bước phi của con ngựa không quá nhanh, cũng không quá chậm. Nó nửa muốn rời xa nơi đây, nửa lại muốn quay lại, tìm kiếm một cái gì đó. Khuôn mặt của chủ nhân con ngựa lạnh băng, khó dò. Chiếc mũ chùm che đi nửa đôi mắt, che đi nỗi giá băng của tuyết.

Con ngựa dừng lại trước một chiếc lều vải đang từ từ bị tuyết phủ lên. Người đó nhảy xuống, buộc ngựa lại và đi vào trong. Lều chẳng có gì, ngoài hai lỗ sâu và những đống đất vương vãi.

Cánh cửa lều mở lên, một người khác bước vào. Ánh mắt buồn thương che giấu kín đáo dưới lớp kính mắt dày.

“Thiếu chủ buồn lắm à?”

Mái tóc bồng bềnh, bay phất phơ, nhìn đôi mắt hổ phách đang mỉm cười đầy dịu dàng:

“Sao ngươi lại hỏi thế, Naoko?”

Naoko lặng lẽ trả lời:

“Bởi nụ cười của thiếu chủ. Lúc công chúa lùi xa khỏi thiếu chủ, thiếu chủ sau một lúc sững lại, đã mỉm cười - nụ cười đầy xót xa. Và khi công chúa gọi thiếu chủ là ‘quái vật’, thiếu chủ gần như muốn khóc....”

Giọng nói trong veo, thánh thót của Naoko nhẹ nhàng vang vang trong không gian lạnh lẽo và nụ cười giá băng của Syaoran.

“Có lẽ vậy...” - Anh lặng lẽ nói, đôi mắt trầm buồn bã. Syaoran không phải là người dễ bộc lộ tình cảm của mình, nhưng nỗi buồn sâu thẳm trong mắt anh bây giờ không thể che dấu được sự đau đớn – “Ta.... Từ khi quen cô ấy cho đến nay, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cô ấy tránh xa khỏi ta, bằng đôi mắt sợ hãi thất thần như vậy. Và cho dù, bao nhiêu người gọi ta là ‘Ác quỷ’ cũng không khiến ta thấy khó chịu như vậy...”

Gió thổi làm rung tấm lều đã được buộc rất chắc chắn. Hơi lạnh lan toả qua những kẽ hở, chui vào làm giá lạnh làn da dưới những lớp áo dày. Syaoran thở dài, nhìn hai chiếc lỗ sâu và đống đất bên cạnh. Naoko im lặng. Đôi mắt cô như se lại. Cô không nghĩ sẽ có ngày mình biết được nỗi buồn như muốn bao trùm lấy cả thế gian này của Syaoran – khi mà nỗi buồn ấy luôn được che giấu cẩn thận sau vẻ bình thản đến lạnh lùng của anh. Một nỗi buồn mà Naoko nghĩ, cho dù cộng tất cả nỗi buồn lại cũng chưa thể bằng được sự đau khổ đang trùm lấy không gian nơi đây. Cô gái thở dài, lặng lẽ đi ra ngoài, mang vào một chiếc túi nhuộm đỏ và nhảy xuống một trong hai chiếc hố. Syaoran chăm chú dõi theo hành động của cô. Gió mơn trớn khuôn mặt anh, như kéo anh ra khỏi thế giới toàn màu đen, không một chút ánh sáng...

“Cô đã mang xác Kero về rồi à?”

“Tôi không bao giờ làm trái lệnh, thiếu chủ!”

“Ừ nhỉ!” – Syaoran thở dài, nụ cười bình thản lại nở trên mặt anh, mặc dù chưa hoàn toàn giấu được nỗi đau trong giọng nói – “Ta đã biết trước kết cục.... kết cục của Kero và Garraku khi họ ra trận. Nhưng ta đã không ngăn cản, và còn sắp xếp cho kết cục ấy xảy ra nhanh hơn. Ta đã thật sự trở thành ‘Ác quỷ’ rồi....”

Syaoran cười. Naoko lấp đống đất bên cạnh xuống chiếc hố mình đã để chiếc bọc vào, lặng lẽ nói:

“Không.... Thiếu chủ chưa phải là ‘Ác quỷ’....” – Syaoran ngạc nhiên nhìn Naoko, khi cô bắt đầu đắp đống đất cao lên. Cô gái ngừng lại, đôi mắt nhìn vào đống đất bên dưới – “..... Bởi vì.... vẻ mặt của thái tử Touya.... rất mãn nguyện....”

Syaoran sững lại trong giây lát. Bất giác, anh bật cười, bước đến bên đống đất còn lại và lấp đầy xuống:

“Cám ơn ngươi, Naoko" – Syaoran nói – “Cám ơn đã giúp ta đào, đắp mộ cho Kero và Garraku. Dù không tìm được xác của Garraku, nhưng......”

Syaoran dừng lại. Anh khẽ thở dài, nghĩ đến Garraku. Đó quả thật là một chàng trai bất hạnh. Anh ta theo Syaoran ra chiến trường, dù biết trước, mình sẽ chết. Nhưng Garraku chấp nhận làm “vật hi sinh” cho Syaoran, mặc dù không biết lí do. Đôi mắt Syaoran lạnh băng lia khắp lượt căn lều, rồi lại tĩnh lặng nhìn vào đống đất dưới chân.

.......

Syaoran nhảy lên lưng ngựa, mặc cho tuyết vẫn rơi từng đợt. Naoko ngay lập tức bước ra từ căn lều, nhảy lên con ngựa phía sau. Cô đội mũ chùm lên đầu. Phía trước, Syaoran nhanh chóng kiểm tra dây cương. Anh nói, lạnh băng, thản nhiên:

“Naoko.... Giao ước giữa chúng ta đã kết thúc. Ngươi có thể đi làm việc của ngươi được rồi!”

Naoko im lặng. Đôi mắt cô buồn bã nhìn Syaoran. Cô gái thúc chân vào ngựa. Con ngựa nhẹ nhàng lao lên phía trước, nhưng bỗng, nó từ từ dừng lại. Syaoran ngạc nhiên nhìn Naoko.

“Thiếu chủ....” – Naoko không quay lại nhìn Syaoran, chỉ lặng lẽ lên tiếng – “Thiếu chủ đã từng nghe câu chuyện ‘Thiên Thần và Ác quỷ’ chưa?”

“.....”

“Thiếu chủ nghĩ gì khi nghe câu chuyện ấy?”

“Quả là một câu chuyện cảm động” – Syaoran mỉm cười.

“Khi tôi kể câu chuyện cho công chúa nghe, lúc công chúa còn nhỏ, cô bé đã khóc. Cô bé luôn đồng cảm với những sự đau khổ của mọi người, và với hai Thiên thần trong câu chuyện cũng vậy. Nhưng..... Dù có khóc hay đồng cảm, cũng không thể thay đổi số phận của hai nhân vật ấy được. Thiên Thần và Ác quỷ, khi suy nghĩ, chúng ta thấy họ không giống nhau, nhưng thực ra, hai nhân vật ấy có mối liên quan rất chặt chẽ. Cô gái bị hắc hoá do chiến đấu với Ác ma, là một nhiệm vụ bắt buộc của các Thiên thần, nên điều đó là không thể tránh khỏi. Chàng trai, nếu không trở thành Ác ma, cô gái sẽ mãi mãi bị truy đuổi, cuối cùng cũng sẽ trở thành Ác ma hoàn toàn, và như thế, chàng trai rất đau khổ. Còn cô gái, khi chàng trai bị Ác ma hoá, cô gái không tự kết liễu mình, chấp nhận trở thành Ác ma, thì cô gái cũng không sống nổi trong sự đau khổ..... hai người đó chấp nhận làm Ác ma, chấp nhận cái chết chỉ vì họ không thể sống được trong nỗi đau khổ của chính bản thân họ mà thôi....” – Naoko dừng lại, hơi thở của cô nhè nhẹ.... “Thiếu chủ đã thấy ai trong câu chuyện?”

Syaoran mỉm cười, nhún vai, không nói gì. Tuyết đã phủ kín cảnh vật, biến tất cả vùng “Thảo nguyên chết” thành màu trắng, dù không lạnh lẽo như “Xứ Tuyết”, nhưng cũng đủ để trắng xoá tất cả. Màu trắng tinh khiết, giống như màu trắng của những thiên thần trên Thần giới, nhưng cũng nhuộm đỏ như nỗi đau trong câu chuyện tình. Gió vi vu thổi, Tuyết vẫn rơi, và không gian vẫn im lặng.

“Đi đi, Naoko. Sắp tối rồi, tuyết sẽ phủ kín nơi đây, và sẽ không còn thuyền qua sông Tomoeda nữa đâu!”

Syaoran kéo chiếc mũ chùm che đôi mắt sắc lạnh của mình, đôi môi anh vẫn nở nụ cười. Naoko vẫn không quay lại nhìn anh, hay nói đúng hơn, cô cũng không có ý định sẽ quay lại nhìn. Cô đứng im, nhìn vào khoảng không trước mắt, không nói gì như sự im lặng muôn thuở của một “Thuỷ thần” lạnh lẽo. Tiếng ngựa hí vang trong một buổi chiều ngập tuyết. Một buổi chiều không có hoàng hôn, chỉ có màu trắng của tuyết và sự tĩnh lặng buồn bã của thời gian.

“Cái kết của truyền thuyết đó.... vẫn còn một đoạn.... Đoạn mà chàng trai biến thành Ác ma, sau cái chết của cô gái.... Thiếu chủ..... Đối với thiếu chủ, ‘tương lai’ có màu gì?”

Naoko cùng con ngựa của mình phóng vút về phía trước, bỏ lại đằng sau những bông tuyết vẫn rơi, những ngọn gió vẫn trôi nhẹ nhàng và câu nói “Tạm biệt” lạnh lùng nho nhỏ. Trời về chiều, thời tiết cuối đông lại thêm lạnh lẽo. Bầu trời xám xịt, không một làn mây trắng. Gió, tuyết, mây như đang rơi lệ ột cuộc đời khổ đau.

“ ‘Tương lai’..... Vẫn còn thứ đó sao?”

Syaoran khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn những đám mây xám bay nhè nhẹ trong làn gió lạnh giá. Khuôn mặt anh bị phủ đầy tuyết, và bộ quần áo đã chuyển sang màu trắng. Nhìn từ xa lại, có lẽ, trông anh giống như một bức tượng được nặn bằng tuyết, đang đứng tĩnh lặng nhìn lên trên. Rõ ràng mở mắt mà lại như chẳng nhìn thấy gì. Tất cả mọi thứ đang từ từ bị che phủ bởi bàn tay của số phận và định mệnh. Một màu xám u ám bao lấy đôi mắt hổ phách của Syaoran, ngăn cản đôi mắt anh, che mờ tầm nhìn của anh.....

“Nếu thật sự có ‘Tương lai’, có lẽ.... nó mang màu xám!”


Sakura từ từ mở mắt. Con ngựa đang phi nhanh trong màu trắng mờ mịt của tuyết và tiếng gió vù vù bên tai. Gió xoa mắt cô gái, làm nó rát lên. Gió như đang quyện vào trái tim Sakura, làm nó nhói đau. Rát. Tất cả những gì đã diễn ra hiện lên rõ ràng ngay trước mắt Sakura. Cô đau đớn. Cô kinh hoàng. Bộ quần áo đẫm máu của cô ướt nước tuyết. Cô cười trong chua chát. Cả người cô đầy máu. Mái tóc dài của cô loà xoà, đẫm máu, dù ai đó đã cố giúp cô giấu nó dưới chiếc mũ chùm. Cô buồn, cô đau khổ, vì cái chết của Kero, của tất cả những người cô quen, và cả sự tàn bạo lần đầu chứng kiến của Syaoran. Sakura giật cương ngựa. Dây cương vấy đỏ bởi máu trên tay cô. Cô không quan tâm. Cô đã không còn có thể để ý đến tất cả những điều đó. Cô vốn không muốn thấy máu, cô không muốn mình phải chạm vào những giọt máu độc ác đó, nhưng giờ đây, cả người cô đã là MÁU. Sakura biết, cô không thể phủ nhận được nữa. Cô cần làm một điều gì đó. Và giờ đây, điều cô muốn làm nhất là xác nhận một chuyện. Xác nhận để quyết định xem, mình nên làm gì tiếp theo. Tiếp tục trả thù, dấn sâu vào đau khổ? Hay đưa những người mình yêu quý rời xa nơi đây, sống cuộc sống yên bình? Nhưng để làm một trong hai điều đó, cô cần xác định lại. Con ngựa hí vang, phi hết tốc lực về phía trước.

Trung tâm xứ tuyết vẫn lạnh lẽo, vẫn giá băng như không bao giờ ấm lên được. Và giờ đây, nơi này càng lạnh hơn trong nỗi đau của con người và nỗi hận của những oan hồn. Không còn nữa mùi khói ấm nồng. Và cũng chẳng còn tiếng hát vang rộn rã bên ngọn lửa bập bùng mỗi tối. Chỉ còn lại đó, một nỗi đau trải dài vô tận. Cùng điệu nhảy bi thương của những bông “tuyết đỏ”.

Sakura kinh hoàng nhìn khắp chiến trường, không thể tin vào mắt mình nữa. Cơn ác mộng đêm trước của cô đã thành hiện thực. Tất cả đã biến mất. Còn lại nơi đây, ngay bên cạnh cô lúc này là MÁU. Gió bi ai hát. Tuyết đau đớn nhảy. Bao trùm lên đó một nỗi đau vô hạn. Sakurasuýt gục ngã. Chỉ một ngày, một ngày đã thay đổi vận mệnh của biết bao nhiêu người. Hay chính số mệnh của họ đã định đoạt như thế? Sakura không biết. Cô có thể làm được gì cho họ, dù biết hay không. Thứ duy nhất mà cô làm từ khi sinh ra đến giờ là ĐAU KHỔ. Cô mang lại ĐAU KHỔ cho tất cả những người cô quen. Khi chưa quen cô, họ là những người HẠNH PHÚC. Họ có thể vui đùa với nhau, hát với nhau những câu hát hạnh phúc. Và sau khi cô xuất hiện, tất cả chỉ còn lại là màu đỏ của máu. Xác những đứa trẻ vẫn còn nguyên vẻ mặt kinh hoàng, hoảng hốt. Sự ngây thơ của chúng đọng lại trên khuôn mặt khiến Sakura cảm thấy mọi thứ mờ dần đi và cảm giác tội lỗi trong cô bùng dậy mãnh liệt. Cô như nghe được trong không khí câu hỏi oán hận của chúng. “Tại sao? ” Câu hỏi vang lên trong đầu cô, quay cuồng trong chính trái tim Sakura, khiến nó bị bóp nghẹt lại. Phải rất cố gắng, Sakura mới có thể trụ vững trên lưng ngựa. Từ khi cảm nhận được sự ấm áp của những bông tuyết lạnh này, cô đã biết nơi đây không dành ình. Cô biết sự xuất hiện của mình sẽ đem lại những thứ gì, cả sự bất hạnh và chết chóc. Nhưng cô đã không bỏ đi. Cô nuối tiếc giây phút ở bên cạnh họ, nuối tiếc những thứ xa xỉ mà Sakura hiểu, nó vốn không thuộc về cô. Và bây giờ, cái giá phải trả cho sự tham lam ấy, chính là cái chết của những người đó - những người cô mong muốn bảo vệ hơn ai hết. Sakura muốn gào lên. Cô muốn huỷ hoại chính mình. Cô muốn mình biến mất khỏi nơi này, để không ai phải chết nữa. Nhưng điều đó là không thể. Sakura bất lực. Cô không thể chết, hay không đủ dũng cảm để chết? Cô không biết, chỉ biết rằng, có một điều gì đó thôi thúc cô, khiến cô không thể chết. Giữa những bông tuyết trắng, cả người Sakura như một đốm đỏ thẫm bị nhuộm màu. Và cũng trong màu trắng ấy, Sakura lờ mờ nhận ra, một nỗi đau đang từ từ xâm chiếm trong lòng mình. Nó không đơn thuần là “đau”. Có lẽ, cô đang sợ hãi. Sakura lao ngựa lại phía một bóng người lờ mờ trong làn tuyết nhẹ....

Con ngựa hí lên một tiếng dài rồi dừng lại theo lệnh của người chủ. Chiếc bờm trắng của nó hoà mình vào trong màu tuyết trắng, như dấu ấn của một chú ngựa thông minh hiểu chủ. Nó đứng yên, hạ thấp mình cho Sakura nhảy xuống. Những giọt máu trên áo cô gái đã khô, thấm lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mái tóc nâu dài mượt mà và trên cả khoé mắt bắt đầu biết “Hận”. Áo cô nhuộm đỏ, màu đỏ của máu - một màu đỏ đáng sợ nhất trong số tất cả những màu đỏ trên thế gian. Sakura từ từ quỳ gối xuống. Ánh mắt xanh của người con trai đang ngồi ngước lên nhìn cô, đau đớn, buồn thương, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng dù chất chứa nỗi đau.

“Anh Yukito..... Người trên tay anh..... là ai thế?”

Sakura hỏi, đôi mắt cô nhìn mà như vô tròng. Nó trắng bạc, hay đỏ lòm? Nó mang màu của nỗi đau, của sự hận thù. Nó đã không còn trong vắt như màu ngọc bích tuyệt đẹp nữa. Viên ngọc đó đã bị nhuốm bẩn bởi chính bàn tay những người tạo ra nó. Yukito cười, đau khổ:

“Sakura, anh xin lỗi!”

“ĐÓ LÀ AI THẾ?”

Sakura gào lên. Ánh mắt cô vẫn ráo hoảnh, vẫn chăm chú nhìn vào xác người trên tay Yukito. Ừ, cô không biết, đúng rồi, cô đâu có biết xác người đó. Người đó không có đầu mà, đâu thể nói lên đó là ai được. Sakura vẫn thuyết phục mình, cô cố để mình từ bỏ điều mình đang nghĩ. Cô mong rằng, Yukito sẽ phủ nhận tất cả. Sakura hi vọng, Yukito sẽ vất cái xác sang một bên mà nói rằng: “Chỉ là một tên lính, chúng ta về thôi!”. Nhưng, cái mà Sakura nhận được trong sự chờ đợi của mình chỉ là một khoảng không im lặng. Vết cắt ngọt bén trên cô xác người đó đã bị tuyết đóng băng lại. Máu đã ngừng chảy. Nhưng nó cũng đã đủ nhiều để ngấm sâu vào trong lòng tuyết, để nhuộm đỏ cả bãi chiến trường này, có thể nhuộm đỏ nụ cười của Yukito, và cũng quá thừa để nhuộm ánh lên đôi mắt Sakura.

“Là.... Touya....” – Yukito khó khăn nói, đôi mắt anh nhìn xuống dưới. Chua chát. Xót xa. Buồn nhưng lại phải chấp nhận, bởi tất cả những gì anh đã hứa sẽ thực hiện – “.... Anh nghĩ, em đã biết ai gây ra. Là.....”

“....Li....Syaoran.....”

Sakura lẳng lặng tiếp lời hộ Yukito. Gương mặt cô lúc này lạnh băng như những bông tuyết rơi trên mái tóc xoã dài bên dưới. Mái tóc nâu bị vấy máu, trải trên nền tuyết khi cô gái ngồi xuống, nhẹ nhàng như làn suối, nhưng lại chất chứa hận thù và những mối nguy hiểm mỗi khi bão tố nổi lên. Bàn tay Sakura vuốt nhẹ thân xác người anh trai. Lạnh lẽo. Là do tuyết, hay do thân nhiệt anh đã mất? Sakura không múôn tin vào điều đó, nhưng mọi thứ cứ từ từ hiện lên trong óc cô. Cả nụ cười cùng giọng nói lạnh như băng của Syaoran khi đó. Tiếng nói đó vẫn vang vọng trong đầu Sakura. Cảm giác đau đớn từ tận sâu thẳm trong trái tim vẫn chưa tan hết. Tất cả, tất cả những chứng cứ đó đều rất thật, đã được cô tận mắt chứng kiến, tự tay cảm nhận, và chúng làm mọi hi vọng của cô tiêu tan.

Sakura đỡ lấy xác anh trai - một chiếc xác không hoàn chỉnh từ tay Yukito. Cô ôm ghì lấy thân xác lạnh ngắt ấy. Lạnh quá! Hơi lạnh của tuyết? Không phải. Hơi lạnh từ xác của Touya? Có lẽ cũng gần đúng. Nhưng lạnh nhất là sự cô đơn. Tất cả đều đã rời bỏ cô. Khó khăn lắm, cô mới nhận ra rằng, trên đời này mình còn một người thân. Nhưng giờ đây, anh đã đi xa, xa lắm, đi đến một nơi cô không thể tới được. Đi tới một nơi mà Tomoyo đã tới, những người đang nằm trên tuyết kia đã tới. Nơi đó có thể nào hạnh phúc không?

“Ha...” Sakura tự cười mình. Ừ nhỉ, biết đâu ở đó hạnh phúc hơn ở đây thì sao? Một nơi không có cô.... Sakura càng ôm chặt lấy xác của Touya hơn. Cô muốn cảm nhận sự ấm áp từ tình thương của anh, để hiểu rằng, anh vẫn bên mình. Nhưng tất cả chỉ là sự lạnh lẽo. Sự thật vẫn là sự thật, dù nó có cay đắng thế nào, và cho dù Sakura không muốn chấp nhận sự thật ấy. Làm sao cô có thể tìm thấy hơi ấm trong một thi thể lạnh lẽo như thế chứ? Sakura tự huyễn hoặc mình, nhưng càng làm, lại càng thấy khó khăn. Tất cả đã kết thúc.... Dù muốn hay không, Sakura cũng phải chấp nhận: người cô đang muốn dùng hơi ấm của mình níu kéo mạng sống đã hoàn toàn ra đi. Và..... chỉ còn lại mình cô, trên thế gian này....

Yukito vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh. Anh muốn gào khóc thay cho đất trời, nhưng anh không thể. Anh muốn chết theo Touya, nhưng vì lời hứa của mình, anh buộc phải sống. Đối với Yukito, Touya là tất cả cuộc sống. Nếu không có Touya, đã không có Yukito. Và bởi vì như thế, anh lại càng hiểu mình cần phải làm gì, đặc biệt là lúc này. Khi ngồi nhìn Sakura đau đớn đến mức mọi giác quan đều dừng lại, Yukito biết dù có nói gì cũng không thể lay động cô gái. Anh khoác chiếc áo của mình lên người Sakura. Cô vẫn không phản ứng. Cô không hề hay biết. Sakura giống như đã chết, linh hồn của cô đã rời xa, rất xa. Cô cứ ngồi im, ôm chặt xác người anh trai, không nói gì, để mặc tuyết và gió len lỏi vào người cô gái – lặng lẽ như không gian trầm tĩnh và sự trôi đi vô tình của thời gian.

Yukito gỡ bàn tay Sakura ra khỏi Touya, đôi mắt anh xa xăm khi nhìn vào thi thể lạnh toát ấy. Anh quay đi, cố gắng trấn tĩnh, trước sự đau đớn của mình và đôi mắt không – còn – gì của Sakura:

“Sakura.... Được rồi.... Chúng ta.....”

Sakura ngước đôi mắt lên nhìn anh. Không phải là màu xanh ngọc bảo trong veo, ngây thơ, thiên thần vẫn nhìn anh khi trước. Đó là một đôi mắt không thể đọc được suy nghĩ. Có lẽ lí trí cô muốn báo thù, nhưng trái tim cô đang khóc. Nó khóc, thay cho đôi mắt. Ánh mắt cô làm Yukito không nói thêm gì được nữa. Anh nhìn cô, như muốn quyện nỗi đau của mình vào trong đó, để giảm đi sự đau khổ trong Sakura. Sakura chăm chú nhìn Yukito, rồi lại từ từ hạ xuống, nhìn vào xác Touya:

“Chúng ta sẽ chôn anh hai ở đâu đây? Anh ấy thích về nơi ấm áp hơn hay là ở Xứ Tuyết nhỉ, anh Yukito?” – Sakura khẽ mỉm cười. Yukito nhìn Sakura, rồi từ từ hạ mắt xuống, buồn thương, và cả căm giận – “Ah, những người kia nữa, chúng ta cũng phải chôn họ chứ? Anh Yukito?”

Sakura giương đôi mắt vô hồn ấy lên nhìn Yukito, làm cho anh thấy trái tim mình vỡ thành từng mảnh nhỏ. Anh căm hận chính mình, căm hận số phận nghiệt ngã. Anh có thể làm gì cho cô gái bé nhỏ này đây?

“Tại sao em không khóc, Sakura?”

“Em nhất định sẽ trở lên mạnh mẽ hơn. Em phải báo thù, không phải chỉ cho cha mẹ, mà là cho.... anh hai.... cho anh..... Cho những người này..... Và....” – Sakura đưa mắt nhìn quanh, khẽ cười, xót xa, vô hồn – “..... Cho cả chính em....”

Lách cách.... Lách cách....

Tiếng khoá chuyển động....

Bất chợt, Sakura vồ lấy thanh kiếm của Touya bên cạnh, vơ lấy mái tóc đang bay phất phới phía sau. “Roẹt” - tiếng cắt vang lên khô khốc, lạnh lẽo như cái lạnh của tuyết, của gió và của những xác người. Tiếng “Roẹt” như để kết thúc một nỗi đau, mở đầu ột nỗi đau mới, một nỗi hận mới. Những lọn tóc bị cắt ngắn, bay lả tả trong không gian trắng, hoà mình vào những bông tuyết, xót xa cho chính bản thân mình và cho người chủ nhân đáng thương. Tóc bay đi, rải lên nền tuyết trắng, len lỏi vào những cơn gió, bao trùm lên không gian tĩnh lặng.

“Bao giờ.... Ngươi bị cắt ngắn đi, cũng có nghĩa là ta đã chết. Ta sẽ nuôi ngươi cho đến khi có người nào đó cắt ngươi đi.....”

Sakura im lặng nhìn những lọn tóc bay đi, trong ánh mắt buồn xót xa xen lẫn chút hoảng hốt của Yukito, và cả nỗi buồn còn phảng phất trên thân xác Touya. Những ngón tay của Sakura vuốt nhẹ trên ngực anh:

“Em sẽ trả thù.... Anh hai, em nhất định sẽ trả thù..... Anh đã từng hỏi em, em có sẵn sàng để giết người không? Cho dù em biết được quá khứ, nhưng em không đủ hận thù để GIẾT NGƯỜI. Nhưng... Giờ thì.... Em sẽ trả thù cho anh và tất cả những người ở đây.... Em nhất định sẽ trả thù...” – Sakura ngừng việc đưa ngón tay đi trên thân xác anh, ngước lên nhìn bầu trời xám xịt – “....NHẤT ĐỊNH ...”

Cạch....

Cánh cửa bước vào trái tim cô gái đã hoàn toàn bị đóng kín....

Tiếng thét của cô gái vang lên, vọng mãi trong không gian lộng gió và tuyết, thét gào trong bầu trời vô tình, lạnh lùng. Nó cứ vang mãi, trong trí óc mọi người, trong trái tim rỉ máu của cô gái và trong cả tương lai - một tương lai bị che phủ bởi những đám mây màu xám......



**

  • Sông Tomoeda êm đềm chảy. Mùa thu với những cơn gió hiu lạnh, không đủ làm động dòng nước. Bầu trời xanh trong, cao vợi. Những tảng mây lững lờ trôi nhè nhẹ. Cơn gió dịu dàng thổi, xoa xoa trên những đoá hoa mộc lan đang dần úa tàn. Những cánh hoa mộc lan trắng muốt, bị nhuộm đen bởi sự độc ác của con người, bởi hoa đang nhớ thương một người con gái. Cánh hoa buồn. Hoa khóc. Hoa đau khổ, như nỗi đau không thể xoá nhoà của một người con gái lặng lẽ ngồi ngắm hoa trôi trên dòng nước **c.

Cô gái thở dài, vuốt ve một con chim lớn. Con chim kêu lên rồi rúc mỏ vào bàn tay cô gái. Những lọn tóc ngắn đến vai loà xoà trên khuôn mặt trắng xinh đẹp của cô. Đôi mắt cô gái trầm ngâm nhìn những cánh hoa úa trên dòng sông Tomoeda. Ánh nắng phản chiếu màu xanh ngọc bảo tuyệt đẹp lên làn nước, làm cả khoảng nước như bừng sáng lên, nhưng sau đó, ngay lập tức trầm lại. Nỗi buồn heo hắt trên đôi mắt cô như ánh lên màu sắc của hận thù, như không bao giờ có thể xoá đi được. Gió dịu dàng xoa đôi mắt ấy. Nhưng gió không thể làm gì cho cô. Tất cả là do cô chọn lựa. Cả mái tóc, cả bàn tay.... Tất cả đều là sự lựa chọn của cô.

“Em làm gì ngoài này vậy, Sakura”

Sakura ngước lên. Trong ánh nắng chói chang của mặt trời, một đôi mắt dịu dàng nhìn cô. Ánh mắt hấp háy dưới cặp kính mắt. Mái tóc nhẹ nhàng rủ xuống, khiến cô chợt nhớ đến hình ảnh người cha đã mất. Cô khẽ mỉm cười:

“Em chỉ ngắm cảnh thôi. Sư phụ Terada, sư phụ phải đi à?”

Người con trai mỉm cười, dịu dàng nhưng đầy chín chắn. Terada là con trai của Đại trưởng lão, người thầy đầu tiên của Sakura. Mùa đông năm ngoái, sau khi kết thúc trận chiến chính thức đầu tiên giữa quân đội triều đình Clow và quân Kinomoto, Kinomoto đã thảm bại. Quân đội bị thất thoát gần hết, chỉ còn lại hơn trăm người may mắn sống sót trong vó ngựa và sự tàn bạo của Shimon. Chôn cất cho những người đã khuất xong, Yukito nhanh chóng đưa Sakura qua sông Tomoeda, và ngay lập tức tìm được Sonomi Daidouji. Với tài kinh doanh thiên bẩm của mình, Sonomi mua lại căn nhà khi trước ở kinh thành Tomoeda với giá rẻ, rồi cùng Sakura, Yukito, Hiyula và Akane chuyển đến đó sinh sống. Sau khi xem xét tình hình, Sakura quyết định dựng một trại nhỏ trên núi ở khu “Đồi ma” - một nơi cô tin chắc sẽ giữ được sự bảo mật - để làm nơi trú ngự và luyện tập cho những người trong quân đội còn sống sót. Trước sự thất bại của Kinomoto, tình hình nhân dân trong kinh thành càng ngày càng bất ổn. Tình trạng đó nhanh chóng lan rộng đi cả nước, khiến người dân Clow không ngày nào có thể yên phận làm ăn, trong khi quân Triều đình luôn luôn truy tìm những người còn sống sót của Kinomoto.

Bạn đang đọc Thiên Đường Hạnh Phúc của Rinca_seta​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.