Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH

Phiên bản Dịch · 1128 chữ

“Ôi, không...”

Sakura đang rơi xuống từ độ cao 20 mét. Khi đã gần chạm đất với tốc độ nhanh, Sakura may mắn níu lại được một cành cây xòa ra trước mặt cô. Sakura đu mình trên cây, thở hắt ra:

“Mạng mình vẫn còn lớn lắm. Thật tốt khi cái nhà kì lạ này lại trồng nhiều cây như vậy ở ngoài vườn.”

Sakura bám vào thân cây và tụt xuống đất. Xuống đến mặt đất, cô xem xét chân tay mình và nhận thấy nó bị xước một vết nhỏ khi va vào cành cây. Sakura chặc lưỡi:

“Vẫn còn may mắn chán. Mình cũng giỏi đấy chứ khi mà thoát chết trong gang tấc...”

“Nếu vậy thì thật chúc mừng cô đã tiếp đất một cách bình an. Hôm nay không phải là ngày tốt lành của cô nhưng nó cũng không đến nỗi tệ lắm đâu nhỉ? Dù vậy, tôi không nghĩ là hành động trèo tường vào nhà tôi là một hành động hay đâu.”

Tiếng nói sau lưng làm Sakura giật mình quay lại. Một chàng trai có mài tóc màu nâu, đôi mắt hổ phách trên gương mặt thanh tú đang đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô, mỉm cười.

“Tôi là chủ nhà này” - tên con trai tiếp tục nói, vẫn tươi cười – “chào mừng cô thành công trong màn vượt tường.”

“Uh” - Sakura hơi lúng túng – “xin lỗi anh. Tôi không cố tình muốn trèo tường vào đâu. Tôi nghĩ là cả gia đình đã đi vắng hết, vì vậy nên... ấy, xin đừng hiểu lầm, tôi không phải là ăn trộm đâu, tôi vào đây chỉ vì muốn lấy lại chiếc nơ bị gió cuốn bay trong khu vườn này thôi....”

“Ô, có phải chiếc nơ này không?” - Gã con trai nói và giơ lên trước mắt Sakura một chiếc nơ màu hồng.

Sakura đã nghĩ sẽ phải tìm khá lâu trong khu vườn rộng kinh khủng này, giờ đây, vừa vào đã tìm được khiến cô không khỏi không vui mừng, reo lên:

“Đúng rồi, chính là nó đấy. Cảm phiền anh cho tôi xin lại nó.”

“Làm sao tôi biết chắc chiếc nơ này là của cô? Cũng không có cái gì chứng minh cô vào đây không phải để ăn trộm?” - gã con trai nghi ngờ hỏi.

Cảm giác bị xúc phạm, Sakura hét lên:

“ANH...”

“SAKURA....”

Nghe tiếng gọi, Sakura quay lại, thấy Tomoyo đang hốt hoảng chạy đến. Tomoyo ôm chầm lấy Sakura, xem xét khắp người Sakura, lo lắng hỏi:

“Sakura, cậu không sao chứ? Cậu làm cho tớ lo quá. Trời ơi, cậu không bị thương chứ? Không bị đau ở đâu chứ?”

Sakura lắc đầu:

“Không sao, tớ may mắc vớ được một cànyh cây, và cũng may mắn khi vừa vào đây đã tìm được cái nơ của cậu rồi. Chỉ có điều nó đang ở trong tay một gã khó ưa đứng ở kia thôi.” - Sakura vừa nói, vừa tức giận chỉ tay ra phía sau.

Lúc đó, Tomoyo mới để ý thấy một người con trai đang đứng ở phía sau Sakura. Đoán biết đó là chủ nhà, Tomoyo vội cúi người xin lỗi:

“Xin lỗi, hình như anh là chủ ngôi nhà này. Tôi thật sự xin lỗi vì đã tự tiện vào đây. Bởi vì lúc đó tôi lo cho cô bạn tôi quá. Hơn nữa, lúc đó cổng nhà lại không khóa, nên tôi... ờ... đẩy cổng chạy vào luôn. Thành thật xin lỗi anh!”

Chàng trai lại mỉm cười, nhìn Tomoyo, vui vẻ nói:

“Ưm, không sao đâu, tôi hiểu mà. Tôi nghĩ chiếc nơ này là của cô?”

Tomoyo nhìn chiếc nơ, đưa tay đỡ lấy, vội vàng cảm ơn:

“Cảm ơn anh! Thật lòng tôi rất biết ơn anh!”

Sakura đứng cạnh, nhìn gã vừa mới nghi ngờ cô là trộm - nhất quyết không đưa cái nơ cho cô thì giờ đây lại đưa ngay cho Tomoyo mà không cần hỏi lý do, vô cùng ngạc nhiên. Dường như nhận ra vẻ ngạc nhiên của Sakura, tên con trai cười to:

“Tôi thấy người dịu dàng như cô đây thì không thể là trộm được” - hắn nói với Tomoyo, rồi lại chỉ vào Sakura nói tiếp – “chứ không như cô gái dữ dằn này...”

“CÔ GÁI DỮ DẰN? TRỘM?” - Sakura gầm lên... “ANH DÁM NÓI LẠI LẦN NỮA KHÔNG?”

“Xin lỗi nha, tôi đùa chút thôi.” - Chàng trai bình thản nói – “Tên tôi là Li Syaoran. Còn hai cô?”

Tomoyo toan trả lời nhưng bị Sakura ngăn lại. Cô hất hàm:

“Anh cần biết để làm gì?”

“Chẳng để làm gì cả” - Syaoran vẫn bình thản, phớt lờ thái độ bực dọc của Sakura – “coi như để công bằng việc tôi "lỡ" nói tên cho hai cô biết thôi mà.”

Sakura cảm thấy vô cùng "nóng mặt" về thái độ gần như khinh thường mình của Syaoran, cũng chẳng có cách nào từ chối vì "đã lỡ nghe tên hắn rồi", Sakura trả lời:

“Sakura, còn cô bạn tôi đây là Tomoyo.”

“Ô, tôi chỉ có thể biết tên thôi sao?” - Syaoran đùa.

“Đúng, chỉ biết tên là đủ” - Sakura nói, hất tung mái tóc dài ra đằng sau – “tên của anh có hai tiếng, chúng tôi nghe được hai tiếng đó rồi. Vậy thì chúng tôi nói tên là đủ hai tiếng để trả nợ anh.”

Syaoran cười ngất:

“Lần đầu tiên tôi nghe được cách giới thiệu kì quái này đó!”

Sakura không thể chịu đựng thêm, cô hét lên:

“XONG CHƯA, MÀN CHÀO HỎI KẾT THÚC Ở ĐÂY LÀ ĐƯỢC RỒI ĐẤY. ANH IM ĐI VÀ MỞ CỔNG CHO TÔI VỀ. TÔI CHẲNG MUỐN THẤY CÁI MẶT ĐÁNG GHÉT CỦA ANH CHÚT NÀO!”

Nói xong, Sakura kéo tay Tomoyo đi ra khỏi cổng. Tomoyo vội chào Syaoran rồi đi theo Sakura. Hai cô gái nghe tiếng Syaoran gọi với theo:

“Tạm biệt hai cô nhé. Tôi hi vọng mình sẽ không phải gặp lại cô, Sakura.”

Sakura lẩm bẩm: "Ai thèm gặp lại ngươi", rồi tức tối đi thẳng. Tomoyo đi sau, mỉm cười nhìn vẻ mặt bực tức của Sakura. Trong suốt thời gian sống với nhau, đây là lần đầu tiên Tomoyo nhìn thấy nét mặt đó của Sakura nên cô cảm thấy rất vui và nghĩ thầm: "Mình thì lại mong cho cả hai người gặp lại nhau"

Cuộc gặp gỡ thoáng chốc của Sakura và Syaoran kết thúc bằng một cuộc cãi vã không cần thiết. Nhưng cả hai người, và cả Tomoyo đều không biết rằng cuộc gặp gỡ vô tình này đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời vốn rất bình lặng của họ.

Bạn đang đọc Thiên Đường Hạnh Phúc của Rinca_seta​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.