Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

YUKITO TSUKISHIRO

Phiên bản Dịch · 2169 chữ

- Này, anh có chịu đánh xe tử tế không vậy? Nếu không thì để tôi đánh! – Syaoran nói với Yukito bằng giọng cáu gắt.

- Xin lỗi, tôi sẽ đánh tử tế ngay thôi – Yukito vẫn thản nhiên nói với Syaoran.

Bây giờ Syaoran, Sakura, và Yukito đang ngồi trên chiếc xe ngựa kéo, trong khi chỉ mới lúc nãy, cả ba đang cuốc bộ mệt lả người...

...........

- Nghỉ một lúc nhé, Sakura. Cô đi bộ đường dài như vậy chắc là mệt lắm rồi, - Syaoran lo lắng hỏi Sakura.

Yukito cũng đồng tình với Syaoran, nhất quyết khuyên Sakura nên ngồi nghỉ dù cô có phản đối. Đúng lúc đó có một chiếc xe kéo ngựa thồ hàng đi ngang qua. Syaoran mỉm cười, nói với Yukito:

- Anh nghĩ xem có thể mau lại chiếc xe kéo kia không?

- Xe kéo à? – Yukito ngạc nhiên, nhìn không chớp mắt vào người kéo xe.

- Ừ - Syaoran gật đầu – dù hơi bất tiện nhưng có xe đi vẫn hơn chứ. Cứ đi bộ kiểu này thì chân chúng ta cũng không chịu nổi nữa nói gì là Sakura. Anh thử làm một cuộc giao dịch xem, với anh chắc là được.

- Ủa? – Yukito ngạc nhiên nhìn Syaoran nhưng Syaoran không biểu lộ chút phản ứng nào mà chỉ cười, Yukito chặc lưỡi – anh thú vị đấy. Được rồi, để đấy cho tôi.

Yukito ra nói chuyện với người kéo xe một lúc và thật bất ngờ, người kéo xe dỡ hàng xuống, trao cho Yukito chiếc xe kéo. Sakura vô cùng kinh ngạc khi thấy Yukito kéo chiếc xe lại, còn Syaoran chỉ cười một cách khó hiểu.

............

- Này, Yukito – Sakura hỏi – sao lúc nãy anh lại mua được chiếc xe này từ người kéo xe vậy?

- Đơn giản thôi, bởi vì kẻ kéo xe ấy đang cần một thứ mà tôi có – Yukito mỉm cười - chuyện đáng hỏi là tại sao anh bạn Yukito lại biết tôi có nhiều thứ người kéo xe đang cần.

- Thông minh như anh mà không hiểu sao – Syaoran ngồi dựa lưng vào thành xe, mắt lim dim - chỉ cần quan sát là nhận ra ngay thôi.

- Uh? Tôi không hiểu? Thứ ấy là thứ gì thế? – Sakura thắc mắc.

Syaoran mỉm cười nhìn Sakura:

- Thứ gì à? Cô rất thông minh mà, đoán thử xem!

- Lúc nào cũng thế - Sakura tức giận – anh thật đáng ghét! Tôi sẽ hỏi Yukito, không thèm hỏi an nữa.

Syaoran bật cười nhìn bộ dạng bực tức của Sakura. Yukito liếc lại phí sau, nhìn hai người đang cười nói vui vẻ, anh ta chợt nảy ra một ý nghĩ mới. “Kịch”, chiếc xe ngựa bỗng dừng lại khiến Syaoran và Sakura ngã chúi vào nhau. Syaoran hỏi:

- Chuyện gì vậy? Con ngựa bị làm sao à?

- Chắc là vậy rồi – Yukito cúi xuống nhìn - Syaoran, cậu thử xuống xem bánh xe có bị làm sao không?

Syaoran nhảy xuống kiểm tra theo lời của Yukito. Nhưng khi chân anh vừa chạm đất, con ngựa hí vang lên rồi phóng vụt đi, kéo theo Sakura ngồi trên xe.

- SYAORAN...

Sakura thét lên, gọi với lại phía Syaoran. Syaoran hét:

- NGỒI IM, SAKURA. BÁM CHẮC VÀO, NGÃ LÀ CHẾT ĐẤY....

Chiếc xe ngựa lao đi vun vút về phía trước. Sakura sợ hãi:

- Anh là ai? Anh muốn gì?

- Tôi là ai à? – Yukito cười vang – tôi chẳng giới thiệu sao, tên tôi là Yukito Tsukishiro, 22 tuổi. Tôi đang muốn đưa cô về nhà đây, quý cô nương Sakura Akizuki. Ấy chết, tôi phải gọi cô là Sakura Kinomoto chứ.

Sakura choáng váng nhìn nụ cười nửa miệng của anh ta. Không còn là nụ cười ấm áp mà cô nhìn thấy lúc trước nữa mà là một nụ cười nửa vời, lạnh lùng đến phát sợ. Không một ai ngoài những người thân của Sakura biết họ thật của cô, ngay cả Syaoran cũng không vậy kẻ này là ai mà lại biết? Sakura thắc mắc và tin chắc người này có liên quan đến kí ức thuở 9 tuổi của cô.

- Anh là tên thích khách tối qua? Có phải chính anh đã tấn công tôi?

- Tấn công cô? không, tôi chẳng có ý định tấn công hay làm cô bị thương, tin tôi đi – Yukito nói khi thấy vẻ mặt ngờ vực của Sakura – có người ủy thác cho tôi nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ cô.

- Bảo vệ tôi? Ai vậy? – Sakura ngạc nhiên, thoáng nghĩ đến dì Sonomi.

- Tôi không có quyền tiết lộ. – Yukito mỉm cười – nhưng bây giờ thì cô đừng lo, tôi chỉ muốn thử cái tên Syaoran kia chút thôi. Nếu hắn đuổi kịp thì tôi sẽ trả cô cho hắn, còn nếu không thì tôi sẽ đưa cô về tận nhà.

- CÁI GÌ? ANH ĐỪNG CÓ BẮT BÍ NGƯỜI TA VẬY CHỨ? ANH PHÓNG NGỰA NHƯ THẾ NÀY THÌ LÀM SAO ANH TA ĐUỔI KỊP? – Sakura kêu lên

- Yên tâm, Yukito cười lớn, nếu hắn....

Yukito chưa kịp nói hết câu thì đã thấy một bóng người loang loáng phi đến. Thân thủ người này nhẹ như gió, phóng nhanh như có cánh, chẳng mấy chốc đã áp sát xe ngựa.

- Syaoran... – Sakura reo lên.

Syaoran đã đến ngay cạnh xe ngựa và giơ tay định bám vào thành xe. “Thôi rồi, lần này về lại phải nghe Touya ca cẩm đây”. Yukito lách người,cho ngựa tránh sang một bên, khiến Syaoran lỡ đà suýt ngã. Sakura lo lắng nhìn Syaoran. Syaoran vẫn không tỏ dấu hiệu đã bỏ cuộc, anh phóng nhanh hơn, vụt lên trước, đá vào hông ngựa. Con ngựa *g lên, hí vang. Sakura và Yukito bị hất tung xuống dưới. Với tốc độ nhanh hết sức có thể, Syaoran lao đến, đỡ Sakura, đồng thời Yukito cũng nhanh chóng đứng được xuống đất an toàn. Con ngựa như phát cuồng, nó gầm lên và lao về phía Sakura. Syaoran lập tức buông Sakura đứng xuống đất, nhảy lên lưng ngựa, ghìm chặt cương, không cho nó lao đi. Nhưng dường như con ngựa không chịu nghe lời, nó vẫn lao về phía trước, chân đá lung tung, hất tung cả Syaoran xuống. Sakura nhảy lên lưng ngựa, ghìm cương, kéo con ngựa lại nhưng con ngựa phóng vút đi....

- SAKURA, NGUY HIỂM... – Syaoran hét lên.

Sakura vẫn nhất quyết ôm chặt cổ ngựa, không buông dây cương. Con ngựa gầm lên, bỗng hí vang và dừng lại. Syaoran chạy đến bên cạnh Sakura:

- Cô có bị thương không?

- Không sao – Sakura leo xuống ngựa, thở hổn hển – con ngựa này thật khó dạy bảo, nhưng không sao, tôi được học phi ngựa từ bé kia mà. Nó...

Sakura chợt dừng lại. “Véo”, một bóng người lao lên lưng ngựa và phóng vút đi.

- YUKITO.... – Sakura và Syaoran đồng thời hét lên.

Yukito ngoái lại, mỉm cười.

- Chúc mừng nhé, Sakura. Chúng ta sẽ còn gặp lại, Syaoran, Sakura. Bây giờ thì... Tạm biệt!

Con ngựa phóng vút đi, bỏ lại Syaoran và Sakura trong làn bụi mù mịt:

- Khụ, tên đáng ghét – Syaoran nói - giờ chúng ta lại phải đi bộ thôi. Cũng may chỉ còn một đoạn ngắn là đến nhà. Cô đi được chứ?

- Được – Sakura mỉm cười – a, phải cảm ơn anh lúc nãy đã cứu tôi. Anh không sao chứ? – Sakura lo lắng hỏi khi thấy Syaoran thở hồng hộc.

- Không sao! Chỉ là lúc nãy dùng nhiều sức nên bây giờ hơi mệt thôi. Lúc nãy tay Yukito đó nói chúc mừng là sao.

- Không, không có gì. – Sakura nói, trong đầu lại vang lên những lời nói khó hiểu của Yukito. Ai là người đã nhờ anh ta bảo vệ cô? Dì Sonomi hoặc Tomoyo ư? Nếu không phải thì là ai? Sakura cảm thấy nhức đầu với những câu hỏi. Bỗng cô cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên đầu mình:

- Không sao chứ - Syaoran mỉm cười – đi nhanh lên nào.

“Không cần phải lo lắng, chuyện gì đến sẽ đến!” – Sakura nhủ thầm và vui vẻ đi theo Syaoran. Suốt đường đi, cô lại bắt đầu suy nghĩ về câu đố của Syaoran: “Người đánh xe đó thiếu thứ gì? Tức là lúc ấy mình hơi mệt nên không để ý, nếu không thì tên Syaoran này biết tay mình.”

Hai người đi bộ chẳng mấy chốc đã về đến ngõ rẽ vào con đường dẫn đến nhà Sakura. Syaoran chia tay Sakura để về cung điện.

- Syaoran – Sakura gọi giật lại khi Syaoran đang định đi – cám ơn anh, dù xảy ra nhiều rắc rối nhưng quả thật tôi đã rất vui.

- Ừ, - Syaoran mỉm cười – cô vui thì tốt rồi.

Syaoran vẫy tay chào rồi quay lưng đi, nhưng Sakura lại gọi:

- Khoan, tôi đã nói xong đâu.

- Chưa xong à – Syaoran dừng lại – còn chuyện gì vậy? Ah, hay cô nhớ tôi nên không muốn cho tôi đi chứ gì?

- Đừng giỡn mặt – Sakura nổi giận – tôi chỉ muốn hỏi anh một việc, anh nói người kéo xe ngựa kia thiếu một thứ, thứ đó là “giày leo núi”, đúng không?

- Đúng – Syaoran cười trả lời – tôi biết cô vốn thông minh nên có thể đóan được. VẬy theo cô, tại sao Yukito lại có nhiều giày?

- Đơn giản thôi – Sakura trả lời ngay – đôi giày của Yukito còn mới, chứng tỏ anh ta mới đi nó vào sau khi đã đến vùng núi này rôi. Mà anh ta lại không có xe ngựa, nên phải vượt núi để đến đây. Quanh chỗ “đồi ma” không có nơi nào bán giày, như vậy đáng lý ra giày của anh ta phải rách và bẩn rồi mới đúng, nhưng đằng này lại còn mới nguyên. Vì thế, có thể giải thích, anh ta mang theo giày, thế thôi.

- Hoan hô! – Syaoran vỗ tay – cô rất thông minh, tôi quả không nhìn lầm. Nhưng cô có biết vì sao người kéo xe lại chịu đổi chiếc xe chỉ vì một đôi giày không? Chiếc xe đắt hơn đôi giày chứ nhỉ? Anh ta đang chở hàng, có thể là ra chợ, như vậy sao không ra đấy mà mua một đôi, có phải tốt hơn không? Đằng này lại phải đổi chiếc xe, rõ ràng là chịu thiệt.

Sakura cười:

- Anh nói đúng! Đương nhiên chiếc xe phải đắt hơn đôi giày rồi, nhưng đó là với những người có giày để đi. Người kéo xe ấy không có giày trong khi anh ta cần phải leo núi. Nhìn những thứ hàng trên xe của anh ta thì chắc chắn không phải mang ra chợ để bán mà là mang về nhà. Có thể anh ta không mua được thứ mình cần nhất, chính là đôi giày. Lí do để giải thích việc này là ngòai chợ không bán giày leo núi, cái này cũng giải thích cho việc Yukito phải mang nhiều giày thế. Đổi một chiếc xe ngựa kéo, một thứ mà người kéo xe cảm thấy nó không thật sự cần thiết để lấy một thứ dù ít giá trị nhưng cần thiết thì việc gì lại không đổi. Theo tôi biết, người vùng núi suy nghĩ rất đơn giản, họ không nghĩ nhièu đến vấn đề lợi thiệt về của cải mà nghĩ nhiều đến những vấn đề cần thiết cho cuộc sống hơn.

Syaoran bật cười:

- Cô đúng là rất thông minh. Có học trò thông minh như thế cũng tốt. Tất cả những điều cô nói đều đúng cả. Thôi, hẹn hôm khác nhé, tôi sẽ đưa con chó đến cho cô xem. Bây giờ tôi phải đi đây, tạm biệt!

- Tạm biệt! – Sakura nói.

Syaoran quay đi. Anh lẩm nhẩm: “Tất cả mọi điều cô nói đều đúng, Sakura. Nhưng có một việc cô không nghĩ tới, đó là tại sao Yukito biết được ngoài chợ ở đó không bàn giày, bởi vì ngay cả người kéo xe cũng không biết kia mà. Nếu vậy thì đâu phải anh ta đến lần đầu như anh ta nói. Tuy nhiên... Còn có thể giải thích theo cách khác. Đó là anh ta đã phục kích sẵn ở khu “đồi ma” ấy, đến bằng ngựa của anh ta. Còn người kéo xe kia là đồng bọn. Hừm, dù sao thì mình cũng không được trực tiếp xem anh ta đổi xe ngựa”

Bạn đang đọc Thiên Đường Hạnh Phúc của Rinca_seta​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.