Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dùng Dầu Gội Đầu XXX Liền Có Thể Tự Tin Như Thế

Phiên bản Dịch · 2821 chữ

Lưu Lãng cấp tốc từ trên ghế bắn người lên, hắn kinh ngạc nói:

- Móa, nhanh như vậy!

Vương Đại Chùy vô cùng ngưu xoa(1) đáp:

- Nói nhảm, lão tử là thần tiên! Thủ đoạn của thần tiên há một phàm nhân như ngươi có thể lý giải?

Mặc dù bị khinh bỉ một cách vô tình, thế nhưng nghĩ tới đây là lão đại của mình, Lưu Lãng vẫn tận lực đáp lại bằng nụ cười trên mặt. Sau đó, hắn chuyển dời tầm mắt sang vị tội phạm thần tiên bên cạnh.

Chỉ thấy, trên thân vị đại tiên này là một đạo bào bằng vải xanh... đã rách lỗ chỗ, tạo ra vài cái động lớn. Tay thì cầm một cây phất trần đã gần trụi lông. Đầu tóc được vấn búi, dưới hàm... miễn cưỡng nhìn ra ba chụm râu dài. Có thể là do trải qua thời gian dài chưa được chăm sóc, cho nên ba chụm râu đã dính lại với nhau thành một đoàn, không nhìn kỹ thì khó mà phân biệt. Chưa hết, trên mặt vị đại tiên này còn có ba rãnh máu dài và sâu tận xương, vừa ngó qua là biết do bị người cào.

Kỳ thật, nếu công bằng xem xét, chỉ cần vị đại tiên này thoáng dọn dẹp lại hình tượng bản thân một chút... chỉ một chút thôi, thì cũng là một nhân vật tiên phong đạo cốt. Bất quá, hình tượng của hắn lúc này, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung:

Vô cùng thê thảm!

Lúc này, trên mặt Vương Đại Chùy tràn đầy vẻ tươi cười, hắn hướng về phía Lưu Lãng giới thiệu:

- Này Tiểu Lưu, đây là Quảng Nghiêu Tử Quảng Đại Tiên, được phán tù có thời hạn nửa năm. Về sau liền giam tại Phân Ngục Phàm Giới, tất cả tư liệu đều đã được ghi chép cụ thể trong này, ngươi phải chiêu đãi cho thật tốt vào.

Sau khi giới thiệu xong, không đợi Lưu Lãng mở miệng, Vương Đại Chùy vội ném tới cho hắn một quyển tư liệu, sau đó phiêu nhiên(2) mà đi.

Lưu Lãng cầm lấy quyển tư liệu, lật ra xem xét.

Tên: Quảng Nghiêu Tử.

Giới tính: Nam.

Tuổi: Năm trăm bảy mươi.

Cấp bậc: Đại Tiên.

Nguyên án: Theo Thiên Nguyên Lịch năm 9989, vào lúc giờ Thìn, ngày 15 tháng 3, đùa giỡn phụ nữ có chồng là Doanh Thị chưa thành công. Xét thấy sự việc ảnh hưởng nghiêm trọng đến thuần phong của Thiên Đình, đặc biệt phán xử tù có thời hạn nửa năm. Thời hạn thi hành án có hiệu lực đến hết ngày 14 tháng 9 năm 9989 theo Thiên Nguyên Lịch.

Dựa vào, lại là một lão lưu manh hơn năm trăm tuổi. Không nghĩ tới bên trong đám thần tiên của Thiên Đình cũng có kẻ không đứng đắn.

Lưu Lãng mặc dù nghĩ như thế trong lòng, nhưng lại không dám nói ra ngoài miệng. Quảng Nghiêu Tử này chính là thần tiên, thời gian thi hành án cũng chỉ nửa năm. Là loại tiểu hình tiểu phạm, hắn cảm thấy bản thân nên hầu hạ cho tốt mới là vương đạo. Vương Đại Chùy hình như cũng có ý tứ này.

Dành chút ít thời gian suy tư lựa chọn từ ngữ thích hợp, Lưu Lãng mới cẩn thận từng li từng tí lên tiếng:

- Quảng Đại Tiên, ta gọi Lưu Lãng, là ngục tốt của tòa Phân Ngục này. Về sau có chuyện gì cần thì ngài cứ việc lên tiếng chào hỏi cùng ta là được. Hiện tại, nơi đây còn chưa có thêm phạm nhân nào khác, ngài thích gian ngục thất(3) nào thì cứ việc tùy tiện tuyển chọn.

- Không cần tuyển, liền gian này đi!

Quảng Nghiêu Tử trực tiếp chọn một gian ngục thất gần nhất. Sau đó đi thẳng vào bên trong, leo lên trên giường, rồi yên lặng ngồi đó.

Lưu Lãng ngầm thở phào nhẹ nhõm. Có thể tự giác như thế là tốt nhất. Hắn chỉ sợ Phân Ngục mời đến một đám thần tiên tương đối khó chơi. Mặc dù bên trong Phân Ngục hắn là tồn tại vô địch, thế nhưng nếu có thể không động thủ thì tận lực không động thủ mới tốt.

Lưu Lãng hơi động chút ý niệm, trên cửa gian ngục thất kia liền xuất hiện một thanh khóa lớn, rắc một tiếng đem cửa khóa lại. Lúc này, hắn mới triệt để yên tâm.

Sau khi cảm thấy tất cả sự tình đều đã được xử lý thỏa đáng, Lưu Lãng chuẩn bị rời khỏi nơi đây tìm đường trở về. Mặc dù Vương Đại Chùy có nói qua, có thể từ trên thân đám thần tiên này ép ra chút ít đồ vật. Thế nhưng hắn còn chưa chuẩn bị xong tâm lý để ra tay, dù sao thì người ta cũng là thần tiên hàng thật giá thật, chỉ ngẫm thôi cũng đủ khiến hắn e ngại chùn bước. Quyết định xong, hắn lên tiếng dò hỏi lần cuối:

- Quảng Đại Tiên còn có gì dặn dò hay không? Ta chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Quảng Nghiêu Tử nhìn thoáng qua Lưu Lãng đang đứng bên ngoài, hắn ngập ngừng tỏ vẻ đáng thương:

- Chờ một lát, vị tiểu ca này, ngươi có thể tìm chút gì đó cho ta ăn được không?

Lưu Lãng một mặt kinh ngạc:

- Không phải chứ? Thần tiên cũng cần ăn cơm hay sao?

Quảng Nghiêu tử giải thích:

- Bình thường thì tất nhiên không cần, thế nhưng tu vi của ta đang bị phong ấn, chẳng khác nào người thường. Nếu không thể điều động tiên lực để bổ sung thể năng thì chẳng mấy chốc sẽ đói, cần ăn cơm để duy trì. Mặc dù không ăn uống trong thời gian dài cũng không chết được, nhưng như vậy sẽ vô cùng khó chịu.

Trong lòng Lưu Lãng đã sớm đem mười tám đời tổ tiên Vương Đại Chùy ra mắng vô số lần: "Tên vương bát đản này cũng không có nói qua Phân Ngục còn phải phụ trách nuôi cơm a! Nơi này căn bản không thiết kế cả phòng bếp thì móc đâu ra đồ ăn. Chẳng lẽ còn muốn lão tử tự bỏ tiền túi ra mua cơm mời đám thần tiên này ăn hay sao? Phải biết, bản thân lão tử cũng là phải dựa vào nữ nhân mới có cơm ăn!"

Đột nhiên, hai mắt hắn sáng rực lên, hắn tự nhủ: đây chẳng phải là một cơ hội tốt để buôn bán hay sao?

Các thần tiên cần ăn cơm, vậy hắn ở chỗ này bán cơm. Mọi người đều là nhân vật có mặt mũi, không đến mức ăn cơm không trả tiền chứ? Những thần tiên này không có nhân dân tệ thì có thể tùy tiện ném ra chút đan dược hoặc bảo bối gì đó trao đổi cũng được nha! Tựa như Tẩy Tủy Dịch Cân Đan mà Vương Đại Chùy cho hắn lúc trước. Hiệu quả ra sao thì hắn đã tự thân thể nghiệm. Cho dù dùng để đổi nguyên bàn Mãn Hán Toàn Tịch(4) hắn cũng cảm thấy mình lời lớn.

Nghĩ đến đây, Lưu Lãng cố ý lộ ra vẻ khó xử:

- Quảng Đại Tiên, theo quy định thì Phân Ngục Phàm Giới này của ta không lo ăn uống. Tiểu nhân chỉ là một kiêm chức viên(5), tiền lương cũng không nhiều, nếu còn tự lấy tiền túi mua cơm cho ngài thì bản thân ta liền phải chịu đói...

- Thì ra là thế.. không sao, ngươi cứ việc tìm cơm giúp ta, tiền cơm bao nhiêu ta trả lại cho ngươi là được.

Lưu Lãng chợt phát hiện Quảng Đại Tiên này kỳ thật rất đáng yêu: Không hổ danh thần tiên, quả nhiên thượng đạo(6), mình còn chưa kịp nói xong thì hắn đã tự hiểu.

Nhưng lời kế tiếp của Quảng Nghiêu Tử lại khiến Lưu Lãng muốn chửi thề.

- Bất quá, trên người ta bây giờ không có tiền, tất cả tiền đều dùng để mua Vương Đại Chùy cả rồi. Bằng không ta cũng không được chuyển xuống Phân Ngục Phàm Giới. Ngươi có chỗ không rõ, Tiên Ngục Thiên Đình đều là tám người giam chung một phòng, đến nhà vệ sinh độc lập còn không có, càng không thể tắm rửa. Bản thân ta lại có bệnh thích sạch sẽ, ngốc ở nơi đó quả thực không quen.

Vương Đại Chùy, mẹ ngươi!

Trong lòng Lưu Lãng lại đem tổ tiên Vương Đại Chùy ra thăm hỏi một lần: Ngươi đem tất cả tiền của Quảng Nghiêu Tử vơ quét sạch rồi phủi mông bỏ đi. Chỉ chừa lại ta một mình uống gió tây bắc!

Quảng Nghiêu Tử thương lượng:

- Nếu không thì ta ký sổ? Chờ đến khi được thả ra ta lại trả tiền cho ngươi sau?

Lưu Lãng tức giận nói:

- Ký sổ? Thần tiên như các ngươi mỗi người đều biết phi thiên độn địa, đợi đến lúc ngươi được thả ra, một độn liền độn mất tăm, lúc đó ta biết đi đâu tìm ngươi?

Quảng Nghiêu Tử một mặt phiền muộn:

- Đừng nói như vậy, tất cả đều là người đọc sách, ngươi nhìn ta giống như kẻ sẽ quỵt nợ người khác hay sao?

Lưu Lãng chém đinh chặt sắt khẳng định:

- Giống! Phi thường giống!

Thật đúng là anh hùng nan độ(7) một phân tiền. Quảng Nghiêu Tử xém tý nữa liền phải khóc. Hắn sống hơn năm trăm năm, còn chưa bao giờ cảm thấy biệt khuất như lúc này.

Nhìn vẻ mặt khổ bức của Quảng Nghiêu Tử, Lưu Lãng cũng có chút không đành lòng:

- Được rồi, xét thấy ngươi là phạm nhân đầu tiên của Phân Ngục Phàm Giới. Ta sẽ ra ngoài miễn phí mua đồ ăn cho ngươi một lần. Coi như làm việc thiện tích đức, hi vọng sau này Quảng Đại Tiên ngài có thể nhớ kỹ. Ngài chờ một lát.

Trông thấy Lưu Lãng muốn đi, Quảng Nghiêu Tử vội vàng gọi lại, sau đó xoa xoa tay giọng ngập ngừng:

- Cái kia.. tiểu ca.. ta còn muốn cầu ngươi thêm ít việc. Có thể kiếm đến cho ta chút nước hay không? Không cần quá nhiều, ta chỉ cần có thể rửa sạch râu mép của mình một thoáng là được. Ngươi biết đó, ta có bệnh thích sạch sẽ, đặc biệt là bộ râu này, nhất định phải sạch. Ngươi không biết chứ trên Thiên Đình ta còn có biệt hiệu Mỹ Nhiêm Đại Tiên, lúc cua gái, toàn bộ đều dựa vào bộ râu này đó.

- Việc của ngươi đúng là thật nhiều, chờ đi!

Lưu Lãng tức giận đáp trả một câu. Hơi động ý niệm, thân hình hắn liền lập tức xuất hiện bên ngoài Tiên Ngục. Bất quá, sau một khắc, hắn lại bắt đầu chửi thề.

Bởi vì, Lưu Lãng phát hiện bản thân đang ở trong một hạp cốc sâu. Hai bên đều là vách núi dựng đứng bóng loáng, dù hắn muốn bò lên cũng bò không nổi. Giữa vách núi, có một dòng suối nhỏ đang chậm rãi chảy xuôi. Hắn có thể cảm giác, Phân Ngục Phàm Giới tuyệt đối là được giấu sâu bên trong vách núi này.

Lưu Lãng không kiềm lòng được lại mắng một câu:

- Vương Đại Chùy tìm nơi phá địa gì thế này!

Dưới chân là dòng suối nhỏ, nước đã có. Thế nhưng đi đâu để tìm thức ăn giữa chốn hoang lĩnh này? Lưu Lãng tràn đầy phiền muộn. Bất quá, hắn là người thủ tín, đã đáp ứng tìm thức ăn giúp Quảng Nghiêu Tử thì hắn nhất định phải làm được. Hơi chút suy tư, hắn liền thuận theo dòng suối đi xuống. Đi trọn vẹn nửa canh giờ Lưu Lãng vẫn chưa ra được khỏi hẻm núi. Đừng nói là người, ngay cả một động vật nhỏ hắn đều không đụng phải.

“Hừm? Kia là gì?”

Bỗng dưng nhãn tình Lưu Lãng sáng rực lên. Hắn phát hiện mặt đất không xa có một khu vực tương đối vuông vóc, bên trên có một cái túi nhựa, trong túi còn chứa một mớ đồ vật xanh xanh đỏ đỏ.

Lưu Lãng nhanh chóng đi qua nhặt lên xem, hắn lập tức vui mừng hớn hở. Bên trong túi nhựa có chứa một gói mì tôm sống vừa mới mở ra một nửa, một đoạn lạp xưởng hun khói đã bị gặm một miếng, cùng với một bình nước khoáng đã trống không. Ngoài ra còn có nửa bình dầu gội đầu nhãn hiệu XXX.

Liếc nhìn vết tích cắm trại vẫn còn lưu lại xung quanh, Lưu Lãng âm thầm suy đoán: "Đoán chừng là do một số người ưa thích thám hiểm ngoài trời ở chỗ này cắm trại dã ngoại lưu lại." Hắn dùng bình nước khoáng không chứa đầy nước suối, sau đó mang theo túi nhựa quay trở về Phân Ngục.

Quảng Nghiêu Tử đã sớm trông chờ mòn mỏi, vừa thấy Lưu Lãng trở về thì hai mắt hắn lập tức sáng rực lên.

Vị Đại Tiên này quả thật đã sớm đói không chịu nổi. Hắn cũng mặc kệ vấn đề vệ sinh, chỉ hai ba miếng là đem cả gói mì sống cùng đoạn lạp xưởng gian dở kia nuốt vào trong bụng.

- Đại ân không lời cảm tạ nào có thể diễn đạt hết! Về sau tiểu ca có bất cứ việc gì cần ta hỗ trợ cứ việc lên tiếng, ta nhất định hết lòng giúp đỡ.

Sau khi ăn xong, Quảng Nghiêu Từ trước tiên cảm tạ Lưu Lãng một phen, sau đó chợt nhớ đến râu mép của mình vội vàng hỏi:

- Đúng rồi, có mang nước về không?

Lưu Lãng đem bình nước ném cho hắn:

- Cho ngươi! Chỉ có một bình này thôi, dùng tiết kiệm một tý!

Quảng Nghiêu Tử cẩn thận từng li từng tí đổ ra một ít nước lên râu mép của mình, vò vò xoa xoa. Rất nhanh, hắn chợt bi ai phát hiện, bởi vì đã quá nhiều ngày không tẩy rửa, cho nên nếu chỉ dùng nước bình thường thì căn bản không có cách nào đem râu mép của hắn rửa sạch.

Lưu Lãng thấy thế liền đem nửa bình nước gội đầu còn lại trong túi nhựa ném nốt cho hắn:

- Quảng Đại Tiên, thử cái này xem sao!

Quảng Nghiêu Tử hiển nhiên chưa bao giờ dùng qua dầu gội đầu của Phàm Giới. Sau khi hỏi qua Lưu Lãng về cách sử dụng thì hắn ngập ngừng gạt ra một ít thoa vào trên râu mép, dùng hai tay xoa qua xoa lại mấy lần, sau đó lại dùng nước rửa sạch. Chòm râu dài nửa xích(8) của hắn lập tức trở nên sạch sẽ bóng loáng, vừa đen vừa sáng.

- Phàm Giới lại có vật thần kỳ như vậy!

Quảng Nghiêu Tử đem bình dầu gội đầu nâng lên ngang mắt quan sát kỹ lưỡng, hắn nhìn vào nhãn hiệu bên trên nghi vấn hỏi:

- Thứ này gọi là dầu gội?

- Đúng vậy, nó gọi là dầu gội.

Lưu Lãng chợt nhớ đến một câu quảng cáo dầu gội của nước ngoài, hắn lập tức chống nạnh đầy phong tao hô lên:

- Dùng dầu gội đầu XXX liền sẽ tự tin như thế!

...

*Chú:

(1) Ngưu xoa: Một tính từ thường xuất hiện trong văn học mạng cũng như ngôn ngữ internet của Trung Quốc, nó ý chỉ sự trâu bò của bản thân, đại ý bản thân mình rất lợi hại, rất trâu chó.

(2) Phiêu nhiên: nhẹ nhàng phiêu dật.

(3) Ngục thất: phòng giam.

(4) Mãn Hán Toàn Tịch: Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm ít nhất 108 món (tối đa lên tới 320 món) độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa - Theo Wikipedia.

(5) Kiêm chức viên: Cộng tác viên. Người làm công tạm thời.

(6) Thượng đạo: đạo cao, ở đây chỉ người từng trải, giỏi về nhìn mặt đoán ý.

(7) Nan độ: khó khăn vượt qua.

(8) Xích: đơn vị đo lường chiều dài: 1 xích = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm

-------

Phóng tác: Hồng Tam

Bạn đang đọc Tiểu Ngục Tốt Của Thiên Đình của Linh Cửu Nhị Ngũ

Truyện Tiểu Ngục Tốt Của Thiên Đình tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi honggiatamthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.