Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam nhân

Tiểu thuyết gốc · 1092 chữ

Một tòa cung điện thần bí, nguy nga đồ sộ đứng vững trên mặt đất.

Nham thạch màu đen phủ lấy cung điện, bốn bề minh châu sáng lấp lánh, ánh hiện tương quan, vô cùng thần bí.

“Ngao...!”

“Nguyên Thủy Luyện Kim Lô, 9 vàng...!”

“Thái Thất Thanh Dương Quán, 5 vàng...!”

“Đây đã là cực hạn, đừng có nhiều lời...!”

“Ngao...!”

Khắp nơi đều là nhân ảnh, đối diện tề tụ nhau phát ra tiếng quát như sấm. Một số người lẩm bẩm trong mồm, đột nhiên bật thốt kêu lên một tiếng thê thảm, liền tiêu tán trong cung điện.

Cung điện nham thạch sừng sững, thạch bích lạnh tanh, tiếng quát như sấm.

Không biết bao lâu, Diệp Phàm mới tỉnh lại.

Việc đầu tiên hắn làm là đưa tay lên bụm lấy miệng của mình, sau đó ra sức hít vào không khí rồi thở hồng hộc. Cảm giác khó thở dần dần tiêu tán, rốt cuộc sau một lúc Diệp Phàm đã có thể thở được bình thường.

Nhưng ngay lúc này một tràng tiếng sấm kịch liệt lọt vào trong tai của hắn, làm tai hắn như có vạn mã bôn đằng, cực kỳ đau nhức.

Khó khăn xoay đầu nhìn, nhất thời liền thấy một tòa cung điện uy nga hùng vĩ, bốn bề thạch bích lạnh tanh, có một cổ khí tức tang tương không nói được, khiến cho người ta nhịn không được mà có cảm giác cổ đại xa xăm.

Khắp nơi trong cung điện đều có đứng rất nhiều người, những người này trên thân mặc đủ loại y phục khác nhau, trường bào trắng tinh như tiên nhân tại thế thoát tục, áo bố lộ ra thân thể rắn chắc như là sắt thép hoặc là chiến giáp cổ kỹ cứng cáp oai vệ vô cùng.

Bọn họ đứng trong cung điện, phảng phất như hòa cùng một thể với cung điện này.

Tựa như là, thần tiên đang đứng trong bồng, không khỏi lộ ra khí tức thần tiên.

Đáng tiếc nơi này chỉ có một cổ tang thương cổ kỹ, nào có cái gì gọi là khí tức thần tiên.

“Lẽ nào đây là Địa ngục? Ta chết rồi sao?”

Diệp Phàm hoài nghi chính minh đã chết, nếu không chết làm sao từ trong lòng sông đi đến được chỗ này?

Trăm mối nghi hoặc trong lòng, Diệp Phàm đứng dậy, đang muốn mở miệng nói cái gì, thì đã thấy bả vai bị vỗ nhẹ, bên cạnh truyền đến tiếng nói:

- Này...!

Thanh âm vô cùng âm trầm.

Ta...

Diệp Phàm thật sự rất muốn chửi lên một trận, đột nhiên từ sau lưng nhảy đến một người, sau đó vỗ bả vai hắn rồi phát ra thanh âm như là Cửu u truyền đến, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy giật thót.

Hắn quan sát người này, chỉ thấy người này là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ, trên trán vẽ ra ba nét mực đỏ, đầu tóc để dài tới vai, trên thân thì mặc một bộ trường bào trắng tinh không chút tì vết.

Nhìn người này Diệp Phàm không khỏi nghĩ đến những minh tinh ca nhạc hoặc là diễn viên thần tượng ở trên dương gian, nếu như so sánh những diễn viên ca sĩ kia với nam nhân này thì chỉ có thể dùng một từ để hình dung...

Không cần so...!

Lại không để Diệp Phàm có thể mở miệng, nam nhân đã cười hì hì nói, nụ cười khiến cho người ta khó rời mắt, nói:

- Đã đến chỗ này thì sao còn đứng đây, mau mau lấy ra tiên khí hay là thần khí gì đó chơi với chúng ta một trân, ha ha.

Nam nhân này vừa nói vừa cười, nụ cười mê hoặc cực kỳ. Thậm chí làm cho Diệp Phàm có cảm giác thật nghi ngờ giới tính thật của hắn, đồng thời cảm thấy lạnh cả người.

Nhưng càng khiến cho hắn nghi hoặc là lời mà nam nhân vừa nói.

Tiên khí...Thần khí...!

Chính là vũ khí của tiên nhân và thần trong truyền thuyết cổ đại hay sao?

Hắn không phải là người chưa từng nghĩ thế giới sẽ có tiên nhân hay là thần, nhưng trải qua sự việc trên dương gian, hắn đã không có quá nhiều nghi ngờ nữa.

Địa cầu đại biến, khắp nơi trồi lên cổ điện, vô số hung thú biến dị công kích nhân loại...

Đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy thì việc có tiên nhân tồn tại cũng không phải là chuyện gì quá vô lý.

Diệp Phàm tất nhiên là không có tiên khí hay thần khí gì cả, cho nên hắn gãi mũi nói:

- Ta mới đến đây, không có tiên khí hay thần khí gì cả...

Vừa nói đến đây, nam nhân đã cắt lời Diệp Phàm, sau đó trừng trừng nhìn hắn, mồm quắp lên lộ ra hàm trăng trắng buốt, kế tiếp bàn tay vung lên cao, tay áo bào theo đó cũng bị cuốn lên, nhất thời một cổ kim quang hừng hực xuất hiện, trong nháy mắt che kín bàn tay của nam nhân.

Chỉ thấy trong tay nam nhân có kim quang hừng hực, bên trong hiện lên một thanh gỗ nhỏ, hình dạng như là cây gõ mỏ của tăng nhân.

Boong!

Gõ mỏ dùng tốc độ kinh người, như là truy tinh đạn lạc hung hăng gõ ra, mà đích đến hiển nhiên chính là đầu của Diệp Phàm.

Coong!

Diệp Phàm, không biết phải dùng từ thế nào để hình dung tình cảnh lúc này của mình. Hắn chỉ cảm thấy máu huyết cuồn cuộn đảo lộn, cả người như là cái bao cát bị người ta một phát đánh bay ra ngoài, sau đó hung hăng nện vào trên thạch bích, cảm nhận một trận lạnh lẽo tê hàn truyền đến.

Cảm giác ấy, như quả bóng bị cự chùy vung mạnh vào vách tường.

“Đinh! Trúng thưởng...!”

Nam nhân cười hì hì thu hồi gõ mỏ, kim quang tiêu thất để lộ ra bàn tay trắng nõn.

Hắn lấy chay che mắt, híp mắt nhìn Diệp Phàm nằm như chó chết cạnh vách tường, đột nhiên thân hình búng mạnh nhảy ra xa, trong nháy mắt tiếp cận Diệp Phàm.

Hắn an tĩnh nhìn Diệp Phàm đang nằm dưới đất, cất giọng hì hì nói:

- Tiểu tử, chào mừng ngươi gia nhập Bất Tử Thần Điện!

Bạn đang đọc Thiên Chủ sáng tác bởi hoangkimgiap

Truyện Thiên Chủ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangkimgiap
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.