Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộ chân tướng

Phiên bản Dịch · 2776 chữ

Mộc Phong Đình nói: "Nàng đều biết". Ngữ khí của hắn rất nhẹ nhanh, thậm chí ngược lại có vẻ thoải mái.

Mạc Hi nói: "Biết được quá khứ của ta cùng Cố An chỉ có thể là người của tổ chức. Ngày đó tổ chức phái ta đi cướp tiêu, chính là vì thử thái độ của ta đối với Lý Nghĩa người có bộ dạng giống hệt Cố An. Vốn ta chỉ là một thích khách, làm nhiệm vụ không có gì đáng trách, ám sát vương gia đương triều phiêu lưu lớn chút, cũng chưa chắc ta không nhận. Nhưng ngươi biết bởi vì Lý Nghĩa bộ dạng giống Cố An như đúc, ta cho dù không biết thân thế Cố An, cũng nhất định sẽ không đáp ứng nhận vụ này. Vì thế liền từ Sở Hoài Khanh ra mặt nhận muội muội này. Sau đó những người tham gia nhiệm vụ lần này đều bị lừa đi Anh Hoa Tạ diệt khẩu, hôm đó thật trùng hợp, ngươi cũng ở Anh Hoa Tạ. Lần đó tham dự cướp tiêu không phải đương trường bị bắn chết chính là sau đó bị diệt khẩu, lại giữ lại một mình ta, chỉ sợ khi đó đã có tâm muốn lợi dụng ta đối phó Lý Nghĩa. Sở Hoài Khanh biết trên người ta có bớt, cũng nhất định là tin tức có được từ tổ chức. Hắn cố ý nói với ta sẽ cùng tổ chức bàn điều kiện, thả ta tự do, chính là để ta nghĩ rằng đã thoát khỏi gông xiềng, do đó giảm bớt lòng phòng bị, nhằm gậy ông đập lưng ông."

Mộc Phong Đình thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Lý Nghĩa người này xử sự cẩn thận, muốn đạt được tín nhiệm của hắn đến gần hắn rất khó. Nhiều năm như vậy, Sở Hoài Khanh an bài vô số mỹ nhân, có thể thành công tiếp cận hắn một người cũng không có. Huống chi hắn có Trạm Lư trong tay, cho dù người có võ công cao hơn hắn rất nhiều ám sát cũng rất khó thành công. Chỉ riêng nàng có Thừa Ảnh, hoặc có sức liều mạng. Từ xưa đến nay, bao nhiêu thích khách ung dung chịu chết là vì nổi danh thiên hạ. Nhiếp Chính sau khi ám sát tể tướng Hiệp Luy của nước Hàn, bởi vì sợ liên lụy tỷ tỷ có dung mạo tương tự, liền tự hủy khuôn mặt, nhưng tỷ tỷ hắn vì thay Nhiếp Chính dương danh để hắn chết có ý nghĩa, liền không ngại ngàn dặm xa xôi đến phố xá sầm uất của nước Hàn công khai nhận thân, không tiếc cùng lộ thi bên ngoài. Ngày đó trên Thục Sơn, ta hỏi nàng có muốn viết sách lập truyền không, nàng từ chối ngay. Sau lại thấy nàng ngay cả Thừa Ảnh tuyệt thế danh kiếm như vậy cũng nói quăng liền quăng, ta liền biết danh cùng lợi đều không thể đánh động nàng. Hơn nữa có liên quan với Cố An, nàng nhất định sẽ không giết Lý Nghĩa."

Mạc Hi cười cười, nói: "Ai ngờ ta dưới cơ duyên xảo hợp cứu mạng Lý Nghĩa, do đó, sự phòng bị của Lý Nghĩa đối với ta chắc chắn sẽ giảm mạnh. Các người liền nghĩ ra kế trước liên hôn, sau độc giết. Chỉ là, lúc trước ta cùng với Đường Hoan lưỡng tình tương duyệt, muốn ta đáp ứng hôn sự này là không có khả năng. Cho là các người liền nghĩ ra biện pháp khiến ta chết tâm." Ngừng một chút, Mạc Hi bỗng nhiên chất vấn: "Ngươi làm gì Tiểu Bạch của ta?"

Mộc Phong Đình lấy bầu rượu thật to ra uống một hớp, dùng ống tay áo lau đi vết rượu bên môi, mới nói: "Nàng liền tin hắn như vậy?"

Đường Hoan nghe xong một câu "lưỡng tình tương duyệt" vừa rồi của Mạc Hi mắt đã sáng rực, nhìn Mạc Hi, dịu dàng nói: "Tiểu Mạc, tin đính hôn là Phích Lịch Đường đơn phương truyền ra. Đợi khi biết được, đã truyền ồn ào huyên náo, không thể vãn hồi. Việc này là ta không tốt, ta vạn không nghĩ tới Âu Dương Khánh sẽ không để ý thể diện như thế, không tiếc làm hỏng thanh danh nữ nhi mình sủng ái nhất. Ta thu được thư nàng cho Tiểu Bạch đưa tới liền vội trả lời thư làm sáng tỏ việc này. Thấp thỏm không yên vài ngày, lại chậm chạp không thấy nàng hồi âm."

Mạc Hi biết việc này nếu là thất hoàng tử bày mưu đặt kế, Âu Dương Khánh chắc chắn sẽ không dám cãi lời. Đừng nói chỉ là thanh danh thể diện của nữ nhi giang hồ, vì tiền đồ của thế gia đại tộc, hy sinh con gái có là gì. Mới đầu, nàng thấy hải điêu không mang về một câu nửa chữ, không khỏi cũng nản lòng, dù sao khi ở Đường Môn Đường Hoan đối với Âu Dương tỷ muội chứa nhiều lễ ngộ ẩn nhẫn, là nàng tận mắt nhìn thấy. Mạc Hi sống hai đời, kiếp trước xã hội thực tế, kiếp này nhân tính đáng ghê tởm, khiến nàng đối với người với việc không tự giác sẽ sinh ra một loại bi quan. Sau lại, Sở Hoài Khanh luôn thuyết phục nàng lên kinh, nàng mới cảm thấy việc này có chút không đúng, thời cơ không khỏi quá mức trùng hợp.

Mạc Hi tự nhiên nghe ra trong lời giải thích của Đường Hoan mang theo hai phần nghĩ mà sợ cùng ủy khuất, bỗng nhiên buông lỏng tay hắn ra, xoa nhẹ đầu hắn, cười hì hì nói: "Ngoan, ta tin chàng." Dứt lời lại giống như trấn an chủ động tiến sát vào lòng hắn. Đường Hoan lập tức vô cùng phối hợp nghiêng về phía sau, để nàng dựa vào thoải mái chút.

Mạc Hi biết rõ có đôi khi sự thật thường đả thương người, cho dù là giữa tình nhân cũng có việc không thể nói, bởi vậy nàng sẽ không nói cho Đường Hoan biết có một khắc nàng quả thật nghĩ rằng hắn sẽ bội bạc, lấy người khác. Mạc Hi tín nhiệm Cố An phải tốn thời gian tám năm, qua vô số lần cùng chung hoạn nạn, lấy mệnh tương thác tạo dựng nên. Mà những chuyện nàng cùng Đường Hoan trải qua dù sao vẫn là quá ít. May mà, bọn họ còn có vài thập niên sau này từng giọt từng giọt tích lũy, còn nhiều thời gian.

Mộc Phong Đình thấy hai người tựa vào nhau gắn bó như thế, không coi ai ra gì, không tự giác chuyển tầm mắt đến nơi khác, nói nhỏ: "Không sai. Ta bỏ thuốc mê trong nước nàng chuẩn bị cho hải điêu. Sau đó lấy đi hồi âm của Đường Hoan."

Mạc Hi gật gật đầu. Người tổ chức huấn luyện ra làm việc đều cẩn thận, huống chi là đại đương gia. Khó trách nàng không phát hiện.

Hỏi cũng đã hỏi xong, Mạc Hi lười biếng đứng lên, một bộ ăn uống no đủ rất là vừa lòng, nói với Đường Hoan: "Chúng ta đi thôi. Hôm nay thức dậy quá sớm, ta muốn ngủ một giấc thật ngon." Nàng lại quay đầu nhẹ giọng nói với Mộc Phong Đình: "Trên Thục Sơn ngươi cứu ta là thật. Một ngựa về một ngựa, hôm nay buông tha ngươi. Chỉ là, ngày sau ngươi và ta không còn liên quan."

Mắt thấy hai người nắm tay xuyên cửa sổ mà ra, Mộc Phong Đình mới vừa động đậy, liền phát hiện bản thân cả người vô lực, không khỏi cảm thấy cười khổ. Mới vừa rồi hai người ở trước mặt hắn làm ra vẻ thân mật khăng khít chỉ sợ là cố ý, mà trong nháy mắt kia, lòng của hắn quả thật rối loạn...

Lúc này, Mộc Phong Đình mới sáng tỏ vừa rồi Mạc Hi nói tạm thời buông tha hắn là vì sao, thầm nghĩ: Đường Hoan không hổ là thánh thủ dùng độc.

Lục Vân quả nhiên đã mang theo cung tiễn thủ ở bên ngoài tiếp ứng, thấy hai người họ đi ra mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ai ngờ, Mạc Hi lại bỗng nhiên không đi, bám vào bên tai Đường Hoan lẩm bẩm nói: "Ta đi không nổi, chàng cõng ta."

Mới vừa rồi trong tửu lâu, người trước mắt nói chuyện đĩnh đạc bộ dáng mẫn tuệ ra sao, giờ phút này lại giống như trẻ con không phân rõ phải trái. Đường Hoan không khỏi mỉm cười, nói: "Lại bướng bỉnh." Nói là nói như vậy, lại vẫn thành thành thật thật xoay người sang chỗ khác, hơi khom lưng. Mạc Hi đương nhiên vô cùng cao hứng nhảy lên, cười hì hì nói: "Hiện tại có thể đi rồi."

Đường Hoan chỉ cảm thấy hai cánh tay mảnh khảnh vòng lên, ôm sát hắn. Hơi thở của người trên lưng gần đến có thể nghe thấy, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng bình yên khoan khoái.

Một màn trước mắt này, thẳng khiến Lục Vân nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ: đây trăm ngàn lần không thể bị các trưởng lão thông thái rởm của Đường Môn nhìn thấy, nếu không lại nói tứ thiếu sa vào nữ sắc gì gì đó. Trên thực tế, mấy tháng trước Đường Hoan thực là vì buôn bán của Đường Môn bị Đoan vương chèn ép mọi mặt mà vội vàng chạy về đất Thục, cho nên lần này Đường Hoan triệu tập nhân thủ lên kinh, thật sự chịu áp lực không nhỏ.

Dọc đường đi, Mạc Hi cố ý dán vào tai Đường Hoan nói chuyện. Trong bóng đêm nàng tự nhiên nhìn không thấy tuấn nhan của Đường Hoan dần dần phiếm hồng, lại có thể cảm giác được tiếng tim đập không quy luật của hắn, nhất là khi nàng nói nhớ hắn.

Mạc Hi làm rộn như vậy, đương nhiên đi khá chậm, đoàn người đi đến điểm tụ hợp của Đường Môn ở kinh thành đã sắp nửa đêm.

Thẳng đến vào phòng ngủ của Đường Hoan, Mạc Hi mới vừa lòng từ trên lưng hắn leo xuống. Lục Vân mang theo hai nha đầu đưa chút nước ấm cùng với quần áo sạch sẽ tiến vào giúp hai người rửa mặt, lại cố nén khóe miệng run rẩy, làm bộ như không nhìn thấy lập tức lui ra ngoài.

Đường Hoan nói nhỏ: "Như vậy không tốt. Lát nữa ta bảo người ta dọn gian phòng khác cho nàng ở."

Mạc Hi đơn giản nằm vật xuống, thoải mái than thở nói: "Không cần. Ta cảm thấy nơi này tốt lắm." Lời này vốn không sai, nơi Đường Hoan ở hiển nhiên là chỗ tốt nhất.

Mắt thấy Mạc Hi dáng vẻ vô lại chiếm chỗ, Đường Hoan dỗ nàng nói: "Vậy nàng ngủ ở trong này, ta ra ngoài ngủ, được không?"

"Không cần. Ta muốn chàng ở cùng ta." Nói xong, Mạc Hi trở mình đứng lên, phối hợp ngẩng đầu, để Đường Hoan thay nàng lau mặt. Lau xong, nàng lại thuận thế giữ chặt tay Đường Hoan không cho đi, cười hì hì nói: "Chàng nói xem, như vậy rốt cuộc không tốt ở chỗ nào?"

Đường Hoan bị nàng bám lấy không còn cách nào, sau một lúc lâu, rốt cục nhẹ giọng nói: "Ta không phải không muốn, chỉ là ta không muốn nàng bị bất luận kẻ nào xem thường. Việc này, việc này phải đợi cưới hỏi đàng hoàng mới được..."

Mạc Hi nghe hắn càng nói càng nhỏ, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, nói: "Chọc chàng thôi. Đêm nay chàng liền an tâm ngủ cạnh ta, ta không chạm vào chàng, được không?" Đường Hoan thấy nàng thực sự cái gì cũng dám nói, liền nghiêng mặt đi bất đắc dĩ gật gật đầu.

Đêm nay thật là quá mức kích thích, náo loạn hơn nửa đêm, Mạc Hi thấy Đường Hoan vẻ mặt mỏi mệt, liền không đùa nữa, lệnh hắn xoay người sang chỗ khác, tự mình thay bộ quần áo có độc ra.

Đường Hoan chờ nàng nằm xuống, mới thật cẩn thận thay đồ nằm xuống. Mạc Hi không khỏi lại giễu cợt một phen, mới nhẹ giọng nói: "Lúc trước, tất cả những đứa trẻ được huấn luyện đều biết đứa nhỏ mang mặt nạ tập võ cùng chúng ta chính là thiếu chủ. Có lẽ Mộc Phong Đình đã sớm nhận ra ta. Hắn ngày thường dùng võ công, nhất là đao pháp đều thuộc quan ngoại. Nhưng phương pháp thổ nạp điều tức căn bản lại không khác gì ta, lại nói tiếp chúng ta cũng coi như đồng môn. Ngày ấy ta cùng hắn tá túc ở nhà người thợ săn, tư thế ngủ của hắn giống ta như đúc, hô hấp thổ nạp cũng giống như đúc, kỳ thật ta sớm nên nghĩ đến."

Đường Hoan thay nàng đắp chăn, mới nói: "Mộc Phong Đình vốn tên là Mộ Phượng Tê, là hậu duệ tiền triều. Thái tử tiền triều công tử Hiểu sau khi đế đô phá thành chạy trốn tới quan ngoại, cùng con gái của thủ lĩnh tộc Xích Diễm có đời sau. Mộ Yến Trai là tổ chức tình báo của Mộc Phong Đình một tay sáng lập ở quan nội, dùng dấu hiệu phượng hoàng lửa của hoàng tộc tiền triều để chiêu dụ con cháu của thủ hạ cũ tiền triều."

Mạc Hi từ khi ở Anh Hoa Tạ thấy bức họa kia trong phòng Mộc Phong Đình, liền mơ hồ đoán được vài phần, liền nói: "Trách không được Xích Diễm từng đợt từng đợt xâm phạm biên cảnh, thì ra là vì phục quốc. "Đình" (nơi để nghỉ chân) vốn là "Đình" (dừng lại), ý là Tê (dừng lại). Tên giả của hắn cùng tên thật rất phù hợp. Ta vốn không thể hiểu nổi, người giang hồ tham dự triều đình tranh đấu, đó là cái lợi nhất thời, tương lai chắc chắn không có gì tốt. Đạo lý này chàng và ta đều vô cùng rõ ràng, sao đại đương gia một nhân vật cao cấp như thế, lại muốn bảo hổ lột da cùng thất hoàng tử hợp tác. Thì ra là vì thân phận của hắn."

Đường Hoan thở dài: "Hắn đối với nàng xác nhận có vài phần thật tình. Vốn hắn ở trong tối, Lý Nghĩa ở ngoài sáng. Việc đêm nay bất luận thành bại, hắn cũng không cần hiện thân ở vương phủ, bại lộ bản thân."

Mạc Hi lại lắc lắc đầu, nói: "Sao chàng biết hắn không phải vì số hoàng kim dưới địa cung Đường Môn mà đến. Nếu lấy ta trao đổi, chàng có trả hay không." Ngày đó Mạc Hi đối với Đường Hoan vô cùng nản lòng, quả thật từng có ý nghĩ rời xa nơi tranh chấp này trong đầu, nhưng nàng cho dù muốn đi cũng sẽ không đi cùng Mộc Phong Đình, cũng là vì cân nhắc đến điểm này.

Mạc Hi vốn tưởng rằng Đường Hoan sẽ không trả lời, dù sao đây chỉ là giả thiết, ai ngờ Đường Hoan không chút do dự nói: "Đương nhiên cho." Ngừng một chút, hắn nhẹ giọng nói: "Cho dù nàng giờ phút này bình yên trong ngực, ta cũng sẽ vật về chủ cũ."

Mạc Hi nghe hắn trả lời như vậy, cũng không hỏi kĩ, lát sau liền bình yên đi vào giấc ngủ.

Đêm đó Mạc Hi ngủ vô cùng yên ổn, Đường Hoan làm gối ôm lại cơ hồ một đêm không ngủ. Dưới sự giày vò này, Đường Hoan đương nhiên sẽ không hỏi kĩ Mạc Hi vì sao muốn ở chung phòng với hắn.

Mạc Hi biết rõ Lý Nghĩa xưa nay kiêu ngạo, trải qua đêm nay, cho dù hắn đối với mình thực sự có vài phần hảo cảm, cũng quả quyết sẽ không dung nàng làm chính phi. Dù sao vị trí này tương lai phải mẫu nghi thiên hạ, sao có thể lập nữ tử đức hạnh kém như nàng. Nàng cùng Lý Nghĩa, vẫn là ai đi đường nấy mới tốt.

Bạn đang đọc Thích Khách Vô Danh của Dạ Tuyết Miêu Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.