Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Mặc ra trận. (3)

Phiên bản Dịch · 1396 chữ

Sở Mặc đứng ở đó, dáng người mảnh khảnh gầy gò, tuy rằng rắn rỏi, nhưng ở trong mắt những kẻ bên kia, lại rõ ràng cảm thấy rằng hắn đang ở thế yếu.

Chỉ có Hạo Nguyệt trưởng lão trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh như băng, nhìn Sở Mặc, khuôn mặt không có lấy một nụ cười. Hai gã cận vệ kia cũng nhìn Sở Mặc một cách vô cùng cảnh giác.

Khi nắm tay to lớn của tên thị vệ kia ập tới trước mặt Sở Mặc, thậmchí Sở Mặc còn có thể cảm nhận được làn gió sắc bén linh hoạt đến từ cú đấm đó!

Cùng với… nụ cười đắc ý và dữ tợn trên khuôn mặt của gã.

Lúc này, Sở Mặc rốt cuộc ra tay!

Hắn cũng tung ra một cú đấm y như vậy.

Nắm đấm này nhanh như điện xẹt!

Tung ra sau mà đến nơi trước… trực tiếp đối đầu với nắm tay của tênthị vệ bộ tộc Hạo Nguyệt.

Rầm!

Một tiếng trầm đục.

Không có gì long trời lở đất, cũng không có tiếng gào thét thảm thiết nào.

Tên thị vệ của bộ tộc Hạo Nguyệt, lùi lùi lùi lùi… liên tiếp lùi về phía sau bảy tám bước mới giữ vững được thân mình.

- Ngươi thua.

Sở Mặc thản nhiên nói.

Thanh âm bốn phía vốn dĩ vô cùng ồn ào, lập tức yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng diễn ra giữa sân, cảm thấy hơi khó có thể tin tưởng vào hai mắt của mình. Cho dù công chúa Na Y đã từng nói hắn là kỵ binh Vương Đình do chính nàng tự sắc phong, nhưng tuổi của hắn… cũng quá nhỏ rồi!

Thoạt nhìn nhiều nhất cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, khéo còn chưa đến. Làm sao có thể chỉ dùng một đấm đánh lui Mộc Hàn? Sứcmạnh này… cũng quá hùng mạnh rồi? Hơn nữa cũng rất rõ ràng, người ta đã nương tay lắm rồi!

Kể cả không muốn thừa nhận, những những người này cũng không phải kẻ ngốc. Trên thảo nguyên, tất cả mọi người đều kính trọng anh hùng, thực lực mới là vua. Cho dù trong lòng không muốn tin đây là sự thật, nhưng đã được tận mắt chứng kiến, bọn chiến sĩ này của bộ tộc Hạo Nguyệt, tất cả đều ngậm miệng lại, chỉ có điều sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Quá mất mặt!Gã Mộc Hàn kia đầu tiên là đứng đơ ra, sau đó gầm lên giận dữ lao tới phía Sở Mặc.

- Đủ rồi!

Hạo Nguyệt trưởng lão đứng ở phía trên, lạnh lùng quát:

- Thua chính là thua, đừng để cho mọi người chê cười, làm người đàn ông trên thảo nguyên chẳng lẽ còn thua mà không dám nhận hay sao?

Tên Mộc Hàn kia khẽ run lên, lập tức hướng về phía Sở Mặc quỳ một chân xuống:

- Xin lỗi, là ta đã thua! Vậy Mộc Hàn xin tâm phục khẩu phục!Nói xong, sắc mặt tái nhợt đứng dậy đi ra ngoài.

- Tiếp tục!

Một gã kỵ binh Vương Đình bên cạnh Bàng Trung Nguyên lớn tiếng nói.

- Tiếp tục!

- Tiếp tục!

Những người khác cũng đều quát theo. Hạo Nguyệt trưởng lão cũng khẽ mỉm cười:

- Đừng nóng vội, lập tức đến ngay đây!

Rầm! Rầm! Rầm!

Phía xa xa vang lên từng đợt tiếng xích sắt quét xoèn xoẹt trên sàn, như thể đang có người kéo lê một chuỗi xích sắt nặng nề mà bước đi.

Công chúa Bảo Liên vốn vẫn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt chợt biến đổi, đứng lên cả giận nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão nói:

- Ngươi… Sao ngươi có thể gọi người này đến? Đây là vi phạm quy định!

- Hả?

Hạo Nguyệt trưởng lão khẽ mỉm cười:

- Đó là hộ vệ ta vừa sắc phong cho Hạo Nguyệt Cách Thủy mà!

-----------

Hạo Nguyệt trưởng lão vừa nói vừa nhìn công chúa Na Y, trên mặt còn mang theo ý cười sâu xa khó hiểu.

Đối đầu không khoan nhượng.

Ngươi có thể tự do sắc phong kỵ binh Vương Đình, thì ta cũng có thể lập tức sắc phong, một hộ vệ của bộ tộc!

Công chúa Bảo Liên lập tức nghẹn lời, nhưng vẫn cố gắng dùng lý lẽ nói:

- Chẳng qua chỉ là một trận luận bàn để tăng thêm không khí thôi,ngươi đưa kẻ này đến, có thích hợp hay không?

Hạo Nguyệt trưởng lão cười khẽ:

- Ái thê, đây cũng không phải luận bàn tăng không khí bình thường, nó liên quan đến việc hôn nhân đại sự cả đời của con trai chúng ta mà!

- Ngươi…

Công chúa Bảo Liên tức đến mức muốn ói máu, trong lòng thầm mắng lão già này thật vô liêm sỉ, nhưng hiện tại, nàng cũng không thể cố nói thêm điều gì. Nói quá nhiều, có lẽ sẽ khiến lão già này càng thêm cảnh giác thôi. Chỉ có thể lo lắng nhìn theo Sở Mặc đang đứng xa xatrong sân.

Tuy rằng khoảng cách rất xa, không nghe rõ họ đang nói chuyện về vấn đề gì, nhưng Sở Mặc vẫn dễ dàng nhìn ra được giữa công chúa Bảo Liên và Hạo Nguyệt trưởng lão đang xảy ra tranh chấp, cũng thấy ánh mắt công chúa Bảo Liên nhìn về phía mình có chút gì đó chút gì đó không được tốt lành. Hắn cười cười với công chúa Bảo Liên, sau đó quay đầu đi, nhìn về phía tiếng xích sắt truyền đến.

Sở Mặc có thể cảm nhận được, người tới… chỉ sợ không phải là người bình thường!Ầm!

Rầm!

Ầm!

Rầm!

Bước chân dẫm trên nền đất phát ra tiếng động ầm ầm, cùng tiếng rầm rầm phát ra từ chuỗi xích sắt kéo lê trên đất, mỗi lần vang lên đều khiến trong lòng mọi người run lên một chút. Rất khó hình dung được, đây là loại người nào, vì sao phải mang theo đống xích sắt này?

Tuy rằng công chúa Na Y không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy cô mình trước giờ dù xảy ra chuyện gì cũng vững vàng như núi Thái Sơn mà cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng liền có chút thấp thỏm, lo âu.

Công chúa Bảo Liên liếc mắt nhìn công chúa Na Y, nhỏ giọng nói:

- Yên tâm đi, hắn có thể đối phó được thôi!

Chỉ có điều những lời này, ngay cả nàng cũng không quá vững tin. Ầm!

Rầm!

Người đó, càng tới càng gần, một thân hình khổng lồ đập vào mắt, khiến Sở Mặc có chút giật nảy mình.

- Trên đời lại có người cao lớn như vậy sao?

Thân hình đi ra từ trong bóng tối này, quả thực chẳng khác nào một pho tượng khổng lồ!Thân thể của hắn cao chừng một trượng!

Người này càng đến càng gần, Sở Mặc cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Mặt mũi cũng không phải là xấu, nhưng làn da rất đen, đôi mắt như hai ngọn đuốc, vô cùng sáng.

Cứ mỗi bước chân tiến tới, lại có cảm giác như một tòa tháp bằng sắt đen đang di chuyển!

Một chiếc xích sắt cực to, cỡ tầm cánh tay người lớn xuyên qua haivai của gã, rủ xuống dưới, khóa lại ở hai cổ tay, đem hai cánh tay xích liền với nhau, có thể cử động nhưng không thể làm ra các động tác có phạm vi quá rộng, hai chân cũng có xích sắt cực kỳ to, khóa hai cổ chân gã lại, khiến cho gã quả thực là rất khó bước đi.

- Này…

Sở Mặc nghéo miệng một cái, nghĩ thầm trong lòng: Cái gã khổng lồ khủng bố này… sao trông cứ như là phạm nhân bị giam giữ thế nhỉ?

Bên kia đám kỵ binh Vương Đình cũng bị sự xuất hiện của người khổng lồ này dọa cho một trận rồi, đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người cao lớn đến thế. Đồng thời nhìn thấy đám xích sắt xuyên quabả vai to đùng, và số xích sắt khóa ở cổ chân, trong lòng mọi người đều hơi hơi run rẩy.

Bạn đang đọc Thí Thiên Đao của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.