Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 2842 chữ

Tôi cuối cùng cũng thực sự tiến cung rồi.

Từ lúc cùng nhà vua trở về kinh thành, ngồi trên xe ngựa, tôi đều nghe thấy người khác như đang xì xào bàn tán về mình. Tôi cứ ngỡ như mình đang mơ một giấc mộng thật giả lẫn lộn, trong lòng cứ hỗn loạn không thôi.

Tôi được vua phong làm phu nhân, lại ban danh hiệu Ngọc Lan, cho đến ở Du Thiền các. Tôi được một người xưng là cung nữ quản sự đến dẫn dắt, dạy dỗ tôi các quy tắc trong cung. Học hết cả một ngày trời cũng chưa hết quy tắc, cung nữ quản sự lại rất nghiêm khắc mà giáo huấn tôi, nói tôi phải học hết chỗ quy tắc ấy trong vòng một tuần mới có thể chính thức làm phi tần của nhà vua. Tôi cũng thật thà nghe lời giáo huấn mà học hỏi, cuối cùng cũng học hết chỗ lễ nghi quy củ phức tạp cầu kỳ.

Sau khi chính thức được phong bậc ban danh, tôi phải đến diện kiến các vị thái hậu và hoàng hậu ở trong cung. Ở trong cung có hai vị thái hậu, một người là Dương thái hậu – vốn là đích hoàng hậu của tiên đế, một người là Mai thái hậu – vốn là mẹ thân sinh của bệ hạ. Tôi nghe cung nữ quản sự nói, hai người họ vốn như nước với lửa, tính tình thực sự không hợp nhau.

Nhà vua Hoàng Nhật năm nay đã ngoài 40 nhưng dưới gối chỉ có hai vị công chúa, lại chưa có hoàng tử kế vị ngai vàng. Ngài lập 5 vị hoàng hậu, lập Đích hoàng hậu là cháu gái của Dương thái hậu - Dương Hồng Hạc, nghe nói đó là một người rất nghiêm ngặt những lễ giáo quy củ, lại coi trọng Nho giáo, khác hẳn với bệ hạ một lòng tín Phật. Có truyện kể rằng, một vị phu nhân trong buổi yến tiệc bất cẩn buông lời dĩ hạ phạm thượng liền bị Dương hậu phạt đánh 5 trượng rồi đuổi ra khỏi cung. Trong hậu cung ai ai cũng phải kính nể Dương hậu, đến cả bệ hạ cũng phải nhún nhường đôi phần. Tuy nhiên, bệ hạ lại không có lòng yêu thích Dương hậu. Cung nữ quản sự kể với tôi, người mà bệ hạ hết mực yêu thích nhất là Thủy Linh hoàng hậu họ Vũ, tiếc là chỉ để lại một công chúa rồi qua đời. Vị công chúa ấy hiện giờ đang được nuôi dưỡng bởi Hiền phi, là em gái ruột của Vũ hậu quá cố mới tiến cung ba năm trước. Phi tần trong hậu cung không nhiều, người có thể được gọi hai tiếng “phu nhân” như tôi cũng không quá mười bảy, mười tám người, cho nên trong hậu cung đều là ân sủng ban đều, không có ai hoàn toàn đặc sủng cũng không có ai hoàn toàn thất sủng.

Tôi ở trong Du Thiền các, nằm trong Tiệp Diện cung. Cùng ở trong cung này với tôi là một vị Huỳnh phu nhân. Theo lý thì vị Huỳnh phu nhân ấy phải đến diện kiến tôi, nhưng tôi vốn nghe nói vị phu nhân ấy bệnh tật lâu ngày nên đành bỏ qua lễ nghi rườm rà ấy. Có một lần tôi tự mình đến Bình Lệ hiên – nơi Huỳnh phu nhân ở, tính là thăm vị phu nhân ấy, nhưng chưa bước đến bậc thềm đã nghe tiếng ho, tôi đành quay về.

Tôi vốn không phải con nhà quyền quý nên khi tiến cung không có người theo hầu hạ.Một buổi chiều sau khi học xong lễ nghi, tôi đang ngồi trong đình nhìn ngắm cá bơi dưới nước thì có một đoàn người gồm một tiểu thái giám và bốn, năm cung nữ tiến vào trong sân các. Một cung nữ trong số đó tiến lại gần tôi, nói: “Chúng nô tỳ là cung nữ đến để hầu hạ phu nhân, mong phu nhân chỉ bảo”

Tôi chớp mắt, chưa biết đáp lại ra sao thì cung nữ kia đã nói tiếp: “ Nô tỳ tên Thị Tâm, được Mai thái hậu sai đến hầu hạ phu nhân. Đây là Thị Đào, Thị Sen và Thị Loan”

Tôi nhìn ngắm bốn người họ một hồi, ưng thuận gật đầu không đáp.

“Nô tài là Văn Thức, sau này xin được phu nhân chỉ bảo” Tên tiểu hoạn quan kia cũng bước lên, cung kính nói với tôi.

“Nhà ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Nô tài năm nay vừa tròn mười bốn, nhưng nô tài đã tiến cung từ năm năm tuổi. Xin phu nhân yên tâm chỉ bảo, nô tài nhất định sẽ dốc sức làm việc”

Nhìn dáng vẻ khúm núm của tên tiểu thái giám kia, tôi khẽ bật cười. Tôi lấy tay phủi lại góc áo, từ tốn tiến vào trong điện Hoan Ý. Đám cung nữ, thái giám kia cũng lập tức theo sau tôi.

Đám cung nữ hầu hạ tôi rất chu đáo, đặc biệt là Thị Tâm, nàng lúc nào cũng theo sát tôi, quan sát tôi từng li từng tí một. Thị Tâm vốn không phải người bên cạnh Mai thái hậu, nàng là người thân cận của một vị thái phi đã qua đời của tiên đế. Trước khi tôi đến, nàng là một cung nữ dưới bếp của Mai thái hậu. Vì tính cẩn thận tỉ mỉ mà được gọi đến hầu hạ tôi. Văn Thức cũng không tệ, hắn tuy tuổi nhỏ mà việc gì cũng thông thạo, lúc nào nhìn thấy tôi cũng cun cút một tiếng phu nhân, hai tiếng phu nhân.

Ngày thứ hai của tiết Thanh Minh, giờ Mão, tôi cùng Thị Tâm đến diện kiến hai vị thái hậu. Dương thái hậu ở cung Trường Thọ nằm phía Đông, Mai thái hậu ở cung Khang Lộc lại nằm ở phía Tây. Tôi tất nhiên phải đến diện kiện người ở Trường Thọ cung trước.

Cung Trường Thọ vốn là cung điện lớn nhất hậu cung, xa hoa đẹp mắt không thể chê được. Nghe nói, chính điện Viên Phúc ở Trường Thọ cung có một cây cột gỗ chạm khắc hoa cúc rất tinh xảo, nhìn sinh động như thật. Hai bên trong điện có treo hai tấm phù điêu khắc hình hoa sen lộng lẫy, lại giăng tơ lụa, đèn treo rất xa hoa. Tôi thực sự tò mò muốn đến đó ngắm nghía. Nhưng tôi và Thị Tâm mới đến cửa Trường Thọ cung thì đã gặp Thị Bích – cung nữ thân cận hầu hạ Dương Thái Hậu đứng chặn ở cửa.

“Xin phu nhân thứ lỗi, vốn là thái hậu rất mong được chuyện trò cùng phu nhân. Nhưng sáng sớm nay thái hậu bệnh cũ tái phát, thái y nói cần phải tĩnh dưỡng thêm nên tạm thời Trường Thọ cung không thể để cho phu nhân vào” Thị Bích thẳng người nhìn tôi trực diện, ôn hòa cất tiếng.

Tôi cũng không nhiều lời, lập tức ưng thuận: “Vậy thần thiếp xin hẹn ngày khác lại đến diện kiến thái hậu”

Thị Bích nửa từ cũng không nói, cứ thể quay người đóng cửa cung. Tôi và Thị Tâm đợi nàng ta đóng xong cửa cung mới quay gót hướng về phía Khang Lộc cung.

Khang Lộc cung không tráng lệ như Trường Thọ cung, trái lại lại rất giản dị thanh tao. Trong sân đều trồng hoa quế, mùi hương ngào ngạt nồng nàn. Tôi và Thị Tâm vừa bước vào cửa cung thì Thị Sinh – cung nữ thân cận hầu hạ Mai thái hậu đã đến đón chúng tôi, nàng ta dường như rất vui vẻ mà rằng: “Thái hậu biết hôm nay phu nhân sẽ đến diện kiến người nên từ sáng sớm đã sai người nấu một bát chè sen giải nhiệt, phu nhân mau vào trong điện tránh nóng, nô tỳ lập tức sai người mang chè ngon dâng lên”

Tôi bước vào chính điện đã thấy Mai thái hậu ngồi trên trường kỷ thêu hoa. Tôi vội hành đại lễ với thái hậu, người cũng tươi cười đích thân đến đỡ tôi dậy.

“Ta có nghe bệ hạ kể về ngươi, ngài khen người đoan trang lại hiền dịu. Nay gặp, quả thật không sai một lời” Mai thái hậu đỡ tôi ngồi vào ghế, từ tốn nói.

Tôi mỉm cười, cúi đầu nhận lời khen của Mai thái hậu.

“Thân làm phi tần của bệ hạ, nhà ngươi phải hết mực săn sóc cho bệ hạ để ngài sớm ngày có con cháu nói dõi tông đường”Mai thái hậu đón lấy bát chè sen Thị Sinh vừa dâng lên rồi đưa cho tôi, nói.

“Thần thiếp xin nghe lời răn dạy của thái hậu”

Mai thái hậu quay lại ngồi xuống trường kỷ, sai người đến quạt mát cho tôi, dịu dàng nhìn tôi: “Ta nghe nói hôm nay nhà người cũng phải đến diện kiến Trường Thọ cung, sao lại có thể đến chỗ ta sớm như vậy?”

“Thần thiếp đã đến Trường Thọ cung, nhưng Dương thái hậu bệnh cũ tái phát nên bảo thần thiếp ngày khác đến diện kiến”Tôi ngẩng đầu đáp lời.

Mai thái hậu lại cười không nói, đưa tay ra hiệu cho Thị Sinh. Rất nhanh chóng, Thị Sinh đi từ trong tẩm điện bê ra một hòm nhỏ, đưa cho Thị Tâm.

“Đây là chút thành ý của ta”Mai thái hậu đưa mắt nhìn hòm nhỏ, bảo với tôi “Ta vốn là người giản dị không ưa cầu kỳ, trang sức vàng bạc cất giữ nhiều năm như vậy nay đem tặng người”

Tôi luýnh quýnh đứng lên tạ lễ, suýt chút nữa thì bất cẩn đánh rơi bát chè trong tay “Thần thiếp tạ thái hậu quan tâm”

Tôi cùng Mai thái hậu chuyện trò hồi lâu, phải tới khi tôi ăn hết bát chè sen thái hậu mới cho phép tôi trở về. Khi về tới nơi thì đã qua giờ Ngọ. Vừa hay lúc ấy hoạn quan Tô Thiệp bên cạnh bệ hạ đến đưa cho tôi một bức thư, nói là thư nhà do Huệ Nương gửi cho tôi. Tôi cũng khéo cảm tạ, đưa cho hắn một lạng bạc coi như hắn đã cất công đến tận Du Thiền các đưa thư cho tôi.

Đợi khi hắn rời đi tôi mới vội vào tẩm điện, mở thư ra đọc. Nhìn nét chữ Huệ Nương trên giấy mà tôi không cầm được lại khóe mắt cay xè, chung quy bà cũng dặn dò tôi phải cẩn trọng ngôn hành, nay đã bước chân vào cấm cung thì không được tự mình chủ trương ỷ thế vua yêu quý mà làm càn để người ta bắt tội. Bà còn đặc biệt khuyên tôi nên đối đãi với kẻ hầu người hạ sao cho tốt để đổi lại hai chữ “trung thành” mà tránh việc nuôi ong tay áo. Tôi vừa đọc gia thư vừa nước mắt lưng tròng khiến Thị Tâm cứ hốt hoảng không thôi.

Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, tôi mở hòm nhỏ được Mai thái hậu ban cho, quả nhiên bên trong đầy ắp những châu báu ngọc ngà. Tôi gọi đám Thị Tâm, Văn Thức vào, thưởng cho mỗi người một vòng ngọc. Ai nấy cũng đều vui vẻ ríu rít dập đầu tạ ơn.

Ba ngày sau tôi lại đến diện kiến chúng phi tần ở Phượng Dương cung của Dương hoàng hậu . Vừa đến canh năm Thị Tâm đã hớt hải vào gọi tôi dậy rửa mặt chải đầu, búi tóc, cài trâm, thay xiêm y rồi đến cung Phượng Dương. Tôi tuy mang phong hào là phu nhân nhưng vẫn chưa được lâm hạnh, nên vạn nhất cũng không được búi tóc quá cao, chỉ có thể quấn tóc ngọn ngàng rồi cài tạm một cây trâm bạc hình điệp y lên.

Phượng Dương cung ở phía Đông, lại rất gần với cung Long Thụy của bệ hạ. Bên trong Phượng Dương cung bài trí không nhiều nhưng lại sạch sẽ thoáng mát, trước cửa chính điện là hai bể nước lớn ở hai bên, nghe nói bên trong đó là nước sen.

Khi tôi đến nơi thì đã có mấy vị phi tần ngồi ở đó, tôi nhanh chóng hành lễ rồi được cung nữ chưởng sự ở cung Phượng Dương đưa đến chỗ ngồi. Ngồi cạnh tôi là một Khánh Diệu phu nhân họ Nguyễn. Thị Tâm nói với tôi, vị phu nhân đó trước là nô tỳ ở cung Lập Nguyên của Đinh hậu, không biết là dùng mưu kế gì mà được bệ hạ yêu thương phong làm phu nhân ở Di Tinh đường. Trong cung cũng không có quá nhiều phi tần muốn qua lại với vị phu nhân đó, một phần vì coi khinh thân phận của nàng, phần khác là vì nể mặt Đinh hậu.

Dương hậu tiến vào chính điện, trừ ba vị hoàng hậu kia chỉ tùy tiện đứng lên thì mấy người phi tần chúng tôi đều cuống quýt kính cẩn quỳ xuống thỉnh an, miệng đồng thanh hô to: “Phượng Dương hoàng hậu vạn an”

Dương hậu đầu đội phượng quan bằng vàng lấp lánh san hô ngọc trai, thân mặc bào phục đỏ vàng thêu hình phượng hoàng mẫu đơn, cổ đeo một chuôi trân châu lớn. Vừa nhìn đã thấy phong thái khác thường mà người bình thường cũng không thể với được. Nàng ta ngồi an tọa xuống trường kỉ mới ban cho chúng tôi ngồi, lại sai người dâng trà bánh lên cho chúng tôi. Đặt chén trà vừa nhấp môi còn chưa nguội, nàng ta đã cất tiếng hỏi hoạn quan đứng kế bên: “Hôm nay còn ai chưa tới?”

“Thưa hoàng hậu, ngoại trừ Huỳnh phu nhân vẫn cáo bệnh ở Ức Tịnh trai ra thì tất cả các vị phu nhân khác đều đến đông đủ ạ”

Tôi đã nghe qua cung nữ quản sự nói về Huỳnh phu nhân này. Nàng và Đức phi họ Đặng đều là người đẹp từ đạo Lâm Tây được dâng lên cho bệ hạ ngày ngài đăng cơ. Vậy mà thoáng qua muời năm, một người vẫn chỉ là một phu nhân bệnh tật yếu đuối, còn một người nay đã là một Đức phi cao cao tại thượng an sủng vô biên. Sự cách biệt này thật khiến người ta ngậm ngùi chua xót.

Chúng tôi ngồi ở Phượng Dương cung qua giờ Mão thì được phép ra về, Dương hậu lại đặc biệt giữ tôi ở lại dùng bữa sáng. Tôi cũng không tiện từ chối mà cứ thế nghe theo. Chớp mắt đã bày sẵn một bàn đồ ăn hương thơm mị hoặc, Dương hậu nắm tay tôi tỏ vẻ thân thiết để tôi ngồi xuống bên cạnh.

“Em Dung cứ dùng bữa tự nhiên, nay ta cố ý giữ em lại cùng dùng bữa sáng cốt là để gia tăng tình cảm chị em chốn cung quế này”

Tôi cảm tạ Dương hậu, vẫn không dám quá phận mà trực diện nhìn nàng ta, cứ cúi đầu ăn cháo kê, màn thầu. Dương hậu ngược lại rất nhiệt tình, nàng ta thấy tôi tập trung ăn uống như vậy thì sai người mang thêm chút cháo, chút bánh lên, còn cố tình để cho tôi một bát chè ngân nhĩ thanh thanh ngọt ngọt.

“Em cứ từ từ thôi, ăn nhanh quá lại nghẹn không trôi” Dương hậu mỉm cười, đưa cho tôi một tách trà ấm.

Tôi cười ngượng đỡ lấy chén trà từ nàng ta, nhấp một ngụm nhỏ. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Dương hậu thanh sắc trầm bổng mà rằng với tôi: “Ta nghe Tô Thiệp nói em vốn con nhà dân ở xứ Kinh Bắc, ở với mẹ kế mấy năm trời, vậy mà có thể có được một đôi ngọc phỉ thúy quý giá nhường này. Ta trộm nghĩ chắc cũng không phải thứ đồ mà bệ hạ ban thưởng”

Thì ra là chú ý đến đôi vòng ngọc của tôi. Tôi ngước mắt nhìn nàng ta, cười e lệ nói: “Không giấu gì hoàng hậu, trước kia cha thiếp vốn là Huyện lệnh huyện Gia Lâm, đôi lần cũng được bên trên yêu quý mà ban cho bảo vật. Đôi vòng ngọc này cũng chỉ là một trong số đó, vì thương nhớ cha mẹ đã mất nên thiếp cố ý lưu giữ đôi vòng này tiện nhìn vật nhớ người”

Dương hậu lại chẳng cười cũng chẳng đáp, chỉ gật gù sai người đem ra chút gấm vóc lụa là ban thưởng cho tôi. Tôi thấy nàng ta cũng chẳng muốn giữ tôi lại nữa bèn lấy cớ ra về.

Bạn đang đọc Thị Dung Truyện sáng tác bởi QuyChang15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuyChang15
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.