Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuỗi nhiệm vụ?

Tiểu thuyết gốc · 1133 chữ

-Ở đây!

Vừa mới xuống xe, Hàn đã nghe thấy gióng nói quen thuộc- là Chu mập.

-Này mập, tao không nghĩ lớp mình lại chọn nơi xa hoa như này đâu.

-Tao cũng nghĩ thế. Nhưng nếu xem xét kỹ hơn thì cũng dễ hiểu mà. Dù sao đây cũng là bữa tất niên. Quá tay một chút cũng đâu đến lỗi nào.

-Được rồi. Vậy chúng mày hẹn nhau ở đâu vậy?

-Khu buffet ở tầng 7. Chắc cũng đến đủ hết rồi đấy.

Bước chân vào Oomall Hàn mới hiểu ra lý do tại sao đây lại là nơi bọn nhà giàu hay lui tới. Mà cũng hiểu tại sao đồ ăn ở đây đắt tới vậy.

-À này Hàn, mày chơi thử game kia chưa? Khai Thiên ấy?

-Rồi, mới out ra thì nhận được điện thoại của mày đây.

-Tao đánh mãi mới tới cấp 3 đó mày. Game gì đâu mà khó lên cấp vãi.

Chu mập càu nhàu, bản tính của hắn trước nay vẫn là thiếu kiên nhẫn như vậy.

-Tao nói mày nghe, nếu tính tình mày cứ như vậy thì sau không làm được việc lớn đâu.

-Mẹ nó, hết lão già ở nhà rồi lại tới lượt mày. Tao biết phải làm gì mà, mày không phải lo. À đúng rồi, nghề nghiệp của mày là gì thế.

-Mục sư.

Hàn vô cảm trả lời. - Còn mày thì sao, theo tao chắc lại là cục thịt di động - Hộ vệ đi.

Mặt Chu mập đỏ lên:

-Mày đoán đúng rồi đấy. Cài game này mà cho tự cho chức nghiệp thì tao đã chọn làm pháp sư cho rồi. Tao ở hàng trước, mày ở hàng sau. Vậy là cần thêm một đứa nữa làm dps mới được. Tẹo nữa hỏi xem lớp mình ai làm dps không. Nếu không thì nên diễn đàn hỏi xem. Để còn đi phó bản cho dễ.

Hàn nén cười. Hắn đang tưởng tượng Chu mập làm pháp sư mà mỗi lần niệm phép là các thớ thịt trên người đung đưa theo.

Mới nghĩ thôi đã không chịu được. Hàn ôm bụng mà cười.

-Tao nói này mày, không phải tao khinh thường mày, nhưng Pháp sư không hợp với mày đâu. Mà tao nhớ cấp 6 mới mở Phó bản mà.

hùa, tao biết chứ. Nhưng cứ tuyển trước, nhỡ đâu sau này khó tìm được.

Beep

Cửa thang máy mở ra.

Trương Hàn nhìn thấy đám bạn cùng lớp của mình, dẫn đầu chính là Mộc Phương.

Thấy Hàn đang bước tới, Phương giơ cánh tay xinh xắn của mình mà vẫy.

Nhìn vậy. Hàn cũng ra đâu là đã thấy.

Hai nhóm cứ thế hợp lại làm một mà bước tới khu Buffet.

---

Trong quán Karaoke.

-Hàn à, tao thấy Phương có ý với mày đấy.

Vừa rung đùi, Chu mập vừa tiến tới chỗ của Trương Hàn mà thì thầm.

-Tao biết.

Hàn không nhanh không chậm đáp.

-Nhưng tao không thể đặt thêm ai vào trái tim nữa.

Từ xa, Mộc Phương chạy tới, nắm lấy cánh tay của Hàn:

-Trương Hàn, cậu hát một bài nhé?

Phương chìa đôi bàn tay nhỏ đang giữ chiếc Micro.

Tiếp nhận chiếc Mic từ Phương. Hàn đi tới trước mặt màn hình chọn bài. Tiếng nhạc vang lên cùng với giọng hát của hắn:

-Khi em chọn ra đi, anh biết mình chẳng thể giữ lại.

Nụ cười của anh cũng chẳng phải bỗng nhiên biến mất.

Khi đã muốn ra đi, thì thứ gì cũng có thể thành lý do.

Cố níu kéo lại càng rời ra, đeo chiếc mặt nạ để ai cũng thấy mình cười.

Thêm một lần yêu nữa có được không?

Càng đớn đau, càng né tránh thì càng không thể dứt bỏ.

Càng vui vẻ, càng khuấy động thì càng thấy đau hơn.

Thôi thì làm một kẻ lập dị không biết khóc chỉ biết cười.

Bài hát kết thúc, nhưng phải tới 30 giây sau mọi người mới nhận ra điều đó. Tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên, chả ai rủ ai mà cũng tự rơi nước mắt.

Nam thì bồi hồi, nữ thì xúc động. Bài hát vốn đã buồn, nhưng qua tiếng hát của Hàn lại làm cho bài hát này như viết về chính cuộc tình của hắn vậy.

Mộc Phương một bên cũng không cầm được nước mắt. Cô tự hỏi, phải có chuyện gì xảy ra mới có thể làm cho Hàn trở lên như vậy.

---

Limit Break.

Mở mắt ra thấy bản thân đang ở thôn tân thủ. Chưa muốn tìm Khả Khả vội, Hàn muốn đi tìm tiệm rèn trước.

Đi 30p Hàn mới tìm được mục tiêu của mình. Ai mà ngờ được tiệm rèn lại ở chính chỗ mà hắn login vào.

Mở cửa đi vào. Đúng như dự đoán, quanh căn phòng toàn mùi quặng nung nóng chảy. Đi tới trước bàn thu ngân, một lão địa tinh xuất hiện:

-Hỡi nhà du hành trẻ tuổi, ta có thể giúp gì cho cậu?

Đặt quặng và da thỏ lên bàn. Gỡ thanh kiếm mẻ ra khỏi thắt lưng, ném về phía lão địa tinh:

-Tôi muốn rèn lại thanh kiếm này. Nguyên liệu thừa nếu có thể thì ông giúp thôi rèn một thanh kiếm nữa, nếu mà không đủ thì ông rèn tạm cho tôi một con dao nhỏ là được.

-Tôi muốn tiền công là 200 Zip.

Trương Hàn đen mặt.

Hắn làm gì có đồng nào.

-Đồng ý, tôi sẽ trả tiền sau.

Nói rồi hắn tức tốc chạy đến chợ. Bây giờ việc quan trọng là bán hết đống cà rốt và răng thỏ để lấy tiền đã.

Nhưng đời không như là mơ. Sau khi bán hết đống đồ, hắn thu lại được 199 Zip.

Chợt nhớ điều gì đó, Hắn chạy về trung tâm của làng tân thủ.

Đúng như hắn đóa, cô bé Khả Khả vẫn đang ở đây.

Vừa thở hồng hộc, vừa mọc từ kho đồ ra 2 miếng thịt thỏ. Cố gượng cười:

-Thịt thỏ như đã hứa của em đây.

Cô bé nở một nụ cười tỏa nắng, cảm tưởng như nụ cười đó sẽ làm sáng chói một vùng.

-Cảm ơn anh! Đây là tiền công như đã hứa.

Đưa hai tay đầy những đồng tiền cũ kỹ ra. Nghĩ tới điều gì đó, Trương Hàn duỗi tay, nhưng chỉ lấy một đồng tiền duy nhất.

-Anh lấy một đồng thôi được chứ?

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lại nở một nụ cười tươi rói.

-Vâng! Anh có thể giúp em nấu miếng thịt này không.

Ting! TingBạn đã nhận được chunỗi nhiệm vụ "Kho báu của vua Hùng".

Bạn đang đọc Thế Ta Là Mục Sư Hay Kiếm Khách ? sáng tác bởi NhacAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhacAnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.