Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 108

Phiên bản Dịch · 2096 chữ

Từ khi bước ra khỏi phòng, Vũ Diệp Lương vãn một mực im lặng. Cô đI ngay đằng sau ông, lại không thể biết được sắc mặt của ông bây giờ như thế nào, trong lòng lại có chút khẩn trương. Hai tay cô bám chặt vào váy.

Đi ra đến bên ngoài nhà hàng. Bầu trời đêm nay không có sao. chỉ có mặt trăng khuyết mất một nửa toả ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Đã cuối đông nhưng trời vẫn còn lạnh. Từ cơn gió cứ thế thổi vào người cô. Lạnh!

Vũ Diệp Lương dừng lại, đưa lưng về phía cô. Một lúc lâu sau, ông mới quay đầu lại nhìn cô. Cô nhìn ông, đôi mắt tràn đầy mơ hồ. Sự việc lúc nãy như vừa mới xảy ra trước mắt cô. Nó khiến cô không tin, lại khiến cô hy vọng.

“ Ba…” Vũ Diệp Lương nhìn cô, trong đôi mắt lại hiện lên khó xử. Từ khi nào mà mối quan giữa giữa hai cha con ông lại trở thành như thế này? Tất cả đều là lỗi của ông.

“ Ba xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của ba.” Ông cuối cùng lại chỉ có thể thở dài, ôm chặt đứa con của mình vào lòng, nhè nhẹ vỗ lưng nó. Giống như trước đây, ông vẫn hay làm như vậy với nó.

“ Ba?” Vũ Linh Nhi sững người, cảm nhận cái ôm ấm áp từ người ba mà cô đã chờ đợi bao lâu nay. Cô không rõ, đã bao lâu rồi, chính mình chưa cảm nhận được điều đó. Người ba trước đây của cô, người ba vẫn thường hay ôm cô bé Linh Nhi 7 tuổi đó. Cô rất nhớ, rất nhớ.

Mắt cô bắt đầu trở nên ươn ướt, rồi nước mắt cứ như vậy mà không kìm được mà tuôn rơi. Khóc! Cô muốn bản thân mình khóc thật lớn.

“ Linh Nhi ngoan. Đừng khóc. Có ba ở đây rồi.” Vũ Diệp Lương tiếp tục ôm chặt lấy cô, một tay xoa xoa đầu cô. Đứa con bé bỏng của ông, thật sự vẫn rất cần ông, cần ông che chở cho nó. Cho dù là 7 tuổi, hay 17 tuổi nó vẫn là con ông, mãi mãi là con ông.

Nó sống 9 năm trong câm lặng, đôi mắt mờ đi dần trở nên mù loà, tất cả đều là do ông. Thử hỏi ông làm ba nó là để làm gì chứ? Nếu như ban đầu, ông luôn ở bên cạnh nó, yêu thương nó chứ không phải là lạnh nhạt với nó thì nó đã không trở thành như thế này - một con người sống khép kín. Có lẽ ông, phải dùng cả đời để chuộc lại lỗi lầm đó. Trên thế giới này, ông chỉ còn một người thân là đứa con này. Ông tuyệt đối sẽ bảo vệ nó, giống như trước đây. Và ông tin, vợ ông, con trai ông cũng mong muốn điều đó.

“ Ba!” Vũ Linh Nhi ôm chầm lấy ba cô, ôm thật chặt. Nước mắt cô thấm ướt một mảng áo của ông. Cô mỉm cười, thật sự mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Cô không mong đây là một giấc mơ, cô muốn nó là sự thật. Người ba trước đây của cô đã trở về rồi.

Phía xa xa đằng kia, quản gia Kim đứng nhìn hai cha con bọn họ. Ông mỉm cười. Đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là một cái ôm ấm áp. Cái ôm có thể xua tan đi băng giá trong lòng, để mầm cây có thể hồi sinh. Giống như mùa đông dài qua đi, mùa xuân lại đến.

Đời người có thể dài được bao lâu?

Năm mươi năm? Bảy mươi năm? Hay một trăm năm?

Chỉ cần chết đi không hối hận.

Cho dù là một ngày, một giờ hay một phút cũng đều không quan trọng.

Có thể mang theo vui vẻ, chính là một loại hạnh phúc…

Buông bỏ đau khổ, lòng sẽ nhẹ đi rất nhiều.

Trái tim cũng có thể yêu thương.

Vũ Diệp Lương, người đàn ông đó cuối cùng cũng có thể hiểu…


Trong bệnh viện không khí phủ lên một màu ảm đạm. ở đây có thể là nơI đón những sinh linh trào đời, cũng là nơi chấm dứt của một cuộc đời.

Bên ngoài hành lang, một nhóm những vệ sĩ áo đen đứng xếp thành một hàng. Phía đằng kia, có một dáng người cao lớn đang đi tới.

Trần Hà Duy cả người đều nồng nặc mùi rượu, thế nhưng đôi mắt vẫn còn rất tỉnh táo. Máu ở vết thương trên tay cũng đã đông lại từ bao giờ, nó tạo thành một màu đỏ sậm. Hắn ta dùng đôi mắt lạnh lùng mà nhìn đám người kia.

Một tên vệ sĩ lên tiếng: “ Cậu chủ. Cậu đến rồi. Mọi người đều đang ở trong.”

“ Tôi không phải là cậu chủ của mấy người.” Trần Hà Duy lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi đi vào trong phòng bệnh.

Bên trong phòng đầy đủ các loại thiết bị, tất cả đều là những vật vô tri vô giác, im lìm đến đáng sợ. Thế nhưng hắn cảm thấy là những thứ vô tri kia còn tốt hơn. ít nhất, có một số chuyện, bản thân sẽ không phải đối mặt. Thế nhưng… hắn vẫn phải đối mặt.

Trên giường bệnh, đã là một cái xác lạnh ngắt. Trần Hữu Hà - ông ta… đã chết rồi.

Đúng! Người mà hắn hận nhất trên đời đã chết rồi. Người khiến hắn đau khổ, người giết chết mẹ hắn đã chết rồi! Ông ta cuối cùng cũng đã chết rồi. Đáng ra giờ đây hắn phải cười, cười thật lớn. Thế nhưng tại sao trong lòng lại có chua xót?

Hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn người không còn hơi thở của sự sống nằm trên giường kia. Khuôn mặt ông ta trắng một mảng, đầy nếp nhăn, con người độc ác như loài rắn chết như thế có phải quá dễ dãi không? Hắn không đau khổ! Tại sao hắn lại vì ông ta mà đau khổ, mà thương tiếc? Trong lòng hắn giờ đây chỉ là lạnh ngắt, vậy mà… lại có chua xót.

Vì sao chứ? Không! Không phải vì ông ta! Hắn chua xót cho chính bản thân mình. Hắn giết đi đứa con của mình. Hắn so với ông ta, có phải còn không bằng. Vậy giờ đây hắn có tư cách gì để mà đi hận ông ta. Hắn không thể hận ông ta, chỉ có thể hận chính bản thân mình.

“ Trần Hà Duy! Cậu đến rồi!” Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen bước về phía hắn.

Hắn nhận ra người này, ông ta là luật sự của Trần gia.

Hắn lại nhìn đến mấy người đang ngồi đằng kia. Ngoài Trần Quý Dương còn có người đàn bà kia.

“ Ông ta vừa mới chết đã sốt ruột như vậy muốn chia tài sản sao?” Hắn cười lạnh, khinh bỉ nhìn ba người kia.

“ Luật sư, người cũng đã đến đủ rồi. Ông mang công bố di chúc ra đi.” Người đàn bàn kia ngược lại không thèm để ý đến hắn, chỉ chăm chăm về giấy tờ đang nằm trong tay luật sự.

Trần Quý Dương ngược lại lại im lặng, sắc mặt ông ta có một chút khó coi. Bời vì ông ta đoán được… bản di chúc này…

“ Ông Trần Hữu Hà đã lâp ra bản di chúc này từ trước khi qua đời. Nội dung là giao toàn bộ 60% tài sản của mình cho cậu Trần Hà Duy, tất cả bao gồm cổng phần Trần gia, nhà và bất động sản. Còn lại 40% tài sản còn lại 20% đem đi làm từ thiện, 20% giao cho ông Trần Quý Dương.”

Làm từ thiện? Ông già kia đến cuối đời còn có thể làm từ thiện sao? Giết người giờ đi chộc tội sao? Nực cười!

“ Không thể như thế được. Luật sự! Liệu có nhầm lẫn gì không? Con tôi tại sao không cò gì?” Người đàn bà kia nghe xong mặt trở nên trắng bệch. Bà ta… nhịn nhục bao nhiên năm, một đồng cũng không có.

Hắn ta nhìn bà ta, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Hắn khinh thường những con người như thế. Hắn lại quay sang nhìn Trần Quý Dương, sắc mặt ông ta so với lúc nãy còn đen hơn vài phần. Ông ta đã sớm nghi ngời về di chúc. Nhưng ông thật sự không thể ngờ được, con cáo già đó lại đem hết toàn bộ tài sản giao cho cái thằng kia.

Vậy cả đời ông không phải là không được chút gì sao?

“ Mày thắng rồi.” Trần Quý Dương nhìn hắn, không nhanh không chậm mà nói. Ông ta là một người nóng nảy, nhưng giờ đây lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.

“ Tôi có thể giết chết ông. Giết chết cả bà ta.”

Hắn lướt ánh nhìn về phía người đàn bà kia. Bà ta rùng mình, sắc mặt trắng cắt không còn một giọt máu đầy sợ hãi. Một con đàn bà rẻ tiền.

Hắn lại nhìn chằm chằm vào ông ta. Hai bàn tay bất giác siết chặt lại. Hắn thắng rồi! Hắn giờ đây có thể dẫm đạp lên ông ta, giẫm đạp lên người mà hắn phải gọi là ba. Vậy mà… lòng lại chẳng có một chút nào vui sướng. Hắn hận tất cả bọn họ, và giờ đây hắn thậm chí có thể giết chết tất cả, hắn có thể trả được mối thù này. Thế nhưng lòng hắn lại trống rỗng.

Hận thù chiếm lĩnh hết toàn bộ tâm trí hắn, nhưng lòng hắn lại trở nên mềm yếu. Hắn! Không đủ sức! Không đủ sức để giết chết bọn họ. Chí ít là ông ta! Bởi vì ông ta… là ba hắn. Là người có chung dòng máu với hắn. Hận thù xây dựng bao năm nay, giờ phút này lại như một tường thành sụp đổ.

Trước đây, hắn đã từng rất nhiều lần nghĩ phải giết chết người đàn ông kia. Nhưng… hắn lại không thể. Không thể! Con hắn đã chết rồi. Tay hắn đã nhuốm máu, cho đến khi biết mùi vị của máu, hắn mới biết nó ghê tởm đến độ nào. Giống như một màn đêm nuốt chửng lấy hắn.

“ Tôi cầu xin cậu. Tha cho tôi, con tôi… dù gì nó cũng là em cậu.” Người đàn bà kia lảo đảo bước đến quỳ trước mặt hắn, hai tay nắm chặt lấy ống quần hắn, không ngừng van xin.

Trần Quý Dương vẫn ngồi yên trên ghế, không có động tĩnh.

“ Tránh ra! Đừng có làm bẩn mắt tôi.” Hắn ta dùng chân đá người đàn ba kia ra, nhìn bà ta như nhìn một loại sinh vật bẩn thỉu.

“ Hai người, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.” Hắn bỏ lại một câu rồi bước ra ngoài.

Cửa “rầm” một tiếng liền đóng lại.

Nếu như ông ta đã chết rồi, thì mọi chuyện cũng nên chấm dứt. Bọn họ từng gây ra đau khổ cho hắn. Nhưng hắn với bọn họ lại là cùng một loại người. Hắn có tư cách gì để mà hận? Hắn chính là một con quỷ. Một con quỷ giờ lại không thể hút máu, không thể hút máu đồng loại của nó. Cuối cùng… hắn vẫn chỉ có thể chọn cách chấm dứt.

Chấm dứt hết hận thù! Như vậy… có lẽ hắn cũng sẽ được giải thoát. Hắn! Mệt mỏi lắm rồi…

Có đôi khi… từ bỏ không có nghĩ là tha thứ,

Mà là giải thoát…

Thế nhưng… vết thương của hắn thì mãi mãi không thể lành.

Hắn đã định rằng cả đời phải sống trong đau khổ, trong dằn vặt.

Trong phòng, Trần Quý Dương đột nhiên cười lớn: “ Nó! Đến cuối cùng vẫn là không thể xuống tay với ba nó!”

Có thể hắn sẽ tiếp tục đau khổ

Thế nhưng không phải là vì hận thù,

Hận thù trong hắn có lẽ đã chấm dứt, hoặc là chìm sâu xuống.

Hắn chỉ là đang sống trong dằn vặt.

Sự đau khổ của một ác ma…

Bạn đang đọc The Smile của Han
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.