Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Jennifer Ashley - Chương 22

Phiên bản Dịch · 5518 chữ

Chương 22

Người dịch & Edit: Đỗ Trang & Tho_ngoc

(Cám ơn bạn bodua đã giúp bọn mình edit lần 2)

Beth lơ mơ tỉnh lại dần. Mặc dù cô còn ướt đẫm mồ hôi cùng với cơn đau lan khắp toàn thân nhưng không hiểu sao sâu thẳm trong cô, cô cảm thấy điều tồi tệ nhất đã qua.

Và cô thực sự rất đói.

Cô nghiêng đầu thì nhìn thấy Ian trong chiếc ghế bành ở bên cạnh giường, đầu anh ngả ra sau, đôi mắt nhắm nghiền. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần chẽn. Chiếc áo mở banh đến tận rốn. Anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay của cô, nhưng một tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ miệng anh. Beth xiết lấy bàn tay Ian, sẵn sàng trêu anh về tư thế nằm dài vặn vẹo của cái cơ thể to lớn của anh. Ồ, hay là trêu anh về cái năng lượng cần thiết để leo ra khỏi giường và cuộn tròn trong lòng anh, để những cánh tay mạnh mẽ đó lại ôm lấy cô.

“Ian”, cô thì thầm.

Chỉ một âm thanh nhỏ, anh đã mở choàng mắt. Đôi mắt vàng kim quét khắp cô, và rồi anh leo lên giường, cốc nước bắn toé trong tay anh.

“Uống”.

“Em thích ăn một thứ gì đó”.

“Uống cái nước chết tiệt này đi”.

“Vâng, thưa chồng của em”.

Beth chậm rãi uống nước, thích cái cảm giác khi sự ẩm ướt trên cái lưỡi khô khốc của cô. Trong suốt thời gian đó, Ian vẫn nhìn chằm chặp vào miệng cô. Cô thầm nghĩ nếu cô không nuốt nhanh xuống, anh sẽ bóp mũi cô và đổ thứ chất lỏng xuống thẳng cổ họng cô. “Giờ đến bánh mì”, Ian nói. Anh bẻ từng mẩu bánh mì nhỏ xíu và đưa nó đến miệng cô.

Beth ngậm lấy miếng bánh nhưng không thể không mỉm cười. “Nó làm em nhớ đến thời gian chúng ta ở Kilmorgan. Anh đã đút cho em ăn”. Không trả lời, Ian tiếp tục bẻ thêm mấy mẩu bánh mì, ngắm nhìn cô nhai rồi nuốt xuống.

“Em cảm thấy tốt hơn rồi”, cô nói đã ăn được vài mẩu bánh vì anh. “Mặc dù còn rất mệt”.

Ian kiểm tra trán và mặt cô. “Đã dứt sốt rồi”.

“Cảm ơn Chúa,…”

Cô bật lên một tiếng kêu khe khẽ khi cánh tay anh mạnh mẽ ôm quanh người cô. Áo sơ mi của anh vẫn mở toang và hơi ấm từ vòm ngực để trần của anh giống như một tấm chăn ấm áp.

Anh cố gắng trượt một nụ hôn lên hai bờ môi khô nẻ của cô nhưng cô đẩy anh ra.

“Đừng, Ian, em chắc phải ghê lắm. Em cần phải đi tắm”. Ian vuốt ve lọn tóc trên trán cô, đôi mắt anh ươn ướt.

“Em hãy nghỉ ngơi trước đã. Hãy ngủ đi”.

“Anh cũng vậy”.

“Anh đã ngủ rồi”, anh bác lại.

“Ý em là một giấc ngủ thật sự ở trên giường cơ. Hãy gọi một cô hầu đến để thay ga trải giường và anh có thể nằm ngủ ở đây cùng với em”. Cô khẽ lau một giọt nước mắt đọng trên má anh, trân trọng biểu hiện cảm xúc hiếm hoi này của anh. “Em muốn anh làm thế”.

“Anh sẽ thay ga trải giường”, anh nói. “Anh vẫn thay mà”.

“Những cô hầu phòng sẽ không vui vẻ gì nếu anh chiếm mất công việc của họ. Họ sẽ cho rằng điều đó không xứng với địa vị của anh. Những cô hầu phòng cao cấp thường hợm hĩnh lắm”.

Anh lắc đầu. “Anh chưa bao giờ hiểu những điều em nói”.

“Thế thì em chắc hẳn đã thực sự khỏe hơn rồi”.

Ian với lấy một miếng vải gấp gọn trong tủ. Anh bắt đầu lặng lẽ tháo tấm trải ở một bên mép giường. Beth muốn giúp anh nhưng cô buộc phải bỏ cuộc khi cô nhanh chóng nhận ra rằng cô thậm chí không thể nhấc nổi một góc giường.

Ian nhanh chóng lột tấm trải khỏi một phần giường, trải tấm ga mới lên đó. Rồi anh nhẹ nhàng nâng cô lên để đặt cô lên phần ga sạch rồi lại tiếp tục làm như vậy với đầu bên kia.

“Anh thực sự làm việc này thành thạo”, cô quan sát anh khi anh đặt những tấm chăn quanh cô. “Có lẽ anh có thể mở trường học để dậy các cô hầu phòng”.

“Những quyển sách”.

Cô chờ đợi anh nói tiếp nhưng anh chỉ ném đống ga lót bông ra hành lang và đóng cửa lại.

“Em không hiểu?”

“Những quyển sách hướng dẫn cách chăm sóc người bệnh”.

“Anh đã đọc chúng ư?”

“Anh đọc hết mọi thứ”. Anh tháo ủng ra và trượt vào nằm bên cạnh cô. Cơ thể ấm áp của anh thật dễ chịu.

Beth nhớ lại lúc cô tỉnh giấc vào giữa đêm, khi đó Ian đã nhìn thẳng vào trong mắt cô. Cái nhìn từ đôi mắt vàng kim của anh thật thống khổ, tràn đầy đau đớn. Và một lần nữa ánh mắt anh lại lảng tránh, không để ánh mắt cô chạm đến chúng. “Thật là không công bằng khi anh chỉ nhìn thẳng vào em khi em đang đau yếu như thế”, Beth nói.

“Giờ đây khi em đã tỉnh táo hoàn toàn và cảm thấy khỏe hơn, anh lại quay đi”.

“Bởi vì khi anh nhìn vào em, anh quên hết mọi thứ. Anh như lạc lối với những điều anh đang nói và đang làm. Anh chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của em”. Anh ghé đầu lên gối của cô và đặt bàn tay lên ngực cô. “Em có một đôi mắt tuyệt đẹp”. Cô nghe thấy tim mình đập nhanh hơn. “Và rồi anh lại tâng bốc em làm em cảm thấy mình thật xấu xa vì đã quở trách anh”.

“Anh chưa bao giờ tâng bốc em”.

Beth vuốt má anh. “Anh có biết rằng anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới không?”

Anh không trả lời. Hơi thở của anh nóng hổi trên da thịt cô. Cô đang mệt nhưng không quá mệt đến mức cô không cảm nhận được cơn co thắt khoái lạc ở khoảng trống giữa hai chân cô.

Ký ức trong nhà thờ lại ùa về bên cô, những cơn đau khủng khiếp và sự tuyệt vọng của bà Palmer, được bao phủ bởi hương vị xưa cũ của cuộc sống trước đây của cô. “Bà ấy đã chết đúng không anh? Bà Palmer ấy”.

“Đúng vậy”.

“Bà ấy đã yêu ngài ấy biết bao, một người phụ nữ đáng thương”.

“Bà ta là kẻ giết người và đã gần như giết chết em”.

“Ồ thì em cũng chẳng vui vẻ gì về điều đó đâu. Anh biết là bà ấy đã không giết Sally. Lily đã làm điều đó”.

Ánh mắt Ian lấp lánh. “Đừng nói nữa. Em còn quá yếu”. “Em đã đúng, Ian Mackenzie. Sally đã bỏ rơi Lily và định cuỗm hết số tiền có được từ việc tống tiền. Lily đã rất tức giận. Anh nói rằng cô ta đã quanh quẩn phía ngoài phòng ngủ. Sau khi Hart ra khỏi phòng và anh cũng rời khỏi phòng khách, cô ta đã lẻn vào trong phòng ngủ, cãi nhau với Sally rồi đâm cô ấy. Chẳng có gì ngạc nhiên khi cô ta đến ở tại ngôi nhà Convent Garden và không đi ra ngoài bao giờ”.

Ian ngả người về phía cô. “Được rồi, anh không quan tâm đến việc ai đã giết Sally”.

Beth trông như bị tổn thương. “Nhưng em đã làm sáng tỏ điều bí mật này rồi. Hãy kể điều đó với thám tử Fellows đi anh”.

“Gã thám tử Fellows đó nên chết rục trong địa ngục”.

“Ian”.

“Hắn nghĩ hắn là ta một tên thám tử giỏi giang khốn khiếp. Hắn có thể tự mình tìm ra chuyện đó. Em cần nghỉ ngơi”.

“Nhưng em đã cảm thấy khỏe hơn”.

Ian liếc nhìn cô nhưng cái nhìn của anh vẫn không chạm đến ánh mắt cô. “Anh không quan tâm”.

Beth ngoan ngoãn dựa lưng vào đống gối nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại việc vuốt ve má anh. Quai hàm của anh đã đen sẫm lại và râu mọc lởm chởm ram ráp do lâu ngày chưa cạo. “Làm sao anh tìm được em trong nhà thờ?” Beth hỏi anh. “Làm sao anh biết được?”

“Fellows tìm thấy một người đã nghe thấy bà Palmer nói chuyện với người đánh xe yêu cầu chở hai người tới Bethnal Green. Hart biết chị gái bà Palmer sống ở đó. Khi không thấy em ở nhà bà ta, anh cho rằng em sẽ tìm cách để trốn thoát và quay trở lại nhà thờ cũ của chồng em”. Anh nhìn ra hướng khác. “Anh biết ở đó em đã từng hạnh phúc”.

“Làm sao anh biết cái nhà thờ đó ở đâu?”

“Anh đã thám hiểm toàn bộ London. Anh nhớ rõ mọi nơi”. Beth ngả lên ngực anh, yêu thích mùi hương sạch sẽ trên chiếc áo sơ mi may bằng thứ vải mịn màng. “Cầu Chúa phù hộ anh và trí nhớ của anh, Ian. Em sẽ không bao giờ ngừng ngạc nhiên về nó”.

“Nó làm em ngạc nhiên ư?”

“Đúng vậy, nhưng em tưởng tượng nó giống như một thủ thuật làm xiếc ấy. Lạy trời, như thể anh là một con khỉ được huấn luyện vậy”.

“Con khỉ…”

“Đừng bận tâm. Cám ơn anh đã đi tìm em, Ian Mackenzie. Cám ơn vì anh đã không giết Sally Tate. Cám ơn anh vì đã cực kì cao thượng và chu đáo đến như vậy”.

“Đôi khi anh lo sợ”. Ian xoa trán cho thấy anh đang bị chứng đau đầu quấy rầy. “Đôi khi anh tự thuyết phục bản thân mình rằng đó không phải là Hart; mà chính là anh đã làm trong một cơn tức giận, trí nhớ đã bị xóa đi nên anh không thể nhớ lại”.

Beth nắm lấy tay anh. “Nhưng anh đã không làm chuyện đó. Cả hai kẻ giết người đều đã chết và mọi chuyện đã kết thúc”.

“Em đã chứng kiến anh bóp cổ Fellows. Phải có cả Curry và Mac mới lôi được anh ra khỏi hắn”.

“Anh phải thừa nhận rằng thám tử Fellows có thể làm người ta điên lên”, Beth nói, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng.

“Trong trại tâm thần, ban đầu anh đã đánh bọn quản giáo. Anh làm nhiều đứa bị thương. Chúng đã dùng roi da quật anh xuống để có thể điều trị cho anh”.

“Bọn quản giáo ư?” Beth định nhỏm dậy nhưng cơn đau lại kéo cô xuống. “Anh không phải là một con thú”.

“Anh không phải ư?”

“Không ai được phép trói người khác, đánh đập và sốc điện”.

“Những cơn đau đầu sẽ xuất hiện và anh sẽ đấm đá bọn chúng”. Cái nhìn của anh lại trượt đi. “Anh luôn không thể kiềm chế những cơn giận dữ. Nếu anh làm đau em thì sao?”

Trái tim Beth xiết lại khi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt anh. “Anh không giống cha anh”.

“Anh không giống ư? Ông ấy đã nhốt anh tại một nơi thật xa bởi vì anh đã chứng kiến ông ấy giết mẹ anh, nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Anh đã không thể thuyết phục hội đồng rằng anh là người bình thường – anh trở nên tức giận và anh chỉ còn cách đọc thuộc một dòng thơ hết lần này đến lần khác để cố gắng kiềm chế bản thân”. Anh nắm lấy một bàn tay của cô, đưa nó lên sát miệng anh.

“Beth, nếu anh tức giận với em thì sao? Nếu có lúc anh làm đau em? Nếu có lúc anh mở mắt ra và cơ thể em nằm dưới hai bàn tay anh…”

Anh đột nhiên im bặt, đôi mắt nhắm nghiền, thật chặt.

“Không, Ian, đừng bỏ em”.

“Anh đã rất tức giận với Sally. Và anh mới khoẻ làm sao”.

“Chính vì thế anh đã ra khỏi phòng. Anh ra ngoài để bình tĩnh lại và nó đã có hiệu quả”. Cô đặt một nụ hôn lên nắm tay đang xiết lại của anh. “Em rất cần nói chuyện với thám tử Fellows”, cô nói. Cô thấy mình bị ghìm lại trên đệm. Ian lại mở choàng mắt, nỗi sợ hãi đã biến mất. Nhưng mặc dù anh nắm hai cổ tay cô rất chặt, anh cẩn thận tránh xa bên bị thương của cô.

“Không được nói chuyện với thám tử Fellows nữa. Hắn sẽ phải để em yên”.

“Nhưng…”

“Không”, anh gầm lên.

Anh chặn lại những gì cô định nói tiếp bằng đôi môi anh, và cô đầu hàng rất vui vẻ. Cô không nói gì thêm nhưng tâm trí cô quay cuồng với những kế hoạch. Cô cần có một cuộc nói chuyện dài và tử tế với thàm tử Fellows và tay thám tử mẫn cán đó sẽ biết lý do tại sao.

Beth hồi phục nhanh chóng từ cơn sốt, nhưng vết đâm thì cần rất nhiều thời gian hơn. Cô đã có thể đi lại kha khá sau một một tuần nằm bẹp trên giường dù còn rất đau đớn và rất dễ bị mệt. Cô tập tễnh đi bộ xung quanh ngôi nhà to lớn của Hart cùng với vài người hầu lởn vởn xung quanh, những người sẵn sàng mang cho cô thứ này thứ kia. Họ làm cô khó chịu vì cô không quen để người khác chăm chăm hầu hạ quá mức như thế.

Cô cũng thực sự thấy bất mãn bởi sau nụ hôn lần đó để giữ cô yên lặng, Ian lại giữ một khoảng cách với cô. Anh nói anh muốn tạo điều kiện để cô hoàn toàn bình phục, nhưng cô biết anh vẫn lo lắng chuyện những cơn nóng giận của anh bị bột phát.

Bản thân cha cô thường xuyên trở nên hung bạo sau khi uống rượu và ông thường đấm đá lung tung. Ian không như vậy – anh hiểu rằng anh cần phải kiểm soát những cơn giận của anh và anh không bao giờ uống rượu.

Cô biết sự cam đoan của cô sẽ không có hiệu quả. Cô không phủ nhận rằng anh em nhà Mackenzie đã từng chứng kiến nhiều cảnh bạo lực nên chịu ảnh hưởng của chúng. Nhưng cô nhớ đến sự đau đớn trên khuôn mặt Hart khi bà Palmer chết. Anh ấy đã ôm bà ta đầy che chở, để bà hiểu rằng anh luôn bên bà cho đến khi bà chết. Ian cũng có bản năng bảo vệ giống y như vậy, giống như lần anh công khai thách thức Hart để bảo vệ Beth. Cô khao khát anh, nhưng hầu hết các đêm, anh tránh xa giường cô. Beth có nhiều khách đến chơi, từ Isabella đến con trai của Cameron, Daniel, tất cả đều lo lắng cho cô. Trước đây cô chưa bao giờ có một gia đình, chưa bao giờ có hơn một người quan tâm chăm sóc việc sống chết của cô. Đôi lúc cô còn chẳng có ai. Isabella đã nói đúng về chuyện mấy anh em nhà này thường xuyên quên việc giảm bớt cách xử sự đầy nam tính của mình khi tiếp xúc các quý cô. Nhưng Beth chẳng quan tâm đến chuyện đó. Cô thích việc Mac và Cameron cảm thấy đủ thoải mái bên cô đến độ họ có thể cho phép họ là chính mình, và cô biết đằng sau tính tình thô ráp sù sì đó che giấu một trái tim nhân hậu. Khi Ian tiếp tục khăng khăng đòi giữ cô trong phòng, cô bắt đầu có cảm giác mình giống như một tù nhân trong lâu đài nhung lụa. Cô phải dùng đến phương án mua chuộc Curry để đạt được điều cô muốn.


“Phu nhân của tôi, ngài ấy sẽ giết tôi mất”, Curry thiểu não nói sau khi cậu ta nghe những chỉ thị của Beth.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ta. Cậu có thể đưa anh ta tới đây”.

“Ôi, nếu đồng ý với cô. Và rồi ngài ấy sẽ giết tôi mất thôi. Chưa kể đến Đức ngài công tước”.

“Curry, xin cậu đấy. Tôi sẽ không quở trách cậu về cái việc mà tôi bắt gặp cậu và Katie đang sắp làm trên cầu thang phía sau nhà vào sáng hôm qua đâu”.

Mặt Curry đỏ bừng. “Cô thật là một người khó chơi, đúng không? Không hiểu ông chủ của tôi có biết ngài đang vướng vào cái gì hay không?”

“Tôi lớn lên trong một nơi cặn bã, giống như cậu vậy, Curry à. Tôi đã học cách cứng rắn”.

“Không giống như tôi đâu, xin phu nhân thứ lỗi. Chúng ta có thể đã từng sống trong một nơi cặn bã nhưng cô không xuất thân từ đó. Cô ở tầng lớp trên, phu nhân của tôi, là do mẹ cô là con gái của một quý ông. Cô sẽ không bao giờ giống như tôi”.

“Tôi xin lỗi cậu, Curry. Tôi không định lợi dụng chuyện đó”.

Cậu ta cười toe toét với cô. “Được rồi. Chỉ là đừng lặp lại chuyện này nữa”.

Cậu ta định thần lại. “Ôi, nhưng ngài ấy sẽ giết tôi”.

“Tôi sẽ lo chuyện đó”, Beth nói. “Cậu chỉ việc làm như tôi nói thôi”.

Một tuần sau khi Beth bắt đầu bình phục, Ian mở cửa phòng ngủ của Beth và phải tránh sang một bên khi Curry lao nhanh ra ngoài. Mấy ngày vừa qua, anh thấy Curry luôn hấp ta hấp tấp ra vào phòng ngủ của Beth và lén lút liếc nhìn Ian. Lúc này đây, cậu ta cũng đang lén nhìn Ian như vậy. “Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?” Ian hỏi cậu ta. Curry vẫn không dừng bước. “Có nhiều việc phải làm lắm”. Cậu ta đã biến mất ở phía hành lang.

Trong phòng, Beth nằm dựa trên chiếc ghế dài, mặt cô ửng hồng, hơi thở gấp gấp. Ian bước lại chỗ cô và đặt tay lên trán cô nhưng không thấy sốt. Anh ngồi lên thành ghế bên cạnh cô, yêu thích cái cách cơ thể cô dựa vào anh.

“Tuần tới chúng ta sẽ đi về Scotland. Lúc đó em cần đủ khỏe cho chuyến đi”.

“Đó là mệnh lệnh ư, chồng của em?”

Ian luồn tay vào mái tóc cô. Anh khao khát cô, nhưng anh sẵn sàng từ bỏ sự thoả mãn của bản thân để tránh không tổn thương đến cô.

“Em sẽ thích nhà của anh ở Scotland. Chúng ta sẽ làm đám cưới ở đó”.

“Chúng ta đã làm đám cưới rồi, em có thể chứng minh điều đó”.

“Em có thể có một đám cưới thật sự, với váy cưới trắng tinh và nhiều dãy hoa lily, như em đã nói với anh ở nhà hát opera”. Lông mày thanh mảnh của cô cong lên.

“Anh còn nhớ chuyện đó ư? Nhưng tất nhiên là anh nhớ rồi. Điều này nghe hấp dẫn đấy”.

Ian đứng lên. “Hãy nghỉ ngơi cho đến khi đó”.

Beth bắt lấy bàn tay của anh. Sự đụng chạm của cô làm máu anh như sôi trào, khiến anh điên cuồng ham muốn cô. “Ian, đừng đi”.

Anh gỡ tay cô ra khỏi anh nhưng cô giữ nó lại. “Xin anh hãy ở lại. Chúng ta có thể chỉ đơn giản là… nói chuyện”.

“Tốt nhất là không”.

Nước mắt dâng đầy trong mắt cô. “Xin anh”.

Cô nghĩ anh đang từ chối cô. Anh đột ngột cúi xuống, đặt hai nắm tay ở hai bên cạnh cô. “Nếu anh ở lại, vợ của anh à, anh sẽ không muốn nói chuyện. Anh sẽ không thể ngăn bản thân mình làm những chuyện anh thích làm cùng với em”.

Đôi mắt cô tối lại. “Em sẽ không ngại đâu”.

Ian lướt mu bàn tay dọc theo má cô. “Anh có thể bảo vệ em khỏi mọi người nhưng ai sẽ bảo vệ em khỏi anh?”

Môi Beth run run khi cô cố gắng bắt lấy ánh mắt anh. Anh nhanh chóng nhìn lảng đi. Beth tranh thủ khoảnh khắc bối rối của anh để vòng tay quanh cổ anh và hôn anh say đắm.

Một phụ nữ xảo quyệt. Anh chạm lưỡi mình vào cái lưỡi đang tìm kiếm của cô, bờ môi cô ấm áp và thuần thục những gì anh đã dạy cho cô. Cô lại quyến rũ anh bằng cách gặm nhấm bờ môi dưới của anh trong khi tay cô lướt thẳng xuống cái vật đang cứng nhắc bên dưới.

“Không”, anh rên rỉ.

Beth lần những ngón tay quanh những chiếc cúc của chiếc quần anh mặc và tháo từng cái từng cái một.

“Em thề rằng em sẽ nói chuyện với cái người đã thiết kế trang phục lót cho đàn ông và nói cho họ biết rằng chúng quá ư là rắc rối để cởi trong một số tình huống nhất định”.

Ian đã căng cứng đến nhức nhối. Nhưng ngón tay của cô trở nên dạn dĩ hơn khi chúng xiết quanh cái vật đàn ông của anh, ngón tay cái của cô miết tròn trên đỉnh mũi. Anh nghiến chặt răng khi cô xoay tròn những ngón tay vòng quanh những nếp gấp, chà sát trên lớp da nhạy cảm của anh. Ian nhận ra mình đang xiết chặt lấy tóc cô và phải thả tóc cô ra trước khi anh kéo giật chúng. Anh đặt tay nắm lấy vai cô, tay kẹp chặt lấy đám vải của chiếc váy thêu cô mặc.

“Anh có thích thế này không?” cô thì thầm.

Ian không thể trả lời. Hông anh chuyển động, chỉ muốn thúc tới. “Em thích thế này”, cô nói. “Em yêu cái vật cứng rắn của anh biết chừng nào, với lớp da mượt như lụa. Em vẫn nhớ cái cảm giác khi nó nằm dưới lưỡi em”. Cô chắc hẳn đang tìm cách giết anh. Ian nhắm nghiền mắt, răng nghiến chặt, đấu tranh với bản thân để bắt cô dừng lại. “Nó có hơi ấm và một chút vị mặn”, cô nói tiếp. “Em nhớ em đã so sánh nó với lớp kem mềm mịn”. Cô khe khẽ cười. “Khi em được nếm hạt giống của anh, đó là lần đầu tiên em từng làm như vậy. Em đã muốn nuốt hết thảy mọi thứ thuộc về anh”.

Giọng của cô vừa e thẹn đồng thời vừa hối hả, những ngón tay của cô điêu luyện giống như của những cô gái điếm. Có khi còn còn giỏi hơn cả bất kì cô gái điếm nào bởi vì Beth không làm chuyện đó theo lệnh của anh. Cô ấy trao cho anh như một món quà.

“Em đang thử học cách nói chuyện tục tĩu”, cô nói. “Em đã làm tốt chứ?”

“Tốt”. Anh rít ra từ đó. Ian nghiêng đầu cô về phía anh và trao cho cô một nụ hôn dài với lưỡi đâm vào sâu. Beth vừa mỉm cười vừa hé miệng ra cho anh.

“Anh sẽ thì thầm những lời xấu xa đó cho em chứ?” Cô hỏi anh. “Em có vẻ rất thích điều đó đấy”.

Ian đặt môi lên vành tai cô để nói cho cô nghe một cách rất chính xác những điều anh muốn làm với cô, ở đâu, bằng cách nào, và với tư thế nào. Beth đỏ bừng mặt nhưng đôi mắt cô như bừng sáng.

“Thật là bực mình vì em còn quá yếu thế này”, cô nói. “Chúng ta sẽ phải để dành những việc đó cho đến khi em khoẻ hẳn nhé”.

Ian dùng lưỡi xoáy tròn bên tai cô, như một lời kết. Beth xiết lấy vật đàn ông của anh, ngón tay cô thật mạnh mẽ. Cô sẽ sớm khoẻ lại và rồi anh sẽ đặt cô nằm xuống và tiến hành làm mọi điều anh đã hứa.

Cô vuốt ve nó lên xuống, tinh tế hơn và nhanh hơn, ngón tay cô như thiêu đốt anh. Anh không ngăn lại những cú thúc nữa. Anh khóa tay mình trên tay cô và giúp cô xoa mạnh, giúp cô xiết chặt.

Ian ngửa đầu ra sau khi căn phòng quay cuồng quanh anh và anh nghiến răng giải thoát. Hạt giống ẩm ướt và nóng hổi của anh phun trào khắp trên bàn tay của cô và cả của anh. “Beth”, anh nói vào tai cô. “Beth của anh”.

Beth xoay lại để đón môi anh, và lưỡi họ xoắn lại với nhau. Anh trườn bàn tay vào mái tóc tuyệt đẹp của cô, hôn cô tới tấp cho đến khi môi cô sưng đỏ lên. “Em hiểu là anh thích điều đó”, cô nói với đôi mắt lấp lánh trêu chọc.

Ian gần như không thể lên tiếng. Tim anh đập thình thịch và hơi thở gấp gáp, và anh chưa hề thoả mãn. Nhưng nó thật tuyệt vời. Anh lại hôn cô một lần nữa rồi đi đến chậu rửa để lấy khăn tắm để lau rửa cho cả hai người.

“Cám ơn em”, anh thì thầm.

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Khuôn mặt Beth đỏ ửng nhưng Ian chẳng tỏ vẻ gì là xấu hổ khi bị bắt gặp với áo sơ mi mở banh và cô vợ đang được ôm trên lòng.

“Tên thám tử khốn khiếp đang ở đây,” Mac nói “Anh đã cố gắng tống cổ gã đi nhưng gã ta khăng khăng nói rằng em đã gọi hắn đến.” Ian đang định gầm lên nhưng Beth đã nhanh chóng cắt lời. “Không sao đâu. Em đã mời anh ta đến đấy.”

Cô cảm thấy cái nhìn của Ian đè nặng lên mình và Mac hỏi. “Chúng ta chưa có đủ với gã ta ư?”

“Em muốn hỏi hắn vài chuyện,” Beth nói. “Và do anh chẳng cho em ra ngoài nên em phải yêu cầu anh ta tới đây gặp em.”

Đôi mắt của Ian nheo lại. “Curry đã giúp em.”

Beth bắt đầu trượt ra khỏi lòng anh. “Hãy đi cùng với em,” cô nói nhanh. “Chúng ta sẽ cùng nhau gặp anh ta.”

Ian vòng cánh tay để túm cô lại. “Để hắn lên đây.”

“Chúng ta đâu đã ăn mặc chỉnh tề.”

“Chúng ta thế nào thì hắn phải chấp nhận thế đó thôi. Em vẫn chưa đủ khoẻ để thay trang phục tiếp hắn.”

Beth ngồi lại vì cô biết rằng nếu Ian ra lệnh cho người hầu quẳng Fellows ra ngoài đường thì họ sẽ nghe theo lời anh chứ không phải là cô. Mac nhún vai và rút ra ngoài để Beth cố gắng vuốt thẳng tóc mà lúc này đã tuột ra khỏi hai bím tóc của cô. “Em chắc hẳn trông như một cô gái điếm vừa cùng với người tình của mình.”

“Em trông rất xinh đẹp,” Ian nói. Anh ôm cô lỏng lẻo nhưng cô biết hai cánh tay anh sẽ khép lại như hai gọng kìm nếu cô tìm cách đứng lên và bỏ đi.

Cửa phòng lại mở ra và cô nghe tiếng Fellows hít vào. “Thật là bất lịch sự.”

Fellows bắt hai tay sau lưng, nắm chặt lấy mũ của mình. Mac đứng ngay sát đó, hai cánh tay khoanh lại như thể anh không để Fellows ra khỏi tầm mắt mình.

“Xin thứ lỗi cho tôi, ngài thám tử nhưng chồng tôi từ chối không cho tôi đứng lên và đón tiếp ngài như là một chủ nhà hiếu khách cần phải làm.”

“Thôi được rồi.” Fellows đứng lúng túng ngay chính giữa phòng, mắt nhìn tránh ra chỗ khác. “Cô đã khoẻ hơn chưa, thưa cô? Tôi rất tiếc khi nghe nói cô đã ốm rất nặng.”

Thật đáng ngạc nhiên, ngài thám nghe có vẻ thực hối lỗi. “Xin cám ơn ngài,” Beth nói, cố gắng giữ giọng thân thiện. “Vậy thì?”

“Tôi đã nghe toàn bộ giả thuyết của cô. Về Lily Martin.” Fellows xẹp xuống. “Tôi đã lục soát phòng bà Palmer và tìm thấy nhiều bức ảnh của Sally Tate mà Lily đã giữ. Chúng đều được ký ở mặt sau với dòng chữ ‘Từ Sally, với tất cả tình yêu.’ Ngoài ra có một bức thư được gài đằng sau khung ảnh.”

“Một bức thư ư? Chúng viết gì vậy?”

“Đó là một bức thư tình của Sally gửi cho Lily. Mặc dù sai chính tả nhưng nội dung vẫn rõ ràng. Lily đã rạch đôi tờ giấy và viết rằng, ‘Ngươi đã phải trả giá.’”

“Như thế đã đủ chưa?” Ian hỏi.

Fellows gãi trán. “Chắc thế là đủ rồi, không phải sao? Scotland Yard thích có đáp án, bởi vì nó sẽ các ngài cao ngạo đây thoát khỏi chuyện này. Nhưng tên các ngài sẽ có mặt trên toàn bộ báo cáo của tôi để bất kì ai cũng có thể đọc được.”

Mac bật cười nhạo báng. “Như thể ai cũng có thể tiêu khiển bằng cách đào bới hồ sơ của cảnh sát ấy.”

“Các nhà báo sẽ xâu xé ngài.” Fellows nói. “Họ luôn làm vậy,”

Ian lặng lẽ nói. “Họ chưa từng dừng bước, và sẽ không bao giờ dừng bước cả.”

“Viết bài về những đức ngài cao quý luôn giúp báo bán chạy hơn,” Beth nói. “Tôi không quan tâm. Chỉ cần ngài biết được sự thật, ngài thám tử. Ian không làm chuyện đó và Hart cũng vậy. Lần này ngài đã đánh hơi nhầm bụi rậm rồi (*).” Cô cười rạng rỡ với gã thám tử làm hắn ta quắc mắt đáp trả lại cô. Ở trong căn phòng này làm hắn cảm thấy cực kì bối rối nhưng Beth chẳng chút thương cảm. Gã đáng phải chịu điều này vì tất cả những điều gã đã làm với Ian.

(*) ý là phỏng đoán, nhận định sai lầm

Fellows vẫn không thể nhìn thẳng vào Beth và Ian do vậy gã găm cái nhìn của mình vào Mac. “Các người nhà Mackenzie có thể không phải là kẻ giết người thực sự nhưng vẫn liên quan chặt chẽ đến chuyện đó. Lần tiếp theo nếu các người đặt một chân ra khỏi giới hạn, ta sẽ chờ ở đó, và ta sẽ tóm được các người. Ta hứa rằng lần sau ta sẽ tóm gọn các ngươi.”

Mặt gã đỏ phừng phừng, mạch máu đập mạnh bên dưới cổ áo chật khít của hắn. Mac chỉ nhướn mày trong khi Ian hoàn toàn lờ tịt gã và rúc vào tóc của Beth.

Beth vặn vẹo chui ra khỏi cách tay của Ian và đứng lên.

Cô vẫn còn hơi lảo đảo nên cô đặt bàn tay lên bờ vai vững chắc của Ian để đứng cho vững. Cô chỉ tay vào Mac. “Hai người các anh phải nghiêm túc nhìn nhận ngài thám tử.” Ngón tay của cô chuyển sang hướng Fellows. “Và ngài sẽ không thể bắt giữ tất cả họ. Ngài sẽ phải để họ yên và truy tìm những tên tội phạm thực sự, những kẻ thực sự gây hại.” Fellows cuối cùng cũng nhìn cô, tức giận lấn át cả sự bối rối.

“Ồ, tôi sẽ làm ư?”

“Sự ám ảnh của ngài cần phải chấm dứt.”

“Cô Ackerley…”

“Tên tôi là Lady Ian Mackenzie.” Beth vươn tay và kéo dây chuông phía sau Ian để gọi người hầu. “Và bắt đầu từ bây giờ, ngài sẽ làm chính xác như những điều tôi nói.”

Fellows tím mặt. “Tôi biết họ đã bịp cô cho dù tôi có nỗ lực hết sức. Nhưng hãy cho tôi một lý do tại sao tôi không nên bóc trần những tội lỗi xấu xa của họ, sự bóc lột của họ, và cách họ ngang nhiên sử dụng quyền lực để thao túng vị trí cao nhất tại đất nước này, làm sao họ…”

“Đủ rồi. Tôi sẽ đưa ngài thứ ngài muốn. Nhưng ngài hãy dừng ngay lại, ngài thám tử.”

“Tại sao tôi nên làm vậy?”

Beth mỉm cười với hắn. “Bởi vì tôi biết bí mật của ngài.”

Đôi mắt Fellows nheo lại. “Bí mật gì?”

“Một bí mật được chôn giấu đã rất lâu rồi. À, Katie đây rồi, hãy mang cái gói mà tôi đã nhờ cô mua ngày hôm trước đến đây.”

Hết chương 22

(còn một chương và một đoạn kết)

Bạn đang đọc The Madness of Lord Ian MacKenzie của Jennifer Ashley
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.