Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 970 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngocvt20

Nàng không nhịn được bật thốt lên: “Thật đẹp.”

“Ta nhưng cẩn thận nghiên cứu qua búi tóc đấy.” Lục Vô Nghiên hơi khom lưng, cầm lấy cây trâm thược dược bằng bạch ngọc trong tay Phương Cẩn Chi, sau cùng xuyên vào giữa búi tóc của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng cúi đầu, trên gương mặt không khỏi hiện lên một chút ửng đỏ nhàn nhạt.

Nàng nói không phải là búi tóc, mà là Lục Vô Nghiên…….

Lục Vô Nghiên lại phân phó Nhập Trà đưa nước nóng vào, tự mình lau mặt cho Phương Cẩn Chi. Hắn vắt khăn, cau mày hỏi: “Có phải hay không thứ tự sai lầm rồi? Hẳn là nên rửa mặt rồi mới búi tóc không?”

Phương Cẩn Chi cười lắc đầu: “Trình tự chàng làm rất đúng thư tự.”

Câu trả lời của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên vẫn tương đối hài lòng. Hắn lại lôi kéo Phương Cẩn Chi đến trước bàn trang điểm, tự mình trang điểm cho nàng.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận lựa chọn phấn bột nước của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi cảm thấy ngạc nhiên. Không phải là hắn ghét nhất hương vị của phấn bột nước sao?

Khí sắc của Phương Cẩn Chi tốt, da càng thêm giống như ngọc phấn vô cùng mịn màng, cho nên bình thường hầu như là sẽ không bôi phấn bột nước. Dĩ nhiên, một mặt là Phương Cẩn Chi hoàn toàn không cần, còn mặt khác cũng có một phần nhỏ nguyên nhân là nàng biết Lục Vô Nghiên chán ghét mùi vị này.

“Chớ né.” Lục Vô Nghiên vừa không hài lòng liếc mắt nhìn phấn trên tay, vừa cẩn thận bôi loạn cho Phương Cẩn Chi, lại vẽ mi cho nàng, thoa son môi đỏ nhạt.

Phương Cẩn Chi thừa dịp Lục Vô Nghiên đi rửa tay mất chút thời gian, vội vàng nhìn vào gương đồng. Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rẳng Lục Vô Nghiên sẽ vẽ lung tung lên mặt nàng, lại không nghĩ rằng thành quả coi như vừa lòng.

Trước đó lão thái thái có tới hỏi qua Phương Cẩn Chi có muốn hay không tổ chức yến tiệc sinh nhật, mặc dù bởi vì nguyên nhân nàng đã xuất giá cũng không thể cử hành lễ cập kê được, nhưng dù sao cũng là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng. Bất quá Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên lấy cớ không thích nào nhiệt cứ như vậy mà từ chối.

Lục Vô Nghiên không thích náo nhiệt, nàng giống vậy cũng không thích. Mặc khác, nàng tính toán đi Nhập Lâu tìm hai muội muội cùng nhau trải qua ngày này.

Nhưng mà nàng chỉ có thể đến Nhập Lâu vào lúc xế chiều, bởi vì nàng tuy là không cử hành yến tiệc sinh nhật, Ôn quốc công phủ tặng lễ cho nàng cũng không ít, nói thế nào nàng cũng phải ứng phó hơn nửa ngày.

Nhìn thấy cây trâm bạch ngọc ở giữa búi tóc của nàng mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ có điều cũng không ai hỏi ra lời. Phương Cẩn Chi nhìn ra ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, bất quá nàng cũng không tính giải thích.

Ngày hôm nay làm cho Phương Cẩn Chi ngoài ý muốn chính là Lục Giai Nhân cư nhiên trở về phủ, còn về một mình.

Yêu Yêu lặng lẽ nói: “Nô tỳ nghe tiểu nha hoàn ở tam phòng nói ánh mắt của Thất cô nương đều khóc sưng lên.”

Trước mắt Phương Cẩn Chi không khỏi hiện lên sắc mặt tái nhợt sau khi tự tử của Lục Giai Bồ, mâu quang nàng chợt lóe, một loại trực giác nói cho nàng biết sau khi Lục Giai Nhân gả cho Tần Tứ lang nhất định không được tốt.

Nàng chợt muốn đi xem một chút.

Phương Cẩn Chi dự đoán không sai, lúc nàng mang theo Diêm Bảo Nhi đi vào trong phòng của Tam nãi nãi, đã nhìn thấy Lục Giai Nhân nằm khóc ở trên đầu gối của Tam nãi nãi.

“Nghe nói Thất muội đã tới, cũng đã rất lâu không gặp, liền tới nhìn một chút.” Phương Cẩn Chi mang theo nụ cười trên mặt.

Hôm nay tam nãi nãi làm sao còn dám có nửa phần chậm trễ Phương Cẩn Chi, nàng vội vàng phân phó người làm mang ghế đến cho Phương Cẩn Chi.

Nàng lại đẩy Lục Giai Nhân đứng lên, hơi nhíu mi khẽ khiển trách nàng: “Nhìn con không có dáng vẻ quy cũ gì cả, còn không mau thu nước mắt lại vấn an Tam tẩu của con đi.”

Lục Giai Nhân gàn dở nhìn Phương Cẩn Chi một cái, nàng lấy khăn hung hăng lau hai hàng nước mắt, tức giận nói: “Biểu muội cư nhiên cũng đã tới.”

Phương Cẩn Chi cũng chỉ mỉm cười.

Tam nãi nãi nghe Lục Giai Nhân kêu Phương Cẩn Chi là biểu muội mà không phải Tam tẩu, cảm thấy nhức đầu. Nàng rất hiểu tính tình nữ nhi của mình, không thể không lo lắng nàng tiếp tục nói lời bất kính với Phương Cẩn Chi. Hôm nay Phương Cẩn Chi đã không còn là một biểu cô nương không có thân phận địa vị như trước kia nữa, tam nãi nãi lo lắng Lục Giai Nhân sẽ thua thiệt.

Nàng vội vàng phân phó đại nha hoàn bên cạnh: “Còn không mau đỡ cô nương vào phòng bên rửa mặt!”

“Tại

Bạn đang đọc Thê Khống của Lục Dược
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.