Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái này chính là Báo thù

Tiểu thuyết gốc · 2258 chữ

Nghe tiếng Bạch Hổ gọi, Tuấn Anh tiến về phía trước.

Hắn quyết định chọn một con quái cấp 1 để cẩn thận, tính hắn vẫn luôn là như vậy, đi cẩn thận dẫu chậm vẫn luôn là đi xa hơn cả.

Duy Nhất cũng khá có ấn tượng với người này, là một người khá năng động, dù thế nào cũng hơn Duy Nhất hắn khoản trò chuyện với con gái, nếu hắn nhớ không nhầm năng lực của gã này là tự nhiên, chính xác hơn có lẽ là thực vật. Nhưng hắn vẫn thắc mắc liệu năng lực này là điều khiển thực vật hay là có cả mọc lên thực vật để chiến đấu.

Lúc hắn đang suy nghĩ thì Tuấn Anh đã động, đối diện với hắn là một con chuột biến dị, tốc độ của nó khá nhanh, Tuấn Anh phất tay lên lập tức dưới đất mọc lên những cái dễ to lớn, nhưng tốc độ lại không đủ nhanh để ngăn cản con vật.

" Liệu hắn sẽ tấn công thế nào " Duy Nhất nghĩ. Hắn cũng muốn nhân cơ hội học tập thêm sự đa dạng của chiến đấu. Để nếu sau này gặp đối thủ có năng lực tương tự, việc tìm ra điểm yếu của chúng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Con chuột lao đến tấn công nhưng lúc này lại bị Tuấn Anh chặn lại bởi một hàng rào bụi gai. Những dây cây leo mọc ra siết chặt con chuột đến chết cộng thêm gai nhọn đâm vào khiến quá trình càng nhanh hơn.

Duy Nhất thấy thế quay sang hỏi Nam Khánh, vì tên đó là người hắn biết duy nhất biết nhiều thứ:

- Sức mạnh như vậy đâu thể là cấp D được.

Nam Khánh gật đầu đồng ý vì hắn đã tìm hiểu nhiều thứ:

- Sức mạnh kỹ năng là một thứ kỳ diệu, nó có thể cho ta sức mạnh ngay lập tức chỉ cần làm quen, đâu phải như tao là năng lực không chiến đấu lên cần phải luyện thân nữa.

- Nếu thế tốc độ tiến cấp của bọn họ sẽ còn nhanh hơn ư?

- Đúng nhưng cũng sai.

- Vì thần linh đã sắp đặt cả rồi, khi một người có kỹ năng quá bá đạo thì sẽ khiến kỹ năng có ăn quá nhiều năng lượng, chúng sẽ chiếm phần lớn và cơ thể chỉ hưởng lợi phần thừa thãi thôi.

Trong lúc Duy Nhất và Nam Khánh đang trò chuyện có một giọng nói sen vào trả lời câu hỏi này, là một tên đẹp trai và khá cao ráo.

- Ta tên là Lê Đức, cho ta nhập hội được chứ?

Tên Lê Đức này là một người khá nổi tiếng khi mà rất được sự yêu thích của con gái.

- oke. Nhưng ngươi có biết ta?

- Tất nhiên, tính ra chúng ta còn cùng một khu phố.

Duy Nhất nhớ ra năng lực của tên này, đó chính là điều khiển một loại nguyên tố đặc biệt của riêng hắn, hắn có thể bắn chúng ra đồng thời dùng chúng để thao túng vật thể. Cái này Duy Nhất hắn không thể hiểu rõ được.

Trận chiến của Tuấn Anh kết thúc và sau đó chính là Thiên tài của lớp, Dương Anh, cô ta chọn một con quái thú cấp 10 Trâu Đá, loài trâu này có năng lực đất đồng thời cứng cáp và mạnh mẽ, theo lý thuyết thì đất không sợ lửa nhưng lửa của Dương Anh cũng không bị bình thường, chỉ trong 1S duy nhất.

Cô ta thét lên một tiếng, như có một cơn bão lửa xuất hiện, một con phượng hoàng lửa lao vào với lực công phá như cái xe tải phá con trâu thằng từng mảnh.

Nhìn cô ta tiêu diệt con quái một cách đơn giản Duy Nhất thực sự khá là ghen tị với siêu năng lực, có lẽ lỗ lực chưa thực sự là đủ.

Nhưng Duy Nhất hắn không thấy cô ta có quá trình loại bỏ tạp chất chứng tỏ lời của Lê Đức là thật, chuyên tu luyện thân vẫn có cơ hội leo đỉnh sức mạnh.

Mọi thành viên trong lớp đa số đều có cách chiến đấu riêng, đa số đều chọn mục tiêu vừa sức lên khá dễ dàng. Đến lượt tên Công Chiến thậm chí chỉ nói đã giết chết một con quái cấp 7, nhưng da quái thú càng cấp cao càng bền. Vũ khí của tên công chiến phải liên lục tấn công mới có thể đâm xuyên qua nó.

Đến lượt tên Lê Đức, mục tiêu hắn chọn là một con quái cấp 10, liên tục, liên tục một tay hắn nhấc bổng con voi lên, tay còn lại bắn ra một chùm những tia sáng màu đỏ, những tia sáng này ngây sát thương như đạn, như pháo.

Thấy đến lượt người bạn của mình, chỉ có năng lực biến hình, hắn đã đến nhờ tên cùng bàn biến ra 1 cái côn nặng và một thanh kiếm.

Đưa thanh kiếm cho Nam Khánh rồi thì thầm vào tai hắn mưu mẹo.

Thầy khả thi, Nam Khánh liền cầm thanh kiếm tự tin bước tới.

Bước một bước tới, hình dạng của hắn đã biến thành Bạch Hổ.

Con Quái kia chỉ là một con Ngựa cấp 1 trí tuệ thấp thấy vậy liền sợ hãi không dám phản kháng, bị một vài đường kiếm chém chết.

- Mưu kế được đó, nhưng ngươi lên tìm hiểu lại sức mạnh của bản thân mình, nó không phải theo con đường đó mà có thể đánh giá hạng A.

Nam Khánh đăm chiêu không rõ là ý gì, hắn dự định về sẽ tìm hiểu kỹ hơn.

Khi đến lượt của Duy Nhất, mọi người đều tập trung chú ý hơn vì nghĩ hắn sẽ dùng cách nào để chiến đấu.

Cầm chắc trong tay cây côn dài ngang thân, hắn tự tin lựa chọn một con trâu cấp 6 bởi vì hắn theo hắn đáng giá, tiến vào cấp D, hắn đã đạt sự nhảy bậc thật sự. Dẫu rạng sáng hắn còn không thể chống lại một con cấp 2 nhưng đó là do con sói đó khá đặc biệt. Nó thậm chí có năng lực cường hoá.

- Có ổn không đó mày ơi?

Một vài thành viên trong lớp hỏi thăm vì quan tâm, một vài kẻ thì thấy ngu ngốc.

Ánh mắt của Duy Nhất tự tin khiến Bạch Hổ cũng muốn xem mặc dù chỉ là một trận chiến cỏn con với hắn.

Không còn bị cảm giác của Bạch Hổ kiềm chế, thấy nhân loại phía trước khiêu khích, con mãnh ngưu lao thẳng về phía hắn, mạnh mẽ như một chiếc xe tải nhỏ.

Mặc dù bản thân tốc độ nhanh nhẹn đã nhanh hơn nhiều nhưng Duy Nhất hắn vẫn phải khó khăn để né tránh sang một bên, con trâu đâm thẳng vào bức tường ngăn cách săn đâu

- Rầm...

Xung quanh rung nhẹ lên khiến Duy Nhất giật mình cẩn trọng hơn.

Lần này khi con trâu lao tới, hắn cũng cái côn theo hình bán nguyệt từ dưới lên đập thằng vào hàm của nó.

Vì đòn đánh khá chính xác lên con trâu có hơi choáng váng nhưng nhìn lại cây côn đã bị cong vẹo đi hắn cảm thán:

- May tay mình đã khoẻ lên, có thể chống lại phản chấn, nếu là cơ thể ngày trước thì đã tê dại khó mà cử động nổi.

Cầm ngược hướng cây côn, không chờ con Mãnh ngưu hồi phục, hắn ráng liên tục vài cú đến khi cây côn đã hoàn hoàn không thể sử dụng được nữa thì con trâu cũng ngã Rầm xuống.

Hắn không phải loại đê tiện nhưng chính là loại làm để thắng. Nếu lúc đó hắn để con trâu hồi phục hắn khó mà đánh lại một cú may mắn như thế.

Nhìn thấy cảnh như vậy Bạch Hổ nhẹ gật đầu đồng ý. Hắn thấy đây là tố chất một kẻ mạnh cần và kẻ yếu càng cần.

Lúc này Duy Nhất đang cảm nhận thấy sinh lực truyền vào bản thân, một con quái cấp 6 chỉ khiến hắn mạnh mẽ thêm một ít.

- Một ít là đủ.

Bước ra bên ngoài, mọi người nhìn hắn với ánh mắt khác, không còn là một phế nhân nữa, hơn nữa là một người khá mạnh mẽ và tàn bạo. Môi trường đây mới chỉ là trường học và lớp A-2 này thật sự không có đấu đá lẫn nhau như các nơi khác cũng là một điều may mắn với Duy Nhất hắn cũng như mọi người.

- Làm tốt lắm! Mày mạnh thế từ khi nào vậy?

Nam Khánh tiến tới chúc mừng người bạn thân của mình.

Cười hì hì cho qua truyện vì hắn cũng chưa thấy có gì mà tự hào. Cấp D đối với mọi người sẽ sớm vào thôi, huống hồ hắn còn không thể đánh lại vài người.

Ngày hôm đó cứ như vậy tiếp diễn, mọi người trong lớp còn tiếp tục thì Duy Nhất hắn buồn chán đã bước ra bên ngoài. Ngồi xuống hàng ghế, hắn nhìn ngắm bầu trời, một bầu trời to lớn, trong xanh hơn mọi ngày. Và hôm nay một khoảng trời của hắn cũng đã xuất hiện.

Lúc này bỗng hắn nghe tiếng gọi:

- Xin lỗi! Cậu tên là gì vậy?

Là một người con gái, giọng cô ta nhẹ nhành như gió mùa thu vậy.

- Không quen biết gì, bình thường do áp lực tự ti với một số người con gái, hơn nữa xinh đẹp, hắn khó mà trả lời được, điều đó khiến hắn mất lòng nhiều người. Nhưng không biết vì sao miệng hắn lại tự động trả lời:

- Mình tên là Duy Nhất.

- À ra cậu là Duy Nhất đó, mình ở lớp bên cạnh, lớp A-3.

- ừ

Duy Nhất trả lời cụt ngủn vì hắn chẳng biết nói gì.

- Mình ngồi đây được chứ?

Cô ấy lại hỏi Duy Nhất.

- Ừ

Giọng Duy Nhất đã có phần to hơn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, khoảng cách của cả hai vẫn còn một đoạn với nhau, vì là nam nữ mà. Nếu không thì Duy Nhất hắn cũng tự xê ra.

- À quên mình tên là Mai Huê, Huê này có nghĩ là Hoa, tức Hoa Mai.

Nhẹ mỉm cười, cô ấy thật thân thiện chính là điều Duy Nhất hắn đang nghĩ, hắn mải nhìn nụ cười ấy để mà ngay sau đó thấy mình hơi lố lăng, hắn khá khéo kín vậy mà như vậy.

Bình thường hắn chưa gặp cảnh này, nên suy nghĩ cả hắn người con gái chủ động như vậy là có mục đích nhưng bây giờ hắn lại không thấy như thế.

Mai Huê giải thích xong chợt quay sang nhìn hắn hỏi:

- Tại sao cậu lại tên là Duy Nhất vậy?

Việc này cũng không phải bí mật gì nên Duy Nhất hắn liền chả lời.

- Tại ngay từ khi sinh ra, mình đã có một vớt bớt số 1 giữa ngực. Sorry mình không thể cho xem đâu nha.

Hắn cười gãi đầu khi cố tỏ ra hài hước.

Đằng xa có một người con gái vẫy tay về phía hắn.

- Mình có việc phải đi rồi. Bạn mình gọi.

Mai Huê nói với hắn rồi chạy về hước lớp A-3.

Thấy bọn họ cười nói với nhau, Duy Nhất hắn cũng nghĩ ra, đúng là học sinh năm mới hay có kiểu trêu nhau như vậy, những người khác có thể đã khiến hắn mất thiện cảm nhưng...

Cuối cùng buổi học hôm nay đã kết thúc, Duy Nhất cùng Nam Khánh Minh Long và Anh Tuân cùng nhau bước về, và hôm nay đã có thêm cả Lê Đức. Bọn họ đã bắt đầu thành một nhóm bạn với nhau nhưng bây giờ Duy Nhất hắn cũng định đi làm thêm.

- Đứng lại.

Tiếng hét đâu đó xuất hiện, cả đám người quay mặt lại nhìn, chính là tên hôm qua bị ăn đấm ở quán làm thêm.

- Mày là ai?

Cả đám hỏi.

Duy Nhất liền giải thích cho bọn họ thì Nam Khánh nhận ra hắn. Hắn tên là Vương thuộc lớp A-7, lửa là năng lực rất mạnh lên cả bọn cũng bảo cẩn thận, tuy nhiên Minh Long lại hào hứng vì băng của hắn có thể đánh với lửa.

- Ngươi lại muốn gì? Duy Nhất nói.

- Hôm qua mày đánh bố mày bất ngờ, hôm nay dự định thế nào?

- Mày làm chuyện xấu, tao giúp mày đẹp ra thôi mà.

Câu này có cả hai ý vì trên mặt của tên Vương vẫn còn in lốt nắm đấm.

- Giỏi thì đánh nhau?

- Giỏi thì solo.

Tên Vương tức giận nói nhưng lại lập tức sửa lại.

- Không đánh được không? Chỗ này cấm đánh nhau ấy nha.

- Mày im đi.

Thấy Duy Nhất nói chuyện kiểu đó khiến hắn tức giận.

Tay hắn xuất hiện một quả cầu lửa, nhăm nhé đáp vào nếu bọn Duy Nhất bỏ đi.

- Được rồi được rồi, đánh.

- Nhưng mày phải chịu trách nhiệm đấy.

Duy Nhất nói.

Tên Vương nghệ vậy cười khà khà khoái chí lắm.

Còn Duy Nhất lẩm bẩm:

- Cái này chính là báo thù à.

Bạn đang đọc Thế Giới Tương Lai sáng tác bởi Cabetron

Truyện Thế Giới Tương Lai tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cabetron
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.