Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi săn

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Tên Hiệu Trưởng Dương Huyền đang trong phòng chơi con chim bảy màu của mình chợt nghe tiếng đẩy cửa mở vào, là Lý Nhã Phương, cô ta sau khi nghe Duy Nhất hỏi.

- Này, sao ông lại không trả lời tên học trò kia rõ ràng vậy, sai hết kiến thức rồi.

Dương Huyền giật mình tưởng chuyện gì mới nhớ lại mình hôm đó tả hơi ngu.

- Tại hôm đó ta muốn động viên nó thôi, có gì đâu. Bận việc mới không giải thích được.

Hắn biết Lý Nhã Phương mới đi làm giáo viên nên nhiệt huyết trong người rất nhiều.

...

Lúc này Duy Nhất đang làm một chuyện trọng đại. Hắn đã đi ra ngoài thành phố.

Thời nay, để mọi người có một cuộc sống sinh hoạt bình thường thì thành phố đã được cách ly với bên ngoài bằng tường bảo vệ, vì bên ngoài có nhiều quái thú, đặc biệt là một số khu vực đặc biệt. Phía bên ngoài thành phố quái thú cũng không quá mạnh lại có thể chốn vào kịp nên hắn quyết định mạo hiểm đi ra bên ngoài.

Đi mãi đi mãi phía rìa thành phố hắn không nhìn thấy một con quái vật nào.

- Đen vậy.

Không nhìn hắn thích trang bức người yếu bởi vì hắn sắp vào thế giới mạnh được yếu thua. Bây giờ hắn cần chăm chỉ hơn người khác.

- Được rồi vậy thì như vậy đê.

Hắn sẽ đi đến Thành phố tàn tích, nơi đó đang bị quản lý bởi các hiệp hội thợ săn nhưng hắn nghĩ mình chỉ đi lại phía rìa ngoài chắc không sao.

Chợt hắn nhớ đến lời cô giáo giải thích, ràng muốn bắt đầu quá trình tu luyện ngoại công phải như thế nào.

Rất đơn giản là đi săn quái vật, khi giết một con quái vật ta sẽ hấp thụ được gen vượt trội đó nâng cấp năng lực và cơ thể.

Hắn đã nghĩ nếu một người mạnh mẽ giúp đỡ thì sao, thật không công bằng nhưng Lý Nhã Phương đã nói rằng phải bản thân tự chiến đấu, người khác chỉ giúp được một phần thôi, như một trò chơi 100 điểm kinh nghiệm phân cho số công ta bỏ ra. Điều này có lẽ là thần linh sắp đặt.

Hắn sử dụng chiếc xe moto của gia đình đi về hướng Tây Bắc, khoảng 30 phút đã có thể thấy được một số sinh vật lạ rồi. Chúng là những con vật cấp thấp thoát ra khỏi tường bảo vệ của thành phố tàn tích.

- kít

Chiếc xe cũ của hắn kêu lên khi hắn dừng lại, hắn muốn quan sát mục tiêu trước để khỏi chơi ngu.

- Lấy điện thoại ra tra nào. Hehe

Thời nay điện thoại đã tích hợp chức năng nhận diện vì mọi thứ trên trái đất đã được xếp hạng cả rồi.

- Lợn biến dị cấp 1

- Trông hơi ghê nhỉ! Nhưng mà ngon, chắc mình chơi được. Loài lợn này sức chiến đấu như con lợn rừng bình thường, vũ khí là miệng với móng.

Hắn nghĩ bụng rồi tiến về phía con lợn, chợt hắn nhận ra một thứ rất quan trọng.

- FUCK, quên mang vũ khí rồi.

Đáng hắn phải để ý mới phải vì hắn không có sức mạnh gì thì lấy gì mà chiến đấu, kết liễu mục tiêu.

Quay đi quay lại không biết tính sao, hắn nhìn vào chiếc moto, hắn nảy ra một ý tưởng đó là trên xe có gương chiếu hậu.

Nhặt sung quanh cục gạch, hắn đập cho cái gương cùng cây sắt gẫy ra.

Mệt mài một hồi cuối cùng cũng làm thành một cái cây sắt ngắn đầu khá nhọn.

- Xin lỗi ba nha, bao giờ con sửa sau, đằng nào hai cái cũng thừa hehe.

Cầm theo cái que, hắn lén lút tiến lại gần nhưng lập tức con lợn phát hiện bất thương bèn quay lại, phát ra những âm thanh hù doạ rồi tạo dáng như không sợ hãi.

Khoảng 5 s sau, con lợn lao đầu thẳng vào hướng Duy Nhất vì thấy hắn không có gì biểu hiện bên ngoài.

Cầm trong tay viên gạch, nhảy né sang một bên, hắn lập tức đập một phát thật mạnh vào đầu con lợn nhưng đã là quái biến dị, viên gạch vỡ tan ra mà còn lợn vẫn chẳng sao. Bàn tay của Duy Nhất hắn thì tê.

Cứ thế con lợn lại lao vào, lần này hắn cũng né như vậy nhưng bị bắt bài, con lợn lập tức húc một phát vào hạ bộ của hắn, như trời giáng, hắn nằm lăn ra đất ôm hạ bộ.

May mắn thay đã kịp đâm một cú vào đầu của con lợn, do là quái cấp 1, làn ra đã được cường hoá, Duy Nhất lại chỉ là tiện tay lên cây sắt không thực sự xuyên vào đầu, con lợn chỉ loạng choạng nhưng cũng không tấn công được Duy Nhất lúc này.

Chống tay xuống đất đứng dậy, Duy Nhất hắn lại dở trò tạo dáng đứng trong mấy bộ phim võ thuật cổ điển. Con lợn cũng hồi phục lại cả hai lại tiếp tục Đuổi và Chạy. Cứ thế một lúc lâu, khi Duy Nhất chợt đứng lại và nhảy lên bên trên bởi vì hắn đã thủ sắn trong tay một cục gạch. Hắn đợi con lợn mất cảnh giác, nhảy lên và gõ một cú thật mạnh vào cây sắt khiến nó lút cán vào trong.

- con nam mô a Di hehe. Hơi sát sinh tý, xin lỗi mày.

Nhìn con lợn dãy một lúc rồi chết, Duy Nhất hắn cảm nhận thấy một nguồn năng lượng mờ ảo tiến vào cơ thể cường thân cho hắn, tuy nhiên hắn chưa thực sự cảm nhận được rõ ràng. Hắn còn chưa tiến vào cấp độ D của luyện thân.

- haiz D C B A S Ss Sss Alpha Beta Omega. Không có năng lực thì mệt đây.

Không muốn tiếc chỗ thịt này hắn liền thu xác con lợn vào bên trong túi dự trữ.

Cũng may hắn không quên mang theo.

Công việc hắn cứ thế tiếp tục thêm vài ba con lợn và một 2 con chó càng ngày hắn càng dễ dàng hơn một chút, chủ yếu là hắn tìm ra được một cách thích hợp để hạ gục mục tiêu.

Khi hắn đang chuẩn bị trở về bởi vì hắn đi từ sáng sớm, hiện giờ về đi học là vừa thì hắn thấy một con Sói Cấp 2.

Hắn cảm thấy bản thân chỉ cần một ít nữa là có thể vào được cấp D nếu có con sói này càng dễ dàng lên phân vân khó mà từ bỏ.

Con sói này đang bước đi đâu đó không chú ý có một người đang định lấy mạng nó.

Cầm trong tay cây sắt và cục gạch, hắn rình theo, bản năng động vật bỗng chốc khiến cho con sói quay lại nhe hàm răng nhìn về phía Duy Nhất.

Hàm răng sắc nhọn khiến hắn cũng hơi lo.

Ngay lập tức con sói lao về phía hắn.

Càm cục gạch đáp, lực cánh tay hắn giờ đã mạnh hơn của ngày trước nên cục gạch bay rất chắc.

Đập vào mặt con sói rồi vỡ nát, hắn vội nhặt thêm cục khác rồi lui tiếp tục như vậy, con sói cũng dần chậm lại, nhưng chỉ là chậm lại.

Lao vồ vào phía hắn, hắn lấy cây sắn chắn cho khỏi bị cắn rồi lấy hai chân đạp mạnh con sói ra.

Nhoàng dậy, lấy cây sắt đâm về con sói thì thấy chỉ bị thương nhẹ mà cây sắt cũng hơi khó xuyên vào bên trong.

Lúc này nhanh trí hắn đâm ngay vào mắt.

- Ẳng ẳng, con sói lùi lại với cây sắt trong hốc mắt.

Duy Nhất thấy không ổn khi con sói như cuồng lộ hơn, hắn nhận ra con sói có kỹ năng đặc biệt. Thân thể con sói biến to hơn một chút, thanh sắt đã lút sâu vào trong hộc mắt.

Hắn không ngu liền chạy đi về phía xe máy. Cũng may con sói mất một lúc để cây sắt ra ngoài nên hắn kịp ngồi lên xe của mình, phóng về phía thành phố.

Trong lúc đang đi tưởng đã thoát hắn nhìn lại xem tình hình thì không thấy gì cả, con sói đã đứng phía trước xe, hắn nhảy xuống khỏi chiếc xe đang phóng với vận tốc khá cao liền bị thương tuy nhiên không bị va đập đâu đó.

May mắn thay cái xe này đã cũ, khi và đập mạnh với con sói liền nổ tung.

Vậy nên hắn đã may mắn giết được con sói đó.

Nguồn sinh lực của con sói chuyển giao về phía hắn, cơ thể hắn như biến đổi, mạnh mẽ, cứng cáp hơn. Hắn đã có đủ tiêu chuẩn của cấp D. Bởi vì hắn thấy cơ thể bài thừa tạp chất lần thứ nhất, đó là đâu hiệu tiêu biểu nhất.

- Liều ăn nhiều, may vãi cứt ạ.

Nhưng mà hắn nhận ra một điều rằng: Không có xe để đi, lại lo tối về giải thích làm sao. Nói mình lén lút đi sắn chắc ăn chửi mất.

Thu chiến lợi phẩm là thịt sói khét lại hắn vội nhìn xung quanh thì thấy đoạn này cũng không có đường đi nên ít ai đi qua. Chắc hắn phải đi tiến về đường mới mộng đi nhờ xe được. Bộ dạng bản thân lại hơi nát một chút.

Sau khi tiến đến phía đường chính, hắn ngồi đợi đúng lâu nhưng lại mãi chẳng thấy cái xe nào cho đi nhờ.

- Ngươi làm gì ở đây?

Hắn đang định đi bộ về thì nghe một giọng nói của một người quen thuộc nên vui vẻ, quay sang nhìn chính là Bạch Hổ. Hắn liền xin đi nhờ, cả hai cũng không có chuyện gì để nói, cứ thế đi đến trường. Duy Nhất hắn nghĩ Bạch Hổ có lẽ từ hướng Thành Phố Tàn tích về, cái đó không quan trọng, may là ổng đi xe nên hắn mới có thể đi nhờ được. Còn Bạch Hổ hắn cũng đoán được Duy Nhất làm cái gì, nhìn qua tình chạng bên ngoài, cộng thời gian là hắn hiểu. "Một người biết cố gắng" Bạch Hổ nghĩ.

Hôm nay cũng là tiết học của Bạch Hổ, sau khi vào đến trường. Duy Nhất tạm biệt Bạch Hổ rồi đi rửa sạch cơ thể.

Quần áo thì hơi tàn chút nhưng biết làm sao được.

Ngồi vào trong lớp, Nam Khánh hỏi hắn làm sao mà tàn vậy.

Còn người bạn cùng bàn cũng chẳng quan tâm mấy.

Hắn không vội trả lời hay khoe khoang vì biết thế này chưa là gì.

Mình đi chậm, đi cẩn thận chăm chỉ, đạo lý này hắn hiểu.

Bạch Hổ bước vào lớp, tất cả liền Im lặng.

- Hôm nay chúng ta cùng tiến đến Phòng luyện tập.

Lại trở lại nơi này nhưng hôm nay tất cả không giống hôm trước, bọn họ được dẫn vào khu vực riêng. Chiếc khi tiến vào Duy Nhất hắn có nhìn thấy một người quen, là tên bị hắn cho ăn đấm hôm qua thuộc cùng khối với hắn. Lúc này đang trợn mắt nhìn mình.

Cười khẩy không lo quá nhiều, hắn bước vào một không gian nén khác, trong đó Bạch Hổ lại từ Đai lưng ra một đống quái vật được thả ra nhưng chúng nhìn Bạch Hổ mà sợ hãi. Điều là quái cấp thấp dưới 10.

Có vẻ hôm qua ông ta đã đi thu thập chúng để hôm nay làm bài tập cho cả lớp.

- Được rồi, từng người ra chiến đấu đi,  chọn một con, nên nhớ chọn tùy lực chiến thôi, giết được là tốt nên đừng nên chọn quá sức.

- Được rồi Tuấn Anh số một.

Bạn đang đọc Thế Giới Tương Lai sáng tác bởi Cabetron
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cabetron
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.