Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị Biến

Tiểu thuyết gốc · 1020 chữ

"Không đùa chứ, lào già khốn nạn đó lại bỏ mặc mình ở đây".

Nhìn hoa lửa bay đầy trời, Trần Tuẩn không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng xoay người bỏ chạy nhưng đột nhiên từ trong ngực lại giật thót một cái, trong lòng hắn bỗng bất an không yên, lại nghe sau lưng vang lên thanh âm "xèo xèo" khác thường, theo bản năng hắn liền quay đầu nhìn, không nhìn thì còn thôi, vừa nhìn liền hết hồn, ba hồn bảy vía như muốn bay mất, Trần Tuấn không còn dám ngó nghiêng nữa, cắm đầu lao nhanh về phía trước, há miệng thở hổn hển:

"Đùa nhau à, Hắc Tâm hỏa sao lại đuổi theo thế này".

Phía sau lưng hắn lúc này hắc hỏa như hóa thành một đầu quái thú không ngừng đuổi sát phía sau, tốc độ quá nhanh, không đến mấy tức thời gian đã hiện rõ trong tầm mắt. Nhìn bóng đen tử vong đang ập tới, Trần Tuấn trong lòng cảm giác bất cam, hắn lại không tin mình cứ thể phải bỏ mạng ở đây.

"Không được, ta không thể chết, còn rất nhiều việc ta còn chưa hoàn thành, không thể !"

Điên cuồng gào thét trong lòng, hai chân dụng hết toàn lực, cả người lao giữa không trung, bên tai còn nghe thấy được âm thanh xé gió, tốc độ rõ ràng đã đạt đến cực hạn cao nhất mà cơ thể có thể phát huy. Vừa chạy hắn vừa suy nghĩ đối sách, tâm chợt động liền nhớ đến chấn động trong ngực ban nãy, tay vội thò vào trong ngực áo liền nắm lấy một viên ngọc màu trắng trong lòng, nhiệt lượng từ viên ngọc tỏa ra mang lại cảm giác ấm áp lạ thường, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm giác tưởng nhớ mơ hồ nhưng rất nhanh hắn liền đè nén xuống.

Không cần suy nghĩ Trần Tuần liền đoán ra viên ngọc này là tác giả của tất cả, hắn vội vàng cầm viên ngọc ra khỏi áo, dự định ném đi một hướng xem có thể dẫn dụ đám Hắc Tâm hỏa phía sau hay không, nhưng viên ngọc vừa xuất hiện lại như thoát khỏi một tầng cầm chế, phát ra hào quang bàng bạc khếch tán xung quanh, Hắc Tâm hỏa như bị kích thích, tốc độ càng lên tới cực hạn,

Trần Tuần còn chưa kịp phản ứng liền thấy Hắc Tâm hỏa gần ngay trước mắt, cảm giác nóng rát tạt thẳng vào mặt, thân thể lẫn linh hồn đều như muốn tan chảy, hắn chỉ kịp thốt lên một câu liền không còn ý thức

"Chết tiệt !"


Trong không gian tối đen, Trần Tuấn cảm giác như linh hồn chỉ là một ngọn nến le lói giữa màn đêm vinh cửu, hắn cứ thể bước đi, bước mãi vẫn không có đoạn cuối, toàn bộ đầu óc đều mơ hồ, tất cả suy nghĩ như biến mất, tựa như một con rối bước từng bước một.

Một Năm

Hai Năm

...

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, rồi một ngày, hắn lại bước một bước, phía xa kia trong màn đen bỗng xuất hiện một chấm nhỏ, chấm nhỏ qua bé nhưng trong không gian đen kịt này, một chấm nhỏ màu trắng lại quá nổi bật, ánh sáng le lói đến không thể nhợt nhạt hơn lại lấn ấn mọi cảm xúc xung quanh, Trần Tuấn hai mắt vô hồn bỗng phát sáng, từng bước đi về phía điểm sáng, bờ môi khố khốc khẽ thì thào

"Thật giống, là một vì sao, thật đẹp".

Vì sao trên bầu trời ngày một lớn dần, Trần Tuấn lần theo mà bước đi không biết qua bao nhiêu năm tháng, thời gian chỉ còn là môt ý niệm trong đầu, đến cuối cùng hắn cũng đã đến nơi, ở nơi đó vẫn bị bóng đêm nhấn chìm chỉ khác biệt còn có một đạo ánh sáng yếu ớt từ một viên ngọc nhỏ đang le lói giữa màn đêm, viên ngọc tỏa ra ánh sáng thật nhẹ nhàng mang cho người khác cảm giác thư thái tận đáy lòng, hai mắt Trần Tuấn nhìn thẳng viên ngọc nhỏ, trong con ngươi đen kịt in hàn hình bóng viên ngọc nhỏ dần dần toát ra vài tia thần thái khác lạ.

"Viên ngọc thật quen thuộc, ta đã từng thấy ở đâu rồi chăng, ánh sáng thật đẹp, là ánh sáng thuộc về ta sao ?"

Nhấc chân lại ngày một gần, đứng ngay cạnh viên ngọc, hắn không tự chủ được vươn tay chộm lấy. Viên ngọc vừa vào tay liền rung động dữ dội, tựa như muốn thoát ra, nhưng Trần Tuấn nào cho nó thoát ra, càng dùng sức giữ chặt lấy, hắn lấy tay còn lại chộp vào, cả người cúi xuống kẹp chặt giữa hai đùi. Viên ngọc lay động càng dữ dội, cảm thấy không còn giữ được, hắn bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ điên cuồng, cầm viên ngọc nhét thẳng vào miệng nuốt mạnh xuống.

Viên ngọc tựa như càng thêm điên cuồng di động trong bụng hắn va đập qua lại, Trần Tuấn cảm giác như lục phủ ngũ tạng muốn vỡ nát, nhưng vẫn nén đau ngã bệch xuống ôm bụng thống khổ. Hắn giờ như một tên bị bỏ đói ba ngày không được ăn, vừa nhìn thấy thức ăn liền điên cuồng, Trần Tuấn lúc này cũng vậy, hắn đã bị màn đêm nuốt chửng không biết bao lâu, khó khăn lắm mới tìm ra một tia sáng le lói, hắn không thể để nó vụt mất, hắn lúc này như người điên hai mắt điên cuồng nhìn về phía bụng mình, ở đó đang có một điểm sáng đang chuyển động không ngừng.

Qua một lúc cảm giác như vật đó sắp phá mà ra, Trần Tuấn không những không sợ hãi, hắn lại rất bình thản, miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ giải thoát.

Bạn đang đọc Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi haithan115vn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haithan115vn
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.