Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khám Phá Di Tích

Tiểu thuyết gốc · 1653 chữ

Biển Đông mặc dù chỉ là một phần của Thái Bình Dương rộng lớn nhưng vẫn có vô số hòn đảo lớn nhỏ, , có đảo có người sinh sống nhưng phần lớn trong đó chỉ là đảo hoang, hoàn toàn vắng bóng nền văn minh nhân loại.

Trên Một hòn đảo nhỏ hoang vu giữa biển, một thanh niên lưng đeo ba lô, tay cầm một quyển sổ ghi chép nhỏ vừa loay hoay di lại xung quanh bờ biển, vừa cúi đầu lẩm bẩm gì đó

“Thật kỳ lạ, theo ghi chép của cha mẹ, đáng lý nó phải ở ngay đây”.

Thanh niên cúi đầu ủ rủ, rồi lại ngẩng đầu nhìn bờ biển xanh biếc phía xa, hắn đã ở trên đảo hoang này xuốt hai tháng nay, cơ hồ lục tung mọi ngóc ngách trên hòn đảo nhỏ này mà vẫn chưa thể tím được thứ mà mình mong muốn, quyển sổ nhỏ trên tay là vật duy nhất cha mẹ hắn để lại, một bí mật có thể làm rúng động toàn bộ giới khảo cổ trong nước.

“Không được, Trần Quốc Tuấn ta không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như thế, cha mẹ chắc chắn sẽ không lừa ta”.

Nhìn quyển sổ trên tay lại nhớ về giây phút cuối cùng bên giường bệnh, cha mẹ hắn trước lúc lâm chung đã giao lại quyển sổ này lại cho hắn, mặt dù không nói rõ hắn phải đi tìm kiếm thứ trong đó, nhưng nhìn ánh mắt lưu luyến của cha mẹ, Trần Quốc Tuấn đã âm thầm phát lời thề, nhất định phải hoàn thành ước nguyệt còn dang dở của cha mẹ, cũng dùng chính thừ tìm được để chứng minh cho những kẽ đã cười nhạo cha mẹ hắn biết, cha mẹ hắn là hai nhà khảo cổ học vĩ đại đến chừng nào.

Nhìn trăng trên cao tỏa ánh sáng dịu nhẹ, Trần Quốc tuấn tay cầm quyển sổ bất giác siết nhẹ, lai như nghĩ được điều gì đó, hắn bỗng quay đầu nhìn quyển sổ, lật qua lại vài trang, hai mắt tỏa sáng ngước lên nhìn thẳng đỉnh núi duy nhất trên đảo, núi tuy không cao nhưng sương mù cũng làm giảm tầm nhìn đi chút ít, chỉ thấy lờ mờ trên đỉnh núi có thứ gì đó chớp tắt ánh bạc mờ ảo, nếu không tập trung căn bản sẽ không phát hiện ra điều gì

“Chẵng lẽ là trên đỉnh núi” Trần Quốc Tuấn lòng thầm rung động, đỉnh núi kia hắn đã từng đi tới mấy lần nhưng không phát hiện ra điểm dị thường nào, hôm nay vô ý nhìn lên mới biết có lẽ mình đã bỏ sót thứ gì đó.

“Là trăng tròn, là do ánh trăng phát động”.

Trần Quốc Tuần không kịp suy nghĩ nhiều, cả người cấp tốc chạy đi, thời gian rất gấp, hắn phải lên đến đỉnh núi khi trời sáng nếu không phải chờ thêm cả tháng nữa, mà chưa biết chừng lúc đọ lại không xuất hiện di tượng.

Ngọn núi tuy không cao nhưng cũng không tính là thấp, Trần Quốc Tuấn phải mất hơn năm giờ mới leo lên tới đỉnh. Đỉnh ngọn núi này là một vùng bằng phẳng đến kinh ngạc, nhìn như một đỉnh núi lữa đang say giấc. Lúc này đây lại sống động tựa một thế giới kỳ bí tràn đầy sắc bạc, sương mù quây quanh như thành thực chất bao phủ xung quanh đỉnh núi. Trần Quốc Tuấn thử đưa tay vào lớp sương mù liền bất ngờ không nhìn thấy cả bàn tay đâu.

“Sương mù thế mà lại dày như vậy, nếu không phải kịp thới quan sát lúc sương mù chưa dày thì đoán chừng cũng không nhìn ra chút khác thường nào trên đây”

Lòng âm thầm may mắn, Trần Quốc Tuấn vội đưa mắt nhìn về phía trung tâm, ở đây xuất hiện một hiện tượng kỳ dị lần đầu tiên hắn chứng kiến trong đồi, chỉ thất, ngay trên nên đất phía dưới tràn đầy lớp cỏ xanh mướp nay đã đổi thành một màu bạc lấp lóe, vẽ lên mặt đất một hình cầu to lớn hơn, ánh trăng trên cao gần như chỉ tập trung vào vòng tròn này, cường độ cao tới mức hắn có thể thấy rõ ràng, tựa như vòng tròn trên đất và mặt trang trên cao đang nối liền với nhau bằng một cột ánh sáng rực rỡ, mà xung quanh càng tỏa ra li ti vô số điểm nhỏ mà bạc lấp lánh như những vì sao trên bầu trời, biến đỉnh núi nhỏ trông như một phiển bản thu nhỏ của dãy ngân hà đang phát sáng trên bầu trời đêm

Cảnh tượng trước mắt hoàn toán phá vỡ thế giới quan trước đây của Trần Quốc Tuấn, bỏ qua mọi quy luật vật lý từng được khám phá, mang lại cho người xem cảm giác không chân thực. Ngay bản thân hắn cũng phải đứng hình trong vài phút, bị vẻ đẹp trước mắt làm kinh diễm, mãi mới khôi phục lại từ cơn khiếp sợ, hắn ngay lập tức bị sự kinh hỉ thay thế.

“Đúng rồi chính là nó, trong ghi chép của cha mẹ, có đề cập đến”.

Như tìm được nước giữa sa mạc, Trần Quốc Tuấn cảm giác hạnh phúc vô cùng, quả là không uống phí tìm kiếm suốt mấy năm nay. Hắn chậm rãi bước lại gần vóng sáng trên mặt đấtm bước chân chậm rãi vô cùng cẩn thận, theo thân hình tiến lại gần, những điểm sáng xung quanh bất ngờ liền tách ra một đường nhường thành lối đi nhỏ cho Trần Quốc Tuấn bước tới, hăn tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh liền tới sát khu trung tâm.

“Làm gì tiếp đây, chẵng lẽ cứ thế bước vào”

Trần Quốc Tuấn chậm rãi vươn tay chạm vào cột sáng, ngay khi tay hắn còn cách một đoạn, liền hoảng sợ phát hiện giọt mồ hôi trên đầu ngón tay thế mà vừa chạm liền bốc hơi ngay tức khắc, hóa thành một làn khói mỏng bốc lên. Trần Quốc Tuấn trông thấy liền hoảng sợ muốn rút ta về nhưng đã quá muộn, tay hắn vừa chạm vào liền bị hút vào cột sáng, cả người liền nóng như bị lửa thiêu, cảm giác như vừa bị vứt vào một lò thiêu, xung quanh bao vây toàn là lửa.

“Khốn khiếp, chẵng lẽ ta lại phải chết ở đây”.

Nhìn mồ hôi quanh người bốc hơi trong không khí biến cả người hắn thành một cục than nóng bỏng, lòng Trần Quốc Tuần liền nguội lạnh, hắn biết chỉ cần nước quanh cơ thể bốc hơi hết, liền chính là lúc bản thân bị nướng thành thịt khô, người muốn thoát ra nhưng ngay cả đầu nón tay cũng không thể cử động , trong lòng vô vạn tiếc nuối, hắn mang theo không cam lòng, mang theo giấc mơ còn dang dở dần dần bị luống sáng nuốt chửng.

Cả cột sáng khôi phục lại bộ dáng vốn có, như chưa từng có bất cứ ai đến đây, duy chỉ có ở giữa cột sáng lúc này phiêu phù một viên ngọc nhỏ trắng toát, viên ngọc vốn nằm trên cổ của Trần Quốc Tuấn từ trước, không ngờ không hề bị cột sáng thiêu hủy, chỉ thấy viên ngọc phát sáng ngày một rõ ràng, tựa như một chiếc miệng khổng lồ, vô số đốm sáng xung quanh như thủy triều ồ ạt chảy vào viên ngọc, ngay cả cột sáng cũng mờ đi một ít, như thể ánh trăng trên cao còn không cung cấp đủ năng lương cho viên ngọc hấp thu.

Dằn co một lúc lâu, như đã thỏa mãn viên ngọc hưng phấn bay vòng vòng trong cột sáng rồi lại nhắm thẳng xuống ngọn núi lửa đâm xuống, mặt đất cứng rắn lại như đất bùn dễ dàng bị viên ngọc phá tan, đâm xuyên qua đỉnh núi tiến vào trong lòng núi, ở đây lại không hề có chút dung nham nào mà là một hồ nước màu bạc đang dập dờn.

Cả hồ nước vì sự xuất hiện của viên ngọc mà rung động dữ dội, mắt thường có thể thấy, nước trong hồ bốc lên thành từng vòi rồng dữ tợn, hơn mười vòi rồng xoay vòng quanh viên ngọc, không gian chấn động dữ dội, vách núi bốn phía nứt thành từng mảng lớn nhỏ, ầm ầm đổ sập xuống.

Cả ngọn núi khổng lồ không lâu sau liền từ từ sụp đổ, lấy ngọn núi làm trung tâm dẫn lên một trận cuồng phong lớn, quét sạch cây cối xung quanh, biến một hòn đảo nhỏ xanh tốt thành một đống hoang tàn, tựa như có một trận siêu bảo quét ngang qua, cây cối đổ rạp, đất đá bị bốc lên nằm ngổn ngang khắp đảo nhỏ, cả đảo không còn một cành cây, ngọn cỏ nào nguyên vẹn. Từ xa ngọn núi to lớn đã không còn, vị trí đó chỉ lộ ra một điểm sáng nổi bật, nó đang bay qua bay lại, như có linh tính tỏ ra vô vạn vui sướng, nó bay tới đâu liền lưu lại một vệt sáng màu bạc hóa thành từng hạt bụi trắng rơi lả tả trên đất, nhìn xa như một ngôi sao chổi bay ngang qua bầu trời.

Một lúc sau, như đã nhàm chán, điểm sáng liền ngừng lại, nhắm một phương hướng trên bầu trời rồi bay đi, rất nhanh liền mất hút giữa không trung, từ xa chỉ thấy trên bầu trời lại điểm thêm một ngôi sao sáng đang dần mờ đi

Bạn đang đọc Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi haithan115vn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haithan115vn
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.