Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình An Quận Chúa (8)

Tiểu thuyết gốc · 2524 chữ

"Ha ha Tiểu Y ngươi thật độc!" Mạnh Kỳ lăn dưới sàn xe ôm bụng cười.

Nhạc Lệ không quan tâm hắn, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ với cái đà này phải mấy tháng nữa mới tới được An Quốc.

Mạnh Quân ngồi nghiêm chỉnh uống trà, thở dài nhìn đệ đệ hắn. Nàng từng nói "Ngươi nợ ta một điều kiện" nhưng mà đến giờ vẫn chưa từng thấy nàng nhắc qua.

Hắn trước giờ luôn nghĩ về gia đình, không để ý xung quanh. Quận chúa cũng không nói gì, còn cho bọn hắn chỗ ăn, chỗ ngủ, cho bọn hắn đi cùng nàng, giấu diếm bọn hắn qua mặt triều đình. Mạnh Quân biết việc này mà lộ ra, cái đầu của nàng cũng không thể giữ.

Ân nhân ngay trước mặt, hắn còn chưa nói lời cảm ơn với nàng. Tự mình chìm trong hận thù, đúng là ngu xuẩn.

"Cảm ơn người, quận chúa" Mạnh Quân quay sang nhìn Nhạc Lệ. Ánh mắt hắn bây giờ đã không còn sự tối tăm hận thù mà chỉ có sự trân thành.

Nhạc Lệ quay lại đối diện với hắn, có chút ngạc nhiên :"Đây vốn là ngươi nợ ta, không cần cảm ơn."

Mạnh Kỳ ngóc đầu bật dậy "Cái gì nợ?"

Mạnh Quân đã đoán trước nàng sẽ trả lời kiểu như vậy. Hắn không tiếp lời nàng, cúi đầu nhìn xuống chén trà trong tay.

Trà thật ngon.


"Tôn tướng quân, ngươi có nên cho bổn hoàng tử chút giải thích không?"

Tôn tướng quân hiện nay mới nhận ra, hoá ra thanh âm hắn sợ nhất không phải là phu nhân của hắn, càng không phải lão phụ thân của hắn mà chính là giọng nói mang đầy ý cười của Ngũ hoàng tử.

"Ngũ... Ngũ hoàng tử... Thần..."

"Ngươi để cho toàn bộ cái Sở Quốc này biết được một quận chúa nho nhỏ cũng dám ngồi lên đầu của bổn hoàng tử rồi! Ha ha"

Ngũ hoàng tử ngồi trên vị trí chủ vị, thổi nhẹ chén trà trong tay, miệng mỉm cười.

Tôn tướng quân cả người lạnh toát, quỳ rạp người dưới đất. Hắn rất không nguyện ý nhìn khuôn mặt đó của Ngũ hoàng tử.

Ở Sở Quốc, ai cũng đều biết vị hoàng tử đẹp nhất trong các vị hoàng tử chính là Ngũ hoàng tử.

Đẹp nhất đồng thời cũng là nguy hiểm nhất.

Từ nhỏ vì ngoại hình giống nữ của mình, Ngũ hoàng tử luôn bị anh chị em dùng làm cớ trêu chọc.

Sinh ra trong hoàng thất, ngay từ đầu đã vốn là một cái sai.

Mẫu thân Ngũ hoàng tử vốn là một cung nữ nhỏ trong cung, vì sắc mà được sủng, sau đấy hạ sinh ra hắn dưới con mắt chán ghét của Hoàng Hậu. Mẫu bằng tử quý, mẹ hắn đã được sủng ái nay lại càng được sủng ái thêm.

Anh chị em chán ghét, hoàng hậu chán ghét, nơi hắn có thể dựa vào chỉ có mẹ hắn. Bà dù được sủng nhưng lại không hề kiêu, vẫn luôn dạy dỗ nhắc nhở hắn về thân phận của mình, nhắc nhở hắn không bao giờ được tranh giành với bọn họ.

Mẫu thân đã dặn, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn khi bị giấu hết sách vở lúc đi học, nhẫn nhịn khi bị gọi là tiểu cô nương, nhẫn nhịn khi bị ném đá vào người, hắn đều có thể nhịn.

Thế nhưng khi hắn lên 10 tuổi, Tam hoàng tử đã đụng vào cái vảy ngược của hắn, Tam hoàng tử xỉ nhục mẹ hắn.

Ngũ hoàng tử tức giận, lao vào đánh Tam hoàng tử.

Chuyện này làm lớn lên, hoàng hậu nắm được thời cơ, lôi mẫu thân hắn ra hỏi tội.

Vốn là chuyện hắn làm, nên là hắn chịu nhưng cuối cùng người bị đánh tới chết là mẫu thân hắn.

Ôm xác mẫu thân của hắn, Ngũ hoàng tử biết từ nay mọi chuyện biến đổi rồi.

Hắn không muốn nhịn nữa.

Từ đấy không biết như nào, Ngũ hoàng tử luôn đứng đầu trong mọi thứ, vượt qua tất cả mọi người khác, dành được sự sủng ái của thái sư rồi lại đến hoàng thượng. Trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thái Tử.

Và hắn chỉ vừa mới lật đổ được cái gai nhỏ bé là Tam hoàng tử, nay thế nào lại lòi ra Bình An quận chúa.

Ngũ hoàng tử nghĩ nghĩ, Bình An quận chúa hắn vốn không định đụng đến, nay nàng lại đụng đến hắn trước, có lẽ hắn cũng nên trả lại nàng một chút.

"Tôn tướng quân, nể tình ngươi có công với bổn hoàng tử, bổn hoàng tử không trách ngươi. Ha ha thế nhưng bổn hoàng tử sẽ không biết sẽ làm gì ngươi nếu như có lần sau đâu. Lui ra đi"

" Tạ ơn Ngũ hoàng tử" Tôn tướng quân được đại xá, vội vã chạy về nhà.


"Tiểu thư, đã đến kinh thành An Quốc"

"Ồ" Nhạc Lệ đang mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở gọi đám ám vệ lại phân phó việc rồi đem theo Tử Dạ cùng với hai người Mạnh Quân, Mạnh Kỳ vào thành.

Kinh thành An Quốc dù không phồn hoa bằng Sở Quốc nhưng Nhạc Lệ cũng phải công nhận, nó rất đẹp.

Nhạc Lệ rất muốn đi chơi một chút nhưng nhớ lại cái nhiệm vụ của mình, Nhạc Lệ thở dài.

Nhạc Lệ thừa nhận, nàng thích bộ dáng của hai người kia khi mặc nữ trang hơn nhưng họ cũng không thể mãi mặc nữ trang được.

Mạnh Kỳ thì không sao nhưng Mạnh Quân có vẻ không chịu nổi nữa rồi. Nhìn cái vẻ mặt thà chết còn hơn của hắn thì biết.

Đi bừa vào một cửa hàng quần áo trông có vẻ trang trọng, Nhạc Lệ nhặt liên tiếp mấy bộ liền.

Ông chủ cửa hàng thấy vậy thì sáng mắt, nhìn quần áo nàng mặc, biết chắc là con nhà quyền quý, mồm năm miệng mười nhiệt tình giới thiệu cho nàng những bộ đắt nhất.

Nhạc Lệ không nói nhiều, mua toàn bộ những bộ ông chủ đã giới thiệu.

Hệ thống: [Chủ nhân, ngươi thừa tiền lắm sao?]

"Hừ" Bổn đại gia có tiền, bổn đại gia có quyền!

Hệ thống: "..." Không thể nói lý với chủ nhân.

Sau khi Tử Dạ thanh toán hết số quần áo, hắn thực sự nghĩ mình cần một cái xe đẩy để chất hết đống này. Xe ngựa bọn hắn đang ở ngoài thành, bọn hắn chính là đi bộ vào đây.

Ông chủ cửa hàng quần áo được hôm bội thu, có vẻ cũng hiểu nỗi khổ của Tử Dạ, vui vẻ tặng Nhạc Lệ thêm một bộ rồi còn khuyến mãi thêm một cái xe đẩy nhỏ gọi là ra tay giúp đỡ.

Mọi người:"..."

Để giảm bớt gánh nặng cho Tử Dạ, Nhạc Lệ thuê trọ, cầm một bộ xanh rồi đưa cho Mạnh Quân, bộ tím đưa cho Mạnh Kỳ, còn lại nàng cầm vừa một bộ rồi tự đi thay.

[Chủ nhân, bà dì ngươi đến thăm]

Con mẹ! Hệ thống! Ngươi có thể nói trắng trợn ra thế sao? Bà đây là nữ! Bà đây cũng biết ngại ngùng! Ngươi là nam! Ngươi cũng nên ngại ngùng!

[Chủ nhân! Thứ nhất! Trong lập trình của ta không có khái niệm ngại ngùng! Thứ hai! Ngươi là nữ nhưng không có nghĩa là ngươi biết ngại ngùng!] Hệ thống lâu lắm mới được phen nói lại chủ nhân không biết xấu hổ của nó.

Nhạc Lệ cau mày: "Ta nhớ hệ thống nhà người ta vô cùng ngoan ngoãn và vâng lời chủ nhân. Sao ngươi lại thế này?"

Hệ thống: "..." còn không phải do ngươi?

Cãi nhau xong với hệ thống chết tiệt, Nhạc Lệ mới nhìn lại chính mình. Bộ nàng mặc là màu trắng.

Nàng hiện tại quên mất mình sắp đến ngày, đồ đạc thì để lại trên xe. Nhạc Lệ có chút hối hận vì không đi xe vào thành.

Nàng muốn gọi Tử Dạ ở ngoài nhưng thực sự không biết nên mở mồm thế nào.

Cốc cốc...

Nhạc Lệ thò đầu ra ngoài thấy Mạnh Quân đang ôm một cái bọc đen.

"Quận chúa, Tử Dạ bảo ta đưa ngươi cái này"

Trong bọc là bộ quần áo mới màu đen cùng với đồ dùng khi đến ngày.

Nhạc Lệ nhận lấy bọc rồi cảm ơn hắn, để hắn bên ngoài. Đầu nàng lúc này có một dấu hỏi to đùng "Sao Tử Dạ lại biết?"

Bà đây còn chưa ra khỏi phòng! Hắn đã nhờ người đem đồ đến là thế nào? Con mẹ! Đây là tình huống gì?

Nhạc Lệ không còn từ nào để diễn tả cảm xúc lúc này. Thôi thay xong đồ rồi tính!

Thay lại quần áo, hiện tại đã đổi sang màu đen.

Nhạc Lệ anh khí đến rồi! Ha ha!

Hệ thống:"..." chủ nhân có bệnh!

Nhạc Lệ nghe Mạnh Quân nói Tử Dạ đã cho xe vào thành và đang sắp xếp chỗ ở cho thị vệ của nàng, Mạnh Kỳ thì đang ở phía đối diện tán chuyện với mấy vị tiểu thư.

Ám vệ cải trang thành thị vệ, hắn nói thị vệ cũng phải thôi. Còn vấn đề chỗ ở, nếu nàng đoán không nhầm, hắn là đang tìm cơ sở mới cho Dạ Môn.

Suy tư một lát lại bị tiếng nói của Mạnh Kỳ kéo về. Nhạc Lệ công nhận, tên này thực sự có cái mặt làm ra tiền. Hắn đi đến đâu cũng sẽ có mấy vị tiểu thư túm lại nói chuyện với hắn. Bảo sao tin tức gì hắn cũng nắm được trong tay.

Lúc đầu vốn chỉ là hỏi trăng hoa mây núi gì đó, vòng vo chuyện hắn có người thương chưa, sau lại bị hắn quay vài vòng liền nhà có bao nhiêu con chó con mèo cũng kể hết cho hắn.

Mạnh Kỳ thực sự có tài nha. Có vẻ cho làm ở Dạ Môn cũng không tệ.

"Quận chúa" Mạnh Quân theo thói quen gọi nàng một tiếng.

"E hèm, gọi Trần công tử" Nhạc Lệ nhàn nhàn nói. Mạnh Quân bình thường rất hiểu biết mấy vấn đề này. Bây giờ còn gọi nhầm, chẳng nhẽ sau vụ kia hắn bị ngu đi rồi?

Mạnh Quân, bổn bảo bảo rất muốn hỏi ngươi ngu rồi còn làm tướng quân được không?

Mạnh Quân cũng nhận ra mình lỡ mồm, liền không nói nữa.

Tử Dạ trở lại, Nhạc Lệ quyết định đi ăn! Phải ăn mới có sức làm nhiệm vụ! Bổn bảo bảo đói rồi!

"Ngươi nghe gì chưa? Bên Thân Vương phủ lại xảy ra chuyện rồi đấy?"

"Muội muội xinh đẹp, Thân Vương phủ có chuyện gì sao?" Trong lúc đi đến gian phòng hạng nhất của tiểu lâu nổi tiếng ở kinh thành, Mạnh Kỳ đột nhiên chạy lại một bàn có hai vị cô nương đang trò chuyện.

Nhạc Lệ thấy thế cũng kệ hắn, vào phòng rồi gọi món luôn. Mạnh Quân cũng hiểu cái kiểu của đệ đệ hắn, thở dài lần thứ en nờ, đi cùng Nhạc Lệ vào phòng.

"Ngươi là ai?" Hai cô nương này hoảng loạn khi thấy Mạnh Kỳ tiến lại gần hỏi chuyện. Nhưng nhìn cách ăn mặc cùng khuôn mặt hắn, phút chốc lại muốn tiếp cận hắn.

Vì sao ư? Hắn đẹp chứ sao?

"Ta rất hâm mộ Thân Vương nha! Còn nữa ta rất thích giọng muội muội. Muội muội kể thêm cho ta nghe được không?"

Hai vị cô nương thấy mặt hắn vô hại, lại thấy hắn cười lấy lòng, ý nghĩ tiếp cận hắn bùng nổ trong lòng các nàng.

Các nàng liền tìm cớ giữ hắn lại, vốn là không định kể tiếp câu chuyện vừa rồi, lại bị Mạnh Kỳ vòng vo, trở về lại đúng thông tin hắn muốn nghe.

"Hoàng Cúc Hoa? Vị đích tiểu thư phủ thừa tướng, hôn thê của Thân Vương?" Mạnh Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Mạnh công tử, huynh đừng nhắc đến nàng ta như vậy. Thật không xứng!"

"Sao lại thế?"

Hai vị cô nương bĩu môi nhìn xung quanh, không thấy ai chú ý mới xì xào kể cho Mạnh Kỳ nghe.

Hoàng Cúc Hoa bình thường là một tiểu thư cành vàng lá ngọc được nuông chiều từ bé, lớn lên lại xinh đẹp, được vô số nhà muốn đặt hôn sự.

Khi đó Thân Vương trước mặt văn võ bá quan trong triều cầu xin đạo thánh chỉ, đích tiểu thư phủ thừa tướng và Thân Vương kết thành đôi uyên ương.

Trai tài gái sắc ai nấy đều ghen tị. Mọi nữ nhân trong kinh thành An Quốc đều muốn gả cho Thân Vương, dù làm thiếp cũng cam lòng. Nay Hoàng Cúc Hoa lại được đích thân Thân Vương yêu cầu làm vương phi, các cô nương không khó chịu mới là lạ.

Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp cho đến khi Thân Vương đem về một vị tiểu thiếp từ Sở Quốc, vị tiểu thiếp này dù họ chưa bao giờ thấy mặt nhưng tất cả mọi người đều biết Thân Vương sủng nàng lên tận trời.

Việc này là do người của Thân Vương phủ đồn thổi. Thân Vương còn bắt bọn hắn gọi nàng là phu nhân, điều này đủ thấy trọng lượng của vị tiểu thiếp trong lòng hắn.

Hai vị cô nương kia cũng không biết tại sao sau đó Hoàng Cúc Hoa tìm đến Thân Vương phủ.

Vị tiểu thiếp kia hiện tại là nữ chủ nhân duy nhất của Thân Vương phủ, Thân Vương không có, nàng liền ra tiếp đón.

Sau đó không hiểu sao vị tiểu thiếp kia vừa ra, Hoàng Cúc Hoa chạy lại giật khăn che mặt của nàng.

Hạ nhân Thân Vương phủ sợ hãi ngăn Hoàng Cúc Hoa lại cũng bị nàng đẩy ra, vô tình xô ngã luôn vị tiểu thiếp khiến nàng sảy thai.

Vụ này dù chưa thấy Thân Vương nói gì nhưng cả kinh thành hiện nay vô cùng chán ghét Hoàng Cúc Hoa.

"Tiểu Y! Tiểu Lục nhà ngươi sảy thai rồi!" Mạnh Kỳ sau khi nghe tin xong liền chạy vội xông vào phòng.

Nhạc Lệ đặt ngay chiếc đũa xuống đi ra ngoài nói chuyện với Tử Dạ rồi quay lại ăn như chưa có chuyện gì.

Mạnh Kỳ: "Tiểu Y? Ngươi không định làm gì sao?"

Nhạc Lệ cho miếng đậu hũ vào mồm, như vô tình vô ý thốt ra một câu: "Ồ? Ngươi mong ta làm gì sao?"

Mạnh Quân chợt thấy gì đó hơi dị ở đây, ngước mắt nhìn Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ vẻ mặt tủi thân rồi nói hắn chỉ lo cho Tiểu Lục thôi mà.

Bạn đang đọc Làm Nữ Phụ Kiếm Cơm sáng tác bởi kusa192
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kusa192
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.