Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình An Quận Chúa (2)

Tiểu thuyết gốc · 2313 chữ

"Công tử, ở đây chúng tôi có dịch vụ thuê ám vệ, bán ám vệ và mua ám vệ. Công tử ngài xem xem ngài thích dịch vụ nào?" Người quản lí ám vệ ở đây khiến Nhạc Lệ chỉ có một cảm giác: tú bà.

"Mua ám vệ" Nhạc Lệ híp mắt cười đáp lại.

Đi theo quản lí vào bên trong, đợi Nhạc Lệ là cả một đoàn ám vệ nghiêm chỉnh. Nhạc Lệ bình tĩnh quét mắt xung quanh, nhìn đi nhìn lại cuối cùng cũng không biết chọn ra ai. Ám vệ ở đây tạo cho nàng cảm giác không chân thật. Cũng phải thôi, họ chính là ám vệ mà, kĩ năng tất yếu của ám vệ là ẩn thân, điều đấy chảy trong máu của họ rồi.

"Công tử, thực ra chúng tôi cũng có người khá thích hợp cho ngài". Tiếng người quản lí từ từ vang lên, hắn vẫn giữ nguyên cho mình một nụ cười chào khách từ đầu đến cuối nhưng ban nãy giọng hắn khác bình thường.

Dù cảm thấy có âm mưu nhưng mà Nhạc Lệ vẫn muốn đi xem thử xem "Dẫn đường đi". Cùng lắm thì chết lần nữa ha ha.

Hệ thống:"..." Cấp trên, chủ nhân của ta suy nghĩ không bình thường.

Nơi hắn đưa Nhạc Lệ đến là một nơi khá sâu dưới mặt đất, xung quanh thậm chí còn không có một tia sáng nào có thể chạm đến, mọi thứ đều chiếu sáng bằng dạ minh châu.

Nhạc Lệ tặc lưỡi. Đủ giàu!

Cả một dãy hành lang dài nhưng lại chỉ có một phòng duy nhất. Tiếng chìa khoá mở cửa vang lên từng đợt. Nhạc Lệ sởn da gà, tóm lại vẫn cảm thấy là có âm mưu.

Bên trong phòng là một người đang bị trọng thương, máu thấm đẫm quần áo nhưng có vẻ không ai ở đây băng bó cho hắn. Thấy có người đi vào, hắn cũng không thèm ngẩng mặt lên nhìn lấy một lần. Nhạc Lệ đến gần hắn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.

Nhạc Lệ:"..." chết rồi? Quản lí người của ngươi chết rồi?

Bắt gặp ánh mắt bối rối của Nhạc Lệ, quản lí bất đắc dĩ cất lời: "Này... công tử, hắn chưa chết"

Nhạc Lệ dịch chuyển tầm mắt ồ lên cái.

Quản lí:"..." Đây là phản ứng người bình thường sao? Vì cái gì mà Đường chủ giao hắn cho ta? Ô ô ta ở nhà còn chưa nấu cơm đâu.

Nhạc Lệ ngồi xuống, cầm cây quạt đặt dưới cằm tên ám vệ bị thương, hơi hướng tay khiến hắn ngẩng đầu lên nhìn mình. Lời thoại đáng ra chỉ có "Ngẩng đầu lên ta xem". Vậy mà qua Nhạc Lệ thì lại thành "Ngẩng đầu lên cho bổn đại gia xem, bổn đại gia vừa mắt sẽ bao dưỡng ngươi".

Nhạc Lệ cả đời luôn muốn nói câu này, bây giờ hoàn cảnh vô cùng thích hợp để nói, có ngu mới không nói.

Hệ thống:"..." Đây không phải kỹ viện có được không?

Quản lí:"..." Ám vệ của ta không phải kỹ nữ có được không?

Ám vệ:"..." Các ngươi gửi tên điên này đến đây để tra tấn tinh thần ta sao?

"Ừ đủ đẹp" Nhạc Lệ bỏ lại một câu rồi trực tiếp đứng lên.

Thu hút được sự chú ý của ám vệ, Nhạc Lệ khá vui vẻ. Nhìn lại hắn lần nữa, đúng là soái ca, không những thế màu mắt của hắn còn là màu đen thuần.

Phải biết rằng phần lớn mọi người là mắt nâu, đen thuần mới là hiếm. Hoặc cũng có thể do tối, bổn bảo bảo nhìn nhầm.

Hệ thống thấy chủ nhân nhà mình chỉ số thông minh hơi kém, tốt bụng nhắc nhở một câu [Hắn không có thiện cảm với ngươi cho lắm đâu]

Nhạc Lệ lập tức phản xạ không điều kiện "Liên quan đến ngươi chắc?"

Hệ thống:"..."

Quản lí:"..." Hắn vừa nói với ai thế? Cái gì liên quan đến ta? Ta muốn về nấu cơm có được không?

"Quản lí đâu bổn bảo bảo muốn hắn" Nhạc Lệ nói xong tự đi ra trước, tiện thể ném luôn cho quản lí túi tiền trong người, khí phách ra về.

Quản lí:"..." Nãy là bổn đại gia, giờ lại thành bổn bảo bảo. Đường chủ, tên này có bệnh hu hu. Sao ngài để ta đi tiếp hắn?

Quản lí nhấc nhấc túi tiền, ước lượng một chút, hình như hắn đưa thừa: "Công tử, ngài đưa thừa rồi"

"Bổn đại gia cho ngươi!" Nhạc Lệ khí phách nói một tiếng, vang vọng toàn dãy hành lang.

[Chủ nhân người có ổn không?]

Bổn đại gia rất ổn.

Hệ thống:"..." Vẫn là cảm thấy chủ nhân không bình thường. Chủ nhân, ta mệt rồi, ngài tự túc đi. Bản hệ thống off.

Ra đến phía bên ngoài, sắc trời đã tối, Nhạc Lệ cũng đến lúc nhận ra nàng phải tự túc đi về. Không còn tiền thuê xe thì phải làm gì? Đương nhiên là quốc bộ thôi.

Quốc bộ một mình còn được thế nhưng còn phải đem theo một cái ám vệ thương tích đầy mình. Nhạc Lệ nhìn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy tiếc tiền.

Lúc đấy sợi dây thần kinh nào của ta đã vì sắc của hắn mà mua thế?

Chìa tay của mình ra trước mặt ám vệ, Nhạc Lệ bình tĩnh "Đưa tay cho ta"

Ám vệ:"..." vậy mà không thuê nổi cái xe?

Ám vệ không đáp nàng nhưng nhìn ánh mắt đó, nàng biết hắn chính là đang khinh bỉ mình.

"Một là đưa tay cho ta để chúng ta cùng về, hai là ngươi chờ chết ở đây đi" Nàng như cũ vẫn giữ nguyên tư thế.

Ám vệ cúi thấp đầu hơn để che đi đôi mắt đang có chút chuyển biến của hắn nhưng đồng thời cũng đưa tay ra. Hắn còn có việc phải làm, hắn chưa muốn chết.

"Ngươi tên gì?" Nguyên chủ sức lực có chút yếu, đỡ hắn được lát đã mệt mỏi, nàng để hắn xuống đất rồi hỏi.

Trầm lặng một lúc, Nhạc Lệ cứ nghĩ hắn sẽ không trả lời, ai ngờ một thanh âm trầm thấp vang lên "Không có"

Ô ô bổn bảo bảo có nên vui mừng, hắn nói chuyện rồi kìa.

Nhạc Lệ cảm thán ngẩng đầu lên nhìn trời. Trời hôm nay không có sao, không có trăng, thật đen.

"Gọi Tử Dạ đi" Nhạc Lệ nói xong không kịp cho hắn phản ứng đã đứng dậy đỡ hắn đi tiếp. Về đến phủ quận chúa đã là nửa đêm rồi.

Cái gì đến rồi cũng đến, Tiểu Lục thấy nàng mang một nam nhân về, trên người còn dính đầy máu, gào khóc lên cái gì mà thanh danh quận chúa thế là mất rồi. Bà đây còn đang mặc nam trang đây, ngươi muốn la làng cho tất cả biết thân phận của ta hả? Cổ đại phiền phức.

Sau khi Tiểu Lục kiểm tra trên người Nhạc Lệ không có vết thương nào mới an tâm đi mời đại phu cho Tử Dạ. Những vết thương của hắn dù không chí mạng nhưng lại mất máu rất nhiều, Nhạc Lệ khá tốn tiền để bồi bổ cho hắn.

Lại lần nữa có chút tiếc tiền vì đã mua hắn.

[Nhiệm vụ phụ: Ám vệ. Điều tra thân thế Tử Dạ]

Đờ mờ! Lại nhiệm vụ!

[Chủ nhân bình tĩnh, ta cũng không định phát nhiệm vụ đâu, ai bảo ngươi đem về ngay cái mục tiêu nhiệm vụ chứ? Biết đâu hắn có ích cho nhiệm vụ chính thì sao?]

Còn trách bà đây đem về? Bà đây không phải do thấy có âm mưu muốn phá giải nó sao?

Tử Dạ lúc tỉnh dậy cảm thấy người vô cùng đau. Đập ngay vào mắt là bản mặt cái đại gia hôm trước kêu bao dưỡng hắn. À không đúng, quận chúa mới phải.

"Tử Dạ nói thân thế của ngươi" Trực tiếp vào chủ đề, không vòng vo tam quốc.

Tử Dạ:"..." không phải lời đầu tiên nên là ngươi còn đau không sao?

Tử Dạ nhìn chằm chằm Nhạc Lệ, Nhạc Lệ cũng không thua kém, nhìn lại. Cả hai cứ thế nhìn nhau cho đến khi Tử Dạ chợt nghĩ tới đêm hôm qua nàng thân nữ nhi một mình đỡ hắn từ đấy về đến đây. Hắn còn lỡ đập vào ngực nàng mấy lần. Và thế là vô tình vô ý Tử Dạ liếc xuống ngực nàng.

Tuyệt vời, con mẹ nó ám vệ cũng dám nhìn ngực bà.

"Nói cho ta thân thế, còn lại thích nhìn bao lâu cũng được"

Tử Dạ:"..." Ngươi đỡ thẳng thắn không chết ai đâu.

Nhạc Lệ ngồi với hắn nửa ngày mà một chữ hắn cũng không nói ra. Nàng có một loại xúc động muốn trộn độc vào đồ ăn của hắn. Độc chết hắn đi cho đỡ mệt.

Ở bên trong Ám Đường

"Đường chủ, nàng đã đem người kia đi rồi"

"Tốt"

Một năm trôi qua rất nhanh, Nhạc Lệ chính là ngồi ăn bát vàng đợi nam chính. Thôi được, nàng còn bí mật đào tạo ám vệ nữa. Phải biết sau khi Tử Dạ khỏi, hắn rất được việc. Vừa bảo vệ nàng, vừa giúp nàng đào tạo ám vệ.Việc duy nhất nàng cần làm là vung tiền cho hắn. Không kiểu tên mù nào còn cố tình đẩy hắn sang cho nàng, không biết quí trọng nhân tài.

Tên mù Đường chủ không biết quí trọng nhân tài:"Hắt xìi..."

"Quận chúa! Ha ha ta có tin mới cho ngươi đây" Mạnh Kỳ véo von lôi kéo Mạnh Quân vào phủ quận chúa. Thị vệ cũng quen mặt hai người nên không hề cản lại.

Trong thời gian một năm này, nàng cũng đã vô tình để lộ thân phận nhưng cả hai có vẻ không ngạc nhiên lắm. Đã thế Mạnh Kỳ từ đấy còn biết nơi hắn có thể chạy đến nói chuyện nhân sinh với nàng. Mạnh Quân cảm thấy hai cái nam thanh niên ngày ngày ra vào phủ quận chúa không tốt cho thanh danh của nàng nhưng mà nàng cũng không thèm để ý, hắn cũng hết cách với đệ đệ, liền chấp nhận sự thật đấy.

Nhạc Lệ nghe thấy tiếng hắn lười biếng ngẩng đầu lên. Nàng đang ngủ trưa phơi nắng dưới tán cây, con vịt kia lại đến.

"Tử Dạ! Đuổi vịt cho bổn quận chúa"

"Từ từ theo ta còn có nhị ca nha" Mạnh Kỳ luôn lôi kéo Mạnh Quân chỉ vì một lí do: Nhạc Lệ chắc chắn sẽ không đuổi hắn đi nếu có nhị ca hắn.

Đối với Nhạc Lệ mà nói, nàng vẫn cố nghĩ cách đưa hắn lên chức, tất nhiên cần nguyên cứu thêm hắn. Còn đối với Mạnh Quân mà nói Bình An quận chúa chắc chắn là thích nhị ca hắn.

Tử Dạ đang định tiến lên đuổi vịt chợt khựng chân lại, nàng thế mà lại không đuổi Mạnh Quân... Hắn từ từ siết chặt chuôi kiếm, lại lùi về sau lưng nàng.

Mạnh Kỳ ha hả cười to, hắn biết kế sách của hắn thành công. Hắn còn đi đến trước mặt Tử Dạ ha hả cười to hơn nữa. Tử Dạ thầm ghi nhớ thù này, chắc chắn sau sẽ là thịt vịt.

"Tiểu Y, ngươi có biết sắp tới có ai vào thành không?" Mạnh Kỳ nhơn nhở ngồi xổm trước ghế mỹ nhân của Nhạc Lệ.

Nhạc Lệ thấy thế cũng cười cười đạp hắn một cái "Cụ vịt nhà ngươi đấy!"

Mạnh Quân không biết làm như nào chỉ thở dài đứng một chỗ. Nơi này là vườn hoa của nàng, có cảnh đẹp, hắn liền ngâm thơ ngắm cảnh,không tiếp tục để ý đến đệ đệ.

"Sứ giả cầu thân của An Quốc đến đó nha! Tiểu Y ngươi không biết đâu, còn có Thân Vương văn võ song toàn và Nhàn Vương đến đó nha! Ngươi có biết ta hâm mộ Thân Vương như nào không? 3 tuổi hắn biết làm thơ, 4 tuổi biết cầm cung,5 tuổi..." Mạnh Kỳ luyên thuyên một hồi, Nhạc Lệ cũng thấy mệt.

"Chỉ tiếc người Thân Vương yêu thương lại chết trong trận hoả hoạn không thì bây giờ..."

"Cái gì? Người hắn yêu không phải cái kia nữ... à không đích nữ phủ tướng quân Hoàng Cúc Hoa sao?" Nhạc Lệ trợn mắt tỏ vẻ không tin.

Mạnh Kỳ thấy thế liền dẫm một chân lên ghế, ra vẻ cao cả "Ngươi thì biết cái gì! Người hắn yêu là nữ thứ phủ tướng quân, nếu ta nhớ không nhầm nàng tên Hoàng Cúc Mai thì phải. Cái kia Hoàng Cúc Hoa chỉ vì 9/10 giống nàng nên Thân Vương mới để ý nàng thôi!"

"Ngươi có chắc không?" Nhạc Lệ lay mạnh người Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ vừa kêu dừng vừa kêu cứu mạng vừa kêu chắc.

Nhạc Lệ xôn xao một hồi, trong cốt truyện không có nhắc đến việc này.

[Đây là tình tiết ẩn giấu của truyện]

Con mẹ nó còn trò tình tiết ẩn giấu! Đủ vui!

Hệ thống:"..." chủ nhân, ta thực sự vô tội.

Trong lúc này không ai để ý đến bàn tay đang siết chặt của Tử Dạ.

Nháo một hồi, Mạnh Quân không chịu nổi đệ đệ liền kéo hắn ra về. Mạnh Kỳ ôm chân Nhạc Lệ bắt nàng đồng ý cùng hắn đi xem đoàn sử giá hắn mới chịu về. Nhạc Lệ đồng ý. Dù sao nàng cũng cần xem nam chính.

Bạn đang đọc Làm Nữ Phụ Kiếm Cơm sáng tác bởi kusa192
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kusa192
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.