Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình An Quận Chúa(1)

Tiểu thuyết gốc · 2291 chữ

Tên: Nhạc Lệ

Cấp 0.

Võ lực: 0

Trí lực: 25

Mị lực: 10

Kỹ năng

Năng khiếu

Điểm tích luỹ

Sưu tầm

Nhạc Lệ: "..." tại sao mị lực của ta lại ít như vậy?

[Chào mừng bạn đã ra nhập thế giới sau khi chết. Bạn có muốn tìm hiểu thế giới không?]

Nhạc Lệ nhìn dòng chữ nhấp nháy trước mặt, khoé miệng giật giật. Ông đây đã chết rồi?

[Tiến hành tìm hiểu]

Con mẹ nó, ông đây còn chưa nói có mà!

Hoá ra nơi này là thế giới sau khi chết. Nhạc Lệ phát hiện chính mình chết rồi. Do ngạt khí ga mà chết, một cái chết lãng xẹt. Cái này là hệ thống nói cho cô biết.

Đây cũng như là thế giới của người, có nhà cửa, có dịch vụ nhưng mà để có thể sống tiếp thì cần phải làm nhiệm vụ. Mỗi tháng bắt buộc phải hoàn thành ít nhất 3 nhiệm vụ thì mới có thể tồn tại mà không bị thế giới loại trừ.

Không nhiệm vụ đồng nghĩ với không tiền, không nhà cửa, chết hoàn toàn. Tóm lại là vô cùng giống với thế giới của người sống.

Mỗi người ở đây đều có một hệ thống riêng của mình và hệ thống cũng có hình dáng riêng. Hệ thống của Nhạc Lệ mang hình dáng của một dứa trẻ chưa vị thành niên tầm 14 tuổi, là nam.

Nhạc Lệ sau khi nhận hệ thống của mình trực tiếp nằm xuống đất "Ngươi sao lại bé thế này? Ta thấy bên kia người ta còn có mấy vị soái ca cao lớn mà"

Hệ thống cảm thấy mình vô cùng không hợp vị chủ nhân này, lập tức chuyển chủ đề [Chủ nhân, ngươi không tò mò làm nhiệm vụ như nào ư?]

Đang nằm bất động dưới đất, Nhạc Lệ ngẩng đầu lên nhìn nhìn hệ thống.

Hệ thống: "..." Ta nói gì sai sao?

"Được thôi, tò mò thì tò mò"

Hệ thống: "..."

Theo lời hệ thống nói, ở đây có rất nhiều loại nhiệm vụ. Có loại làm trực tiếp ở thế giới này, có loại phải sang thế giới khác, cũng có loại cần phải xuyên không. Nhạc Lệ nghĩ nghĩ mà thấy đau đầu.

Vốn là cô còn tương lai tươi sáng phía trước gì cớ gì mà chết, đã thế chết xong cũng không được an ổn, phải đấu tranh sinh tồn tiếp.

Ta là một linh hồn, ta muốn về nhà có được không?

Hệ thống: [Chủ nhân, ngươi mà không hoàn thành xong nhiệm vụ đầu là chúng ta không có nhà để ở đâu. Bên ngoài này còn có...]

Hệ thống còn chưa nói xong, Nhạc Lệ đã mở to mắt vẻ không tin "Đã có nhiệm vụ rồi?"

Hệ thống: "..." Cấp trên, ta muốn đổi chủ nhân.

"Được thôi, nhiệm vụ thì nhiệm vụ! Ta làm"

[Chủ nhân, nhiệm vụ này cần thiết phải xuyên không, có thể hơi khó chịu]

[Bắt đầu truyền tống...]

Đau! Đây chính là cảm giác đầu tiên của Nhạc Lệ khi đến nơi này. Hít một ngụm khí lạnh, Nhạc Lệ nhìn xung quanh, không phải thân thể của cô. Cái kiểu nhà này, cái kiểu giường này, tuyệt đối là cổ đại.

Ngay nhiệm vụ đầu đã rơi vào cổ đại! Đổi nhiệm vụ!

Nhìn cách bố trí đồ vật và chất liệu, Nhạc Lệ chắc chắn thân thể này là con nhà quyền quý. Bây giờ bên ngoài trời còn tối, thời gian hoàn hảo để tiếp thu nhiệm vụ.

Đây là một quyển truyện ngôn tình. Nữ chính là Hoàng Cúc Hoa đích nữ phủ tướng quân ở An Quốc. Mà Nhạc Lệ lại xuyên vào nữ phụ, Bình An quận chúa ở Sở Quốc- Trần Thiên Y.

Vốn là với danh phận quận chúa, nguyên chủ có thể có một cuộc đời bình an, tốt đẹp thế nhưng An Quốc lại gửi Thân Vương và Nhàn Vương tới Sở Quốc cầu thân. Thân Vương ở đây vừa hay là nam chính.

Với cốt truyện kinh điển, chắc chắn nữ phụ sẽ yêu nam chính say đắm. Không ngoài dự định, nguyên chủ nhất kiến chung tình với Thân Vương.

Đáng lý ra người cầu thân là Nhàn Vương, thế nhưng trước mặt võ quan trong triều, hoàng thượng Sở Quốc lại đề ra là Thân Vương, mà người cưới hắn cũng không phải vị công chúa độc sủng kia mà là vị quận chúa của vương gia khác họ. Nam chính vô cùng tức giận, hắn ở An Quốc đã có vị hôn thê chưa cưới vào cửa là nữ chính.

Thế nhưng Sở Quốc mạnh hơn An Quốc, cuộc hôn nhân này vô cùng quan trọng, nam chính cắn răng đồng ý.

Để có được cuộc hôn nhân chính trị đó, nguyên chủ lần đầu tiên trước mặt hoàng đế xin đi cầu thân. Hoàng thượng có hơn 10 hoàng tử nhưng chỉ có độc nhất một công chúa, sao có thể nỡ đem công chúa đi nơi nguy hiểm rình rập đó. Vậy nên hoàng thượng đáp ứng nguyên chủ.

Phụ mẫu nguyên chủ biết chuyện nhịn xót đánh nàng một trận rồi cấm túc. Phụ mẫu nguyên chủ vô cùng yêu thương nàng, nhịn không được lại phải thả nàng ra. Nàng làm mọi thứ vì nam chính, đối đầu với cha mẹ, đến nơi đất khách quê người cùng hắn nhưng trong mắt hắn tất nhiên chỉ có một mình nữ chính.

Ban đầu nam chính để nàng ngồi lên cái ghế vương phi của Thân Vương sau khi cưới nữ chính vào cừa lại giúp nữ chính làm nàng sảy thai. Nữ chính khi đó gọi nàng là hồ ly tinh, tiểu tiện nhân xen giữa vào cuộc tình của bọn họ. Cuối cùng nguyên chủ vừa sảy thai xong, lại bị mắng chửi như vậy, uất ức hộc máu mà chết.

Sau khi nàng chết, nam chính đem nữ chính lên làm vương phi. Đến thời điểm hắn đăng cơ còn đem nữ chính lên đầu quả tim, độc sủng. Không chỉ vậy, nữ chính còn khiến nam chính mang binh diệt Sở, Hàn Vương là phụ thân nguyên chủ, dẫn binh diệt giặc bị nam chính giết chết, mẫu thân nguyên chủ nghe tin, bạo bệnh mà chết.

Nguyên chủ lúc này có 2 nguyện vọng, bảo vệ tốt cha mẹ và trả thù.

Nguyên chủ xen vào có điểm không đúng nhưng nữ chính cũng không cần đến nỗi hại nàng thảm như vậy. Người thì chết rồi mà vẫn thù dai đi diệt nước người ta, đáng sợ.

Nhạc Lệ nghĩ nghĩ hẳn bây giờ mới là lúc nguyên chủ 16 tuổi, một năm nữa nam chính mới đến, thời gian còn nhiều.

"Quận chúa sao người đã tỉnh rồi?" Một thiếu nữ tầm tuổi nguyên chủ mở to mắt nhìn Nhạc Lệ. Nhạc Lệ lục trong trí nhớ nguyên chủ, đây hẳn là Tiểu Lục, nha hoàn của nguyên chủ.

"Ta ngủ gặp chút ác mộng" Nhạc Lệ trả lời.

Tiểu Lục thấy vậy chợt cuống loạn lên đi tìm cái gì mà túi hương an thần cho nàng, giúp nàng ngủ ngon hơn.

Nhạc Lệ cũng có chút buồn cười nhìn Tiểu Lục. Đây cũng là nhân vật phụ bất hạnh trong truyện. Sau khi nguyên chủ chết nàng là người duy nhất trông coi linh cữu nguyên chủ, sau đó còn bị nữ chính gả cho tên chăn ngựa, bị hắn làm nhục rồi bán vào thanh lâu.

Nhạc Lệ chợt thật lạnh người. Nữ chính thù dai hơn cả đỉa.

Thật ra nguyên chủ không được tính là mĩ nhân nhưng mặt mày rất thanh tú, tính tình lại hiền hoà, có vẻ rất được mọi người yêu quí. Trong kinh thành rất nhiều người muốn cưới nàng vào cửa nhưng nàng lại chỉ thích nam chính. Đây chính là quyền hành của tác giả.

Hiện tại nàng là đang ở Hàn Vương phủ, nguyên chủ vốn là có phủ đệ riêng nhưng một tuần vẫn sẽ ở lại Hàn Vương phủ một ngày.

Thay xong quần áo, nàng theo trí nhớ đi thăm phụ mẫu của nguyên chủ. Hàn Vương cả đời chỉ cưới một chính thê là mẹ nguyên chủ- Hàn Vương Phi. Mẹ của nguyên chủ là cái người yếu ớt, sinh xong nguyên chủ cũng là nửa cái mạng cứu về vậy nên cả phủ chỉ mình nguyên chủ độc sủng. Họ vẫn luôn bảo vệ tốt nguyên chủ thế mà chỉ vì chạy theo người mình yêu, lại có thể chết cả nhà. Nhạc Lệ có chút cảm thán.

"Cha mẹ" Thanh âm của Nhạc Lệ nhu hoà hơn nhiều so với bình thường.

Thấy con gái mình đến, Hàn Vương Phi nở nụ cười, vẫy vẫy nàng lại gần. Quả là người mẹ hiền từ. Hàn Vương dù không nói nhiều nhưng nhìn ánh mắt của ông, Nhạc Lệ cũng đủ hiểu ông là con người yêu vợ thương con.

Thăm cha mẹ nguyên chủ xong, nàng quyết định trở về phủ quận chúa. Nơi ở riêng đương nhiên dễ lộng hành hơn. Nàng có vô số việc cần làm.

Sáng hôm sau, nàng bảo Tiểu Lục tìm cho mình bộ nam trang rồi một mình đi đến tiểu lâu nổi nhất kinh thành. Ngồi nửa ngày mới nghe được tin hữu dụng.

"Nhị ca có nghe nói đến Ám Đường không? Đệ nghe nói Ám Đường là nơi đào tạo ra ám vệ đấy" Một thanh niên mặc áo tím bàn bên cạnh Nhạc Lệ đang hứng thú buôn chuyện với thanh niên áo xanh đi cùng.

Thanh niên áo xanh hơi nhíu mày, cầm quạt gõ lên đầu thanh niên áo tím "Bé bé cái mồm ngươi lại, Ám Đường là nơi nào chứ?"

Thanh niên áo tím có vẻ bất mãn "Nhị ca, ta là người đưa tin vịt, sao có thể nói bé?". Thanh niên áo xanh liếc cái rồi tiếp tục uống trà, không thèm để ý đến thanh niên ám tím.

"Vị huynh đệ này, ta ngươi nói về cái gì mà Ám Đường. Chỉ cho ta chút được không?" Nhạc Lệ mặt cười tươi nhìn chằm chằm thanh niên áo tím. Thanh niên áo tím đang mất hứng, lại có người bàn cùng, đương nhiên đồng ý, tiếp tục nói về Ám Đường cho Nhạc Lệ nghe.

Thanh niên áo xanh tên là Mạnh Quân còn thanh niên áo tím là Mạnh Kỳ. Đây là con của Mạnh tướng quân nổi danh khắp kinh thành. Mạnh tướng quân có ba người con trai, con trưởng văn võ song toàn trấn giữ biên giới phía Bắc, còn đứa con thứ hai là Mạnh Quân kỳ tài học văn nhưng một chút võ cũng không biết. Đến cuối cùng là Mạnh Kỳ, cả văn và võ hắn đều kém, cái giỏi nhất chính là ăn chơi kiếm chuyện và truyền tin vịt khắp mọi nơi thế nhưng tin vịt của hắn lại vô cùng chính xác.

[Nhiệm vụ phụ: Mạnh Quân uy vũ. Giúp Mạnh Quân trở thành đại tướng quân]

Hệ thống nhiệm vụ phụ là cái beep gì thế? Sao còn có cả trò này nữa? Hu hu bà đây không muốn làm nữa.

[Chủ nhân, nhiệm vụ phụ có thêm điểm thường, ở đây ngươi cũng phải ăn không thì sẽ thành ma đói và ác linh, vĩnh viễn không được chuyển kiếp]

Chờ tí? Còn có thể sống lại?

[Đúng vậy]

Để bổn bảo bảo suy nghĩ xem có nên sống lại không đã. Hừm... Bổn bảo bảo không có hứng làm nhiệm vụ phụ, dẹp đi.

Hệ thống: "..." ta có nên nói tiếp là hệ thống cũng cần ăn không?

"Vậy theo người nói ám vệ ở đó có thể mua hả?" Nhạc Lệ híp mắt cười với Mạnh Kỳ.

"Đúng vậy nha. Ta còn biết Ám Đường ở đâu nha, ngươi tìm cả kinh thành cũng không ai biết đâu" Mạnh Kỳ hất căm khoe khoang với Nhạc Lệ như thể hắn chỉ hận không thể cho cả giang sơn biết hắn cũng biết Ám Đường ở đâu.

Nhạc Lệ ồ một tiếng rồi quay sang nhìn Mạnh Quân, người này nổi tiếng vì văn, không phải võ. Thế nào lại thành tướng quân?

Cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, Mạnh Quân chuyển tầm mắt quay lại. Vẫn là vị công tử kia đang nói chuyện cùng đệ đệ. Không thấy có gì lạ, hắn tiếp tục quay ra ngoài nhìn cảnh vật rồi uống trà.

Từ Mạnh Kỳ, Nhạc Lệ biết được ám vệ nơi này vô cùng trung thành. Huấn luyện ám vệ cần rất nhiều tiền và đương nhiên ám vệ giá không hề rẻ. Nguyên chủ là quận chúa chắc hẳn không thiếu tiền.

Mạnh Kỳ thật sự biết Ám Đường ở đâu, còn tận tình dắt Nhạc Lệ đến đó. Nhạc Lệ cũng đến là cảm kích, ra đường gặp quý nhân ai mà không vui cơ chứ.

Tình hình là Mạnh Quân bắt đầu cảm thấy bọn hắn không nên dây vào Ám Đường nên vừa đến nơi đã cáo từ Nhạc Lệ và kéo Mạnh Kỳ đi về. Nhạc Lệ một mình tiến vào.

Chủ nhân Ám Đường có một khẩu hiệu quảng bá đơn gian đó là " không quan tâm bạn là ai, bạn đến từ đâu, chỉ cần bạn có tiền, chúng tôi đều chào đón".

Nhạc Lệ:"..." sao cứ có cảm giác trở về hiện đại đi mua đồ thế.

Bạn đang đọc Làm Nữ Phụ Kiếm Cơm sáng tác bởi kusa192
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kusa192
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.