Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới thiệu sơ sơ

Tiểu thuyết gốc · 1674 chữ

Cạch"

"Tiếng gì vậy?"

Nghe như tiếng kéo cò của cây súng ngắn thường hay xuất hiện trong các bộ phim hành động.

"Hình như là tiếng kéo cò súng."

"Đúng rồi, là tiếng kéo cò súng."

Nó phát ra từ đâu trong cái không gian im lặng như thế này, ngay trong khuôn viên trường cấp ba.

"Đùng"

Phát nổ rồi. Ai đó đang muốn giết tôi, một cô gái mười bảy tuổi, chưa từng có xích mích với bất kỳ người nào, hay là…

… vì xuất thân của tôi quá hoàn hảo, cho nên…

...người đó muốn giết tôi vì ganh tị với tất cả những gì tôi đang có…

...gia đình giàu có… con một...

… nhan sắc thiếu nữ tuyệt đẹp…

...hào quang nữ chính được các chàng trai theo đuổi trong các bộ phim thanh xuân vườn trường...

Và chưa từng có vấp ngã nào trong cuộc đời…

"Bởi vì cậu là Lý Trường An, cho nên tôi ghét cậu."

À không, tôi bỗng nhớ ra có một người thật sự rất ghét tôi, Trương Văn Khang, vì tôi thích cậu ấy cho nên cậu ấy muốn giết tôi sao?.

Và với lý do tôi rất thích cậu ấy lại còn sắp được gã cho cậu ấy nên cậu ấy muốn giết tôi, loại đi cái gai trong mắt.

"K..H..Ô..N..G"

Viên đạn xé tan bầu không khí lạnh buốt, bay thẳng đến ghim vào ngực tôi một cái lỗ tròn vo, nơi đó tiết ra không ít máu tươi thắm đẫm chiếc áo đồng phục trắng toát.

Máu ở khắp nơi, tay tôi ôm lấy lòng ngực, máu cứ thế len lỏi qua kẽ tay rơi xuống nền đất tí tách ví như những hạt mưa đầu mùa.

Ngực tôi đau thắt, chân không thể đứng vững, trước khung cảnh đang dần ngã quỵ theo ánh nhìn, một hình dáng xuất hiện, không rõ mặt mũi, chỉ có thể mờ ảo nhìn thấy bộ đồng phục nam, mơ màng nghe thấy giọng hắn cười nói:

"Kết thúc rồi, chúng ta sẽ dừng lại tại đây, tạm biệt cô bạn nhỏ."

Cái what the f*


Tôi bật dậy với nhịp tim nhảy loạn xạ, mồ hôi đầm đìa, cái đ* gì đang xảy ra, chỉ là mơ thôi mà đã khiến cho người ta sợ chết khiếp.

Thở dài một hơi tôi lấy lại bình tỉnh sau đó chẳng mấy chốc tôi lại chìm vào giấc ngủ ^^.


"Buổi sáng tốt lành"

"Chào"

Câu chào hỏi quen thuộc mỗi buổi sáng mà tôi phải nghe thấy và lập lại hàng trăm, hàng nghìn lần, kèm theo đó là khung cảnh tinh sương trên chiếc xe BMW cùng "gương mặt thân quen ".

"Trương Văn Khang"

Cậu ta vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay, mặc cho tôi gọi tên cậu ta một cách thảng thốt. Tôi có nên giả vờ giống như mọi khi, cười cười nói nói, gây sự chú ý với cậu ta nữa không nhỉ?. Tôi nghĩ là bản thân nên tự mình tiết chế lại cảm giác thích một ai đó, nhất là người đó không hề thích mình chút nào, thậm chí cậu ta rất có thể sẽ cho tôi ăn một viên đạn.

Tôi rón rén ngồi vào xe, có lẽ tôi nên giữ khoảng cách với cậu ta ngay từ bây giờ, tuy là như vậy nhưng ánh mắt vẫn không thể kìm chế, cố liếc nhìn xem cậu ta đang làm gì bên cạnh.

trò liên minh mobile, đối với cậu ta trò chơi chán ngắt đó còn quan trọng hơn cả tôi, có lúc nào tôi tự nghĩ, bản thân thích cậu ta vì điều gì không nhỉ?. À, tôi vừa nghĩ đấy thôi, tôi thích cậu ta vì điều gì? Tôi cũng chẳng biết nữa, nó giống như cảm giác vừa sinh ra đã thích cậu ta rồi vậy, mặc dù tôi chả thích cảm giác đó chút nào.

Mâu thuẫn nhỉ?. Tôi chẳng hiểu nữa.

Không khí trong xe im lặng đến đáng sợ, tôi đành học theo Văn Khang lướt điện thoại mua vài ba thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, rồi tự tắm tắt khen bản thân thật có khiếu thẩm mỹ.

Trường " A+" 👌

Ai đã đặt tên cho ngôi trường này vậy?, nghe nó giống như một ngôi trường dành cho bọn chuyên, gì mà A+, tôi có bao giờ được a+ đâu, muốn được a+ bộ dễ lắm chắc. Tên là A+ để học sinh cố gắng chăm chỉ đạt a+, mơ mộng hảo huyền.

Văn Khang đi trước, cậu ta còn không thèm chờ tôi đi cùng mặc dù chúng tôi cùng học chung một lớp, thật là:

"Nè, tại sao tôi lại thích người như cậu chứ, đồ lạnh lùng."

Ấm ức quá quăng ra vài câu không kịp bít cái miệng này lại, lỡ như cậu ta nghe được càng chán ghét tôi càng muốn giết tôi thì sao.

Không được, không được từ nay về sau tôi phải cẩn trọng.

Lon ton theo Văn Khang, nhìn phía trước chỉ thấy bóng lưng cậu ta rất rộng, chiếc áo sơ mi lại càng tôn lên nét nam tính khiến người ta chỉ muốn chạy đến ôm một cái từ phía sau.

Động lực nào đó thôi thúc tôi chạy về phía cậu ấy, thật nhanh, vòng qua một vài khúc cua, theo lên từng bậc thang, bước chân càng nhanh càng vội vã ví như sợ cậu ta chạy mất.

Tôi cứ chạy theo như thế cho đến khi người con trai bí ẩn xuất hiện, bằng cách nào đó tôi không thể nhìn thấy rõ mặt của hắn và bằng cách nào đó hắn xuất hiện ngay sát bên cạnh tôi, đẩy tôi rơi xuống.

Tất cả mọi thứ như rối tung lên, trong khoảnh khắc đó tôi nhìn thấy mọi người đang lo lắng sợ hãi, còn tôi thì không thể di chuyển, tôi dường như đã gãy vài khúc xương còn đầu do đập liên tục vào các cạnh của bậc thang, tôi có thể cảm nhận được máu đang chảy ra từ trên đó, bốc lên mùi tanh tưởi.

Tôi dần lịm đi, chết một cách không minh bạch.


Một lần nữa tôi bật dậy trong nỗi kinh sợ, xung quanh mọi người đang chăm chú nghe giảng, còn thầy Phong nhìn tôi một cách kỳ quái.

Bên kia Văn Khang lại quăng cho tôi ánh nhìn khinh bỉ.

😮😮😮😮

Gần đây tôi hay nằm mơ lặp đi lặp lại một hiện tượng khủng khiếp.

Ai đó đang cố gắng giết chết tôi.

Cảm giác đó vô cùng sợ hãi, mệt mỏi, kiệt sức.

Tôi đang gặp vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, tôi chỉ vừa mười bảy tuổi, tại sao tôi lại phải gặp những chuyện như thế này cơ chứ?.

Có lẽ tôi đã xem quá nhiều phim kinh dị, không, không, không phải như vậy. Tôi biết chắc rằng không chỉ ở lý do đơn giản như vậy, nhưng nếu không là bệnh tâm lý thì những chuyện như thế này tôi nên giải thích như thế nào bây giờ.

Tôi đã bị giết rất nhiều lần, ở rất nhiều thời điểm, xảy ra ở rất nhiều nơi nhưng kẻ đó, bằng cách nào đó hắn giống như bóng ma chẳng thể nhìn rõ mặt mũi, cùng với sự xuất hiện đột ngột sau đó tôi bừng tỉnh với trái tim như muốn tuột ra ngoài.

Hắn là ai? Tại sao lại muốn giết tôi? Tại sao tôi lại bị giết rồi sống lại như một cơn ác mộng?

Nghĩ thôi đã điên mất rồi, tại sao, tại sao, câu hỏi tại sao to đùng như quả núi đang đè lên tin thần tôi khiến tôi trở nên xanh chành, mất đi toàn bộ sức sống.

"Cậu bị làm sao vậy?"

Nhỏ Linh Chi nhìn thấy mặt tôi là léo nhéo mãi:

"Cậu không được khỏe hả?, không ngủ được hay sao?"

"Không sao, tớ chỉ đang lo lắng thôi."

Tôi đang bận nghĩ xem hôm nay mình sẽ chết theo kiểu nào, ước gì hắn đừng ra tay nhanh quá, lại có thể ngồi xuống cùng tôi bàn bạc xem có cách nào khiến cả hai cùng đạt được mục đích. Ví như mang cho tôi tam ban triều điển, tôi chọn thuốc độc sau đó đoán xem tôi lại xuất hiện ở đâu, đấy hắn không cần tốn công chuẩn bị kế hoạch giết chóc còn tôi có thể nhẹ nhàng hơn được một chút.

Haizz, nghĩ đến vấn đề này lại đau đầu, mệt mỏi không tả được, trong khi Linh vẫn đang léo nhéo:

"Cậu lo lắng chuyện gì hả, kể nghe xem biết đâu tớ giúp được gì thì sao?"

"Cậu không giúp được tớ đâu."

Kể thì được ít lợi gì chứ, cậu ấy sẽ tin ư?, kể ra không khéo lại còn bị mắng là đồ thần kinh cho xem

"Chuyện gì chứ?"

Linh đúng là cô nàng rắc rối, tôi bèn kéo nó ra một góc nói nhỏ:

"Cậu nghe cho rõ đây, gần đây có kẻ muốn giết tớ, nhưng tớ lại không thể chết."

Linh nghe xong ngơ ra một lúc mới hét lên:

"Đáng sợ quá vậy"

"Suỵt, im lặng."

Ánh mắt nó như phát khóc bảo:

"Vậy cậu đã báo cảnh sát chưa?"

"Chưa."

"Cậu phải báo ngay đi, đáng sợ như thế."

Tôi nhìn cậu ấy chỉ biết thở dài đáp:

"Báo cũng vô dụng."

"Tại sao."

"Vì căn bản tớ không biết kẻ đó là ai?, mỗi lần hắn ra tay đều thành công nhưng tớ lại sống dậy, y như giấc mơ vậy đó."

Linh từ bộ dạng sợ hãi chuyển qua khó hiểu:

"hả."

Biết ngay mà, biết ngay mà

"Thôi cậu không hiểu đâu."

Kể ra làm gì không biết, suốt buổi chiều hôm đó Linh nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ.

Bạn đang đọc THẾ GIỚI DỊCH CHUYỂN sáng tác bởi HoaTuyetHa

Truyện THẾ GIỚI DỊCH CHUYỂN tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.