Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá kiếp (2)

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

Đạo Vân Chân Nhân biết trong lòng sư muội luôn có mình, nhưng lòng gã không chứa được. Đạo Ngọc Tiên Nữ biết nên chưa từng nói, nhưng lúc này không thổ lộ chỉ e không còn cơ hội nữa.

- Không, sư huynh, nếu không nói chỉ sợ không còn cơ hội để nói.

Đạo Ngọc Tiên Nữ kích động nói:

- Sư huynh, ta yêu sư huynh!

Câu này chứa trong lòng Đạo Ngọc Tiên Nữ mấy trăm năm, hiện giờ nói ra làm nàng cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, khí thế tăng vọt, một hơi từ Phân Thần hậu kỳ vào Hợp Thể sơ kỳ.

Nhìn tu vi của Đạo Ngọc Tiên Nữ tăng vọt, Đạo Vân Chân Nhân thấy lòng an ủi. Lúc này nhiều một cao thủ Hợp Thể Kỳ là thêm một phần sức.

Đạo Vân Chân Nhân cảm thán rằng:

- Sư muội, xem ra là tại sư huynh hại sư muội tu vi không cách nào tiến bộ. Trước kia sư phụ đã nói tư chất của sư muội tốt hơn ta, nếu không tại sư huynh thì bây giờ sư muội đã là cao thủ Độ Kiếp Kỳ.

Linh Anh từ đâu chui ra nói:

- Sư phụ, đồ nhi có lời muốn nói.

Đạo Vân Chân Nhân thương yêu nhìn Linh Anh:

- Nói đi.

Linh Anh nói:

- Sư phụ, người đã qua đời, quan trọng là quý trọng người trước mắt. Và xin sư phụ hãy giao đồ nhi ra, hy sinh một mình đồ nhi có thể đổi lấy bình an cho toàn môn phái, đáng giá.

- Nhảm nhí!

Đạo Vân Chân Nhân tức giận nặng lời:

- Ngươi xem sư phụ là loại người nào? Giao ngươi ra để chúng ta sống thừa sao? Huống chi với phong cách của Thiên Lang phái cho dù ngươi hy sinh thì hắn sẽ không tha cho Vân Ngọc tông ta!

- Nha đầu Linh Anh, đi chăm sóc tên ngốc đi, chuyện khác không cần ngươi lo.

Đạo Ngọc Tiên Nữ sờ đầu Linh Anh:

- Ngươi nói rồi, cùng lắm thì chết. Ngươi còn không sợ chết, các sư huynh, sư tỷ của ngươi cũng không sợ. Sư phụ của ngươi, các sư thúc, sư bá đã sống đủ, càng không sợ.

Đạo Vân Chân Nhân góp lời:

- Nghe lời sư thúc của ngươi.

Linh Anh cung kính hành lễ, cáo lui:

- Rõ thưa sư phụ.


Mặt Linh Anh đỏ ửng tắm cho Lâm Thiên:

- Tên ngốc, thật ra ngốc cũng tốt, ít ra không sợ, sẽ không sợ chết, không có nhiều buồn phiền.

Trước kia Linh Anh kêu người hầu hỗ trợ.

(Tu Vân Ngọc tông chỉ có hai, ba mươi người nhưng trong phái có một số người thường làm việc nặng. Người thường học vài thứ thô thiển trong Vân Ngọc tông, không thể thành tiên nhưng xuống núi vẫn có thể làm cao thủ võ lâm.)

Nhưng ngày hôm qua Đạo Vân Chân Nhân khiến những người không phải đệ tử chính thức của Vân Ngọc tông xuống núi hết, nên Linh Anh muốn tắm cho Lâm Thiên mà không có ai hỗ trợ.

- Tên ngốc, đây là lần đầu tiên ta tắm cho người khác, có lẽ cũng là lần cuối cùng. Rất xin lỗi, ngày hôm qua ta nên đưa ngươi xuống núi, vậy thì ngươi sẽ không chết. Linh Anh rất ích kỷ, ta giữ ngươi lại làm gì, hu hu.

Nói về sau Linh Anh bật khóc.

Lâm Thiên một lần nữa đánh với thể phục chế một trận, ba ngày không phân ra thắng thua, hắn tạm thời ngưng chiến.

- Bình tĩnh, chỉ cần tỉnh táo lại nghĩ ra cách mới có hy vọng chiến thắng.

Lâm Thiên hít sâu một hơi nhắm mắt lại.

- Phu quân, ta là Thi nhi đây, phu quân có nghe ta nói không? Chúng ta rất lo lắng cho phu quân, nhưng ta tin phu quân nhất định sẽ thành công đúng không?

- Phu quân, Tuyết nhi nhớ phu quân. Phu quân phải khỏe mạnh lên. Thi nhi, tỷ tỷ, tam tỷ, tứ tỷ đều cầu nguyện cho phu quân.

- Phu quân còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Trên ngọn núi phu quân cõng ta chạy xa thật xa, khi đó ta nằm trên lưng phu quân tim đập rất nhanh. Cứ nghĩ về sau chúng ta sẽ không gặp lại, không có tương lai, không ngờ bây giờ chúng ta bên nhau thật. Phu quân, Huyên Hiên yêu phu quân, giờ đã qua một năm rồi. Huyên Hiên không mong phu quân thành tựu Thánh Nhân chi tôn, phu quân có tu vi cấp Thần Quân cũng tốt, khi đó chúng ta, đại tỷ có thể luôn hạnh phúc sống bên nhau.

- Phu quân, ta tin tình yêu là lực lượng, hy vọng tình yêu của chúng ta đem đến lực lượng cho phu quân, trợ giúp phu quân sớm ngày phá kiếp ra.

Đây là giọng của Mộ Dung Tuyết.

Lâm Thiên bình tâm lại, hắn nghe thanh âm sâu trong tâm linh truyền đến. Cùng với những thanh âm là các dòng nước ấm rót vào lòng Lâm Thiên. Thời gian chậm rãi trôi, đám Thạch Huyên Hiên tiếp tục cầu nguyện, cảm giác ấm áp trong lòng Lâm Thiên ngày càng mãnh liệt.

Lâm Thiên mở mắt ra, lẩm bẩm:

- Tình yêu cũng là một loại lực lượng?

Mắt Lâm Thiên lại sáng rõ:

- Đúng rồi, tình yêu đúng là lực lượng.

Lâm Thiên đứng dậy, cười hỏi thể phục chế:

- Hỏi ngươi một điều, ngươi có yêu không?

Mắt thể phục chế lóe tia mờ mịt:

- Yêu?

Tuy thể phục chế có toàn bộ tu vi của Lâm Thiên, trí tuệ không thua gì hắn nhưng thể phục chế không có tình yêu.

Thể phục chế đáp:

- Có, đương nhiên ta có.

Lâm Thiên cười nói:

- Nói dối không phải thói quen tốt. Thể phục chế tiên sinh, ngươi thậm chí không là người thì sao có yêu? Ngươi yêu ai? Ai yêu ngươi? Không gian này rắn chắc thật, nhưng nơi này dù gì là địa bàn của ta, phá diệt đi!!

Thể phục chế kinh hoàng nói:

- Ngươi . . . Đồ điên, làm vậy chúng ta sẽ đồng quy vu tận!

Cùng với giọng nói của Lâm Thiên, không gian nơi hắn và thể phục chế ở vỡ ra từng mảnh.

Lâm Thiên nói:

- Tán đi, có yêu chỉ dẫn, ta sẽ thuận lợi trở về, phá kiếp trọng sinh. Còn ngươi mãi mãi ở lại đây đi, ngươi vốn không nên tồn tại, biến mất là số phận của ngươi. Cuối cùng, đa tạ ngươi, mấy tháng nay thực lực của ta tăng trưởng nhiều.

Thân hình Lâm Thiên dần mơ hồ, cuối cùng mất hẳn.

Thể phục chế khẽ thở dài:

- Biết sớm muộn gì sẽ thua nhưng không ngờ thua mau vậy.

- Thánh Nhân dễ thành tựu vậy sao? Nếu không phải tính ra hắn có cơ hội thành thánh thì Tinh Giới làm sao rơi vào tay hắn được? Sao cho hắn tu luyện Lục Thần Dưỡng Hồn quyết? Ha ha ha, biến mất đi, sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành.

Một lão nhân áo đen xuất hiện trước mặt thể phục chế, lạnh nhạt nói:

- Một vũ trụ cần một Thánh Nhân, ta đã đi nhưng để lại một Thánh Nhân tương lai cho vũ trụ này. Nếu hắn không thành tựu Thánh Nhân được thì là kiếp số của vũ trụ này.

Thể phục chế biến mất, lão nhân áo đen nói xong câu kia cũng biến mất. Ý thức của Lâm Thiên trở lại thân thể, nhưng hắn không mở mắt ra ngay. Một đôi tay mềm sờ soạng người hắn tắm giúp cho. Lâm Thiên cảm giác ‘thằng nhỏ’ có xu hướng ngóc đầu, hắn vội vận công lực kiềm chế lại.

- Linh Anh, nữ hài tử này không tệ, hơn nửa năm qua làm phiền nàng chăm sóc.

Hơn nửa năm nay Lâm Thiên nhận được tin tức từ bên ngoài, ý thức của hắn đã tỉnh lại, tình hình nửa năm qua cùng ùa vào đầu ốc.

- Nhưng kêu tên ngốc thật khó nghe, choáng.

Linh Anh vừa tắm rửa cho Lâm Thiên vừa nói:

- Tên ngốc, đại trận hộ sơn không kéo dài lâu được, ta sắp chết, nhóm sư phụ cũng không sống được.

- Người Thiên Lang phái thật là xấu xa, đặc biệt Tả Ngạn kia, hắn là tên biến thái, thường diệt môn phái của người ta rồi bắt nữ hài tử xinh đẹp về phái lăng nhục. Trước khi bị Tả Ngạn bắt ta nhất định tự sát, không cho hắn cơ hội lăng nhục ta!

- Các sư tỷ, sư phụ đều nói ngươi là cao thủ, nếu ngươi tỉnh lại giúp đỡ chúng ta thì tốt biết mấy. Thật ra ta chưa muốn chết, nhưng ta không sợ chết!

Lâm Thiên yên lặng nghe, lòng chậm rãi bình tĩnh.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

- Thật là tiểu nha đầu ngây thơ lương thiện. Yên tâm, có ta ở đây, Vân Ngọc tông các ngươi sẽ không bị gì. Nhưng làm ơn mau tắm xong, mặc quần áo đàng hoàng cho ta đi.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.