Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Survival Game - Trò Chơi Sinh Tồn (a)

2502 chữ

Nhìn vào cảnh tượng khủng khiếp trước mắt, tôi chợt thấy lạnh xương sống.

Bây giờ trước mắt tôi là cả chục, à không, cả trăm xác chết đang nằm trên đường, dưới chân của những con quái vật có hình thù kỳ lạ đang tìm và tiêu diệt bất cứ con người nào xuất hiện trong tầm mắt của chúng.

Chúng cao khoảng hai mét, có thân hình thoi giống viên kim cương, cơ thể màu đen và có hai cái càng cực bén, bén đến mức có thể cắt một người ra làm hai trước khi họ kịp nhận ra.

Tôi không muốn chết., đó là ý nghĩ đang xâm chiếm lấy não bộ tôi lúc này.

Tôi đã được tặng cho thanh đại đao này, với khả năng và sức mạnh của nó, tôi tin rằng mình có thể sống sót kể cả khi bản thân không có kỹ năng chiến đấu nào.

Đối với kẻ khi vừa sinh ra đã phải chết một lần thì mạng sống đối với tôi là thứ quan trọng nhất trên đời này.

Sau một vài phút suy nghĩ, tôi đã đưa ra quyết định rằng mình không nên ở trên đây lâu và phải sớm rời khỏi.

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng trên thông điệp kia đã ghi một cách rõ ràng là "trò chơi" và "cố gắng sống sót", có nghĩa là đây là một game thể loại sinh tồn (Survival) và mục đích duy nhất của người chơi là sống càng lâu càng tốt. Ở trên sân thượng mặc dù là địa điểm tốt để cố thủ nhưng khi không có lương thực, thực phẩm thì sớm muộn cũng chết đói.

Và mặc dù có hơi ảo tưởng tý nhưng biết đâu tôi có thể tăng cấp dựa vào việc tiêu diệt quái vật thì sao?

Khi tới sân trước trường, ở phía xa, ngay khu nhà học đối diện với khu nhà của tôi có hai con quái và một phòng học đóng kín cửa, tôi thầm nghĩ học sinh trong phòng đó đã nhanh trí đóng kín cửa để bọn chúng không phát hiện.

Thật sự thì tôi chả cần phải quan tâm đến bọn họ, nếu tôi đi phía đó để kiểm tra thì có thể sẽ thu hút thêm nhiều quái vật khác đến căn phòng học đó, nên tôi quyết định gạt nó sang một bên. Miễn bọn họ không làm gì ngu ngốc, họ sẽ không phải chết, họ cũng có thể sẽ nhận được một món vũ khí như tôi.

Mục tiêu hàng đầu bây giờ của tôi là tìm nơi trú ẩn. Căn hộ nơi tôi đang sinh sống chắc chắn 100% không phải là nơi an toàn, vị trí địa lý của nó lộ ra khá nhiều yếu điểm, nếu bị bao vây thì việc tìm đường chạy trốn là rất khó khăn.

Trên đường bây giờ là xác chết, rất nhiều xác chết nằm la liệt. Đa số những cái xác này đều bị chặt bay đầu, một số khác bị cắt làm đôi bằng một vết cắt ngay giữa bụng, ruột gan cứ thế mà văng tứ tung. Đã có một lúc tôi cảm thấy buồn nôn nhưng đám quái xung quanh lại không cho tôi tý thời gian rảnh nào. Bọn chúng xuất hiện khắp nơi, mọi ngõ ngách trong thành phố và đang thực hiện một cuộc tàn sát đẫm máu.

Bằng thanh đại đao của mình, tôi cắt bọn nó làm hai chỉ với một nhát chém. Sau khi bị hạ thì chúng bốc hơi, tan biến thành hàng chục triệu con số không và một bay lơ lững giữa không trung trong khoảng một giây, sau đó biến mất hoàn toàn. Điều đó có thể giúp tôi khẳng định rằng bọn quái vật này là dữ liệu vi tính được tạo ra từ "vật chất hóa".

Sau khi tôi hạ gần hết bọn quái trong khu vực lân cần, một dòng chữ hiện lên giữa không trung, tôi có thể thấy rất rõ chứ "WARNING" (cảnh báo) màu đỏ. Và rồi trên bầu trời xuất hiện các con số không và một, chúng xoắn vào nhau và kết hợp lại, tạo thành một con quái vật y hệt nhưng những con mà tôi đang chiến đấu nãy giờ, ngoại trừ việc nó to gấp ba lần.

Là Boss!

Vừa hiện ra thì nó đã lao đến tôi, chắc có lẽ vì tôi là người duy nhất có mặt trên đường lúc này. Tôi cố gắng tránh né những cái càng khổng lồ đang đập xuống và cùng lúc rút ngắn khoảng cách. Những cái càng khổng lồ duy chuyển một cách vụng về đến mức một thằng không bao giờ ra vận động như tôi cũng có thể tránh. Ngay khi cái chân của nó đã ở trước mặt, tôi giơ đại đao DRAGON BLADE lên và chém mạnh. - “KEEEEEEEENG”

Cái quái gì, lưỡi đao của tôi bị bật ra ngoài, tay thì tê rần lên. Tôi nhảy ra sau để tránh cái càng khổng lồ đang đâm xuống từ trên không. Nhưng khi tôi vừa nhảy ra thì lại bị cái càng thứ hai của nó dí thẳng vào mặt, khoảng cách rất gần, và cánh tay phải đang cầm đao vẫn chưa cử động lại được lên do phản lực của đòn đánh ban nãy.

Nhưng khi tôi sắp bị xé nát ra thì một luồng sáng kỳ lạ bay tới, nó đánh bật cái càng của con quái vật kia ra, cứu tôi khỏi tay của tử thần trong gang tấc.

Không có thời gian để tìm xem ai vừa cứu mình, tôi lại tiếp tục tìm cách để hạ con quái này. Tôi nhảy lên nóc một chiếc taxi rồi lấy đà mà nhảy qua nóc một chiếc xe tải cạnh bên. Chiếc xe này nằm ngay dưới chân con quái nên giờ toàn thân nó đã vào trong tầm tấn công của tôi. Tôi chém hai nhát vào thân nó nhưng kết quả vẫn như lần trước, đao của tôi không thể đâm xuyên qua người nó.

Nó đã nhìn thấy tôi, giờ thì tôi đang ở tình thế khá bất lợi khi không thể tấn công và trạng thái rơi tự do cũng khiến tôi không thể tránh đòn. Nó dùng càng trái đánh mạnh từ cánh phải của tôi, tôi dùng đao đỡ lại ngay nhưng sực nhớ lại nó vẫn còn một càng nữa, và cái càng đó đang lao xuống từ trên đầu tôi, chỉ cách khoảng năm mét.

Lại là luồng sáng kỳ lạ kia, nó đánh bật cái càng của con quái ra, tôi nhân cơ hội lúc nó đang mất đà mà đánh bật càng trái nó ra rồi nấp phía sau một chiếc xe bus. Chết tiệt, đòn tấn công của mình không hề có tác dụng.

Và tôi lại nhìn thấy cái hộp trên mặt đất, nó giống hệt cái mà tôi đã chạm vào trước khi có được DRAGON BLADE. Tôi liền chạm tay vào đó…

Một luồng sáng phát lên, rồi kế đến một viên ngọc kỳ lạ màu đỏ hồng hiện ra giữa không trung. Cầm viên ngọc trên tay, tôi bấm vào nút tròn có chữ 'i' trên viên ngọc, cũng như lúc trước, một bảng thông báo hiện ra giữa không trung:

_RUBY _RARITY: LEGEND _TYPE: WEAPON _ABILITY: INSTANT UPGRADE _USAGE: WEAPON LEVEL 1-5 Tôi không hiểu lắm, chỉ biết là viên ngọc này được dùng cho vũ khí. Vì không rõ cách sử dụng như thế nào nên tôi bèn viên ngọc lại gần thanh đao của mình, thật không ngờ, cả hai đều phát sáng, và rồi viên ngọc tan ra thành vô số ký tự không và một, sau đó bị hút vào thanh đao. Ngay lúc này thì đột nhiên trên cán đao hiện ra hình một con rồng. Tôi nhớ đã thấy nó khi mới vừa nhận được thanh đao, nhưng sau khi hạ con quái trên sân thượng thì nó biến mất.

Nhưng điều bất ngờ nhất không phải chuyện đó, mà là chuyện cái thanh đao kìa, nó cứ phát ra những luồng sáng màu vàng cam. Tôi liếc mắt ra nhìn về phía con quái, và nó đang tiến về phía tôi. - Hay thật, luồng sáng này đang lừa con boss kia đến đây. À mà khoan, cái gì đây?

Nút chữ 'i' trên cán đao đang phát sáng, tôi liền bấm vào đó và một bảng thông báo hiện ra, sau đó thì luồng khí kỳ lạ xung quanh cây đao biến mất.

_DRAGON BLADE _STR+++ _BERSERK 2700s _AURA: SACRED SWORD Để tôi nhớ lại xem nào, hình như lần gần đây nhất chỉ có hai dấu cộng ở chỗ STR, còn Berserk là ba ngàn sáu trăm, và cái Aura gì gì đó thì chịu, hình như nó chỉ mới xuất hiện, có thể là công dụng của viên Ruby chăng?

Đang suy nghĩ thì tôi chợt nhận ra rằng con boss kia đã ở sau lưng tôi, chỉ cách khoảng bảy đến mười mét, và cái càng của nó thì đang chuẩn bị bay thẳng về phía này.

Vù… lại là luồng sáng đã cứu mạng tôi hai lần. Và ở đằng xa, tôi thấy một bóng người cao, gầy, mặc đồng phục trường mình với một khẩu súng Buster gắn liền với tay phải. Quả nhiên tôi không phải người duy nhất được tặng vũ khí để chiến đấu.

Tuy nhiên điều mà tôi bận tâm là, dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không nhìn được mặt cậu ta, theo như màu của bảng tên trên đồng phục thì đó cũng là một học sinh năm hai như tôi, nhưng tôi không thể thấy được tên được ghi trên đó. - Chắc mình chơi game nhiều quá nên mắt mờ mất rồi... - tự nhủ với bản thân như thế, nhưng dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt khi nghe được tiếng của cậu ta: - Ê, tôi sẽ xử hai cái càng của nó, nhường cho cậu phần chót, ta cùng hợp sức hạ con quái này, được không?

- Ờ... – tôi trả lời một cách chán nản, một phần vì chưa chắc được thực lực của cậu ta thế nào mà lại có thể tự tin nói rằng mình có thể đánh gãy càng của nó, một phần khác là vì không tự tin vào khả năng của bản thân mình, vừa nãy tôi đã thử tấn công nhưng hoàn toàn không thể gây sát thương lên con boss kia.

Rồi tôi chợt nghe cậu ta hô to một tiếng gì đó, sau đó thì cánh tay từ cây súng kia lập tức biến đổi, trở đổi thành một cái càng giống con quái kia nhưng cỡ nhỏ hơn một tý. Và rồi, cậu ta giậm chân xuống đất và biến mất, sau đó tôi thấy cậu ấy đang ở trên không, gần chỗ khớp nối giữa cái càng phải và thân của con quái vật. Cậu ta cắt một đường ngọt xớt làm càng nó rơi ra, rồi biến thành các luồng sáng trắng, đúng lúc đó cái càng của cậu ấy cũng trở lại thành khẩu Buster và hình như, cậu ấy đang hút những luồng sáng kia vào khẩu súng.

Hừm, tôi đứng nhìn những gì cậu ta đang làm rồi nhớ lại, cậu ta đã nói lớn một từ gì đó để biến cánh tay mình thành càng con quái vật. Vậy nên tôi cũng thử, đương nhiên là thử với những dòng chữ trên thanh đao của mình, và tôi chỉ thấy có duy nhất một dòng có thể là kỹ năng của vũ khí thôi: - BERSERK!!! – Tôi hô to.

Và rồi từ thanh đao, những luồng sáng màu vàng cam phát ra không ngừng. Rồi tôi cảm thấy ý thức mình bị mờ dần đi. Phải rồi, cảm giác giống hệt lúc ở sân thượng. Tôi cố gắng kìm nén để cho thị giác hoạt động bình thường, nhưng tầm nhìn của tôi trở thành một màu đỏ, phải tất cả được bao phủ bởi màu đõ thẫm, và bây giờ thì tôi không còn kiểm soát được cơ thể nữa.

Tôi lao thẳng về phía con quái (thực ra là cơ thể tôi thôi, lúc này tôi chả thể điều khiển cơ thể mình được), thậm chí việc cố gắng cảm nhận mình đang làm gì cũng là một việc khó khăn, và rồi tôi nhảy một phát từ dưới đất lên tới tận ngang người con quái vật. Trời ơi, bốn năm mét chứ ít sao? Và rồi từ khí quản tôi, một giọng nói phát ra: - SACRED SWORD…

Vừa dứt lời, thanh đao trên tay đột nhiên phát sáng dữ dội. Những luồng khí màu vàng cam cứ thế mà tỏa ra. Rồi tôi thấy cái càng còn lại của nó đang đưa về phía tôi nhưng bị “tôi” đánh bật ra bằng thanh đao. Đáng nói hơn là các luồng kiếm khí đang chạy theo đường chém của tôi và cắt đứt mọi thứ trên đường đi của chúng. Rồi “tôi” lại chém thêm một nhát nữa từ phải qua trái theo phương nằm ngang.

Thôi chết rồi, lần này tôi chém trúng người vừa cứu tôi lúc nãy. May là cậu ta nhanh tay biến tay mình thành cái càng và đỡ lại, nhưng cũng bị luồng khí từ thanh đao của tôi đánh bật đi rất xa.

Rồi tôi tiếp đất một cách không hề nhẹ nhàng. À không, ý tôi là khi tiếp đất thì rất nhẹ nhàng nhưng ngay sau đó, công dụng của kỹ năng: "Berserk" đã hết và cơ thể lại thuộc về tôi. Và ngay sau khi lấy lại các giác quan thì tôi cảm nhận được, cơ thể mình đau nhức khủng khiếp. Bây giờ thì tôi có muốn tấn công hay phòng thủ cũng không được, nhưng con quái kia đã bị mất cả hai cái càng cũng là vũ khí chính của nó nên tôi tạm thời an toàn, ít nhất là trước khi nó hồi phục lại.

Từ trên không, tôi nhìn thấy một bóng người thấp bé, mặc áo choàng màu nâu đậm che từ đầu tới chân nên không nhìn rõ mặt, nhưng tôi thấy rõ ràng là người này cầm một cái lưỡi hái lớn, và chắc chắn là hắn đang lơ lửng giữa không trung.

Hắn bay vào và dùng lưỡi hái của mình để hạ con quái vật khổng lồ kia, và chỉ trong ba đòn, nó đã biến mất.

Rồi hắn bay lại chỗ tôi.

Đằng sau lớp áo choàng, tôi không nhìn rõ mặt mũi, nhưng tôi nhìn thấy rất rõ đôi mắt.

Một đôi mắt màu bạc, lạnh lẽo và vô hồn…

Bạn đang đọc The Game của Saito
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.