Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 11648 chữ

Về sau Juana không thể nào nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên với Placido, nàng chỉ còn nhớ nổi mỗi họ của ông ta. Tâm trí nàng chỉ có thể gợi lại ấn tượng mờ nhạt về người đàn ông có tạng người thấp, rắn rỏi, cứ đứng giám sát nàng từng li từng tí trong lúc nàng săn sóc Tristán và càu nhàu cả tràng dài, mỗi câu chỉ độc một từ. Nàng còn nhớ được cái bóng người đổ ngang người nàng trong lúc nàng làm việc, và hơi thở nặng mùi rượu và tỏi quyện lẫn với mùi hôi nồng nặc của la bám trên người và quần áo của ông ta. Nhưng còn hơn thế nữa, nàng biết ông ta chỉ đồng ý đưa họ đến Cadíz. Nàng chấp thuận hết mọi điều kiện và hạn chế khó khăn của người đưa đường, sốt ruột gật đầu để ông ta đi cho khuất mắt phòng trường hợp Tristán tỉnh lại và cảm thấy trở ngại vì có người lạ mặt ở đấy. Thuyên chuyển bằng xe bò thì chậm chạp, dằn xóc không ngừng nhưng dường như không làm chàng phiền hà, và thỉnh thoảng tiếng ồn ào làm chàng cau mày nên nàng nghĩ chàng khó chịu bởi những tiếng chuyện trò.

Nhưng giá mà nàng biết được kiểu cách kiêu kỳ của mình đã làm cho người xà ích cảm thấy khó hiểu đến chừng nào. Ông ta không ngờ được cô gái xưng là cháu của Luis Amendariz lại hành xử như một công nương cứ như cô ta được sinh ra trong chốn kín cổng cao tường vậy, bởi lẽ thân thế của cô ta, của Luis, và của Placido cũng tương đương thôi. Cô ta trông y như mấy con bé nhà quê thường ngày, bộ y phục thì cũng áo cánh và váy vải nhuộm nâu với áo chẽn đen thắt dây nhưng rộng thùng thình – chắc hẳn là mượn của ai rồi. Tuy nhiên gương mặt thanh tú, bàn chân trần thon thả thì lại trái ngược với điều là cô ta chẳng có giày vớ gì cả.

Điều đó khiến nàng phần nào băn khoăn, nhưng nàng tự an ủi mình ít ra trong lúc này nàng không cần lo đến chuyện đi lại. Placido ra hiệu cho nàng trốn dưới sàn xe cho đến lúc xe ra khỏi thị trấn. Sau này khi nàng hết nguy cơ bị phát hiện, lúc ấy mới cần đi đứng và thôi làm phiền đến con vật quý hóa của ông ta. Nhưng cho đến lúc an toàn nàng phải nấp kỹ và giữ chồng mình yên lặng.

Nàng mọp sát người trong lòng xe, suýt ngạt thở vì không khí nóng bức, chịu trận bên dưới những bao lúa mì rỗng Placido ném lên trên để ngụy trang, rồi còn phải nâng bao lên lấy khoảng trống cho Tristán thở. Trời đã ngả tối, và mọi tiếng động dường như được khuếch đại bởi âm thanh của vách xe gỗ kẽo kẹt trên đường. Tiếng bánh xe nghiến ầm ầm, tiếng vó bò khua lọc cọc nhẫn nại, tiếng đà gỗ lắc lư cót két. Rồi trong một lần âm thanh của những bước chân hối hả và một giọng đàn ông hỏi han hòa lẫn với tiếng tim đập hoảng sợ của nàng nện thình thình vào thân thể nàng như tiếng gỗ phá thành. Nàng cố bỏ ngoài tai mọi âm thanh ngoại trừ tiếng thở nhỏ rứt của Tristán – nghe thật khác lạ với tiếng thở hổn hển gấp rút, sôi sục trước đó – nhưng đôi khi có đến cả nửa phút trôi qua nàng mới nghe được tiếng thở ra nông và điều hoà của chàng, vào lúc ấy vạn vật chung quanh như ngừng lại. Rồi nàng lại nghe thêm một lần nữa, và nhịp sống của nàng lại trở về giai trình bị gián đoạn như cũ. Cuối cùng thì nàng cũng được ngả lưng, nàng nằm nghiêng lưng sát vào vách để bả vai mình chống mấy cái bao khỏi sụp xuống mặt Tristán chừa cho chàng chút không khí quý báu, và thiếp dần vào giấc ngủ rã rượi trong lúc cỗ xe ì ạch lăn bánh ra khỏi Villenos.

-o0o-

Gió mát lạnh ùa vào mặt làm nàng tỉnh giấc, nàng giật mình với vẻ có lỗi. Ý nghĩ đầu tiên của nàng khi vừa thức giấc là bầu trời xanh thẫm đến không ngờ, nạm đầy sao lung linh. Đoạn nàng dò dẫm trở về thực tại và nhận ra xe đã ngừng chuyển động. Nàng đưa tay che lại người nằm bên cạnh lúc nàng ngước lên nhìn cái bóng dáng đang cúi xuống ngó vào trong xe.

“Nếu cô muốn nấu ăn thì có lửa đấy. Bọn họ đang dỡ hàng xuống cho la nghỉ ngơi.”

Juana nhận ra cái giọng cọc cằn của Placido và gượng dậy trên đầu gối cứng đờ. Cổ và lưng nàng bị co rút nhức buốt vì nàng phải nằm trong tư thế thật o ép như gập đôi người tựa vào thành xe. Nhưng nàng hầu như không lưu ý tới vì mọi chú ý của nàng đều dồn vào Tristán. Thâm tâm nàng chỉ cầu cho chàng ngủ say và máu ngưng loang ra trên băng. Nàng xoay người vô tình nhìn lên Placido bằng vẻ uy quyền cố hữu.

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Chúng ta đi được bao xa?”

Ông ta cau mày. “Chúng ta đi được khoảng bốn tiếng, và đã ra khỏi thung lũng. Hễ chừng nào cô rảnh rỗi thì đi nấu nướng.”

Giọng điệu ông ta muốn cho nàng biết ông ta còn vô khối chuyện phải làm, không thừa hơi sức để đứng đây trả lời những câu hỏi vớ vẩn của đàn bà con gái. Nếu đúng là phụ nữ thì nên chấp nhận số phận định đoạt, hễ đàn ông nói thế nào thì biết thế nấy. Thắc mắc rầy rà thì chuyến đi cũng không vì thế mà nhanh hơn được bao nhiêu. Ông ta lại càu nhàu, rồi trượt xuống xe không nói năng lời nào.

Juana tảng lờ lời trách móc của ông ta, nàng lục lọi gói đồ của Luis xem chú ấy cho nàng cái gì, và sực nhớ là mình đã quên cám ơn chú. Nhưng khi ấy đâu còn thời gian, và vào lúc âm thanh hỗn loạn vang rền trên đường phố thì xe đã vượt qua đám người lùng bắt, và họ vừa thoát hiểm trong gang tấc. Nàng thấy trong gói này có bánh mì, cheese, thịt khô và một túi gạo nhỏ, rồi còn có thêm một túi bột mì. Ắt hẳn Luis đã san sẻ hầu hết mọi thứ trong nhà có thể đem đi đường. Mắt nàng ngân ngấn lệ, nhưng nước mắt chưa kịp rơi ra thì đầu nàng ngẩng phắt lên khi có tiếng động bên ngoài làm nàng chú ý. Rốt cuộc nếu như đoàn xe la bị theo dõi – nếu như họ đã đến lúc đối đầu với toán lính tiếp viện của Don Bautista –

Nhưng tiếng ồn ào đó phát ra từ đoàn người đánh xe đang vây quanh đám lửa tít đằng xa, được nhóm lên chính giữa vòng tròn do các toa xe quây lại, và từ đám la đang thảnh thơi nhai cỏ phía bên trong đấy. Juana lắng nghe một lúc lâu rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc. Luis đã chu toàn mọi thứ, và nàng chợt nhớ Elisabeta có nói chú ấy từng là binh sỹ, nhưng nàng đâu để tâm đến chi tiết đó khi nghe kể, chỉ quan tâm đến tài năng giải phẫu của chú ấy. Luis thậm chí còn chuẩn bị cho họ hai bầu da căng phình. Đó là món mà Felipe cần hơn cả: nước.

Juana thận trọng không để rơi vãi bất cứ chút nào chất lỏng quý báu đó, nàng nâng đầu Tristán lên và thấm vài giọt vào môi chàng, rồi theo dõi chàng chăm chú. Vẫn không có phản ứng nào, đầu chàng gác nặng trên tay nàng, và trong ánh sao rọi vào nàng thấy làn hơi nước mỏng manh đang thoảng dần trên môi chàng.

Nàng gọi khe khẽ một cách cấp bách, “Felipe! Nào, Felipe! Anh phải thức dậy uống nước. Tỉnh dậy đi!”

Đầu chàng lay động nhè nhẹ như từ chối, và nàng lại giục chàng. Thật khó xét đoán nét mặt chàng trong ánh sao lốm đốm đang viền quanh hình dáng chàng bằng lằn bạc mờ mờ, nhưng nàng vẫn thấy được vầng trán chàng hằn sâu đau đớn.

“Anh cứ nằm yên, không cần động đậy, chỉ việc uống nước thôi rồi anh sẽ khỏe lại.”

Chàng toan nói điều gì bằng thứ ngôn ngữ nàng không tài nào hiểu nổi, rồi dường như ngập ngừng và lại bắt đầu nói. Bằng giọng Tây Ban Nha nặng trịch run rẩy mà nàng từng nghe chàng nói dạo trước, chàng lờ đờ nói, “họ bắt luôn cha tôi sao?”

“Không đâu.” Nàng sững người, nhưng vô tình lên tiếng xoa dịu chàng. “Không, ông ấy vẫn an toàn.”

Dường như giọng nói của nàng đã khiến chàng hoàn toàn tỉnh táo, mắt Tristán vụt mở ra. Đôi mắt lấp lánh như ngọc trong bóng tối, trong khoảnh khắc ánh mắt ấy tràn đầy kinh ngạc, hết sức đề phòng y như tia mắt của con mèo thấy mình lâm vào khu vực xa lạ nên dáng dấp thật thảng thốt, đầy hoài nghi. Rồi mắt chàng tập trung trên mặt nàng và đanh lại, cay đắng lạnh lùng.

“Em chưa đi sao?” Giọng thì thầm khô khan nghe thật châm biếm. “Tôi không biết là mình phải chết để xóa bỏ món nợ đó, lẽ ra em nên tin lời tôi là nợ đó đã kết thúc và đỡ cho em chuyến đi bất tiện này.”

Trong một lúc Juana cảm thấy thân thể như cứng lại vì kinh ngạc, nhưng nàng rủ mắt xuống giấu đi niềm đau và nói như chưa từng nghe lời chàng. “Anh đang sốt do vết thương ở chân gây ra.”

Nàng ngỡ rằng chàng sẽ từ chối, không làm theo lời nàng. Chàng sững người lại trong cánh tay nàng đang đỡ chàng và nàng cảm giác được bắp thịt chàng cứng lại phản kháng. Nhưng hình như không thể ngăn nổi mình, chàng thở dài và mí mắt lại sụp xuống. “Rốt cuộc thì em cũng học được cách che giấu ý nghĩ của mình. Em nói năng giống như một người vợ đấy,” chàng đáp lại, và để nàng nghiêng bầu nước cho chàng uống.

Chàng chỉ cố nuốt được một ngụm trước khi bắt đầu nôn khan, thấy thế Juana mau chóng hạ bình nước xuống. Chàng nằm im lìm, kiệt sức dù chỉ ráng cử động nhẹ như thế. Khi nàng hạ đầu chàng xuống nàng nhận ra cơn sốt như thiêu đốt đó đã làm chàng yếu đi nhiều. Juana đang thấp thỏm chờ hàng loạt câu hỏi gắt gao về nơi chốn họ sắp tới, tại sao nàng lại ở đây, nhưng nàng thấy chàng hãy còn tỉnh táo và thở phào nhẹ nhõm. Chàng càng hỏi mạnh mẽ thì càng tốt cho chàng, và nàng có cơ hội giải thích cho chàng hiểu.

Chàng đã tin là nàng cố sát hại chàng, và nguyên do cũng vô cùng đơn giản. Thậm chí nàng cũng thấy rõ, có ai biết được sự thật đó chứ. Ngay lần gặp mặt đầu tiên nàng đã chống lại chàng bằng đủ thứ vũ khí, lớn cũng có mà nhỏ cũng có, bởi vì thái độ áp đảo lạnh lùng, điềm tĩnh của chàng đã làm nàng sợ đến độ phải ghê tởm chàng. Và đến lúc nàng biết mình yêu chàng thì nàng lại canh phòng bí mật ấy chặt chẽ hơn bất cứ kẻ sát nhân nào bảo vệ bí mật của mình. Nàng chống chọi không để lộ ra khoái cảm nào mà nàng đã biết tiếp nhận từ cái ve vuốt, từ sự chiếm hữu của chàng. Nàng chặn ngay mọi tia sáng tình yêu miễn cưỡng vừa le lói không cho yêu đương ấy tỏa sáng qua lớp mặt nạ căm thù cứ như nó là ngọn hải đăng dẫn đường cho kẻ thù vào thành.

Cứ như thế nàng vừa ngẫm nghĩ vừa quan sát gương mặt chàng đang ngủ. Giờ đây chàng đã là kẻ thù của nàng, nhưng không còn giống như chàng dạo trước nữa. Cho dù nàng có phản bội chàng hay không chàng sẽ mãi mãi ghét nàng vì thân thế của nàng, không kém hơn bao nhiêu so với việc nàng đã làm.

Nếu nàng thật sự ích kỷ và tàn nhẫn như chàng từng nghĩ thì lúc này nàng đã bỏ mặc sự sống chết của chàng. Lấy luôn chút của hồi môn còn sót lại và đơn thân độc mã lên đường gầy dựng lại cuộc sống mới cho nàng và đứa con – cho dù không phải là ở trong tu viện như nàng huyên thuyên với Dona Jerónima. Ý tưởng đó chỉ là phản ứng hạn hẹp cuối cùng phát xuất từ tư tưởng được giáo hóa theo khuôn khổ gò bó. Vì đó là điều nàng nhớ được từ thuở nhỏ và từ lời nhận xét u ám của bác Tia rằng kẻ phạm tội phải lánh xa cuộc sống thế tục. Giờ đây nàng xét đoán sự việc bằng chính bản chất của chúng, và nàng cũng không mấy chắc là có tu viện nào sẽ dang tay đón nhận nàng.

Nhưng nàng cũng không thể nào sống theo khuôn mẫu vạch sẵn. Từ lâu nàng đã đoạn tuyệt với với sự định đoạt tương lai của cha nàng, một dự định thật hoàn hảo, quy củ, và tàn khốc như mạng nhện vây bủa chung quanh nàng. Mà cái chết của Bartolomé đã bẻ gẫy đầu mối chủ chốt của tấm lưới ấy, phóng thích nàng thoát ra khỏi những tơ vương tục lệ và kỳ vọng luôn chờ chực ngăn trở nàng. Thật phải cảm kích người đàn ông đang căm hận nàng, vì giờ đây nàng đã có tự do để xây dựng khuôn mẫu của riêng mình, chọn đường hướng cho riêng mình. Giờ đây nàng có thể đi tới cùng trời cuối đất...

Đầu chàng ngả ra trông có vẻ không thoải mái lắm, nên nàng lại vực lên. Rồi cố quên đi cơn đói đang dằn vặt, nàng gói ghém lại mấy bao thực phẩm và bắt đầu đếm số tiền để mua vé tàu cho họ rời khỏi cảng Cadíz.

Số tiền nàng có không nhiều, nhưng nàng đâu có ý niệm nào về giá cả đời sống hàng ngày. Những người châm lấm tay bùn dường như biết bươn chải chỉ với chút vốn liếng ít ỏi, thì bây giờ nàng cũng tập tành xoay sở như vậy. Em sẽ bị người ta lừa. Tristán có lần đã nói với nàng như thế, nhưng nay nàng sẽ học hỏi tiến bộ hơn, học để khỏi bị lừa, để biết cách trả giá từng đồng một. Nàng nhất định phải làm được, cứ mỗi phân tiền nàng dành dụm lại đưa họ đi càng xa, đi khỏi Tây Ban Nha, thoát khỏi chốn hiểm nghèo.

Nàng phân vân tự hỏi không biết mấy con ngựa đã ra sao, con ngựa hồng và Arab mà họ đem theo từ castillo, và hiểu ra chúng đã bị bán đi trước hơn hết. Tất nhiên phải vậy thôi để tiết kiệm chi phí nuôi giữ. Nhưng nàng không cần phải phí thời gian quan tâm đến những cái họ không có – tốt hơn là nên tính toán cẩn thận giá trị cái họ có trong tay, và làm cách nào để tiêu xài thỏa đáng. Cho đến giờ nàng vẫn không hiểu vì sao Luis khuyên nàng mang theo cái áo dạ hội xanh dương vớ vẩn đó. Cái áo đó làm sao mà bán được cho mấy người dắt la cơ chứ...

Lục lọi trong bao lần nữa, tay nàng chạm vào vật gì đấy dẹp dẹp, bề mặt mềm mại bóng loáng. Nàng rờ rẫm một lúc, lướt vòng quanh món đồ, rồi lôi cái gói ra và nhìn chăm chăm vào đấy. Kể từ ngày đó trong nhà Luis nàng chưa hề thấy lại. Đó là cái gói lụa tẩm dầu, các góc đã sờn. Thì ra là vật tùy thân của Felipe.

Trực giác bảo nàng bỏ cái gói vào lại trong bao, nhưng tay nàng cứ bị thôi thúc bởi lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Nàng thầm hỏi trong gói đó đựng cái gì mà chàng nâng niu quá đáng như thế, có phải đó là hành động phi lý xuất phát từ đầu óc lý trí lạnh lùng của chàng chăng? Nàng chun mũi ngửi thử xem cái gói có phảng phất mùi nước hoa nồng đậm của Elena không, nhưng tuyệt đối không có. Khi nàng định cất món đồ vẫn chưa mở vào trong bao thì có tiếng lẩm bẩm vang lên làm nàng giật mình.

“Đưa cái gói cho tôi.” Răng Tristán bắt đầu va vào nhau lập cập, nhưng đôi mắt mở to thì trong suốt và bí hiểm như tự thuở nào. “Em phải đợi cho đến khi nào trở thành người thi hành di chúc của tôi mới xem được.”

Thoạt tiên nàng liếc chàng sửng sốt rồi tránh nhìn thẳng vào Tristán, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt chàng chiếu trên mặt mình đang ra điều chỉ trích, đốt cháy da thịt nàng như dung dịch hóa thi (vitriol, acid sulfuric). Nàng đanh giọng trả lời, “tôi cứ ngỡ là anh đang ngủ”, và đưa cho chàng cái gói, nhưng khi nàng định rút tay về thì những ngón tay dài của chàng đã khép chặt lấy tay nàng. Nàng nhận ra được cảm giác mới mẻ vừa yếu đuối vừa lo âu trong nắm tay ấy.

“Đôi lúc tôi không biết bản thân tôi ra sao nữa,” chàng nói bằng giọng lạ lùng. “Có phải tôi đang thức không?”

“Phải,” Juana kiềm nỗi thôi thúc muốn cầm lấy bàn tay đó, mắt nàng nhìn xuống để khỏi phải trông thấy nét mặt chàng khi Tristán nhìn vào đôi tay họ đang ấp vào nhau.

“Vậy tại sao em lại ở đây?”

Nàng không lưu ý đến cách đặt câu hỏi kỳ lạ của chàng, vì tâm trí nàng đang lao vun vút như người chạy đua. Chàng biết được sự thật cũng vô dụng thôi, nên nàng phải kể sao cho chàng chấp nhận mà không cần tranh cãi, phòng trường hợp chàng trở nên khích động rồi lên cơn sốt. Mắt vẫn không nhìn vào chàng, nàng trả lời, “tôi bị buộc tội dùng tà thuật. Cơ hội duy nhất để tôi giữ mạng là đi với anh.”

Chàng thoáng yên lặng, rồi đều giọng nói gần giống như quan tòa phán án, “em lúc nào cũng thành thật khi nói đến chi tiết sau cùng, Juana. Nói cho tôi biết chúng ta đang ở đâu? Và chuyện gì đã xảy ra cho bọn tay sai của em – mấy ông em của Elena đấy?”

Giọng chàng nghe có vẻ mệt mỏi, vô tình nàng đưa tay sờ mặt chàng và hoảng hồn thấy da chàng lạnh buốt. Tảng lờ cả hai câu hỏi, nàng thốt lên, “người anh lạnh như là đá vậy! Quần áo anh đang mặc chắc ướt đẫm sau khi sốt rồi – lẽ ra tôi nên nghĩ đến chuyện này trước mới phải. Luis có đưa một ít quần áo cũ cho anh thay – anh có thể giúp tôi thay áo cho anh không?”

Chàng yên lặng nhìn nàng một cách trầm ngâm trong một lát trước khi trả lời. “Tôi sẽ ráng hết sức nếu em nói cho tôi biết mình đang ở đâu.”

“Tôi không biết ngoại trừ mình đã rời Villenos khoảng bốn tiếng đi bằng xe bò.”

Cố tình giữ thái độ bình thường, nàng kéo ra bó quần áo Luis xin của người em. Enrique có tạng người cao lớn dù mập mạp, và to ngang. Y phục của ông ta sẽ vừa vặn hơn là đồ của Luis. Trong thâm tâm nàng đang tự trách cứ mình vì để cho Tristán nhuốm lạnh, vì đã quên bẵng rằng quần áo ướt do mồ hôi sẽ khiến chàng lạnh cóng khi hạ sốt và vào lúc mặt trời lặn. Khi quay lại nàng thấy chàng nằm im, mắt chàng nhắm nghiền, hơi thở điều hoà trong lúc nàng tháo dây cài chiếc áo chemis ướt sũng. Làn da bên dưới lạnh và ẩm, nàng biết mình cần phải lau người chàng cho khô ráo trước khi thay áo mới.

“Toa xe này của ai?”

Câu hỏi vang lên yếu ớt nhưng đinh ninh muốn biết. Juana trả lời ngay, cố tập trung vào lời nói của mình, lơ đi cảm giác của làn da trần dưới tay nàng. Juana nâng chàng nằm ngang đùi mình để cởi áo chàng ra dễ dàng hơn. Thân thể chàng đè nặng trên lòng nàng khiến mạch nàng đập dồn dập như khua trống. Miệng nàng khô rang trong lúc nàng trò chuyện, nhưng nguyên do không phải là khát nước.

“Xe này thuộc về người bạn của Luis gọi là Placido, ông ta đang chở mình trên đoàn xe la tới Cadiz. Anh từng nói là muốn tìm một chiếc tàu – cái gì vậy?” Giọng nàng sắc lại khi cảm thấy chàng trân người, mọi bắp thịt của chàng như cứng lại. “Anh có đau không?”

“Không.”

Nhưng nàng nhận ra được chàng đã phải ráng sức đến độ nào để trả lời điều hòa rồi lại thả lỏng người. Nàng đã quên khuấy nỗi băn khoăn của chính mình khi cố xoa dịu chàng. Chỉ đến khi tháo tấm áo ra khỏi người chàng và ngồi ôm chàng để đầu chàng tựa vào ngực mình nàng mới hoàn toàn nhận thức được tư thế này đã khiến nàng muốn bốc cháy, và nàng cảm thấy thâm tâm mình bắt đầu run rẩy. Nằm trong lòng nàng, người chàng lạnh như đá, cứng nhắc, như thể chàng không thể chịu đựng nổi khi chạm vào nàng. Bỗng dưng nàng thầm hỏi có bao giờ thái độ chối từ miễn cưỡng của nàng thuở trước từng làm chàng tổn thương cũng giống như thái độ của chàng gây ra cho nàng trong lúc này không.

“Anh đừng nói gì hết cho đến khi tôi làm xong.” Giọng nàng chỉ là lời thì thầm khàn khàn. “Lát nữa tôi sẽ kể cho anh nghe, nhưng trước tiên tôi phải làm cho anh ấm lại.”

“Trong xe có rượu không?”

Câu hỏi đột ngột cáu kỉnh của chàng khiến nàng giật mình phải nói thật. “Có – nhưng anh không nên uống, rượu sẽ làm vết thương của anh tấy lên.”

“Vết thương khốn kiếp,” chàng nghiến răng nói, “tôi cần rượu.”

“Felipe, không được, anh không uống được đâu.”

Nàng nhận ra dù đang yếu đuối như lúc này, chàng vẫn mạnh hơn nàng nếu chàng dốc hết sức. Và nếu gắng sức như thế thì chuyện gì sẽ xảy ra cho cái hố đẫm máu sâu hoắm trên chân chàng, nàng thật tình không dám nghĩ đến. Nàng giữ chặt người chàng một cách tuyệt vọng, cảm giác được bắp thịt chàng căng cứng dưới tay nàng cứ như chàng đang chuẩn bị hất nàng đi nếu nàng tiếp tục bám lấy. Juana cố ép giọng mình trở nên gay gắt tỏ ý không thông cảm. “Vậy thì anh cứ làm theo ý anh đi, tôi sẽ không ngăn cản đâu!” Tay nàng đang nắm chặt bỗng lơi đi. “Nếu anh muốn kết thúc điều mà anh em de Frontenera mở đầu, thì tùy ý anh – tôi không còn đủ lương tâm để cứu anh trái với ý nguyện của anh đâu. Cứ việc uống cho nhiều vào!”

Chàng đột nhiên nín lặng, như thể vừa bị ai đánh trúng, rồi nói thật khẽ, “vậy em không phải là người xui họ giết tôi sao?”

“Không – Eugenio gửi thư tố cáo anh là nhân tình của chị bọn họ.” Nàng không có ý nói ra, nhưng cơn giận đã khiến nàng buột miệng nói một hơi.

“Eugenio? Làm sao hắn biết được chuyện đó?” Đôi mắt bí ẩn của Tristán đột nhiên giương to một cách cảnh giác.

“Bây giờ thì anh không cần bận tâm! Người anh đang lạnh cóng đây này, tôi phải làm cho anh ấm lại – tôi hứa sẽ kể mọi việc khi –”

“Giờ em cứ giải thích tất cả đi. Vừa làm vừa kể cho tôi nghe.”

“Vậy được.”

Dù chàng bệnh hay không bệnh, đuối sức hay không, nàng không còn cách nào tránh né nữa, đành phải kể cho chàng nghe phần nào sự thật thôi. Nàng từ tốn ngả chàng xuống sàn xe, lòng mong mỏi có ngọn đèn ở đây để giúp nàng dù rằng nàng mừng là trời đã tối khi phải làm việc này. Đến bây giờ nàng không còn ngượng ngùng trước hình ảnh khỏa thân của chồng mình, nhưng nàng e rằng chàng sẽ thấy được cảm giác trên mặt nàng. Thật là vất vả và mất một lúc lâu mới cởi được hết quần áo của chàng, chiếc quần rách tơi tả đẫm máu một bên ống đã bị cắt bỏ, rồi đến đôi vớ lụa và giày thượng hạng vương đầy rác rưởi nhưng không ai có thời giờ phủi ra khỏi bên chiếc chân lành cho chàng. Khi bắt đầu tháo quần áo ra từng chút một, thâm tâm nàng bị giằng co giữa hai ngả nửa thì sợ làm chàng đau, nửa thì là nỗi khao khát mãnh liệt, vô vọng đến thật bất chợt khiến nàng choáng váng. Người nàng run bần bật cũng không khác gì chàng.

Không đợi cho chàng nhận xét vì sao mình đang run rẩy nàng vội nói, “anh có nhớ được mọi chuyện xảy ra trong – trong đêm anh bị bắn không?”

“Có cái thì nhớ rõ, cái thì không. Từ lúc đó đến giờ bao lâu rồi?”

“Hai ngày.” Giọng nàng cố giữ ở âm điệu bình thường.

“Vậy à? Tôi không nhớ được bất cứ điều gì giữa lúc được đám người say rượu khênh qua phố xá cứ liên tục thả tôi xuống cho đến khi tỉnh dậy gặp em. Phần còn lại thì thật mơ hồ. Nhưng mọi chuyện khác xảy ra thì tôi đều nhớ được. Tôi đã có một khoảng thời gian dài để suy nghĩ về chuyện đó, trong lúc bị ném ra bãi rác của thị trấn.”

Mặt nàng nóng bừng ngay tức thì, nhưng nàng hy vọng chàng sẽ không phát hiện. Tóc nàng buông dài xuống phía trước, che mặt nàng tối hơn lúc nàng cúi xuống người chàng. “Anh có bao giờ tự hỏi làm cách nào tôi đến được bên cạnh anh không?”

“Lúc nào cũng nhớ,” chàng phản bác một cách khô khan. “Tôi chỉ có thể cho rằng em muốn tận mắt chứng kiến kế hoạch của em đã thành công – vì em đã biết Elena không bao giờ để một cái thây ma làm vấy bẩn ngôi nhà lộng lẫy của bà ta, và thế nào tôi cũng bị mang đến nhà Luis cho dù sống hay chết. Em vẫn không tin bất cứ điều gì ngoại trừ phải thấy tận mắt sao?”

Nàng nhói cả người, nhưng gương mặt vẫn không hề tỏ ra tức giận. Thay vì thế nàng nói, “tôi đến nhà Luis vì không biết nơi nào khác để đi. Tối hôm đó –” Nàng ngưng lại để gấp mớ y phục vừa thay ra của chàng, đoạn nói tiếp, “anh có nhớ Don Bautista từng huênh hoang về người khách mà Thống đốc phái đến cho hắn, người mà hắn nói sẽ đem lại vinh dự cho nhà hắn không?”

“Có, hắn có nói như vậy. Thế thì sao?”

“Người đó là Eugenio. Hắn đã theo dấu chúng ta từ Andalusia đến đây.”

Tristán đột nhiên sững người khiến nàng phải kềm người chàng lại, tay nàng vô tình trở nên âu yếm cho dù nàng phải gồng hết sức để giữ chàng nằm yên. Chàng nói cộc lốc, hơi thở gấp rút, “hắn không thể nào đâu, tôi đâu ngu như thế. Tôi đã đuổi hết bọn gia nhân đến Turon để không còn ai đoán được mình đi đâu. Người duy nhất biết tôi có liên hệ với Villenos là Pedrino, thế chú ấy đã –”

“– bị theo dõi,” nàng tiếp lời chàng. “Eugenio đã sai một người theo dấu chú ấy, và Pedrino đã vô tình dẫn bọn chúng tới đây. Chắc chú nghĩ mình bị đuổi việc vì Eugenio không cần những người hề nữa, nhưng chú đâu biết mình bị sử dụng như – như người thám thính.”

“Còn gì khác không?” Giọng điệu của chàng bình tĩnh thật đáng sợ, nhưng bàn tay khép chặt lấy tóc nàng khi thấy nàng toan buông chàng ra.

“Tôi – không còn. Không còn gì nữa cả.”

Nàng vô tình lắc đầu. “Chính Eugenio là người nói cho tôi biết. Hắn – thuộc hạ của hắn đến nhà Dona Jerónima bắt cóc tôi ngay sau khi anh đi.”

“Em nói tiếp đi.”

Giọng chàng ẩn chứa điều gì đấy làm nàng bồn chồn đến độ phải lê người sang chỗ khác, qua vách xe bên kia để nhặt một cái bao trống lên. Nàng cầm cái bao vải thô bằng cả hai tay và bắt đầu chà thật mạnh trên ngực và cánh tay Tristán cho đến khi làn da lạnh buốt đã ấm lại. Nàng thầm nghĩ công việc mình đang làm sao giống như đang chăm sóc một con sư tử thế, chung quanh nàng đều giăng mắc đầy hiểm nguy. Tuy nhiên nàng vẫn thích thú thưởng thức đường nét cứng cỏi của chàng, thích làn da trơn nhẵn bên dưới làn vải thô sần. Nàng đang nghĩ ngợi đến điều này trong lúc nghe chính giọng mình nói, có một chút không tự nhiên khi giải thích chuyện Eugino bắt bớ nàng nhưng không đả động gì đến đứa con.

“Eugenio ba hoa về việc hắn lợi dụng Pedrino. Hắn nói rằng – rằng khi Pedrino nhận ra kẻ theo dõi chú ấy, chú phải bị giết để bịt miệng, không báo tin cho anh được.”

Tristán im lặng thật lâu đến độ nàng ngỡ chàng đã mất hứng thú với câu chuyện, thấy thế tay nàng bỗng ngập ngừng. Trong ánh sao đêm gương mặt chàng mang vẻ trầm tĩnh thận trọng như thường ngày, và khi cất tiếng giọng chàng vẫn đều hoà.

“Em kể tiếp đi. Tại sao người Eugenio bắt lại là em mà không phải là tôi? Hắn phải biết tôi mới là người hắn phải cảm kích về cái chết của Bartolomé chứ.”

“Hắn oán trách cả hai chúng ta, nhưng hắn nói rằng anh – anh đã bị thanh toán rồi.”

Juana lại bắt đầu miệt mài chà xát, đầu nghiêng nghiêng chăm chú. Chẳng bao lâu sau, nàng đã chà cùng khắp da chàng đã bắt đầu âm ấm, cả tay nàng bừng bừng lên vì gắng sức quá độ. Nàng lại hì hục lật chàng qua phía bên chân lành để xoa tiếp trên lưng chàng, nhưng hình ảnh trước mắt khiến nàng nín thở lặng cả người. Khắp phiến lưng trần lấp loáng tàn hương phủ dày đến độ làn da sẫm lại thành màu đồng, hiện rõ trong ánh sáng yếu ớt. Và còn nữa, những vết cào cấu khắp bờ vai rộng là dấu tích ái ân cuồng nhiệt của Elena.

Nàng bặm chặt môi, nói tiếp, “hắn nói với tôi rằng hắn đã xúi giục mấy tên hăng máu đấu với anh để bảo vệ danh dự của chị họ, thế là anh coi như xong. Còn tôi thì hắn định bắt trở về castillo với hắn.”

Tristán khẽ cựa người, nhưng giọng chàng vẫn không biến đổi. “Tại sao? Sau lúc bị ngất đi hắn chỉ còn lại nửa cái mạng, cho dù hắn có hồi phục đi nữa hắn cũng không thể nào cần đến em.”

Nàng ngập ngừng rồi nổi nóng y như kiểu gây hấn thuở trước, “tôi chả có cơ hội để tra vấn hắn, hắn đã bịt miệng tôi thì làm sao tôi nói được. Nhưng tôi đoán hắn đâu cần lý do nào hay ho hơn vì hắn biết tôi căm thù chỗ đó đến chừng nào rồi! Anh và hắn đều giống nhau không sai một mảy may.” Nàng liều lĩnh nói thêm.

Tay nàng mỏi nhừ khi chà xuống lưng rồi đến hông và hai bên sườn xương đã nhô hẳn lên. Nàng mệt muốn tắt thở nhưng không dám ngừng tay. Nàng lại lật chàng nằm ngửa ra và tiếp tục xoa nhưng giờ đã nhẹ tay hơn khi thấy cơ thể chàng không còn lạnh nữa, và cẩn thận tránh lớp băng quấn quanh khoảng đùi dài. Thật không thể tưởng tượng được bên dưới làn vải băng đó không phải là thịt săn chắc, da ánh vàng như chân bên kia, nhưng hình ảnh về cái hốc sâu xấu xí, máu me bầy nhầy vẫn thật sống động trong tâm trí nàng. Chỉ đến khi làm đến bàn chân chàng nàng mới thở hào hển vì đuối sức và nhận ra chàng không nói năng gì bấy lâu. Nàng liếc nhanh xuống chàng, gần như đề phòng, và thấy đôi mắt xanh trông giống như băng đá trong khuôn mặt hốc hác.

“Em làm sao thuyết phục được hắn thả em đi?”

“Tôi không nói gì với hắn cả – tôi bỏ trốn.” Nàng vắn tắt thuật lại cái chết của de Castaneda và việc trốn chạy của nàng.

Chàng giương mày nhưng sau cùng chỉ nói, “tại sao em cho rằng tên người Ý đó phải giết hắn, Juana?”

Nàng nín thở. Chàng đã bắt trúng ngay điểm nàng chỉ muốn nói lướt qua, chính vì nàng có cảm giác bứt rứt hoài nghi về cử chỉ cao thượng của Martinetti, nhưng nàng không sẽ không tiết lộ điều này. Ngẩng đầu kiêu hãnh và hất tóc ra phía sau, nàng trả lời, “anh ta không tán thành ý đồ của Eugenio, tôi nghĩ có lẽ thế. Anh ta nói với tôi trước khi bỏ trốn – sau khi giết Eugenio – là anh ta đã chán nản phục vụ dưới trướng của hắn dù bất kỳ sự việc xảy ra như thế nào, nhưng chính là tôi –”

“Là em –?” chàng sốt ruột nhắc nàng nói tiếp.

“Là tôi có sở trường làm cho đàn ông phải giết chóc vì tôi.” Nàng quay đi cầm chiếc áo sạch lên rồi giũ ra. “Có đúng không, không phải sao?”

Chàng nói bằng giọng nôn nóng đã cố kiềm chế, “nếu em tính mặc cho tôi cái áo đó thì cứ để đấy. Đêm nay tôi đắp mấy cái bao này được rồi. Tôi không thể –” Chàng ngưng ngang, bất chợt nàng thấy gò má sẹo của chàng giật giật.

Nàng hiểu ngay chàng đã gắng sức quá độ, thâm tâm nàng buốt nhói khi nghĩ đến chàng đang bị cơn đau dày vò nên lặng lẽ gấp lại mớ quần áo. Chàng yên lặng nhìn nàng một hồi đoạn lên tiếng, “thì ra em bỏ trốn, rồi chạy đến nhà Luis. Nhưng tại Eugenio chết lại khiến em trở thành phù thủy?”

Nàng kể cho chàng nghe chuyện đó rồi thêm vào chi tiết cái chết của Dona Jerónima và mô tả Don Bautista nổi cơn thịnh nộ ra sao. Chàng im lặng lắng nghe trong lúc nàng đắp mấy cái bao tải nặng lên người chàng. Nàng cứ mải miết làm để khỏi phải nghe chính lời mình nói và hồi tưởng lại cái đêm kinh hoàng đó.

“Đám người mang anh tới đang định rời khỏi nhà Luis thì tôi đến, sau đó tôi không còn gì áy náy với cái chết của Eugenio nữa.”

Nàng chỉ muốn cắn lưỡi ngay khi nói ra. Tristán vụt ngẩng đầu lên, mắt chàng sáng loá như con thú đang săn mồi, thái độ trầm tĩnh đã biến thành tập trung đầy cảnh giác mà nàng từng e sợ. Tim đập thình thịch, nàng loạng choạng đứng lên dáng dấp có đôi chút dềnh dàng đã bắt đầu làm nàng di chuyển khó khăn, rồi leo ra khỏi toa xe.

“Mình đã nói chuyện khá lâu rồi... tôi phải đi nấu nướng, dù cũng không nhiều nhặn gì. Luis nói chuyến đi phải mất tới mười ngày, và tất cả thực phẩm ở đây đều là do chú ấy và Elisabeta cố lo liệu cho mình, mấy người xà ích không cho mình ăn uống nhưng dù có đi nữa mình cũng không thể trả cho họ, vì nếu họ thấy mình có tiền họ sẽ cướp mất.”

Nàng huyên thuyên nói cả tràng, mong rằng sẽ thoát được trước khi chàng cất tiếng, nhưng chàng ngăn lại, “khoan đã!” bằng giọng điệu như súng nổ.

“Nếu anh không có gì ăn anh lại lên cơn sốt. Tôi sẽ trở lại mau.”

Nàng chụp lấy cái gói rồi chạy về phía đống lửa, lòng mừng thầm là chàng không thể rượt theo nàng. Chỉ đến khi lấy hết can đảm quay đầu lại, nàng thấy tay chàng bám chặt vào thành xe như bám vào phao. Bỗng dưng nàng có ước muốn điên điên là phải chi toa xe đó có chấn song sắt, giống y như cái chuồng giam cầm thú dữ.

-o0o-

Chuyến hành trình hai ngày đường đã đưa họ đến giữa vùng đồi núi lởm chởm, và Juana bắt đầu cảm thấy cả đời mình cứ quanh đi quẩn lại với đám la, và đời sống đó kéo dài như cả ngàn năm. Trong đoàn xe chắc có tới năm hay sáu chục con, tất cả đều bị chất đầy những kiện và các sọt hàng, ngay sau đêm đầu Placido không buồn dỡ đồ cho mấy con vật khốn khổ nghỉ ngơi, nên chúng kêu la than vãn suốt cả ngày lẫn đêm. Bụi đất, mùi hôi, và tiếng ồn ào dường như vương lại cả vệt dài nhơ nhớp xuyên qua vùng đất gồ ghề nhưng lại thanh bình êm ả.

Sau lúc suýt tiết lộ bí mật của mình với Tristán, Juana thà là đi bằng đầu gối còn hơn là phải ở chung với chàng cả tiếng đồng hồ. Chẳng bao lâu đường đồi đã khiến chân nàng đau nhói vì đá cắt chân và phồng rộp, nhưng nàng chỉ xé cái áo cánh rộng thùng thình của Nieves thành từng mảnh quấn chân cho mình và ống chân thương tích của Tristán. Trong lúc đoàn xe la di chuyển nàng cố theo cho kịp, đôi lúc lang thang đây đó để tìm cây trái gì ăn được, hoặc liếc về phía sau đồi xem có dấu vết bọn truy đuổi không, nhưng lúc nào cũng giữ khoảng cách khá xa với cỗ xe bò kẽo kẹt đằng sau. Đêm đến nàng ngủ dưới gầm xe, để nghe được động tịnh của Tristán nếu chàng cần gọi nàng hay lại trở nên vật vã, nằm chỗ đó thì chàng không thấy được nàng. Khi đem thức ăn hoặc thay băng mới giặt một ngày hai lần, nàng canh ngay lúc bọn xà ích nghỉ ngơi hay ăn uống gần đó và không nói năng gì để chàng không có cơ hội chế giễu, hỏi han. Nàng sợ lắm, sợ kinh khủng vì nếu như trả lời chàng nàng sẽ tự tố giác mình, sẽ thú nhận hết không sót một điều nào.

Đám người đánh la đối xử với món hàng sống như họ không hề tồn tại, thậm chí ông già đánh xe của họ cũng có thái độ tương tự. Khi nàng tới bên đám lửa họ chừa chỗ cho nàng, dành cho nàng giờ phút riêng tư mỗi khi nàng ra suối tắm, nếu không thì họ tảng lờ cả nàng lẫn Tristán. Nàng đoán họ cư xử như thế để có thể chối bỏ hết mọi điều về nàng và Tristán nếu có lỡ phải tuyên thệ trước tòa, nhưng nàng đâu bao giờ ngờ rằng Placido đã hăm dọa thật khủng khiếp là hễ bất cứ ai dám hó hé đến người đàn bà trẻ sẽ phải trả giá bằng việc làm của mình.

Khi thức ăn Luis cho bắt đầu vơi dần, hay nàng thấy thứ nàng cần không có sẵn đấy – chẳng hạn như sữa là thứ rất cần cho Tristán vì trước hết chàng không thể tiêu hóa nổi thức ăn cứng – cuối cùng thì nàng cũng hiểu vì sao Luis cứ khăng khăng bảo nàng đem cái áo dạ hội theo. Nàng cười chế giễu đầu óc ngốc nghếch của mình trước giải pháp quá đơn giản. Trong mắt của một công nương đời sống màn che trướng rủ thì cái áo đó chỉ đơn thuần là bộ áo mặc trong buổi tiệc tùng, ngoài ra thì hoàn toàn vô dụng. Nhưng đối với cái nhìn mới mẻ thực tế của nàng y phục đó đã trở thành hữu dụng như Luis từng thấy, giờ đây nó chứa cả gia tài tha hồ cho nàng đổi chác. Nào là cổ áo, cổ tay, trâm cài nạm đá quý, rồi còn những dải viền áo bện bằng sợi vàng sợi bạc trước đây chỉ từng là những món trang hoàng thì nay đã trở thành trân bảo cho nàng mặc cả đổi lấy đồ dùng cần thiết. Bộ áo lụa giá trị này cùng với những thứ dây nhợ quý giá kia sẽ được đem hối lộ cho lão xà ích cáu kỉnh mở hầu bao ra giúp đỡ nàng.

Đến ngày thứ ba thì Tristán dường như đã nguôi giận, vì mỗi khi cáu giận thì chàng lại khiêu khích dằn vặt nàng, và thế là hiệp định ngầm được mặc nhiên thỏa thuận. Họ chỉ nói vắn tắt gượng gạo với nhau về những vấn đề thiết thực tuyệt đối không đả động gì đến quá khứ, và dần dần thái độ thủ thế của Juana lơi dần. Nàng hãy còn cảm giác được vẻ thận trọng lạnh lùng khi chàng quan sát nàng trong lúc nàng trò chuyện, nhưng nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn. Tâm tính nàng đã cứng rắn hơn cũng giống như chân tay mỏng manh của nàng, và tính thực tế mới mẻ kiên trì của nàng đã bảo với nàng rằng nếu giờ đây mất can đảm nàng sẽ không giúp ích gì được cho chàng và cho chính bản thân mình – ít ra nàng có thể chăm sóc cho chàng khỏe lại trong chuyến đi này. Nhưng lúc khỏe hơn chàng lại từ chối không để nàng săn sóc vết thương ngày cũng như đêm. Chàng tự lau rửa và thay băng, vẻ mặt lạnh lùng xa vắng như đang săn sóc cho ai khác. Juana thấy chàng gỡ băng đang dính vào vết thương cùng với máu, nhưng không hề kêu rên, và bắt bẻ lời phản đối của nàng là vải băng cần được giặt sạch nhưng họ lại không có dư nước. Rốt cuộc chàng chỉ để cho nàng làm mỗi một chuyện – vì chàng không cách nào làm được – là ngửi chỗ bị thương xem có ung thối hay không – trước khi chàng băng lại.

Nàng chưa bao giờ nghe đến tình trạng vết thương bị ung thối cho đến khi chàng nói đến vấn đề đó, chỉ bằng vài lời cộc lốc đề cập đến triệu chứng và hậu quả. Chàng nhìn nàng chăm chú lúc kể cho nàng nghe, thấy mặt nàng không còn chút khí sắc nào cứ như chàng đang thực hành một thí nghiệm khoa học. Mắt chàng lạnh lùng quan sát nỗi lo sợ đang dâng lên trong đôi mắt nâu của nàng. Đột nhiên nàng sực nghĩ là chàng đang cố tình hành hạ nàng, nhưng lại mau chóng xua đi ý nghĩ vô lý đó. Chàng nói như thế là để giải thích rõ tầm quan trọng của bệnh tật, chỉ có thế thôi, và dạy nàng sự cẩu thả của nàng có thể gây ra hậu quả là chàng mất đi cái chân hay thậm chí mất mạng. Nàng cố dằn nỗi sợ và chăm chú lắng nghe, mặt đanh lại điềm tĩnh y như nét mặt của chàng, cố không nao núng khi liên tưởng đến viễn ảnh chân chàng bị mục nát, mặc dù thâm tâm lại ghê tởm khi nghĩ đến đấy.

“Em hiểu không?”

Chàng vừa nhích người đi vừa hỏi. Sàn xe trống hoác, đầy gỗ vụn, nhưng lại không có đủ bao vải để lót chỗ. Một kẻ hầu không có lấy một khuyết điểm, một khách du hành xa hoa đến từ Anh quốc giờ đây đã biến thành một kẻ cầu bơ cầu bất mặt mày thiểu não. Mái tóc đỏ của Tristán rối bù và thẫm lại vì bùn đất, thiếu ăn làm cho hốc má trũng sâu, da kéo căng trên các gò xương. Vết sẹo nổi hẳn lên trên làn da xanh xao, cho dù bộ râu màu đồng mọc nhanh tua tủa đã che lại phần nào. Juana bâng quơ tự hỏi tại sao trước đây chàng không để râu che đi chỗ da thịt bị hủy hoại, nhưng câu hỏi tự nó đã có câu trả lời. Chàng là người đàn ông như thế đó, là người ngang nhiên phô trương vết sẹo cùng sắc thái của riêng mình giữa chủng tộc mà sắc da ngăm chiếm ưu thế, là người dám chọn màu sắc y phục của mình một cách táo bạo, không màng làm dịu đi diện mạo dữ dội của mình cho bất cứ ai khác nhìn vào hoặc ám chỉ rằng chàng xấu hổ vì điều ấy. Tôi là thế đấy, gương mặt chàng lên tiếng, một là chấp nhận tôi hai là tránh xa tôi. Dạo trước nàng đã tìm đủ mọi cách lánh xa chàng, nhưng chàng đâu muốn thế, và giờ đây vị trí của họ đã đảo ngược – nàng sẽ không rời bỏ chàng trừ phi chàng đuổi nàng đi.

Nàng gật đầu, tránh đôi mắt xanh lục dường như đang dò xét mặt nàng. “Có, tôi hiểu.”

“Nếu chân tôi bắt đầu có triệu chứng, em hãy đút lót cho ông bác sỹ chữa cho la đến đây cắt bỏ cái chân đi.” Chàng dửng dưng nói cứ như sự việc ấy không hề dính dáng tới chàng. “Cưa chân có thể giết chết tôi, nhưng như thế sẽ chết nhanh hơn - trừ phi em oán hận tôi không muốn chi tiền hối lộ, nhưng nếu em hà tiện số tiền đó tôi bảo đảm em sẽ không có ngày nào yên ổn trong thời gian tôi chờ chết đâu. Dù cho, lẽ tất nhiên thôi em có thể ngắm thưởng xem tôi chết ra sao.”

Nàng đáp lại một cách cứng cỏi, “nếu anh thích chết thì tôi không cần tốn tiền mua vé tàu cho anh – tôi dám nói tôi không còn chút tử tế nào lo cho anh nữa đâu.”

“Cám ơn, madam.” Đầu chàng khẽ cúi xuống ra điều mỉa mai, cố tình lập lại kiểu cách giả vờ như thân phận kẻ hầu thuở trước, nhưng gương mặt không hề chứa đựng nét thú vị nào.

Juana hạ tia nhìn xuống và thấy đôi tay mình đan chặt vào nhau, da chỗ khớp xương trắng bệch tố cáo rằng nàng đã phải trả ra cái giá nào để nói năng thô bạo đến thế, nhưng nàng không nghĩ chàng thấy được điều đó. Rồi như cố tình nàng buông tay ra và ngước lên nhìn chàng, nàng thấy chàng nhìn mình đăm đăm bằng ánh mắt đanh cứng khiến tim nàng thót lại.

“Tuy thế tôi cũng có phần trong số tiền bạc của em, phải không? Theo luật thì từ khi em lấy tôi thì em và mọi thứ em có đều thuộc về tôi.”

“Tôi không thèm gạt anh làm gì,” nàng phản pháo và đu người xuống xe. Dù nói thế nhưng nàng nghĩ rằng giấu chàng chuyện đứa bé thì đâu phải là gạt gẫm, nàng tự trấn an lương tâm mình, không tiết lộ chuyện đó chỉ vì nàng không muốn giao thêm một món vũ khí nữa vào tay chàng thôi.

-o0o-

Đến buổi sáng ngày thứ tám Tristán xem xét thương tích của mình rồi lạnh nhạt nhận xét, “giờ thì tôi nghĩ đã hết nguy cơ bị nhiễm trùng rồi.”

Juana kêu lên khe khẽ tỏ ý cảm tạ ơn trên và quay đầu đi, nhưng chặn ngay khi tiếng kêu vừa thốt ra khỏi miệng. Tia nhìn của chàng chiếu vào gương mặt xoay nghiêng của nàng.

“Vết thương đang lành lại. Vậy em định làm gì nếu tôi không bị trói buộc ở đây nữa? Quanh quẩn với mấy con la để tránh mặt tôi sao?”

Nàng toan đứng dậy, nhưng chàng vội chụp lấy cổ chân nàng giữ lại. “Trả lời tôi đi, Juana.” Nắm tay chàng từ từ siết lại, và nàng phải bám vào xe để giữ thăng bằng.

Bằng giọng thách thức nàng bắt bẻ, “mình sẽ tới Cadíz trong hai ngày nữa trước lúc anh có thể đứng được, đừng nói chi tới chuyện đi – trừ phi anh tìm ra được niềm tin nào đó để cầu cho phép lạ xảy ra. Buông tôi ra!”

Đôi mắt xanh lục đanh lại, nhưng chàng vẫn không buông chân nàng. “Ít ra thì em cũng quăng bỏ cái tính kín đáo đáng ghét chỉ để gây sự với tôi. Nói cho tôi biết đi, mình sẽ đến được Cadíz ngày kia chứ? Tôi vẫn còn đếm được,” chàng nói thêm một cách khô khan khi nàng trông có vẻ sửng sốt.

“Sao anh không đi hỏi Placido? Ông ta gần như không nói tiếng nào với tôi cả.” Mặt nàng hầm hầm, nhưng môi thì run rẩy vì chàng vẫn nắm chân nàng.

“Ông ta không muốn bàn việc với thứ đồ rác như tôi bây giờ đâu.” Môi chàng nhếch lên tự mỉa mai nhưng nàng không thấy nét mặt đó. “Còn lão già đánh xe này thì nghĩ tôi có cặp mắt như quỷ nên thậm chí không thèm liếc đến tôi. Giống như em vậy.”

“Thế thì anh đi mà mời bà condesa đến với anh,” nàng nghẹn ngào đáp lại, nhưng chàng lắc đầu.

“Elena chẳng sử dụng vào việc gì được ngoại trừ những cái đem đến cho bà ta lạc thú, và tôi cũng không chắc là bà ta dám đi chân đất dạo khắp vùng đồi núi này hoặc là giao dịch với nông dân đổi lấy thức ăn chỉ vì sở thích mới lạ đâu. Vậy làm việc đó em có hứng thú gì Juana?”

Nàng trân người định giằng chân ra khỏi tay chàng, nhưng chàng cảm giác được và siết chặt hơn khiến nàng đau điếng. Nàng quay đầu lại, không nén được tiếng thở dốc, rồi phản bác dữ dội, “thì là hứng thú thấy anh bị hành hạ! Chứ còn gì nữa?”

“Khi tôi không còn bị hành hạ nữa để làm em hài lòng thì em sẽ bỏ tôi đi, phải thế không?”

“Tôi không hiểu sao anh lại cần tôi xác nhận chuyện đó.” Nàng ép cho giọng điệu mình ra vẻ khinh thị, buộc nàng phải sử dụng thứ vũ khí cố hữu chống lại sự yếu đuối đang vây phủ. Nàng không thấy được nét mặt Tristán vì mắt đã nhắm kín, nhưng những câu hỏi dọ dẫm đó đâm nàng đau buốt như dao nhọn. “Tại sao tôi phải quan tâm đến số phận của đồ tôi tớma quỷ lúc nào cũng gây hấn?”

Chàng giữ nàng một lúc lâu mới buông tay, và khi thấy nàng vô tình thở phào nhẹ nhõm chàng điềm tĩnh nói “tôi hy vọng một ngày nào đó em sẽ nói cho tôi biết,” rồi lui vào nằm dựa vào thành xe, thở gấp gáp như vừa mới chạy đua.

Juana ôm choàng lấy tay mình trong lúc quay đi, không dám nhìn xuống chàng. Tỏ ra mình yếu đuối càng khiến ý chí của nàng hao mòn còn mau hơn là tỏ ra mạnh mẽ. Lúc này nàng chỉ muốn kéo chàng vào lòng thổ lộ hết tấm chân tình nhỏ nhoi của mình. Nhưng lòng nàng hãy còn quá sần sượng sau mọi biến cố trong hai tháng vừa qua, tâm hồn nàng co cụm khi nghĩ đến lời khinh miệt của chàng. Trong lớp vỏ yếu đuối vừa mới dựng lên thậm chí nỗi dằn vặt cũ hãy còn đang còn gặm nhấm nàng vẫn dễ chịu hơn là nếm mùi đau khổ mới. Điều này nàng biết mình vẫn kham nổi, cho dù là phải bằng giá nào, nhưng thêm một lần nữa –

Tâm trí nàng vội lảng tránh ý nghĩ đó, nàng trườn xuống xe và đi tìm Placido. Tristán tính toán chính xác hơn nàng – sống hết giờ này qua giờ khác trong tâm trạng nàng đang sống, nàng đã quên mất họ không còn cách Cadíz bao xa. Trừ phi họ bị trễ nãi hay lạc đường và không có ai cất công nhắc nhở. Nhưng hiện giờ, nàng phải thỏa thuận với Placido về chi phí chuyên chở, phòng khi ông ta đòi giá cao hơn khả năng nàng vào phút chót hối hả trước khi họ đường ai nấy đi.

Nàng thấy ông ta đang lấy chân hất đất vào đám lửa tàn từ tối qua và huýt sáo khe khẽ nghe lạc điệu làm sao. Nếu là dạo trước nàng đã bắt ông ta phải chú ý đến mình ngay, nhưng giờ đây nàng biết suy xét hơn nên chỉ lặng lẽ chờ đến khi ông ta hết vờ vĩnh như không thấy nàng và chịu lên tiếng. Cuối cùng ông ta thốt lên càu nhàu đó là dấu hiệu mà nàng coi như là câu hỏi và nhích lại gần ông ta hơn.

“Chúng ta chắc đến Cadiz mau thôi phải không senor?”

Ông ta lại càu nhàu, dậm châm thình thịch xuống đất. “Hai ngày.”

“Tôi – chúng tôi nợ tiền xe của ông từ Villenos tới Cadíz.”

Ông ta khom vai xuống. “Không. Luis sẽ trả cho tôi sau.”

Juana giữ tư thế kiên định, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng băng, điềm tĩnh và kiêu hãnh trong bộ áo quá rộng. Dù diện mạo thiếu tươm tất, chân quấn vải bẩn thỉu nhưng nàng trông vẫn uy nghi như nữ hoàng. “Luis Armendariz không giàu có gì, và chúng tôi đã nương nhờ chú ấy quá nhiều rồi,” nàng hỏi thẳng. “Ông cứ cho biết chúng tôi thiếu bao nhiêu, và đừng làm phiền chú ấy.”

Người đánh la nhìn nghiêng nàng, vừa làu bàu vừa ngẫm nghĩ rồi trả lời, “không nợ gì cả.”

“Nhưng ông –”

“Cô đã trả tiền cước phí và tự lo liệu mọi thứ cô cần rồi, còn khá hơn là tôi nghĩ. Tôi cứ tưởng cô sẽ quấy rầy thuộc hạ của tôi, làm trễ nãi đám la, để kêu người ta giúp cho cô và ông chồng của cô. Ừm, nhưng cô không làm vậy.”

Ông toan quay đi như muốn kết thúc vấn đề, rồi cáu kỉnh nói thêm khi thấy nàng vẫn nấn ná, “dù gì đi nữa cái xe đó cũng đi cùng với đoàn – bọn tôi sẽ chở hàng trên chuyến về, lão già Rafael phải đánh toa xe đó – vì vậy cô không thiếu tôi đồng nào cả. Giữ tiền đó mà mua cho cô đôi giày.”

Khi ông nện chân bỏ đi Juana khẽ thở dài nhẹ nhõm nghe như tiếng khóc. Đôi khi lòng tử tế đến quá bất ngờ cũng đáng kinh ngạc như sự tàn nhẫn. Nàng định chạy theo người đàn ông đen đủi để tỏ lòng biết ơn và khóc ra cho nhẹ lòng, nhưng ông ta rất ghét những chuyện rườm rà này, chỉ cần nhìn đôi vai khòm xuống bực bội của ông ta là biết. Thay vì vậy nàng nhún vai vô tình bắt chước cử chỉ của Tristán, rồi đưa mu bàn tay gạt nước mắt và đi tới chỗ đoàn xe đang chuẩn bị nhổ trại.

Nàng vừa đi vừa vu vơ tự hỏi không biết có món quà nào nàng từng nhận có thể so sánh với giá tiền đôi giày mà người đánh la tính tình cáu bẳn này cho nàng hay không. À, có lẽ có một món, món quà duy nhất nàng vẫn mang bên mình đến từ món nợ nàng đem theo từ castillo Benaventes.

-o0o-

Vào xế trưa hôm đó, lúc mà mọi người trong đoàn mệt mỏi nhất – vì đám vật kêu la quá ồn ào không ai ngủ nổi suốt buổi chiều ngoại trừ đám xà ích tai đã chai lì – thì Juana lưu ý thấy một người từ trong đám cưỡi ngựa chạy xuống nói gì đấy với hết người người này đến người khác. Nàng đang đứng cách cỗ xe bò của Rafael cách khá xa nên không trở về kịp thời, nên vội chạy tới chiếc xe gần nhất cảm giác lo sợ trong thâm tâm mỗi lúc một tăng. Không cần tiên tri nàng cũng đoán được, chỉ cần nhìn những người vừa nghe tin đang tăng tốc độ di chuyển là đã báo hiệu có điềm chẳng lành. Nàng vừa chạy vừa nghĩ ngợi, chắc họ không đi xa tới mức này mới bị thuộc hạ của Don Bautista bắt lại ngay lúc này chứ?

“Có chuyện gì thế hả?”

Người cưỡi ngựa đã phi đến bên chiếc xe khi nàng vừa tới, và tiếng la của nàng khiến ông ta liếc xuống một cách ngạc nhiên. “Thổ phỉ,” ông ta trả lời vắn tắt, “đang theo dõi chúng ta xuyên qua mấy dãy đồi đấy. Cho đến giờ chúng nó đã theo dấu mình cả ba tiếng rồi, cũng chả có ai biết là có bao nhiêu đứa khốn nạn trốn trong đám đồi núi đó cả – Placido bảo phải ráng hết sức tấn tới cho đến lúc thấy bóng thành phố mới được – vậy tụi nó mới sợ bỏ đi.”

Người xà ích chiếc xe bò giật dây cương, và mấy con vật bắt đầu ì ạch vào nước kiệu. Người đưa tin tách ra và phi dọc lên trên tiếp tục thông báo cho những người khác, ông ta ném tia nhìn về phía Juana đang thở hổn hển. “Tốt nhất là leo lên xe đi, cô em, với tốc độ này cô chạy theo không kịp đâu.”

Nàng do dự, nhưng quả thật như vậy, thậm chí trên đường dễ đi nàng cũng không tài nào theo kịp đoàn xe lâu được, huống hồ là đường đồi khó khăn. Cố chạy rút mấy bước cuối để lên ngang hàng với xe rồi nàng thót lên. Trong thoáng chốc nàng tưởng mình suýt ngã nhưng người đánh xe đưa bàn tay phủ đầy lông ra lôi mạnh nàng lên bên cạnh ông ta. Nàng trườn lên lòng xe, thở gấp gáp, và ngồi thụp xuống trên đám hàng hóa. Vừa ngồi yên vị là nàng hỏi ngay, “chắc không có tên cướp nào dám tấn công mình đâu, phải không chú? Họ cướp được cái gì đây? Trong đám người mình đâu ai có người nào giàu có.”

“Lấy tuốt luốt, thứ gì cũng lấy.” Ông ta liếc nàng một cách hùng hồn. “Thực phẩm, quần áo, súc vật – còn nói đến chuyện chúng có dám không à, bọn nó có đứa còn cả gan tấn công cả Nhà Vua nếu ngài mạo hiểm đi xa thành phố. Đất nước mình bị thuế má đến thảm – chỉ một năm nữa thôi là tôi cũng lên đồi nhập bọn với lũ cướp đó.”

Juana vội bám vào những thanh gỗ trên xe đang nhấp nhô không ngừng và cố nhìn xuyên qua đám bụi mù mịt xem có những con dốc thoai thoải nào không. “Chú nói chú sẽ trở thành cướp núi – đánh cướp người ta sao?”

“Ấy vậy mà còn khá hơn cuộc sống của đám ăn mày, đó là cái mà thuế khóa của Nhà Vua khiến con dân lương thiện nhất cố nai lưng ra trả đấy – nhưng bây giờ thì mình phải cố chạy thoát lũ cướp này.” Giờ đây cả đoàn xe đang di chuyển nhanh hơn, và người đánh xe vắt roi ngang qua lưng mấy con bò. “Nếu tụi nó có đủ người, bao nhiêu đồ mình có tụi nó sẽ lấy hết, hàng hóa và tất cả mọi thứ.”

Ông ta không buồn nghe câu trả lời, nàng cũng không muốn nói nhưng chỉ ráng bám chặt vào xe, nghiến chặt răng dằn cơn nôn mửa đang dâng lên trong lúc xe dằn xóc liên tục trên mặt đường gập ghềnh. Trong cảm giác tuyệt vọng nàng nghĩ đến thương tích của Tristán – hai ba giờ bị nhồi lên nhồi xuống dữ dội như vậy sẽ đem lại hậu quả gì cho lớp da thịt vừa mới lành? Nàng đứng bật dậy ngay khi xe chậm lại để đánh vòng qua một tảng đá rớt xuống chắn đường, và nghe người xà ích hét lớn sửng sốt khi thấy nàng nhảy xuống.

Nàng loạng choạng đáp xuống trên nền đá cắt thành phiến và gọi với lại, “cứ đi tiếp đi, tôi đợi xe của Rafael!”

Ông ta hối hả vẫy tay ra hiệu là hiểu ý nàng và một lát sau chiếc xe đã biến mất trong đám bụi mù mịt.

Juana dựa sát vào tảng đá đợi chiếc xe bò cũ mèm tới, tim nàng đập thình thịch. Rốt cuộc thì nó cũng tới, gần đằng đuôi của đoàn xe như mọi khi và chỉ có mỗi một chiếc xe khác theo sau cùng vài con chó lai giống chó hoang đang sủa ăng ẳng. Lũ bò kéo xe già cỗi và rõ ràng là đang bị ép phải kéo nhanh hơn tốc độ thường ngày, cũng không khó khăn gì để phóng lên khi xe lăn bánh ngang qua chỗ nàng đứng. Ông lão Rafael tảng lờ như không thấy, nàng trườn vào lòng xe cố chống chọi với tiếng xe lắc lư ầm ĩ trong lúc lũ bò vượt qua tảng đá chướng ngại và dừng lại, rồi lại bị Rafael thúc chạy nhanh hơn để bắt kịp các toa xe khác.

Nàng nghe tiếng Tristán đang khe khẽ rủa sả một cách gay gắt. Chàng nửa ngồi nửa nằm trên sàn xe, cánh tay dài đang vươn ra nắm những cọc gỗ thẳng đứng để làm giảm bớt va chạm. Đó là lần đầu tiên nàng đến gần chàng khi xe đang chạy, Juana thất kinh khi thấy chàng đã phải chịu đựng thế nào hàng ngày. Dáng dấp căng thẳng, đau đớn trông tôi luyện hơn, mỗi sớ thịt gồng chặt theo thói quen để chống lại sức ép dằn xóc khi xe đang chạy. Gương mặt chàng tái xanh, răng nhe ra trắng toát qua hàm râu đỏ y như con vật đang cố nén đau. Nàng thụp xuống quỳ bên cạnh chàng, cố dằn xuống cơn nhức nhối yếu đuối trong tim.

“Họ đang hối hả đi gấp vì sợ thổ phỉ.” Nàng phải hét lớn để át tiếng bánh xe ồn ào. “Họ muốn giữ tốc độ này cho đến Cadíz.”

Nàng thấy toàn thân chàng cứng lại khi hiểu được nàng muốn nói gì, rồi chàng gật đầu cộc lốc. “Tôi chịu được.”

“Có lẽ anh chịu được, nhưng tôi thì không.”

Nàng không đợi xem phản ứng của chàng trước tiếng thét lớn của nàng, nhưng lập tức vươn người đứng dậy. Cỗ xe lắc lư rồi lấy thẳng lại khi bánh xe cán qua khối đá hơi nhú lên, nàng đợi cho đến khi con đường phía trước trông rõ hơn và gọi Rafael. Ông lão giật nảy mình, rồi ngồi dựa ra sau để cho Juana kề tai nói.

“Chuyện gì đấy?”

“Tôi nói ông phải xuống và đánh toa xe đằng sau trong lúc tôi lái chiếc này! Giọng Juana vô cùng quyết liệt. “Đi nhanh kiểu này chồng tôi đau lắm. Hãy nhắn với Placido –” nàng ngập ngừng – “nhắn với ông ấy tôi sẽ mang xe này đến Cadíz sau và gặp ông ấy ở đó.”

Rafael ném cho nàng tia nhìn cảnh cáo. “Còn lũ thổ phỉ,” ông kêu lên oang oang.

“Chúng tôi đành phải liều thôi. Nhớ nói lại với Placido!”

Ông ta ngồi thừ người một lúc lâu không nói năng gì rồi trao dây cương cho nàng và làm dấu thánh sốt sắng. Hết bị thúc bách một cách bất thường đám bò chậm lại ngay lập tức, và ông lão tuột xuống xe. Khi Juana đang gỡ rối dây cương thì chiếc xe cuối cùng do Rafael điều khiển đã đánh một vòng rộng để tránh xe nàng và ầm ầm nối gót theo đám xe kia, trong lúc lũ bò già nua lại thả nước kiệu trông khí sắc của chúng có vẻ khuây khỏa lắm. Vô hình trung tiếng huyên náo của đoàn xe la cùng với người trên ấy bắt đầu thoảng dần xa xa phía trước.

Tristán nói với giọng nghe bình tĩnh thật lạ thường, “em có bao giờ đánh xe bò chưa?”

“Chưa!” Giọng nàng nghe nửa cười nửa mếu. Khi cảm xúc thôi thúc trong thâm tâm đã lắng xuống và với âm thanh náo động đằng trước cũng tắt ngấm nàng mới bị đả động bởi tình cảnh hoang đường hiện giờ. “Nhưng tôi đoan chắc mấy con vật này sẽ tự kéo xe được. Anh có đau không?”

Cuốn roi lại rồi cài vào xe, nàng bỏ mặc lũ bò rề rà tự lo liệu lấy và xoay người ngó vào trong xe. Vẻ mặt rắn đanh của Tristán giờ đã dịu lại khi xe đã thôi chòng chành, nhưng khi chàng nhìn qua vai về phía nàng lúc này đang khom xuống, điệu bộ trông trơ trọi đó xảy ra chỉ trong tích tắc khiến nàng xúc động. Nàng chưa bao giờ quen nhìn một người to lớn từ trên xuống như thế cả.

“Tôi không nghĩ thế,” chàng đáp lại, rồi cúi đầu xuống trầm ngâm nhìn dọc theo bên chân phải. “Thật là bất lợi cho tôi nếu mình đi lâu với tốc độ này, nhưng miễn là em đừng làm xe lật, thì mọi chuyện đều tốt thôi.”

Nàng vô tình bật cười trước giọng điệu khô khan của chàng. Nàng thầm nghĩ tiếng cười của mình rỉ sét mất rồi vì đã lâu không sử dụng. “Tôi không thể hứa với anh chuyện đó đâu,” nàng phản pháo. “Tôi sẽ dừng lại trong lúc anh nhìn xem mọi thứ có an toàn không.”

“Mọi thứ? Em quá khen tôi, ít ra được một lần.”

Chàng vẫn nói một cách nhẹ nhàng, châm biếm nhưng nàng cảm giác được giọng nói đó ẩn chứa cay đắng vì tình cảnh bị bó buộc không đi lại được. Nàng quá đau lòng nên cũng không biết phải nói thế nào với chàng, thay vì thế nàng đột ngột vặn hỏi, “vì sao anh không bao giờ cho tôi biết là anh đau như vậy nào trên đường đi?”

Nàng thấy ánh ngọc lục bảo lóe lên trong mắt chàng rồi nhanh chóng biến mất trong lúc chàng ngước lên nhìn nàng rồi lại quay đi. “Em không thể mong tôi hiến dâng cho em lạc thú mà không trả công cho tôi – không có chuyện đó đối với một tên lính đánh thuê nhẫn tâm đâu. Nếu em thích, tôi sẽ bán sự đau đớn giày vò của tôi cho em xem, từng phút từng phút một, vẫn tính theo giá cũ.”

Juana vươn thẳng người như tránh cú đấm phóng tới, và hết sức chú tâm kéo xe dừng lại an toàn. Khi làm xong nàng ngồi yên trong giây lát, thở sâu và giữ hơi thở điều hòa trước lúc chuồi xuống đất. Nàng cố kiềm chế cảm xúc trước khi lấy hết can đảm nhờ Tristán giúp xem xét xe và lại phụ chàng băng lại chân như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc The Flesh And The Devil của Teresa Denys
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.