Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Phiên bản Dịch · 12196 chữ

Tâm trí Felipe Tristán đang bận bịu khi chàng rời khỏi Plaza Mayor và hướng đến tư thất của conde Molina, nếu không chàng đã phát hiện được mình đang bị theo dõi. Quả đúng như vậy, chàng không hề lưu ý đến điều gì chung quanh cho đến lúc thình lình bị chặn lại: từ trong bóng tối những cái bóng đen đang túa ra, và khi chàng nôn nóng len qua, chúng dời đổi vị trí đón đường chàng.

“Tụi này cần gặp ông đấy, senor,” một người trong bọn chúng lên tiếng.

Tristán dừng lại. “Sao đây?”

“Chúng tôi may là tìm được ông. Chúng tôi đã tới nhà la viuda kiếm ông vừa lúc thấy ông đi ra nên tiện thể đi theo. Nói cho tôi nghe xem tiết mục trong đó có vừa ý ông không?”

Tư thế kiên nhẫn đề phòng của Tristán vẫn không xê dịch, nhưng dáng dấp rắn rỏi của chàng đột nhiên trở nên cảnh giác một cách căng thẳng. Đôi mắt xếch màu lục xanh biếc như mắt mèo, chàng bình tĩnh nói, “khi tôi ở đó tôi được hoan nghênh nồng nhiệt hơn nhiều, senor de Frontenera.”

Có người nào đó đang thở dốc, và một giọng nói khác cất lên đáp lời.

“Ông thật cả gan với bọn tôi đấy, senor.”

Tristán nhẩm đếm số bóng người lần nữa trước khi trả lời: bốn, có lẽ năm cả thảy. Chàng nói một cách lạnh nhạt. “Bọn ông không mai phục tôi vào giờ này để khen qua khen lại chứ, tôi chắc chắn thế.”

“Không đâu.” Lại giọng nói đầu tiên, là tiếng của Francisco. “Chúng tôi không hề ngờ được một quý ông lại có cách hành xử như vậy, ngang nhiên bôi nhọ thanh danh của gia đình chúng tôi một cách công khai.”

Hai bóng đen nhích tới trước, và Tristán cảm giác được có một người nữa đang đứng gần sau chàng. “Thật là một gia đình đông đảo,” chàng khô khan nhận xét.

“Hành động sỉ nhục ông đem lại cho gia đình chúng tôi không đảm bảo được đáp ứng một cách chính trực – nhưng bọn tôi sẽ ra ân cho ông còn trên cả mức độ ông xứng đáng nhận lãnh, nếu bọn tôi khiêu chiến với ông theo đúng luật vì đã hạ thấp thanh danh của chị tôi!” Agostín lúc nào cũng dễ phát cáu hơn ông anh của mình, giờ đã bắt đầu nổi nóng.

Tristán gật đầu nhìn về hướng người đang nói không thấy rõ mặt.

“Các ông muốn gây hấn vì chuyện đó à? Vậy thì tôi đã hiểu rõ hơn.” Giọng nói châm biếm của chàng bao trùm con phố tối mịt và luôn cả bọn người mặc áo choàng đen. “Các ông sẽ bị cười đến chết với cái màn phẫn nộ vì danh dự nếu thiên hạ biết được chuyện – thôi tốt hơn là đi về che chở cái trinh tiết ám muội của chị các ông đi.”

“Sao chứ? Sao họ phải cười?” Agostín gần mắc nghẹn, thấy thế người anh đưa tay chặn anh ta lại.

Ánh mắt kiên định của Tristán đã bắt gặp có người đang di chuyển. “Bởi vì chị các ông đã nổi danh là điếm trong thị trấn, danh tiếng của bà ta đã trở thành dĩ vãng lâu lắm rồi lưỡi gươm cao quý của ông cũng không cứu chữa nổi đâu. Xin lỗi các ông, senors.”

Chàng cúi đầu chào nhanh hoàn toàn ra ý mỉa mai, nhưng đôi mắt màu lục không hề đượm nét thú vị lúc chàng từ tốn tiến lên một bước.

Agostín chụp lấy vai chàng. “Đứng cho vững đi, đồ chó! Mọi đàm tiếu về Elena là do mày gây ra không phải chị ấy! Chị –”

Không cần tốn nhiều công sức, Tristán hất tay người đàn ông ra thật dễ dàng.

Thấy thế Francisco xen vào, giọng điệu của anh ta tự chủ hơn em mình. “Những điều mà mấy đứa nhà quê bàn tán về chị tôi không làm chúng tôi bận tâm, senor. Sở dĩ chúng ta có tranh chấp ngày hôm nay vì ông là đầu dây mối nhợ của cái này.” Một tờ giấy trông xám xám đưa ra trong bóng tối. “Thư này viết cho chúng tôi, than phiền rằng ông đã gây tổn hại danh tiếng chị tôi bằng cách sống công khai như nhân tình với chị ấy. Chúng tôi có thể bỏ ngoài tai những chuyện đồn thổi, nhưng tuyệt đối không làm ngơ trước sự lăng mạ như thế này – vấn đề này hầu như đá động đến chúng tôi. Không tên quê mùa nào có thể viết thư này.”

“Vậy thì ai làm?”

Câu hỏi khiến Francisco rợn tóc gáy, nhưng anh ta đối đáp một cách bình tĩnh thật đáng khen, “lá thư không có chữ ký, senor. Ông có chối bỏ lời cáo buộc đó không?”

“Không.” Từ ngữ đơn điệu thốt ra một cách cân nhắc. “Đúng là tôi có ngủ với bà chị danh giá của các ông, dù trong hoàn cảnh thế nào cũng không quan trọng.”

“Bắt lấy hắn.”

Lệnh của Francisco vang lên như châm ngòi súng, nhưng đã quá trễ. Tristán xoay người tựa lưng vào tường, làm chủ được hiện trường những tay tấn công, và chưa gì đã gạt được những cú đấm của Agostín dồn dập phóng tới. Trong chốc lát chàng để cho tên thanh niên trẻ mệt đừ khi cho hắn đấm quơ quào vào mạng sườn mình, nhưng thình lình chàng nhấc bổng hắn lên với vẻ điềm tĩnh của một người lớn đang mệt mỏi với trò chơi đơn điệu của đứa bé con, và quăng mạnh hắn vào bức tường đối diện. Thân thể của hắn hạ gục thêm hai tên đồng bọn khiến chúng lật nhào như những con ky (bowling game). Cả ba đổ gục sóng soài thành một đống dính vào nhau, đầu óc choáng váng gần bất tỉnh. Thậm chí trước khi Agostín rớt xuống đất, Tristán đã rút kiếm ra khỏi vỏ.

“À hóa ra là một tay đấu kiếm.” Francisco cười châm chọc. “Tiền bạc của chị tôi sắm được cho ông quyền mang vũ khí sao?”

“Không, senor, chỉ mua được kiếm thôi.”

“Vậy thì xem ông sử dụng kiếm của ông tài ba thế nào!”

Hai lưỡi kiếm chạm nhau chan chát, hai người còn lại tự động lui ra sau, chừa ra một khoảng trống. Con đường hẹp nên việc đọ sức càng khó khăn, và đối phương cứ đề phòng vờn quanh lẫn nhau, chân dò dẫm trên nền đất tối đen. Sau đó Francisco lao tới, kiếm của anh ta chém ngược lên cổ đối thủ, và hai bên bắt đầu giao chiến.

Francisco de Frontenera không phải là tên thanh niên trẻ hiếu thắng hay là kẻ ngốc nghếch. Anh ta liều mạng sử dụng lý lẽ thường tình rằng những người cao to thường vụng về, họ mắc nhược điểm là không đủ nhanh nhẹn và thủ pháp thiếu phối hợp trong khi có lợi thế về sức mạnh và đánh tầm xa, và anh ta chưa bao giờ sai lầm tai hại đến thế. Anh ta thấy mình đang đánh với người mà kiếm của hắn như có linh hồn riêng, lấp loáng xuyên qua các đòn nghi binh, các thế phản công, và những cú gạt rối rắm như một ánh thép trong lúc chủ nhân của nó vẫn đứng ung dung, di chuyển tới trước từng bước từng bước một thật nhẹ nhàng.

Đáng lẽ anh ta phải cảnh giác trước việc em mình bị đánh quá ư thần tốc mới phải, Franciso thầm nghĩ, nhưng anh lại khinh thị cho rằng đó chẳng qua là một kỳ công may mắn của kẻ vai u thịp bắp. Bây giờ anh ta thấy chiêu thức nào mình nghĩ ra cũng bị đối phương áp đảo, cú đánh âm hiểm nhất của mình bị gạt đi nhẹ tênh, mưu chước đắc ý nhất cũng bị đoán trước và phản công trước khi thành hình. Dù cố gắng thử cách nào đi nữa, anh ta không thể gây bất ngờ cho tên người Anh này, lưỡi kiếm của hắn luôn tương giao với đường kiếm của mình thật kiên trì, thật tàn khốc, và hắn ta đã bắt đầu tấn công đánh trả. Đôi mắt tàn nhẫn đó đang quan sát anh ta một cách lạnh nhạt trong bóng tối, khiến anh mất dần nhuệ khí.

“Tài năng của tôi có làm ông thỏa mãn không, senor?” Đang đánh nhưng Tristán vẫn thở điều hòa.

“Vừa đủ. Ông học kiếm pháp ở đâu?”

“Thoạt đầu ở Seville, kế đến Toledo. Ông có nghe đến trường kiếm thuật ở hai nơi đó không?”

Đang ráng đỡ một nhát đâm tới ù cả tai, Francisco khinh bỉ nói, “có ai lại không biết? Nhưng tôi không biết là trường lại đi nhận –” anh ta đột ngột lao tới – “học sinh là đồ cặn bã ngoại quốc.”

Lưỡi gươm của Tristán phạt ngang đường kiếm của anh ta một cách thờ ơ. “Họ không nhận kiếm sinh ngoại quốc đâu, tôi là thầy dạy ở đó vì đã phạm tội.”

Francisco nhe răng tức tối. “Thì ra tôi đã bị lừa. Nơi đó là trường kiếm nổi danh.”

“Đó là sự sơ xuất của ông khi tin cậy thiếu thận trọng,” Tristán nhẹ nhàng đồng ý, cố tình khiêu khích.

Hai lưỡi kiếm chuyển động thoăn thoắt, Tristán sấn một chân lên. Francisco cảm thấy cánh tay mình bắt đầu mỏi, đường kiếm trở nên nao núng, rồi lấy lại tư thế. Ngước lên nhìn vào mắt Tristán anh ta có cảm tưởng mình như là con chim sẻ đứng trước con chim ưng ngoại lai. Anh ta chưa từng thấy cặp mắt nào như thế trong đời, Francisco lơ đãng nghĩ thầm, xanh biếc, xa vắng khó hiểu, tuyệt đối vô hồn. Chợt mất bình tĩnh, anh ta bất cẩn thoái lui một bước, vấp vào vật nào đó trên nền đất. Có tiếng kêu rên siết của người bị thương vừa bị anh ta giẫm lên, và Francisco nghe mình gào lên điên cuồng, “đến đây! đến đây!”

Tristán nhìn lướt qua anh ta, ánh mắt chàng đang ước lượng tình thế “một tên trong đồng bọn của ông đã bỏ đi rồi,” chàng khẽ nói.

Francisco mạo hiểm nhìn lại, chỉ còn mỗi một người nằm dưới chân anh ta ngay vòng ngoài trận đấu. Nấc lên một tiếng nửa giận dữ, nửa xấu hổ trước sự hèn nhát của mình anh ta vung tay bắt đầu đánh tiếp.

Tristán đỡ đường kiếm đó và cất tiếng, “Tôi sẽ trả lại cho ông sự thiếu hụt đó,” đoạn tay chàng tháo móc cài chiếc áo choàng lụa. Trong lúc tên đồng bọn của Francisco vẫn do dự chờ cơ hội tốt để tấn công, Tristán đã quấn áo choàng quanh cánh tay trái và khẽ xoay qua đương đầu với cả hai địch thủ.

Mục kích tài nghệ tuyệt luân xảy ra tiếp theo, Francisco nhất thời đờ người như bị thôi miên. Liếc nhìn bằng đuôi mắt anh ta thấy bạn mình nhích lên tấn công, rồi thấy cánh tay trái của Tristán chuyển động, cánh tay phải chàng vẫn cầm gươm vẫn thủ thế. Và tấm áo choàng quất ra chớp nhoáng đến lòa cả mắt ngay đầu người đàn ông. Hắn ta thình lình thụp đầu xuống và ngã quỵ trên đầu gối trong lúc Francisco đã tỉnh táo lại sấn tới. Anh ta cảm thấy cú phản công của mình nhanh và gọn, trong khi lưỡi kiếm của đồng bọn bị cuốn vào trong nếp gấp áo choàng và bị giật mạnh khỏi bàn tay đang tê rần của hắn, rồi kiếm của hắn bị tịch thu và liệng đánh xoảng vào vách tường kế bên.

Đọc được ý đồ của trên gương mặt sẹo của địch thủ, Francisco cố quấn áo choàng của mình vào cánh tay, nhưng anh ta không thể cởi áo mà không hạ kiếm xuống. Anh ta gấp rút lùi lại, thở khò khè, ngay trong lúc đó một âm thanh vang lên như tiếng nổ khiến hai bên tham chiến đều đứng sững như chôn chân, ngạc nhiên tột độ. Trong khoảnh khắc không một ai cử động.

Tiếp sau đó là cảnh tượng đầy kinh hoàng, Tristán thình lình ngã quỵ xuống. Thân hình chàng quằn quại rồi nằm lăn ra bất động. Khi rời mắt khỏi Tristán và ngước lên nhìn Francisco thấy cách đó một quãng là nòng súng lục, Agostín nằm bắn phát súng đó. Ánh mắt hai anh em giao nhau chớp nhoáng như cùng nếm chung mùi vị hổ thẹn, và sau đó những tên đồng bọn của họ nhoài người đứng dậy lao tới đá tàn bạo vào thân thể nằm cứng đơ.

“Lui ra,” Francisco quát to, vừa thở không ra hơi vừa tự ghê tởm bản thân. “Xem coi hắn chết chưa.”

Một người trong bọn họ quỳ xuống xem xét. “Bị thương ngay chân, nặng lắm,” sau một lát hắn nói tiếp. “Đáng tiếc là anh không nhắm cao hơn, Agostín.”

“Rồi bắn ngay lưng hắn? Phải, đúng là đáng tiếc.” Giọng Francisco chợt chua chát lạ thường. “Giờ chúng ta phải nghĩ làm sao để giải quyết hắn trước khi có người tới – phát súng đó sẽ gây náo loạn gần cả con phố. Hắn có bất tỉnh không?” Anh ta lùa tay vào mái tóc rối bù một cách thận trọng và cúi xuống nhặt nón lên.

“Lúc nãy có, nhưng giờ thì không. Hắn sẽ không gây trở ngại đâu.” Người đàn ông trước đó bị thân hình Agostín văng trúng đưa ngón chân khều cánh tay mềm oặt của Tristán. “Vậy mình thanh toán hắn ở đây rồi gidấu cái xác hắn đi phải không? Như vậy sẽ đỡ rắc rối.”

“Được –”

“Không được!”

Tiếng nói của anh em nhà de Frontenera đồng thanh vang lên, và sau khi ngừng lại một chút Francisco nói, “chúng ta không phải là bọn cướp cắt cổ – hãy giữ chút danh dự còn sót lại. Nếu hắn chết thì cứ coi như –” anh ta cau mặt tiếp tục “vì vết thương trong trận đấu.”

Agostín nhoài người dậy, mặt trắng bệch như phấn, đầu hắn chưa gì đã bị biến dạng bởi khối u to tướng khiến một bên mày xệ xuống. Giọng hắn bén ngót lúc thách thức người anh.

“Nhưng anh có nói hắn không đáng được đối xử đàng hoàng chính chính kia mà. Anh đã bảo rằng một tên vô lại ngoại quốc đáng bị đối đãi ngang hàng với chó!”

“Đó là trước khi anh đấu với hắn.”

Bị cản trở, Agostín quay sang đám bạn, hắn biết quá rõ giọng điệu của Francisco từ lúc họ còn nhỏ và rất ghét hậu quả nếu trái lời ông anh mình. “Trong trường hợp đó mình không thể bỏ hắn ở đây, phòng khi có ai phát hiện và cứu hắn – chuyện để cho hắn sống sót không nằm trong kế hoạch của tôi. Dựng hắn dậy –” hắn trở nên tự tin hơn khi thấy Francisco không lên tiếng – “và tìm chỗ nào xứng với hắn – hay là bãi rác đi, nơi hắn bị giũ sổ cũng y hệt như chỗ hắn ra đời. Như vậy có thỏa mãn danh dự quá khắt khe của anh không?”

Franciso hé miệng định phản đối nhưng bỗng sững người lại. “Tuần canh đến rồi. Cứ làm theo ý chú đi. Anh sẽ đi tìm chị Elena. Có lẽ anh phải khuyên anh Ingigo đánh đòn bà ấy mới được, anh cũng không biết phải làm gì đây. Mà này, Agostín –” mắt anh ta đanh lại khi nhìn cậu em – “nếu ngày mai anh biết được trên cái xác đó có thêm một vết thương khác, em sẽ biết tay anh. Nhớ chưa?”

Agostín lặng lẽ gật đầu, và Francisco nhanh chóng lẩn đi. Những người ở lại nhanh nhẹn kéo Tristán đứng dậy, và xốc đôi tay mềm rũ quàng quanh cổ họ. Mái đầu tóc đỏ gục xuống phía trước, và mũi giày da mềm bị kéo lê trên nền đất. Agostín chờ cho ông anh đi khuất rồi quay lại, miệng mỉm cười để trấn an nhóm dân nghi ngờ kéo đến từ các đường lân cận rằng hắn và bạn bè cũng nghe tiếng súng nổ – lẽ ra họ cũng muốn điều tra sự tình nhưng mắc bận phải đưa một người bạn đang say về nhà, anh ta vừa mới làm cha, nên chè chén chúc mừng quá độ. Mấy đồng bạc được sùy ra ngay khi hắn dứt lời. Và vào lúc nhóm tuần canh bỏ đi, người nào người nấy ít ra cũng tạm nguôi ngoai, thì Francisco đã an toàn thoát ra khỏi tầm nghe.

Agostín giữ yên lặng cho đến khi tiếng chân cuối cùng khuất hẳn, rồi hắn thở một hơi thật sâu. “Giờ thì đến lượt ông bạn say sưa của mình.” Hắn thoi vào cái đầu lủng lẳng một cách cay cú. “Tôi không ngờ hắn làm bọn mình bầm dập như vậy, nào quý ông, nếu các anh chịu giúp tay cuối cùng tôi có thể kết liễu sự việc này, mặc kệ lương tâm của anh tôi.”

“Anh định giết hắn sao? Nhưng Francisco đã bảo –”

“Đâu có giết nó Juan, chỉ giúp nó chầu diêm vương thật nhanh gọn chắc chắn thôi. Tôi đã nói là liệng nó vào bãi rác, và tôi sẽ làm như thế. Không ai sẽ tìm ra nó ở chỗ như vậy, nếu gặp may nó sẽ bị chìm hay ngộp trong nước cống hôi thối trước khi ra máu đến chết.”

-o0o-

Juana giật mình tỉnh dậy khiến cổ nàng đau nhói. Nàng đã chập chờn ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi, đuối sức giằng co với sợi thừng trói quanh người. Nàng nhận ra càng chống trả tim nàng càng dội lên hoảng loạn. Nàng không biết mình đã thiếp đi bao lâu, vài tiếng hay vài phút, và đầu óc ngu ngơ của mình làm nàng kinh hãi. Nàng cẩn thận nhìn quanh, cố thở sâu trong lúc mạch đập từ từ dịu lại.

Ánh sáng trong phòng vẫn không biến đổi. Vẫn còn là ban đêm, ánh xanh xanh len qua một khung cửa sổ cao, làm nổi bật những cái bóng đủ hình thù đang chen chúc trên tường. Vẻ tĩnh lặng đầy huyền bí vẫn kiên trì giăng mắc quanh nàng kể từ lúc Martinetti trói nàng và bỏ nàng đơn độc ở đây. Nàng không thể nào ngủ lâu hơn vài phút được.

Nàng không tìm ra cách nào biết mình đang ở đâu, ngoại trừ ngôi nhà này không xa biệt thự của Dona Jerónima mấy. Chuyến đi quá ngắn nên khó tính toán khoảng cách bao xa, trong lúc chưa kịp hoàn hồn dằn lòng hoài nghi sợ hãi thì nàng đã bị tống vào trong phòng và chiếc áo choàng chùm đầu được kéo ra. Riccardo Martenetti thật mạnh mẽ dù người ta dễ bị lừa bởi dáng dấp mảnh khảnh của hắn. Nàng có chống cự thế nào cũng vô hiệu với bắp thịt dẻo dai của người đàn ông này. Hắn đã trói và bịt miệng nàng trước khi để lại nàng một mình trong phòng. Cảm giác nhục nhã vì bất lực khiến nàng ứa nước mắt giận dữ.

Nàng biết mình nên vận dụng đầu óc để ráng tìm hiểu vì sao mình lại bị bắt tới đây, nhưng nàng cảm thấy quá đờ đẫn bệnh hoạn không suy luận nổi về cảnh ngộ của mình. Tâm trí nàng cứ lao vào vòng suy đoán phù phiếm, khủng khiếp cho đến khi nàng không thể nào phân biệt được đâu là thật đâu là ảo tưởng. Chỉ có việc mất đi Tristán là sự thực đối với nàng, giống như ngay trong ác mộng cũng cảm giác được vết thương đang dai dẳng hành hạ mình. Dựa đầu đang nhức nhối vào vách tường sau lưng, nàng cố lơ đi đồ buộc miệng ngột ngạt và sợi thừng đang cắt sâu vào tay áo lụa trong lúc nàng ráng sắp xếp lại các ý tưởng tản mạn, đau thương. Riccardo Martinetti đang làm gì ở Villenos? Tại sao anh ta lại bắt cóc nàng? Và anh ta đến đây là để tìm nàng hay chỉ là tình cờ? Chắc chắn điều hệ trọng duy nhất nàng đoán được có liên quan đến người này là về cô dâu của công tước Valenzuela, và Bartolomé đã chết...

Tiếng động vang lên ngoài cửa khiến nàng sững người và quay đầu lại. Nàng nghe được tiếng chìa khóa khua lanh canh, và kế đến là một lằn sáng hẹp xuất hiện quanh góc cửa rồi từ từ rộng dần. Cảnh tượng này khiến nàng nhớ lại, tim khẽ nảy lên trong lồng ngực, vách tường trong căn phòng nhỏ ở castillo đã hé mở như thế nào trong bóng đêm. Nhưng người bước vào là Martinetti, cặp mắt xám của anh ta chăm chú nhìn xuống giá nến trên tay, và khi anh ta đặt đèn xuống ngọn lửa bập bùng tỏa sáng phòng giam Juana.

Nàng phá lên cười rũ rượi. Tâm trí nàng đang phác họa một hầm ngục độc hại nào đó dựa trên những hình thể xanh xanh đen đen không rõ nét, nhưng hình ảnh trước mắt nàng giờ đây lại tầm thường đến độ buồn cười. Nàng đang ở trong một phòng khách vuông vức, được trần thiết tỉ mỉ và kê khá nhiều đồ đạc. Dường như những mảng tối bên tay trái là những bức họa, còn chiếc ghế nàng đang ngồi, tuy không thoải mái lắm, thì chả khác chi hơn chiếc ghế thường bằng gỗ walnut được đánh bóng. Ánh đèn soi lấp lánh vào đường viền tết vàng và bạc trên váy nàng, và nàng vơ vẩn thầm nghĩ hình như nhiều năm đã trôi qua kể từ lúc nàng khoác lên chiếc áo này.

Martinetti quay lại, vẫn dè dặt tránh ánh mắt nàng, rồi lại đi ra cửa. Juana cố phản kháng, ráng gồng người nhưng anh ta không lộ ra phản ứng nào, chỉ mở rộng cửa rồi bước ra ngoài. Trong phút chốc nàng vẫn ngồi yên, đôi mắt đang mở to nheo lại nhức nhối trong lúc nàng nhìn đăm đăm phía bên kia căn phòng sáng đèn, và mắt nàng xoe tròn như không tin nổi cái mình đang thấy khi hiểu ra sự việc.

Trước mắt nàng là chiếc xe lăn, có lưng tựa cao và chất đầy khăn choàng, và từ trong đám vải khuôn mặt trắng toát méo mó của Eugenio de Castaneda hiện ra cười nhăn nhở với nàng. Cặp mắt âm hiểm của hắn trông rất dữ dội khiến nàng vô tình chùn lại.

“Thật là sung sướng gặp cháu... lần nữa, cháu yêu quý.” Hắn đưa bàn tay xương xẩu lên ra hiệu Martinetti đẩy ghế tới trước. “Đóng cửa và khóa lại.”

Người đàn ông Ý vâng lời và không đợi nhắc anh ta đặt chìa khóa vào tay de Castaneda. Tay hắn hau háu nắm chặt lấy khe răng chiếc khóa, và cái thân hình vặn vẹo hình như dịu đi đôi chút.

“Chúng ta gặp nhau trong... quan hệ bình đẳng, hửm?” Hắn giơ khóa chỉ từ chỗ của hắn đến Juana. “Ta lấy làm tiếc phải bịt miệng cháu. Ta luôn luôn... thích miệng lưỡi nhanh nhẹn của cháu... nhưng dù Don Bautista vẫn chưa trở về, vợ ông ta biết đâu sẽ làm ầm lên... nếu cháu kêu cứu.”

Như bị thôi miên Juana nhìn hắn phải tốn sức thế nào để nói được. Nàng nhìn lồng ngực hắn gồng lên lấy hơi và lưỡi cử động thật chậm chạp để nặn ra câu nói. Nàng thoáng động lòng nghĩ đến de Castaneda của một thời hối hả năng động, miệng lưỡi lanh lẹ sắc bén nên nàng hiểu cái gánh nặng thân xác bại liệt đã gây bực bội một cách quá quắt cho tính khí nôn nóng của hắn như thế nào. Đoạn nàng nhớ lại lần cuối cùng gặp hắn trong sân castillo, một tảng thịt im lìm bất lực mà nàng cứ ngỡ sẽ câm lặng rũ liệt cho đến cuối đời. Khi Tristán nói với nàng hắn đã hồi phục nàng chưa từng hình dung đến tình cảnh này. Nàng đột nhiên nghĩ ngợi lo lắng, Felipe – và đau đớn khép mắt lại.

“Việc ta hồi phục hình như... không làm cháu phấn khởi. Lạ thật... phu nhân ta cũng thế.” Tiếng nói de Castaneda khiến Juana lại mở choàng mắt ra, âm điệu hớn hở ma quái của hắn làm nàng run rẩy. “Khi biết ta sắp... lành lại, bà ấy uống... thuốc độc tự tử. Để cắt tuyệt đường không cho ta giữ... chức vụ tổng quản. Nhưng bà ấy đã quên rằng những người liên quan khác... đã chết hết, không còn ai khác... để nhận lĩnh chức vụ đó.” Nét đắc thắng vang lồng lộng trong giọng nói líu ríu của hắn. “Và còn đến hàng tháng trời trước khi... Gaspar về lại từ Bồ Đào Nha. Còn quá nhiều ngày tháng đấy.” Hắn mỉm cười với nàng.

Juana nhìn kiểu mắt hắn tung hoành trên khắp người nàng, chậm rãi hả hê, lòng đột nhiên cảm giác một nỗi lo sợ mơ hồ. Đó chính là nét mặt nàng nhớ lại khi mọi mưu đồ của hắn đang mấp mé bờ thành tựu trước lúc Bartolomé mất tích. Con người không thể chết đi sống lại được, không thể nào thoát khỏi cửa tử được, nàng cứng rắn thầm nhủ. Chính mắt nàng đã chứng kiến hắt chết kia mà...

“Bây giờ thần may mắn lại gia ân cho ta. Ta chỉ cầu xin một cuộc trả thù nhỏ nhặt thôi là tóm được bọn cháu. Cháu và anh chàng tốt bụng Felipe đấy. Hắn đã giết thằng bé, hửm? Giết vì cháu. Nhưng ta đã muốn để cho hắn sống, Felipe từng biết điều đó... để cai quản castillo và gia tài trong đó. Nếu việc truyền thừa bị đứt đoạn, Nhà... Vua có thể lấy lại đất đai mà... ngài chỉ giao cho Estebán... thay ngài làm cha đứa con của ngài. Vì thế nhất định phải có kẻ thừa kế trước khi... thằng ngu kia chết đi. Cả hai chúng bay đã cướp đi lẽ sống của ta… nhưng giờ đây không có chuyện gì là không thể thay đổi.” Hắn phá lên cười sặc sụa một cách ghê rợn, cặp mắt sáng quắc trên gương mặt méo xệch phóng tia nhìn hiểm độc thật chính xác vào đối thủ. “Ta lấy làm vui tìm ra được... lý do để cho ngươi sống sót.”

Nàng không hiểu hắn muốn ám chỉ điều gì. Nàng cố lên tiếng, nhưng dây buộc miệng làm nàng tắc nghẹn. Âm thanh yếu ớt nghẹn ngào dường như khiến tên đàn ông tàn tật đắc chí.

“Ta cam đoan với cháu ta chưa bao giờ... ngồi ì một chỗ từ khi tới đây. Ta tìm hiểu... được nhiều thứ lắm, thật là phải cám ơn đám bạn của cháu. Felipe đã tuân theo mệnh lệnh làm cho cháu mang bầu, hửm?”

“Senor,” Martinetti vội xen vào, “tôi nới lỏng dây trói nhé? Nếu cô ấy gồng như thế, mấy sợi dây sẽ cứa đứt người cô ấy mất.”

“Để nó yên đó! Thân ta... cũng đang đau đấy thôi.” Khuôn mặt de Castaneda trông giống như chiếc mặt nạ xanh lướt, ngập tràn oán hận. “Cháu yêu quý, không một ai sẽ... trách cháu đâu, khi họ biết được cháu... hủy bỏ hôn nhân với Bartolomé. Họ sẽ mừng khi biết có một đứa bé để... thừa kế. Cháu sẽ không được hưởng bất cứ cái gì ngoại trừ... vinh dự trở thành mẫu thân của vị công tước de Valenzuela đời kế tiếp, hửm? Don Gaspar sẽ... thất vọng, nhưng hắn tới quá muộn. Đứa trẻ sẽ chào đời và... kế vị. Cháu sẽ sống trong nhung lụa cho đến hết đời... và cả ta nữa. Thằng bé cần người mẹ của nó. Những tin tức này... sẽ khiến ba cháu hân hoan lắm,” hắn nói thêm trong lúc theo dõi phản ứng của nàng. “Ông ấy gửi thư khẩn xin ta trợ giúp, khi cháu... bị Felipe tốt bụng bắt cóc một cách tàn bạo. Ta bảo ông ấy cứ yên tâm, thế nào ta cũng tìm được cháu.”

Hắn chợt yên lặng, thở hào hển vì đã ráng sức nói quá lâu, nhưng vẻ hoan hỉ ác độc dường như lan tỏa khắp thân thể lụm khụm của hắn như nọc cóc. Juana vô tình lắc đầu muốn chối bỏ những điều vừa nghe. Nàng có cảm giác như thể cơn ác mộng hầu như lãng quên nay lại vươn ra cuốn lấy nàng, lần này sẽ bắt nàng đi vĩnh viễn.

De Castaneda phát ra chuỗi cười khúc khích gượng gạo. “Nói với nó, Riccardo... làm cách nào chúng ta theo dấu nó tới đây.”

“Chúng tôi biết chú lùn của phu nhân là bạn của pellirojo, Martinetti cất tiếng nhưng tránh không nhìn nàng, “khi phu nhân – qua đời, chú ta bị thôi việc, tôi ra tay theo dõi phòng khi chú ta đi gặp bạn mình. Tôi đã theo dấu chú ta tới đây ngay, và ngài đây đến sau –”

“Thế là thằng lùn... đã nhận ra mặt Riccardo,” de Castaneda chen ngang bằng giọng điệu hào hứng cố hữu, “nhưng như vậy chúng ta đã... tìm ra Felipe, thế là Riccardo... phải giết thằng lùn trước lúc nó... kịp báo tin. Felipe vẫn không hay biết... chúng ta đã tới đây.”

Hắn tươi cười như mong nghe lời tán tụng nhưng một bên miệng hắn hãy còn trễ xuống.

Juan gục đầu xuống, nàng không tài nào chịu đựng nổi để cho de Castaneda thấy mình rơi lệ hay biết mình khóc cho người bạn xấu số của chồng mình, vì chú lùn là người duy nhất trong castillo Tristán tỏ lòng cảm mến. Pedrino đã cất công đến tận Villenos vì an nguy của bạn mình, không hề ngờ được đã lôi theo kẻ thù tới đây... Như từng được dạy từ thuở trước, bất chợt nàng mong muốn thật mãnh liệt rằng người quá cố đừng vội hay biết gì sự thật xảy ra lúc họ còn sinh tiền.

Niềm an ủi duy nhất của nàng trong lúc này là Tristán hãy còn tự do và bất cứ điều gì xảy đến cho nàng không thể làm tổn hại chàng hay thậm chí dính líu tới chàng. Thật châm biếm rằng giờ đây nàng phải tìm nguồn an ủi từ nỗi lạnh lùng tách biệt từng làm nàng tổn thương ghê gớm. Nhưng cái chết của Pedrino, nếu chàng biết được sẽ khiến chàng đau còn nhiều hơn là nỗi ăn năn dai dẳng đã đe dọa nàng. Ngay trong lúc này nàng chỉ nghĩ ngợi, ‘Mình có thể báo cho anh ấy không?’, chứ không hề bận tâm đến chuyện nàng sẽ làm cách nào để bỏ trốn.

“Quay mặt nó ra,” de Castaneda cọc cằn ra lệnh. “Ta muốn xem mặt nó.”

Người đàn ông Ý lùa tay vào tóc Juana, kéo đầu nàng ngược ra sau. Nàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn nghe được tiếng xuýt xoa dài từ xe lăn, sau một lát hắn cất tiếng, “Chưa gì đã chảy nước mắt rồi à! Ta thất vọng đấy... Cháu từng chống chọi kiên cường hơn kia mà, khi Felipe... làm trái ý cháu. Bây giờ thì ta có thể tiếp tục... Chúng ta còn nhiều năm trước mắt mà, hửm?... Đừng, cứ giữ lấy nó –” hắn kêu lên khi thấy tay Martenetti lơi đi, rồi đầu nàng lại bị kéo ngửa ra, dù anh ta không mạnh tay lắm.

De Castaneda ngưng lại, như thể đang đợi phản ứng của nàng trước khi hắn nói tiếp, “sắp tới đây cha ruột đứa nhỏ sẽ không bị nguy hiểm đâu, ta... đã dàn xếp cho hắn rồi.” Mọi bắp thịt trong người Juana sững lại, và hắn cười sùng sục khi quan sát nàng. “Ta đã bảo với cháu là ta bận rộn đến tối mắt tối mũi... vì chuyện đó ta đã sử dụng hai thằng bộp chộp... hai quý ông tỉnh lẻ... tha thiết bảo vệ danh tiếng chị của họ để trừ khử tên nhân tình mới nổi lên của bà ta. Vào lúc này họ đã lo xong việc của ta rồi.” Chiếc khóa lóe lên tai ác khi bị bàn tay khẳng khiu đùa nghịch vụng về. “Ta đâu nghĩ Felipe liệng bỏ chiến lợi phẩm của hắn quá sớm, nhưng hắn vẫn giữ tính khí lạnh lùng... đã giữ thì đúng hơn. Ta không muốn chia tay với cháu qua loa đâu, đừng sợ.”

Hắn ngồi đấy đầu hếch lên, hau háu lắng nghe xem nàng có lộ ra động tịnh nào, và trong thâm tâm Juana tự hỏi liệu hắn có nghe được lòng nàng đang rạn vỡ không.

-o0o-

Chàng tỉnh lại thật chậm chạp, chậm đến độ không nhận thức nổi mình vừa tỉnh giấc. Cơn đau hãy còn đấy dù chàng thức hay ngủ, những mảng tối đen từng đợt đến rồi đi cũng giống như thế. Tâm trí chàng lần mò đến thực tại một đôi lần nhưng lại kiệt lực thoái lui. Không biết mình đang ở đâu hay vì sao mình ở đây thì dễ dàng hơn nhiều, và quên lãng có nghĩa là chàng có thể ngơi nghỉ...

Chàng nằm trẹo về bên phải, chân trái co lên như tự đẩy mình trườn tới. Đôi vai úp sát xuống xuống đất và cánh tay phải không hiểu cách nào lại bị kẹt vụng về dưới thân người. Chàng chắp nối lại từng mảnh vụn ý thức giữa những mớ vô thức hỗn độn, tự nguyền rủa sự ngu xuẩn của chính mình. Chàng biết quá rõ thế ngã như thế nào để giảm thiểu mức thương tích. Chàng từng làm như thế quá đỗi thường tình khi còn phục vụ trong quân đội Pháp và Tây Ban Nha. Giờ đây chàng cũng không hiểu tại sao mình lại nằm sóng soải như thế, giống như đã bị ai đó ném xuống chứ không phải bị ngã, khiến chàng vô cùng lo lắng.

Chàng nằm bất động, trí não đang cố nắm bắt hiện trạng xung quanh chỗ mình nằm, không khí giá lạnh, nền đất gập ghềnh, và mùi hôi thối. Chàng không nhớ nổi trận đánh đã diễn ra ở đâu, nhưng giờ đây âm thanh chiến trận đã thoảng dần – liệu họ có phái người đi lùng những kẻ bị thương mất tích hay là chàng phải tự tìm đường trở lại doanh trại? Chàng thầm nghĩ việc này đâu phải dễ dàng trong trời tối mịt như thế này, trong lúc đầu chàng còn ù đến nỗi không cách nào nhớ nổi phải đi hướng nào.

Chính mùi hôi đã khiến Tristán tỉnh giấc hẳn, mùi này không phải là mùi thuốc súng hay mùi ngựa, nhưng là mùi thối của cá rữa. Như bản năng mũi chàng phập phồng khi ngửi thấy mùi khó chịu, và mắt chàng mấp máy hé ra. Cho đến lúc đó chàng vẫn chưa biết là mắt mình đang nhắm và mảng tối đen hãy còn che phủ bên dưới mí mắt. Để người thả lỏng một lúc lâu, chàng ngước nhìn lên bầu trời. Sao vẫn chiếu sáng – chàng nhăn mặt nhận ra là mình đang lạnh. Trên nền trời đêm các vì sao nhìn trong suốt như pha lê lạnh buốt. Ở Tây Ban Nha có nhiều đêm lạnh kinh khủng.

Nhưng cái mùi đó – trời hỡi chàng đã ở đâu? Trí óc chàng không tài nào khai quật được ký ức nào về một nơi như thế này hoặc chàng đã đi đến chỗ nào trước lúc bị đánh. Chỉ có cảm giác như bị ám toán thật khủng khiếp. Chàng ép tâm trí mình quay trở lại, cố quên đi cái lạnh nhưng không buông rơi đầu mối ý thức. Chàng nhớ lại giọng nói giận dữ của đối phương, lưỡi kiếm bóng loáng vung lên đòi mạng. Chàng đang đấu với Francisco de Frontanera thì nghe có tiếng nổ từ đằng sau vọng tới...

Francisco. Agostín. Elena. Sự am hiểu lan khắp đầu óc chàng như những gợn sóng trong hồ. Lúc ấy không phải là trận chiến mà đơn giản là đánh nhau để dằn mặt chàng chỉ vì cái danh tiếng đã mất tiêu từ đời thuở nào của một con điếm. Một cuộc đấu mà lẽ ra chàng đã thắng nếu không bất cẩn. Chàng nhớ mình đã hạ gục hai tên khi quăng Agostín vào tường, rồi không để ý tới bọn chúng nữa khi Francisco lao tới đánh với chàng. Ắt hẳn một trong ba tên đó đã hạ gục chàng bằng cách nào đó.

Chàng cử động hết sức thận trọng, chỉ là kiểm tra xem bắp thịt rung động ra sao, nhưng phản ứng mang lại đã khiến thân thể chàng chấn động. Chân bên phải – có lẽ đầu đạn nằm đâu đó trên đầu gối. Cái lạnh lúc ấy đã vô cùng từ bi, làm tê đi chỗ da thịt rách toác nên chàng không cảm thấy đau đớn cho đến khi chàng ngu ngốc cố di chuyển. Điều này đã giải thích tình trạng hiểm nguy hiện tại, chàng suy ra với đôi chút thú vị xen lẫn châm biếm. Đám em của Elena đã ném chàng xuống hố rác nào đó để chàng chết lần chết mòn.

Nỗi thú vị mau chóng tắt ngấm khi chàng hồi tưởng lại lá thư ấy. Juana chắc hẳn đã viết ra. Không một ai trong Villenos ghét chàng thậm tệ đến độ mong chàng chết. Thật mỉa mai thay là chàng đã xóa nợ cho nàng sau khi nàng gửi lá thư đi. Một đôi lần khi ôm nàng và lại thêm một lần ngay trước khi chàng rời nàng, chàng nghĩ nàng có điều gì đấy muốn nói nhưng lại ngập ngừng trước khi thốt ra. Có phải đó là lời thú tội? Hay là lời cảnh cáo?

Lúc trước chàng không tin nàng căm ghét mình quá lâu, quá dữ dội nhưng tối nay Tristán đã có câu trả lời.

Bắp thịt vô tình căng ra khiến chàng choàng tỉnh. Khi nhận ra cơ thể mình càng lúc càng lạnh hơn chàng suy tính cách nào để đứng lên được. Nhanh chóng ôn lại mọi chuyện xảy ra chàng thấy mình không bị vết thương nghiêm trọng nào ngoài vết trên chân và cảm giác ngờ vực khó chịu là cơ thể mình bị đá khắp nơi trong lúc bất tỉnh. Nhưng khi chàng ráng đứng lên mọi thứ chung quanh chao đảo xoay tròn, và chàng phải nghiến răng dằn đờm dâng lên trong cổ. Chàng thấy an ủi đôi chút là vết thương do đạn bắn không thông thường gây ói mửa trước lúc có cảm giác nôn nao dai dẳng tởm lợm. Tristán nằm tựa má vào vật gì đấy mềm mềm, ghê rợn trong khi cố suy nghĩ một cách mạch lạc.

Cơn nôn mửa bộc phát thình lình khiến chàng vô tình úp mặt xuống không hề hay biết, rồi cánh tay phải đã được phóng thích, và cảm giác khởi động nhè nhẹ dọc theo đấy cho chàng biết cánh tay mình đã bắt đầu có sức. Chuyện thật đơn giản hay lẽ ra phải là như vậy, chàng chỉ cần chống tay đẩy thân hình lên cất bớt gánh nặng cho chân bị thương, rồi sau đó đứng dậy bằng bên chân kia. Chàng thở sâu, từ tốn, đưa tay dò dẫm trên nền đất, và dốc hết sức nâng người lên.

Thân hình chàng vươn lên khoảng gang tay trên đám rác rưởi bùn lầy, người run lên cầm cập khi áp lực bên hông phải khiến cơn đau như bị tra tấn dồn xuống đùi, và Tristán lại ngã đánh độp sấp mặt xuống đất thật bất lực nhục nhã làm sao. Chàng rên lên khe khẽ, tự khinh bỉ mình hơn là vì đau, rồi sực nhớ lại là chân phải đang giang thẳng ra nên muốn co lại cũng khó lòng. Chàng chỉ đành xoay nghiêng chân bên đó trước khi vươn người đứng lên lần nữa, để khi chàng chống tay nâng người lên đầu gối sẽ cần cong lại trong chốc lát, chịu bớt trọng lượng của thân thể.

Chàng toan kêu cứu ngay lập tức thay vì mạo hiểm chịu cơn đau buốt xé như dao cắm vào chân lần nữa, nhưng lúc kêu lên giọng chàng chỉ còn là tiếng rè rè không còn hơi sức khiến chàng muốn phá lên cười nếu mà hậu quả không quá tàn nhẫn. Một con chó đứng cách đấy khoảng ba mươi bước sẽ không nghe nổi tiếng chàng.

Bùn đang từ từ thấm qua quần áo chàng không hề khoan nhượng, nhưng chàng không cảm thấy lạnh. Chàng lờ đờ nhận ra, lòng thoáng lo âu rằng y phục ướt lại làm chàng dễ chịu, đó có nghĩa là chàng sắp lên cơn sốt. Càng nằm đây lâu chừng nào, chàng lại càng không đủ sức tự cứu mình. Chàng phải trỗi dậy, thật mau vào. Nhưng gấp quá lại bị ngã nữa, nên chàng phải di chuyển chân mình vào vị trí khá hơn trước khi chàng có thể...

Môi chàng cong lên trong tiếng gầm đau đớn khi cố ép cái chân thương tật di chuyển, chàng nghĩ một cách châm biếm rằng vác cỗ súng thần công còn đỡ tốn sức hơn là hành động đơn giản lê cái chân phải đi. Chàng dường như không thấy được dấu đầu của mình để lại trên mặt bùn hay mái tóc tỏ quét lượt thượt trên rác rưới lúc mắt chàng nhìn chăm chăm vô hồn xuống đất. Mọi sự tập trung giờ đây dồn vào việc vận dụng ý chí, để gắng chịu đau đớn thêm vài giây nhích chân xa hơn chút nữa.

Cuối cùng chàng phải dừng lại để thở trong khi cơn đau nhói đã tan biến. Điều đó đang đe dọa khiến cho chàng quên mất mình đang cố sức làm chuyện gì. Tiếp theo đó, tâm trí chàng dường như sáng tỏ hơn và những đốm tròn đỏ rực không còn tụ rồi tan trước mắt chàng, và chàng lại bắt đầu lết tới trước. Đôi chân đã nhanh chóng mất hết cảm giác, và chàng tự hỏi làm thế nào tiến được tới chỗ mình muốn. Mỗi giây phút qua đi chàng cảm thấy càng khó khăn hơn để suy lý, và chàng biết cơn sốt đang gia tăng nhưng có lợi là – chàng đã hết lạnh. Chàng chưa bao giờ nghi vấn động lực mù loà đã thôi thúc chàng chống lại cái chết mà Juana đã xảo quyệt bày ra cho chàng, nhưng chỉ biết một điều chàng phải kiên trì chống chỏi tới cùng, không cho phép mình nao núng.

Chống khuỷu tay nâng thân hình lên là cả một nỗ lực phi thường khiến mồ hôi túa ra đầm đìa và đầu chàng gục xuống một lúc lâu để lấy lại sức. Tristán ngó dọc theo thân hình mình đang vươn dài trên nền đất. Kết quả đạt được còn nhiều hơn chàng tưởng – cái chân bị thương nằm nghiêng một bên và hơi co lên. Nếu chạm tới được chàng có thể dùng tay phải kéo thẳng lại khỏi phải sử dụng đến gân cốt đang hư hại. Giá mà chàng với tới được.

Chàng đảo người trụ trên khuỷu tay trái, thâm tâm cầu mong nó đừng sụm xuống, và vươn cánh tay phải ra. Giờ thì chàng thấy được cả cánh tay đang run lên vì cơn sốt hoành hành, và chàng không có cách nào biết được tay mình có tuân theo đúng như mình điều khiển không. Không, bàn tay chàng không phản ứng như chàng muốn. Các ngón tay trở nên lóng ngóng khi siết quanh phía sau đầu gối, lúc tay quệt ngang chỗ vải cháy xém và thịt đang nứt toác chàng cáu kỉnh chửi rủa mãi một lúc lâu trong khi tim chàng đập mạnh như chuông nhà thờ đổ dồn và vạn vật chung quanh xoay chuyển như cơn lốc đang gào thét ầm ầm.

Nhưng dù có vụng về cuối cùng chàng cũng kéo được chân ngay lại, chàng nhận thấy được khi mắt đã tỏ hơn. Khi chàng trỗi dậy thân hình cứ muốn đổ ập tới trước, chàng ưỡn người trụ lại cho đến khi đặt chân trái lên mặt đất rồi đẩy lên. Nếu chàng không mất thăng bằng, chàng có thể đứng được.

Vài giây kế tiếp toàn thể thế giới chỉ còn là một màn xám ngắt nhạt nhòa, không hình thể không âm thanh và tiếng tim đập của chàng cùng cơn đau sắc nhọn đang nghiến nát da thịt chàng. Tristán hé mắt ra thấy mình đã đứng lên được, nhưng ngả nghiêng như cây liễu trước gió, và quá kinh ngạc khi thấy mình mất thăng bằng suýt ngã lần nữa. May là có cái cây chết trắng trắng như bóng ma, trụi lủi không cành nhánh đã cứu chàng và chàng đưa bàn tay ướt đẫm mồ hôi bám cứng lấy thân cây mục nát.

Chàng tự nhủ mình đứng được thì có thể bước đi. Giá mà chàng biết được mình đang ở đâu, chàng có thể nhờ người ta giúp đưa chàng đến nhà Luis – chàng có thể –

Cơn đau nhức dữ dội nơi chân chàng đã dịu xuống thành những đợt nhoi nhói khi chàng buông thân cây ra. Chàng chợt nghĩ ra là mình có thể nhảy từng bước ngắn, chân phải giờ đã vô dụng ngoại trừ giúp chàng giữ quân bằng, nếu trụ người bên ấy chàng sẽ ngã. Giờ giữ người đứng thẳng chàng thấy được những vách tường đổ nát của vài ngôi nhà, các cửa sổ đều tối đen, nhưng dường như không phải là nhà hoang – có lẽ chàng không thể thấy rõ như mọi khi.

Những ngôi nhà ấy chỉ cách chàng độ trăm bước, và chàng bắt đầu lên đường.

-o0o-

“Khát nước à?” Đang nhìn cốc rượu Eugenio de Castaneda ngước mắt lên ra điều hỏi han lịch sự, và gật gù khi thấy Juana tảng lờ hắn. “Dĩ nhiên là khát rồi, ta quên mất... cháu vừa từ buổi tiệc đến đây. Thế cháu có thích cách làm tình của anh chàng trẻ Ruiz không?”

Mắt nàng giương to sửng sốt tột độ, thấy thế hắn cười ha hả trong lúc ra hiệu cho Martinetti rót thêm rượu.

“Tất nhiên thôi, cháu làm sao mà biết... vị chủ nhà tốt bụng của chúng ta, Don Bautista đã kể chuyện của ông ấy cho ta nghe. Thế cháu có biết cháu đang ở trong nhà ông ấy không, hửm? Ông ấy chi tiền cho... bộ áo cháu đang mặc đấy, và còn hết thảy mọi thứ khác nữa. Đổi lại, ông ta và... la viuda sẽ chia món tiền mà cái thằng bướng bò đó... trả ra để hưởng thụ thân xác cháu. Bọn họ bảo nó cháu... còn trinh, chỉ có Chúa mới biết... nó có chịu trả hay không, nhưng đối với ta cháu còn... đáng giá hơn thế nữa, hửm?”

Juana cố tình đưa mắt nhìn chăm chú vào một điểm phía sau đầu hắn, cố giữ tâm trí mình trống rỗng trong lúc giọng nói khích động của hắn vẫn vang lên rào rạo.

“Giá mà cháu... kiên nhẫn hơn, giá mà cháu cứ giả vờ... chịu đựng Bartolomé, ta cũng không cần đi tới bước này. Ta chưa bao giờ có ý định –” cặp mắt sắc bén của hắn dò xét gương mặt nàng – “hẹp lượng với giai nhân như thế, ngăn cản lạc thú của cô ta. Felipe chỉ từng là một... công cụ, kẻ đầu tiên tiện tay thôi. Nếu không thích hắn, sau này cháu có thể chọn bất cứ người nào khác. Và trong tương lai vẫn vậy, khi mà... chúng ta về lại castillo, và cháu... mẹ tròn con vuông.”

Từng là công cụ, nàng chỉ nghĩ đến chừng ấy từ ngữ. Phần còn lại chẳng còn nghĩa lý thực sự nào đối với nàng.

“Chuyện gì thế?” De Castaneda vặn vẹo một cách kỳ quặc trong xe lăn khi có tiếng nói từ nơi nào đó phía bên ngoài văng vẳng vọng tới. “Riccardo... đi xem có chuyện gì không.”

Hắn giơ chiếc khóa lên, và Martinetti lẳng lặng đón lấy không đáp lại lời nào. Khi người đàn ông Ý bỏ đi, de Castaneda quay lại nhìn Juana.

“Mấy sợi thừng đó làm cháu đau, hửm? Còn nhiều hơn Felipe làm cháu tổn thương... khi hắn tới gặp cháu? Hay không đau bằng? Hắn chưa bao giờ kể cho ta... câu chuyện ra sao. Vì vậy cháu phải giúp ta mở mang đầu óc mới được.”

Đầu nàng khẽ cử động, không khác chi run rẩy. Đúng ra nàng đang cố lấy hơi qua dải băng bịt miệng, nhưng hắn muốn xem cử động đó như là ý khước từ. “Ồ, cháu nhất định phải làm thôi. Khi mình... ở chung trong castillo, mình còn nhiều thứ khác... để nghĩ tới ngoài thằng bé công tước!... Chúng ta cần có những trò giải trí cho riêng mình, chứ không phải mấy thứ... dành cho trẻ con đâu.”

Mi mắt Juana mấp máy, nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào điểm cố định. Trên vách tường có một vết trầy nhỏ, nơi đó từng là chỗ treo tranh. De Castaneda sa vào yên lặng, đầu hắn cúi xuống nghiền ngẫm trong lúc đợi Martenetti quay lại. Trông hắn lúc này Juana liên tưởng tới một con cóc đang chú tâm theo dõi con chuồn chuồn với vẻ lừ đừ trước khi phóng cái lưỡi dài ngoằng táp con mồi – cũng cùng một dáng điệu lom khom, cũng nét hau háu tàn độc. Cuối cùng có tiếng động ngoài cửa khiến hắn đảo mắt nhìn quanh, và nàng mau chóng hít hơi vào.

“Sao rồi, Riccardo?”

“Don Bautista vừa mới về, senor.” Khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông Ý trở nên xanh xao hơn bao giờ. “Hình như có tai nạn xảy ra trong biệt thự de Herreros – Dona Jerónima rớt xuống lầu chỉ vài phút sau khi tôi – chúng ta rời khỏi đó. Ông ta đang lo lắng lắm, nói năng lung tung, và ông ta dường như cho rằng bà ta bị sát hại.”

“Bởi ngươi sao?”

“Không, ông ta nghĩ bởi senorita de Arrelanos, để trả thù việc bà ta gây ra cho cô ấy.” Martinetti liếc về hướng Juana, rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. “Nhưng, thưa senor, ông ta còn nói chuyện khác nữa, về Diego Ruiz...”

“Bây giờ không phải lúc nói! Nếu cái thằng ngu đó sắp... đi tố cáo rùm beng, không nên phí... thời gian nữa, hắn sẽ... ngăn cản chúng ta lên đường. Chuẩn bị ngay lập tức. Chúng ta sẽ đi trước khi trời sáng.”

“Senor, ngài nên nghe chuyện này. Don Bautista nói senorita căm hận Dona Jerónima vì Don Diego không –”

“Lên xe... hẵng kể cho ta nghe. Giờ không có thời gian... để nói chuyện vớ vẩn! Chúng ta đã biết senorita không đụng chạm... gì đến mụ tú bà đó đâu, thế nên hắn nghĩ cái gì... cũng không quan trọng khi mình đã bỏ đi.” De Castaneda đưa bàn tay xương xẩu ra dấu cho người thuộc hạ ngưng lại và lui ra ngoài. “Cứ làm theo lệnh của ta... đi đi!”

“Tuân lệnh ngài, senor.” Gò má xanh lướt của Martinetti đỏ bừng.

Khi cửa đóng lại, từ trong xe de Castaneda chồm tới trước.

“Cháu đã nghe... thiên hạ tàn nhẫn đến cỡ nào rồi? Tốt hơn cháu nên tới... Andalusia, cho dù cháu có thể sẽ không được gọi là công tước phu nhân đi nữa. Tuy nhiên vì những chuyện đó, ta có thể... thỉnh cầu với Đức Giáo Hoàng, nếu cháu muốn thế... suy cho cùng, cháu đã đính hôn với Bartolomé khi... đang thụ thai, hửm? Rốt cuộc cháu có thích... trở thành nữ công tước không?”

Juana ngồi bất động, toàn bộ cơ thể nàng nhức nhối vì tuyệt vọng, một lúc sau hắn bật lên cười hinh hích.

“Rốt cuộc... cũng không tới nỗi suy sụp, và vẫn cái kiểu kiêu ngạo... khốn kiếp! Ta nhất định không cho cháu dạy dỗ... kẻ thừa kế của Bartolomé lớn lên chống lại ta – với người cha như thế đứa bé sẽ không... dễ bảo đâu, hửm? Điều này sẽ giải quyết hết mọi vấn đề nếu nó ưu ái cháu... từ đầu chí cuối cũng không sao. Don Gaspar, Torres...”

Giọng hắn thấp dần, có vẻ thú vị, hắn ngưng một chút trước khi nói tiếp. Lần này giọng điệu hằn rõ nét quỷ quyệt.

“Cháu đừng cho là ta không xem trọng việc... ở chung với cháu nếu không có đứa bé. Ta đã có kế hoạch cho cháu hưởng thụ, thậm chí... trước khi Bartolomé chết. Bây giờ thì ta sẽ dựa vào cháu giúp ta vơi đi nỗi buồn... mất vợ. Ta...”

Nói tới đó hắn thở hồng hộc, và Juana kinh hoàng nhận thấy hắn đã loạng choạng đứng dậy, tay vẫn bíu lấy xe đẩy, và lê từng bước chậm chạp về phía nàng.

“Ta không yếu tới nỗi không thể... quan tâm đến nhu cầu của một tiểu thư, và lần này... Bartolomé không còn lảng vảng làm cháu sợ nữa. Felipe cũng không.”

Cái thân hình đang quấn khăn lảo đảo bước tới, che khuất vết trầy trên vách tường đối diện. Juana hoang mang không hiểu vì sao tiếng thét như xé phổi của mình không làm nàng mắc nghẹn, vì sao nàng không chết quách đi trước lúc de Castaneda chạm vào người nàng. Nhưng bàn tay chỉ còn da bọc xương tuy hãy còn vuông vắn đã thô bạo thọc vào bên trong những nếp áo của nàng, đảo quanh vùng bụng hơi nhô lên nhìn từ bên ngoài không ai có thể lưu ý. Và nàng nghe hắn rít lên một tiếng chói tai như tiếng vọng đắc thắng thật ác nghiệt. Thế rồi những ngón tay sống sượng lần mò lên trên siết lấy ngực nàng với thái độ nôn nóng của một lão già, và giật lia lịa trên nền lụa xanh. Hắn ngó nàng chăm chăm thèm khát, nét mặt tươi hẳn lên khi thấy nàng rùng mình liên tục vì ghê tởm tột độ.

“Senor!” Tiếng nói của Riccardo Martinetti nghe rõ hơn ngay ngưỡng cửa thoáng vẻ cọc cằn. “Senor, dừng tay lại.”

“Nó đâu có chặn ta nổi, hửm?... Phải không cháu yêu dấu của ta? Nó chỉ cần lên tiếng phản đối... nói rằng nó không muốn ta... sờ nó như thế này. Hay là thế này... ngươi thấy không? Điều này đâu có xúc phạm đến ngươi khi nó... cho phép ta mặc tình muốn làm gì thì làm. Hay là ngươi... quan tâm cho ta?” De Castaneda lê thân hình xoay lại, mặt loé lên vẻ thích thú ác độc. “Nếu ngươi đã xong việc mà ta bảo ngươi rồi... thì hãy đem con bé xuống. Kêu thêm người lên giúp ngươi đi.”

“Nhưng không thể để cô ấy trói như vậy, senor. Cô ấy sẽ chết ngạt vì cái khăn đó nếu ngài không để cho cô ấy thở.”

“Xem ra ngươi quá lo lắng... cho hôn thê đứa cháu đáng thương của ta nhể!” Hắn thình lình gầm gừ. “Đi lo việc của ngươi đi... còn ta lo việc của ta.”

“Tôi không thích đường lối của ngài đang tiến hành, senor de Castaneda.” Những ngón tay gầy guộc của người đàn ông Ý rung rung trong lúc anh ta nói, nhưng lão già kia chỉ càu nhàu.

“Khốn kiếp, ngươi không cần quá... thận trọng thế, Riccardo. Ta còn cần đến nó nhiều mà, không để nó chết đâu, nhưng nó đáng bị hành hạ chút đỉnh cho cái thây này vì hai chúng nó mà ta đã ra nông nỗi đó. Nhưng nếu ngươi muốn thì cứ việc cởi khăn ra... chỉ cần làm nó im miệng nếu nó kêu lên.”

Hắn tự mình bước chập choạng về xe lăn và ngồi thụp xuống, thở nặng nhọc trong khi Martinetti tháo khăn bịt miệng.

Juana thở dốc nhẹ nhõm, cố thấm ướt hai cánh môi khô nứt nhưng lưỡi nàng cũng quánh lại khô không kém. Trong lúc ấy nàng nghe anh chàng người Ý hãy còn nói từ đằng sau, giọng kim nhẹ nhàng của anh ta hằn lên vẻ đe dọa.

“Tôi ghét không chỉ vì sự quan tâm của ngài đến sức khỏe cô ấy, senor – mà vì tôi nghĩ rằng điều ngài đang định làm đã vượt quá giới hạn báo thù thích đáng.”

“Ngươi nói gì?”

“Nếu ngài lấy đứa bé và để tiểu thư đi tôi sẽ bỏ qua. Giờ ngài đã khiến người đàn ông đó bị giết, như thế là đã trả xong thù cho cái chết của cháu ngài, và đứa bé là sự bồi thường còn hữu hiệu hơn cả tòa án nào ở Tây Ban Nha đền bù cho ngài. Nhưng giữ cô ấy như dự định của ngài thì – không.”

“Vậy chuyện gì ta làm ta cũng phải tâu trình với ngươi à? Ta cần phải thỏa mãn quan điểm của ngươi về cái gì... gọi là công bằng là thích đáng, trước khi ta tiến hành hay sao?” Vành miệng uốn éo há ra gầm gừ. “Ngươi không cần ở lại xem chuyện diễn tiến ra sao. Ta sẽ... đuổi ngươi nếu điều đó làm ngươi khó chịu khi thấy con bé... với tất cả nghi tiết trọng thể, thế là ngươi lại có thể phè phỡn sống bám vào người khác, giống như đồ đỉa đói vậy.”

Người đàn ông sau lưng nàng lặng thinh, nhưng anh ta cất giọng ngông nghênh, “ấy, vậy thì cứ theo ý ngài đi,” rồi cúi xuống người nàng.

Nàng lên tiếng, giọng như vỡ ra, thẫn thờ, “hãy lo kiếm tiền của anh đi, signor,” rồi đăm đăm nhìn một cách ngờ vực vào mặt anh ta.

Không hiểu anh ta rút ra một con dao ở đâu, một con dao găm lưỡi mỏng, và lấy thân mình làm vật cản anh ta đưa tay ra sau cứa đứt sợi dây trói nàng vào ghế. Tay còn lại siết chặt vai nàng ngầm cảnh giác, nàng gật đầu và khép môi lại, nhưng chưa gì de Castaneda đã phát hiện ra nét mặt nàng đang biến chuyển.

“Ngươi... đang làm gì? Riccardo, đến gần ta.”

“Được thôi, thưa ngài, tôi đến ngay.”

Khi Martinetti bước tới trước, Juana thấy anh ta giấu dao thật khéo léo, lưỡi dao nhọn như kim luồn kín trong tay áo.

De Castaneda đưa mắt ngó anh ta vừa do dự vừa nghi hoặc, nhưng đột nhiên nét mặt hắn trở lại bình thường và phát ra cười khùng khục. “Thì ra đó là cái ngươi muốn, muốn... chia chác hửm? Lẽ ra ngươi nên nói... Không cần nói tới quy luật, hay giả bộ là ngươi... quan tâm cho nó. Nếu ngươi chịu nghe lời, có lẽ rằng... Ngươi nghĩ sao?”

“Nghĩ đến nghề nghiệp của tôi, senor.” Nụ cười của Martinetti ngây ngất làm sao. “Hút máu.”

-o0o-

Tiếng kêu của Juana chỉ là âm thanh thật khẽ rời rạc, đầy sửng sốt dường như treo lơ lửng giữa động tác giơ tay lên nhanh như cắt của Martinetti và khoảnh khắc luỡi dao lao tới mục tiêu. Vừa mới đó anh ta còn đang bước tới theo lệnh của chủ mình, thì kế tiếp tay anh ta đã vung lên, thả dao ra thật thuần thục với kinh nghiệm của người đã rèn luyện từ lâu, rồi đâm xuống nhanh như chớp trông đơn giản như ong đốt ngay vào sau cổ de Castaneda.

Lão già bệnh hoạn hực lên một tiếng, cặp mắt sáng rực lên ngay trước lúc tiếng kêu tắt lịm, rồi thân thể hắn gục xuống trong đám khăn như tổ chim. Juana không cần hỏi hắn đã chết hay chưa bởi lẽ cái nguồn tác động đầy đe dọa trong phòng chỉ trong giây lát trước đó chẳng còn lưu lại gì ngoài lớp vỏ khô rỗng. Nàng có thể phân biệt người chết nhìn ra sao, nàng thầm nghĩ, mặc dù đây là lần đầu tiên nàng thấy chính chân dung cái chết.

Khi nàng nhìn về phía Martinetti, anh ta cũng đưa mắt nhìn nàng bằng ánh mắt cam chịu buồn bã. Điều mà nàng không hề ngờ được là đôi mắt xám ấy ánh lên nụ cười. “Tốt hơn cô nên đi đi, senorita de Arrelanos, trước khi có người tới đây. Chính tôi cũng sửng sốt về hành động hào hiệp của mình, nhất là khi tôi không có đủ khả năng, nhưng dường như cô có cách khiến cho những người đàn ông hèn yếu phải giết vì cô.”

Juana run rẩy đứng lên, lơ đãng xoa hai bàn tay tê cứng cho máu lưu thông. “Anh giết hắn vì tôi sao?”

Anh ta đọc được nét kinh hoảng hiện lên trong mắt nàng, nhẹ nhàng lắc đầu và mỉm cười. “Ừ, và cũng vì tôi ghê tởm hắn ta. Cô nghe hắn nói rồi đấy, trước sau gì hắn cũng đuổi tôi thôi. Tôi sẽ không bao giờ bị hắn thúc đẩy nữa. Nói thật lòng, tôi cảm kích cô đã khích động tôi đi tới bước này. Như thế tôi đỡ phải trải qua chuyến hành trình buồn tẻ đến Andalusia cùng với ông bác khả ái, giờ tôi nghĩ chúng ta nên yên lặng chia làm hai ngả trước khi chủ nhà quyết định –” Anh ta ngưng bặt, khuôn mặt xương xương thình lình toát lên nét cảnh giác. “Tôi nghĩ đã quá trễ, ông ta đang tới.”

Juana liếc lên khung cửa sổ cao, rồi so vai. “Vậy anh phải trốn – mau đi, qua ngõ đó. Anh với tới không?”

“Dễ thôi. Nhưng còn cô –”

“Không có vấn đề gì đâu. Tôi sẽ tìm cách thoát ra.”

Nàng thầm nghĩ nếu nàng không thoát được cũng không quan trọng, nếu de Castaneda đã thành công giết chết Felipe.

Martinetti đang kéo chiếc ghế gỗ walnut đến dưới cửa sổ, nhưng nghe lời nàng nói anh ta chợt dừng lại. “Vậy hóa ra tôi đã phí cơn bốc đồng cao thượng của mình rồi sao?” Anh ta gặng hỏi.

Nàng lắc đầu một cách nghiêm trang. “Không đâu, vì tôi không thể nào chịu được – âm mưu của hắn, nhưng tôi chỉ sống để con tôi được sống. Tôi nợ nó nhiều lắm, nên phải trả món nợ này thật xứng đáng, cho dù bản thân tôi có ra sao đi nữa. Họ không xử tử phụ nữ mang thai cho đến khi đứa bé chào đời đâu.”

Nàng chợt có cảm giác thật hoang đường khi đột nhiên nghĩ đến bác Tia Beatriz, bác ấy đã nhất quyết bắt tất cả cháu gái của bà phải mềm mỏng kín đáo đối với đàn ông như thế nào. Bác ấy chắc kinh hoảng lắm nếu nghe được nàng thố lộ những lời này, thậm chí là đối với phụ nữ khác đi chăng nữa. Tuy thế Martinetti chỉ ngó nàng đăm đăm bằng vẻ mặt dò xét, như thể anh ta đang cố xem điều gì ẩn đằng sau nụ cười không vươn nổi tới mắt nàng.

Nàng đổi giọng, “đi mau đi! Tôi cũng thiếu anh một mạng, nếu anh không đi ngay nợ này không trả được đâu.”

Anh ta hãy còn nấn ná, và nàng nhìn về hướng về anh ta một cách nôn nóng. Sao anh ta không xê dịch gì hết vậy? “Senorita –”

“Senora,” nàng chỉnh lại bằng giọng quả quyết. “Senora Tristán.”

Tiếng chân đã tiến đến gần cửa khiến cả hai người họ sững lại, đoạn Martinetti trèo lên tường và leo qua thành cửa sổ như một con thằn lằn không thốt ra bất cứ lời nào. Tảng lờ tiếng dộng cửa thình thình, Juana đợi cho đến khi cánh cửa sổ đóng lại sau lưng anh ta trước khi nàng quay ra cửa. Nàng phải cố hết sức trì hoãn càng lâu càng tốt trong lúc giữ vẻ ngoài ngây thơ bằng cách tỏ ra nhu mì và tuân phục trước mặt Don Bautista. Hắn ta bị cản ngoài cửa càng lâu thì Martinetti càng có cơ hội thoát được xa trước khi lệnh tầm nã phát ra.

Nàng lặng lẽ tra chìa khóa vào ổ rồi đứng bên cạnh cửa, thẫn thờ nhìn vào những đốt tay tái nhợt của mình lúc nàng bấu chặt lấy miếng kim khí lạnh lẽo. Giờ Don Bautista đang gọi tên de Castaneda và đập cửa ầm ầm.

“Đợi một chút, tôi không tìm được chìa khóa.”

Tiếng động bên ngoài ngưng hẳn, cứ thế nàng đứng đợi. Rồi tiếng gõ cửa lại vang lên, nàng đút khóa vào ổ và xoay chầm chậm.

“Senor! Senor, mở cửa! Mở cửa –” Tiếng gầm tắt ngấm trên môi viên thị trưởng khi ông ta thấy cô gái mảnh khảnh trong bộ y phục xanh dương ngay bậc cửa. Mọi đường nét sống động trong cô dường như tan biến vào trong áng tóc dầy óng mượt màu đen ánh xanh. Gương mặt nàng nhợt nhạt và đôi mắt sẫm tối khi nàng đăm đăm nhìn ông, trông như thể nàng gần như không nhận ra ông là ai.

“Don Bautista! Ông đó mắc bệnh.” Nàng đã từng đóng vai này trước đây, Juana đờ đẫn nghĩ thầm, và giờ chỉ cần thêm vào đúng âm điệu làm ra vẻ bàng quan là được. Nàng biết mình nên nói gì. “Chúng tôi đang nói chuyện giữa chừng, đột nhiên ông ấy – ông ấy tắt thở rồi gục qua một bên. Tôi e ông ấy đã chết.”

“Cái gì?” Don Bautista nhìn vào phòng, bỗng những ngón tay múp míp của ông ta nắm chặt lấy cổ tay nàng. “Đứng gần vào ta – nếu ngươi cũng hại luôn ông ấy, cái giá treo cổ sẽ dành sẵn cho ngươi.”

“Tôi không hãm hại ai cả! Ông ta bắt cóc tôi tới đây chứ không phải là ý của tôi.”

Juana cao giọng như phát điên lên khi bị lôi vào phòng trong lúc trí não nàng lại bàng quan suy tưởng một cách lạ thường rằng nếu ông ta biết được nàng đã phát hiện ông ta là kẻ đồng lõa trong sự việc này, ông ta chắc chắn sẽ treo cổ nàng. Thôi tốt hơn cứ giả vờ tin ông ta là kẻ vô tội. “Ông ta... muốn đem tôi đi khỏi đây, tôi và ông ta gây gỗ với nhau ngay lúc đó ông ta gục xuống! Tôi chưa hề động chạm đến ông ta.”

Don Bautista ngó xuống khuôn mặt cứng đờ của de Castaneda, nét mặt đang hung dữ của ông ta chuyển thành kinh sợ trong lúc nàng phân trần. Khuôn mặt ngạc nhiên kinh hoàng của xác chết giờ đã biến thành nhăn nhó miệng há hốc, y như một cái đầu lâu, và vết thương nhỏ xíu sâu hoắm phía sau cần cổ vẫn chưa bị lộ. Ông ta quay sang Juana nhìn nàng bằng ánh mắt ghê rợn, bàn tay đang nắm chặt cổ tay nàng đã lơi ra.

“Vậy thì ngươi đích thị là phù thủy rồi. Giết người bằng cách phù phép – có phải ngươi làm thế với Jerónima không?”

“Ông nói năng như con nít vậy!” nàng kêu lên bực bội. Ông ta lắc đầu, liếm môi sợ hãi.

“Mụ phù thủy... nhất định là tà thuật rồi. Ngươi thuyết phục Jerónima chứa chấp ngươi, rồi quyến rũ đàn ông như ong bu vào mật. Bà ấy chưa bao giờ biết được ngươi từ đâu đến, bà ấy bảo thế mặc dù thường hỏi ngươi, nhưng rồi lại nói với ta là việc đó không thành vấn đề. Có phải ngươi bắt ép bà ấy nghĩ như thế không hả đồ phù thủy?”

“Tôi làm sao bắt bà ấy nghĩ bất cứ điều gì được chứ? Tôi thậm chí không hay biết là bà ấy định bán tôi cho người nào ra giá cao nhất tối qua nữa.”

“Và tối qua Jerónima chết vì bà ấy làm ngươi nổi giận.”

Dù thâm tâm nàng đang dần dâng lên kinh hãi, nàng vẫn nhận rõ được lối lập luận sai trái, đầy khủng khiếp ẩn đằng sau niềm tin chân thật của ông ta. Người đàn ông này thực sự sợ phù thủy, thực sự tin nàng là loại người đó. “Vậy chuyện này,” ông ta truy hỏi, “giết một kẻ tàn tật mà không cần chạm tay vào người ông ta là sao – ngươi nói đi – ngươi tính làm gì ta đây?”

“Chỉ có cái này!”

Nàng giật phắt tay mình ra khỏi những ngón tay run rẩy của ông ta và dùng hết sức đẩy ông ta bật ngửa. Khi chạy ra cửa nàng nghĩ ngay cơ may của nàng chỉ có được trong tích tắc. Chỉ cần quẹo sai một lối trong căn nhà xa lạ này nàng sẽ bị bắt. Và nàng hiểu quá rõ, tất cả phù thủy đều bị thiêu sống.

Bụng mang dạ chửa khiến nàng trì trệ, tay chân vướng víu không chạy nhanh nổi, nhưng cũng may Don Bautista lại béo núc vụng về. Nàng băng qua căn phòng kế bên, rõ ràng là phòng ngủ của de Castaneda, rồi ào ra hành lang bên ngoài... Thấy đôi giày gây cản trở nàng đá văng đi, và thầm mong nàng có thể tháo bớt những lớp váy cồng kềnh dễ dàng. Vượt qua thêm mấy cái cửa nữa, nàng tới được bậc thang dẫn xuống bên dưới. Giờ đây tiếng chân đã vọng tới ngay phía sau nàng, có ai đó đang la hét, nàng quýnh quáng chạy liều xuống thang, ba hồi vấp bốn hồi ngã, nhưng vẫn cố tránh khỏi vách tường chỗ thang ngoặt xuống. Tay rát buốt, nhưng nàng vẫn ráng chạy tiếp, không dám nấn ná e rằng lúc đứng lại nàng sẽ sụm xuống vì choáng váng.

Có ai đó đang ùa ra khỏi phòng chạy về hướng trái thang lầu, thế là nàng rẽ phải không cần biết người đó là ai. Trong lúc lao tới phía trước nàng nghe được thêm nhiều tiếng la, có giọng của hai người đang cãi nhau, và nàng hy vọng Bautista sẽ chạy chậm lại để trả lời người kia.

Lòng nàng chùng xuống khi thấy đằng trước là cánh cửa khóa cứng. Trong lúc mở chốt nàng có nguy cơ bị tóm, nhưng nàng đã cùng đường bí lối. Phải đành liều thôi, nàng chạy tuôn xuống hành lang hẹp không kê một món đồ đạc nào và hai bên tường đều trống trải, lối duy nhất dẫn ra ngoài là phải qua cửa đó hay là lộn trở về lối đi cũ. Bằng hết sức bình sinh của người lâm vào tuyệt lộ nàng lao đến cửa, vật lộn với cái chốt và thấy nó bật lên. Ngay sau đó cánh cửa bật tung ra, nàng vừa chạy vừa ngã vài bước đầu rồi tiếp tục lao vào màn đêm đen như mực.

Bạn đang đọc The Flesh And The Devil của Teresa Denys
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.