Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tắm máu Vương phủ

Phiên bản Dịch · 2695 chữ

Minh Nguyệt lâu.

Đôi mắt đẹp của Tô Thiên Tuyết tối lại, trong mắt bắn ra cái nhìn rét lạnh, phẫn hận cầm chén trà trong tay nắm mạnh vào cánh cửa, phát ra tiếng động lớn.

Nàng ta lạnh lùng thầm rủa:

-Đáng chết!

Ưu Nhã đứng ở một bên, thầm thở dài, an ủi nói:

-Chủ tử bớt giận!

Tô Thiên Tuyết cắn môi, hừ lạnh một tiếng, nói:

-Ngươi gấp cái gì? Làm hắn chết yên ổn như vậy thật sự là quá dễ dàng cho hắn!

Nếu để Duẫn Mặc Băng cứu hắn thì tương lai muốn giết hắn, vô cùng khó khăn!

Ưu Nhã nhẹ mím môi, thản nhiên nói:

-Chủ tử, nếu Vương gia chết không phải rất có lợi cho kế hoạch vào buổi tối!?

Trong mắt Tô Thiên Tuyết như chứa băng sương, lạnh lùng nói:

-Nếu hắn đã chết thì chuyện mới khó thực hiện! Chỉ có mình hắn biết “Bình càn hồn chẩm” ở đâu!

Tiên hoàng của Đông Kỳ giữ lại rất nhiều bảo vật, “Bình càn hồn chẩm” là bảo bối mà người trong giang hồ mơ tưởng lấy được, nghe đồn, chỉ cần tìm được người có duyên, giải được mật mã thì có thể biết hết chuyện quá khứ, tương lai… Đây mới là mục đích chủ yếu của Cung chủ Tuyệt Sát cung, bọn họ muốn bảo bối này, mà nàng ta lại muốn tìm Tiêu Thần Hiên báo thù, hận sâu với mối thù nợ máu, cái gì cũng có thể hy sinh, nàng ta sẽ không cho Tiêu Thần Hiên sống yên ổn, cho dù hắn còn sống, nàng ta cũng phải làm cho hắn đau khổ tột cùng!

Giọng nói nàng ta lạnh lùng:

-Ưu Nhã, ngươi đi gặp Tuyệt Nhận, phát động mật lệnh…

******

Khinh Vân Nhiễm mệt mỏi từ trong mộng tỉnh lại, mí mắt nặng nề, hơi khó mở ra.

Mơ hồ ngửi thấy trong bầu không khí có mùi hương hoan ái, lại đang người khác ôm, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng.

Nàng hơi nhíu mày, hơi cử động thân thể, đau đớn từ thân dưới truyền đến, nàng định trở người thì có cảm giác như bị xe tải chẹt qua người, xương cốt cũng đau, từng khớp xương đều đau đớn.

Nghe thất tiếng tim mình đập, trong lòng xuất hiện kinh hoàng, nàng không chết? Là ai cứu nàng?

… Là Duẫn Mặc Băng, hay là những người khác? Nàng đột nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu, nhìn thấy hình dáng của người đó, đôi mắt đẹp trừng lớn, trong tâm chấn động, tại sao lại là hắn? Đôi mày nhíu chặt lại, chán ghét đẩy hắn ra.

Tiêu Thần Hiên chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy nàng, trong mắt hiện lên mừng rỡ, giọng nói khàn khàn:

-Nàng tỉnh rồi!

Ba ngày nay, nàng vẫn luôn hôn mê, lúc nào cũng trong trạng thái thần trí không tỉnh, toàn thân như có ngọn lửa, hắn chỉ không ngừng đem nội lực chuyển hóa thành hàn khí đưa vào trong cơ thể nàng, giải nhiệt cho nàng.

Hắn muốn chạm vào nàng, ý muốn xem nhiệt độ cơ thể nàng, lại bị Khinh Vân Nhiễm phẫn nộ hất tay ra, nàng không hề che giấu tâm tình ngày càng chán ghét, lạnh lùng nói:

-Tránh ra!

Nàng bắt đầu giãy dụa, đầu vai trắng muột bất ngờ hiện lên một vết sẹo do chiện thiết đóng vào, tay nắm chặt lại, lùi về phía sau.

Tay Tiêu Thần Hiên vô lực buống xuống, khuôn mặt trắng xám hiện lên bối rối, giống như cực kỳ mệt mỏi.

Mắt lờ đờ, thần thái cực kỳ mệt mỏi, thể hiện cho sự điên cuồng ba ngày nay?

Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên kinh ngạc, bình thường hắn hung tàn giống như sư tử, bây giờ như bị trúng thuốc tê, hoàn toàn không có sức phản kháng, nàng lạnh lùng bĩu môi, hắn thế nào cũng không liên quan đến nàng!

Nàng bất chấp xấu hổ, chịu đựng việc người đang không khỏe, lập tức chui từ trong ra, lấy y phục mặc vào.

Trong tâm có rất nhiều nghi vẫn, nàng về Vương phủ bằng cách nào, tại sao lại nằm trên giường Tiêu Thần Hiên? Đáng ghét nhất là nàng nghĩ đến, ba ngày nay, hắn cùng nàng… Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chán ghét.

Đột nhiên giọng nói Tiêu Thần Hiên vang lên từ phía sau:

-Khinh Vân Nhiễm, không cho nàng đi!

Trên người hắn khoác một cái áo mỏng manh, ngăn không cho nàng đi.

Khinh Vân Nhiễm bỗng ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, thản nhiên nói:

-Tiêu Thần Hiên, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta? Ngươi có nhiều phụ nữ như vậy, các nàng có thể đối với ngươi hết lòng hết dạ, tại sao lại phải dây dưa làm ta đau khổ?

Nàng thật sự không có cách ở một chỗ cùng hắn, một khắc cũng không thể kiên nhẫn chịu được.

Mặt Tiêu Thần Hiên trở nên âm trầm, như là hàn băng ngàn năm, ánh mắt lạnh lùng của nàng như một cái châm sắc đâm vào trái tim hắn, hắn bắt được tay nàng, trầm giọng nói:

-Ta muốn nàng ở lại!

Mặt Khinh Vân Nhiễm không chút thay đổi, nói:

-Không có khả năng!

Nói xong phất tay đẩy hắn ra.

Tiêu Thần Hiên cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí chạy tán loạn, thân thể không chịu được mà run run, trong ngực tràn ra luồng khí, phút chốc kinh mạch toàn thân như bị vỡ ra.

“Phịch” một tiếng! Thân hình cao lớn ngã trước mắt nàng, khuôn mặt hắn tái nhợt, trong mắt đầy vẻ đau khổ, phun ra rất nhiều máu tươi từ miệng,nangfg không khoỏi lui ề phía sau mấy bước, máu bắn tung tóe lên váy nàng, nàng kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, tại sao có thể như vậy?

Mới vừa rồi, nàng chỉ đẩy nhẹ hắn một cái, chẳng lẽ…, là lần trúng độc lần trước, chưa hoàn toàn giải hết? Hắn không ngừng hộc máu, làm cho không khí trong phòng đầy mùi máu, cả người xụi lơ trên đất, giống như phế nhân, cái áo trắng duy nhất bị nhuộm đỏ một mảng, dáng vẻ có chút đáng thương.

Khinh Vân Nhiễm hít sâu, khuyên chính mình không nên mềm lòng, loại người có trái tim cuồng bạo này căn bản không quan tâm! Bởi vì trả thù màm mình đã bao nhiêu lần hàm oan, thai đến tháng tư căn bản đã thành hình người, nhưng vì Tô Thiên Tuyết trả thù đã thành một khối huyết nhục, nàng vĩnh viễn không quên !

Nàng nhất định phải cho Tô Thiên Tuyết, nữ nhân ác độc như rắn rết này thảm hại!

Nhớ lại những đau khổ ngày xưa mà mình phải chịu đựng, trong lòng lạnh lẽo, muốn xoay người đi, nhưng bước chân bị hắn sống chết giữ lại, nàng cúi đầu, nhíu mày thanh tú lại, giọng nói lạnh lùng:

-Buông tay!

Giờ khắc này Tiêu Thần Hiên như chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, giãy dụa kéo dài chút hơi tàn còn lại, giọng nói hắn phù phiếm mờ ảo, tính mạng như đi đến giờ khắc cuối cùng, Khinh Vân Nhiễm, đừng đi…

Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh tựa băng sương, không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm cho một nam nhân tàn bạo như vậy thành người có dáng vẻ thế này nhưng oán hận trong lòng khiến nàng có sức đá văng hắn ra, lạnh lùng nói:

-tt, sớm biết như vậy, sao lúc đầu ngươi lại như vậy! Đây là báo ứng của việc ngươi tàn bạo máu lạnh!

Không lăng nhục hắn, chỉ đòi lại những khuất nhục trong dĩ vãng đã là rất nhân từ rồi! Nàng tuyệt đối không sinh ra chút đồng tình nào với hắn, cho dù hắn chết một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ để trả lại những gì mà hắn đã phạm phải trong quá khứ, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi tránh ra chỗ khác.

Nàng phải rời khỏi Vương phủ, rời khỏi nơi này, đi đến nơi nào không có người nhận ra nàng là ai, sống một cách bình yên.

Bên ngoài đã gần nửa đêm, mở cửa ra, ngoài ý muốn phát hiện Duẫn Mặc Băng đã đứng ở cách đó không xa, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa sổ trong phòng.

Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm hơi ngây râ, kinh ngạc nói:

-Mặc Băng, huynh đến đây từ bao giờ?

Không biết hắn đã đợi ở bên ngoài bao nhiêu lâu? Đôi mắt hơi tiều tụy, đôi mắt trong suốt nhưng lại mang theo đau khổ bi ai làm nàng sinh ra vài phần đau lòng.

Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng không được tự nhiên, mở miệng ra nói:

-Vừa xong!

Trên thực tế hắn đã đứng ở ngoài ba ngày rồi, ai có thể biết, hắn luôn luôn hào hiệp, nhuwnng lần đầu được nếm mùi vị đố kỵ, rối ren và đau khổ, chỉ có tâm hắn mới biết rõ.

Nhưng thế thì sao, nàng vốn là thê tử của bằng hữu, cho dù để bảo vệ danh nghĩa, chăm sóc nàng, cùng nàng ở một chỗ, cuối cùng vẫn không có cách nào giữ nàng mãi mãi.

Duẫn Mặc Băng chậm rãi mở miệng, trên nét mặt hiện lên lo lắng:

-Thần Hiên, hắn thế nào rồi?

Khinh Vân Nhiễm cụp mắt xuống, cắn môi dưới, nàng vô tình thấy Duẫn Mặc Băng hỏi vậy bỗng chột dạ, nhỏ giọng trả lời:

-Hắn ở trong phòng, hình như, sắp chết.

Lời còn chưa dứt Duẫn Mặc Băng đã vọt vào trong, thấy Tiêu Thần Hiên nằm trong vũng máu, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, chạy vào, bóp cổ tay bắt mạch hắn, sắc mặt trắng bệch, nhịp tim đứt đoạn, mạch tượng cực yếu, Duẫn Mặc Băng nhanh chóng móc ra một viên thuốc cứu mạng cho hắn ăn, phong bế huyệt đạo Tiêu Thần Hiên, thấp giọng nói:

-Thần Hiên, cố chống chọi!

Hắn không hề phản ứng, Duẫn Mặc Băng nhanh chóng đỡ Tiêu Thần Hiên đang hôn mê lên trên giường, nhắm chặt mắt lại, vẫn không thể buống tay, chậm chút nữa, sợ rằng có là thần tiên trên đời cũng bất lực.

Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm giật mình, nắm chặt vạt áo đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn từ đầu đến cuối, không cử động, tại sao Duẫn Mặc Băng lại có ánh mắt nghiêm trọng như vậy?

Nàng không khỏi mở miệng hỏi:

-Mặc Băng, hắn không phải trúng độc sao?

Đôi mắt Duẫn Mặc Băng tối sầm lại, lắc đầu, trầm giọng nói:

-Loại xuân dược này không chỉ nguy hiểm đến tính mạng nàng, hơn nữa còn làm cho nam tử giải dược cho nàng kinh mạch bị nứt vỡ hết ra mà chết, Thần Hiên là vì cứu nàng nên mới bị như vậy!

Nhất thời ngực Khinh Vân Nhiễm bị nghẹt lại, nói không nên lời, không thể diễn tả được cảm xúc phức tạp trong lòng, dù vậy cũng không làm thay đổi sự chán ghét và căm hận của nàng đối với hắn.

Duẫn Mặc Băng nhìn Tiêu Thần Hiên một cái, khuôn mặt nghiêm trọng, nói:

-Ta phải lập tức đưa Tiêu Thần Hiên tới Vô Tình cốc, cầu xin sư phụ cứu hắn, nếu không, cho dù hắn may mắn sống sót cũng chỉ là một người tàn phế.

Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, cúi đầu nói:

-Đây là tội hắn phải chịu! Muội không biết hắn và Tô Thiên Tuyết có thâm thù đại hận gì, nhưng chuyện này là do hắn dựng nên.

Nàng cố tình nói ác!

Tiêu Thần Hiên nghi ngờ nàng hồng hạnh vượt tường, hoài nghi nàng vụng trộm với Duẫn Mặc Băng, bị người dèm pha, vì thế mà hành hạ, nhục mạ nàng, thậm chí bẻ gãy xương đùi nàng để phòng việc nàng chạy trốn, cùng chung sống với nam nhân như vậy, làm sao có thể sinh ra cảm tình?

Đôi mắt Duẫn Mặc Băng tối đi, thản nhiên nói:

-Hắn chịu hy sinh tính mạng cứu nàng, tuy là việc ngoài ý muốn, nhưng ta thấy hắn cũng đã từ từ thay đổi, cũng là hy vọng cứu nàng, nàng đừng căm thù hắn như vậy! Ít nhất có thể cho hắn…

Gương mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, ngắt lời:

-Mặc Băng, muội biết ý của huynh, nhưng bây giờ muội không thể nào chấp nhận hắn được! Có chút lỗi lầm có thể đền bù, vết thương nhỏ có thể hồi phục như cũ, nhưng thương tổn đã khắc vào trong lòng không cách nào chữa lành được!

Cõi lòng tan nát rồi, cho dù miễn cưỡng chữa trị, cũng sẽ để lại vết sẹo.

Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng phức tạp, thấp giọng nói:

-Là ta nhiều chuyện! Thế này đi, ta sẽ nói Song nhi tới tìm nàng, đưa nàng đến nơi an toàn. Mấy ngày này kinh thành có thể rất hỗn loạn, nàng tốt nhất nên bảo trọng, chờ ta trở lại! Được rồi, ngọc bội của nàng!

Nói xong lấy từ đai lưng ra một miếng ngọc bội đưa cho Khinh Vân Nhiễm.

Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm cảm kích, nói:

-Cảm ơn huynh!

Duẫn Mặc Băng cười lãnh đạm không nói gì, đáp ứng chuyện của nàng, hắn nhất định sẽ làm được!

Lúc này ngoài cửa ồn ào, tiếng thị vệ sợ hãi thét lên:

-Người đâu, có thích khách xông vào Vương phủ!

Ngay sau đó lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên xé ngang bầu trời đêm:

-Á! Giết người rồi?

Lại nghe thấy tiếng nha hoàn kinh hô không ngừng vang lên.

Cả người Khinh Vân Nhiễm ngây dại, nhìn Duẫn Mặc Băng.

Đôi mắt Duẫn Mặc Băng tối lại, trầm giọng nói:

-Ta đi xem một lát!

Nhìn tình cảnh ngoài cửa sổ, vẻ mặt không khỏi chấn động, một đám sát thủ mặc đồ đen từ trên trời nhảy xuống, thân thủ mỗi người đều bất phàm, gặp người nào giết người đó, chỉ trong nháy mắt, cả Vương phủ đã chìm trong biển máu.

Như địa ngục thê thảm chốn nhân gian.

Duẫn Mặc Băng lấy lại tinh thần, vội vàng đi tới bên giường, dìu Tiêu Thần Hiên lên, một tay ôm thắt lưng Khinh Vân Nhiễm, đá văng cửa ra, dùng lực dưới chân nhảy cao lên, bước chân dẫm nát mái hiên bay lên trời.

Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, nhìn dưới đất có rất nhiều thi thể, hạ nhân trong phủ không ai may mắn trốn thoát, tất cả thị vệ trong phủ đang sống chết đối phó với bọn sát thủ.

Chỉ nghe thấy thanh âm mũi kiếm đâm vào da thịt xen lẫn những tiếng kinh hô, vang vọng trong trời đêm, vô cùng thê lương, cảnh tượng đập vào mắt là những bông hoa máu bắn khắp nơi, trên đất đầy máu tanh, làm nàng muốn nôn, nàng ôm chặt ngực, kinh hồn chưa thể bình tĩnh.

Đột nhiên, Trảm Đình từ dưới phi thân lên, kêu lên với Duẫn Mặc Băng:

-Duẫn công tử, giao Vương gia cho ta!

Duẫn Mặc Băng giao Tiêu Thần Hiên cho Trảm Đình, xoay người một lòng bảo vệ Khinh Vân Nhiễm, phía sau có vài tên sát thủ đuổi theo. Mấy tên đó đều hướng vào hắn, đường đao ác độc!

Lúc này Khinh Vân Nhiễm nhìn thấy cách đó không xa có một mũi tên phóng hướng vào sau lưng Duẫn Mặc Băng, cả kinh kêu lên:

-Mặc Băng, cẩn thận!

Bạn đang đọc Thất Ngược Khí Phi của Thiển Tiếu Lê Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.