Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2851 chữ

Thích thú khi chứng kiến vẻ mặt đầy bất ngờ của Ryan,cô mỉm cười nói:

-Chà chà đừng bất ngờ như vậy chứ?Bọn Thánh Giáo bẩn thỉu của các ngươi đều đã được nhìn thấy biểu tượng vĩ đại này rồi mà,biểu tượng thay đổi quy luật bất công giữa quỷ và con người và thay đổi cả thế giới nữa.Nhưng đừng có tỏ ra chút kháng cự nào khi ta đang tử tế nói chuyện với ngươi,ta không hề giống bọn KW thấp kém mà ngươi tiêu diệt đâu,một đẳng cấp hoàn toàn khác đấy!

   Ryan cười chế nhạo,nhếch môi nói:

-Vậy sao?Ngươi nên xem lại sự dơ bẩn trong người ngươi đi,thay vì ở đây mà nói xấu người khác.Ashin Star Guar!

   Cái đốm lửa màu đỏ phập phồng trong ngực Ryan đột nhiên bùng nổ mạnh mẽ và phóng ra một tia sáng lạ,tia sáng đó bao quanh người cậu và xoáy không ngừng.Những múi dao vỡ nát và đá sỏi xung quanh bắn tung lên,nó sáng dữ dội đến nỗi Soli phải lùi lại.Không thể nhìn thấy gì ngoài màu đen xoáy cuộn như dòng nước tạo ra một quả cầu bao bọc lấy Ryan.Tia sáng sau khi xoay tới đỉnh thì biến mất,tiếp đó cùng với tiếng lách tách thì quả cầu cũng bị giải phóng từ đỉnh xuống đến cuối.Bây giờ hai tay Ryan đã mọc ra ba lưỡi kiếm dài và nhọn,mỗi tay còn có hai mũi nhọn nhú ra từ vị trí trước kia là ngón cái và ngón út.Một kí hiệu cũng xuất hiện trên trán cậu:một hình tròn đen có hai thanh kiếm chém ngang qua,phát sáng lấp lánh ánh màu đỏ.Hình dạng thật sự của Ryan khi kích hoạt thành công Ashin.Mỗi người mang Ashin khi muốn kích hoạt mảnh vỡ để bộc lộ sức mạnh Guar thì phải phát ra "khẩu ngữ"-tương tự như một mật mã mở khóa.Câu khẩu ngữ mà Ryan dùng là một trong số những câu thông dụng nhất để kích hoạt Ashin,và lúc này,mục tiêu của cậu là hạ cô gái kia.

   Soli cười còn to hơn trước,cô vẫy tay về phái Ryan,nói:

-Ashin dạng Sát Thủ à?Nhào vô đây.Ta sẵn sàng chơi với ngươi cả đêm luôn!

   Ryan gầm lên và bật nhảy tới chỗ Soli và vung tay chém một nhát thật mạnh vào đầu cô gái nhưng cô ta đã né được,cậu cũng đã dự tính được điều này nên vung chân đá vào cái hình dáng đang di chuyển.Nhưng nó bị chặn bởi tay trái của Soli một cách hờ hững,cô bé nói mỉa mai:

-Ngươi quá chậm chạp.

   Dứt lời cô nắm hai tay của cậu ta và quăng về phía bức tường cũ,Ryan nghiến răng bật dậy vừa lúc Soli xông tới đá vào đầu cậu,tuy cậu kịp cúi xuống né đòn nhưng lại phát hiện ra một quả cầu tím đang hình thành trên tay trái của đối thủ,nó bắn thẳng về phía cậu,khoảng cách rất gần.Ryan lập tức nhào lộn ra sau và cảm thấy quả cầu kia đã làm cháy xém một bên vạt áo cậu ,cậu tiếp tục xông vào tấn công nhưng các đòn chém và đâm đều trượt một cách thảm hại,Soli lướt tránh đòn rất nhanh và đoán được tất cả các đòn của Ryan.Cô nhảy vụt ra xa và tung ra năm mũi dao nhọn hoắt cắm phập vào tay phải,bụng và đùi trái của cậu,máu lại túa ra một lần nữa và khi Ryan ngẩng lên thì bị ăn một đá của cô bé văng ra bãi đất trống bên lề đường.

   Cậu mất một lúc để rút hết những mũi dao cắm trên cơ thể,ít nhiều nhờ khả năng chuyển sát thương của kẻ địch thành đòn tấn công của Ashin Đấu Sĩ mà những múi dao đó bớt nguy hiểm phần nào.Tận dụng lượng sát thương vừa chuyển hóa với sát thương của chính mình,cậu xông đến rất nhanh đã suýt chém trúng tay Soli nếu như cô ta đã không nhận ra có gì đó khác lạ.Cô nhẹ nhàng tung mình nhảy vọt lên,nói:

-Chuyển hóa sát thương của kẻ địch thành sát thương của đòn tấn công là khả năng của Ashin Đấu Sĩ,không có ở Ashin Sát Thủ.Ngươi là cái giống gì vậy?

-Ta là con người!Ryan gào to và lãnh ngay một quả cầu màu tím vào người,tốc độ nhanh đến nỗi cậu không kịp phản ứng,cả người lẫn quả cầu bay thẳng vào mặt tường,một vụ nổ xảy ra.

   Ryan cố gắng bò dậy giữa đống hỗn tạp khói bụi và đất đá thì phát hiện ra cơ thể đã trở nên rất khó điều khiển.Soli bước tới nói:

-Khi ngươi bị quả cầu đó đánh trúng thì nó sẽ khống chế các tế bào hoạt động của ngươi.Kết quả trận đấu đã được xác định rồi.

   Quả đúng như thế,tay chân Ryan trở nên nặng trịch,máu túa ra đồng thời từ mọi vết thương,cậu ngã gục xuống và mắt khép lại.

   Ánh sáng chòi lòa chen chân vào bóng tối khi cậu mở mắt ra.

   Đây là đâu?

   Ryan đang đứng trên bậc cửa nhà thờ,vẫn cánh cửa gỗ quen thuộc phảng phất hương vị của bình yên.Xung quanh có gió,nước,mặt trời,nhà cửa,đường lớn,cây cối đều rất sống động và chân thực.Nhưng khi cậu nhìn về phía cây sồi thì có một hình bóng thân thương đứng đó,cũng nhìn về phía cậu,mái tóc bạc,vết nhăn nheo trên mặt và y phục linh mục ông đang mặc.Đó chính là cha xứ Dymiel,người cha thứ hai của cậu.Bàn tay phải nhăn nhúm cầm cây thánh giá bạc,ông cười hiền và gọi-giọng nói đã mười năm đến tận giờ cậu mới lại nghe thấy:

-Ryan,ra đây đi con!

   Ryan đáp không chút do dự:

-Vâng!

   Nhưng ngay khi hai chân cậu đặt xuống đường,không gian lập tức bị biến đổi kì quái.Nhà cửa sau lưng cậu đổ nát,hàng tấn gạch ngói đổ vào nhau hỗn tạp thành một âm thanh chói tai,mặt đất nứt ra và sụp xuống,kéo tất cả mọi thứ xuống cái hố đen ngòm như họng của một con quái vật đang chờ mồi.Tất cả mọi người đều bỏ chạy và la hét hoặc gào khóc khi bị cái hồ nuốt chửng.Bước chân Ryan cứ vô thức bước tiếp,cậu đi đến đâu là mọi thứ bị hủy hoại đến đó,nói cách khác,đây là thảm cảnh của sự hủy diệt.Khi đến cạnh cha Dymiel,cảm giác ấm áp thân thương của ba năm hạnh phúc lại ùa về.Cha nói:

-Chúng ta đi tản bộ một chút nhé?

   Ryan gật đầu và hai người cùng bước tiếp.Cậu nói:

-Sau từng ấy năm,cha vẫn chẳng thay đổi gì cả.

   Dymiel trả lời bằng giọng cảm thông sâu sắc:

-Tuổi già ử?Trẻ thì đến già,già thì đến với chết.Đó là quy luật mà không ai có thể thay đổi được.Con đã trưởng thành rồi,con trai của ta.

   Họ quay lại nhìn về cảnh tượng kinh hoàng trước mắt,sự hủy diệt của làng Gongo,cha Dymiel quay lại nhin Ryan và nói:

-Ryan,con sắp phải gánh vác một trách nhiệm mà con luôn luôn mong muốn nó.Cuộc đời chưa phải là tất cả,ngay cả khi thân xác con trở về với cát bụi thì cuộc khám phá vô tận trong tiềm thức con vẫn tiếp tục.Người ta thường nói cái chết rất đau đớn nhưng khi ta chết thì mới nhận ra cái chết chẳng hề đau đớn gì cả,đau đớn nhất là khi con người cố gắng bám víu lấy cái hy vọng sống sót.

   Ryan cảm thấy một cái giật thót sau gáy và cảm giác từ hố sâu thẳm bay vụt trở về với hiện tại.

   Đó là mơ sao?Những lời đó là có ý nghĩa gì?

   Tại sao mình vẫn bị nó ám ảnh?Không thể quên được sao?

   Xung quanh không còn gốc cây sồi,cũng chẳng có ngôi làng nào,cánh đồng cũng không có nốt,đối diện với cậu chỉ là bốn mặt tường lạnh lẽo:đây là một căn phòng trống rỗng với một cánh cửa duy nhất.

   Căn phòng không có cửa sổ,chỉ có cảm giác ngột ngạt khi bị cầm tù.

   Ryan bất giác đưa tay lên vuốt tóc.Nhưng nó không di chuyển,tay cậu đã bị xích.Những sợi xích bạc và lớn như những con rắn quấn quanh hai tay cậu,buộc chặt vào tay cầm của ghế.chân cậu cũng bị buộc lại,cậu không thể di chuyển hay sử dụng Ashin được.Tình trạng đang hết sức tồi tệ

   Trong lúc Ryan cố gắng gỡ đám xích một cách vô vọng thì cửa đột ngột hé mở và một vật xuất hiện ở đó,cậu vội vàng ngồi im lại và dù chỉ một phần nhỏ của vật đó hiện ra nhưng cậu cũng nhận ra được đó là một cô bé khoảng mười tuổi.Phần mái tóc bạch kim che kín con mắt bên trái và con mắt phải màu đỏ đang hấp háy nhìn cậu,vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ bé.Cậu nói như quát:

-Thả tôi ra!Khốn kiếp,bỏ những dây xích chết tiệt này đi!

   Cô bé rụt rè nói:

-Nhưng...nhưng chị Soli bảo không được thả.

   Ryan hỏi:

-Soli là ai?

-Là chị của em.Đêm qua chị ấy đưa anh về đây.

   Vậy ra cô gái tàn ác đó tên là Soli,Ryan cảm thấy cậu có thể moi được nhiều thông tin từ cô bé này,cậu hỏi:

-Đây là đâu?

-Chỗ này gọi là Biệt Thự Hoa Hồng.Anh đang ở phòng Cấm.

   Ryan giật mình khi nghe cái tên rùng rợn đó bởi nó đã từng được Anthe nhắc đến như là một mỗi nguy hiểm của Thánh Giáo.Đây là một trong số những Đại Bản Doanh của KW ,là nơi mà các chỉ huy cấp cao của chúng nhận lệnh từ Takan và cũng là nơi hắn che giấu tung tích của mình.Chắc chắn có một lượng lớn kết giới bảo vệ được đặt ở đây.Khi thấy Ryan có vẻ lo lắng,cô bé kia hỏi:

-Vậy anh tên là gì?

   Dù chỉ là một bé gái nhưng Ryan vẫn phải đề phòng,cậu nói:

-Tôi là Ryan Adonis.

-Còn em là Kiel.

   Đúng lúc Ryan định hỏi tiếp thì một người khác đã choán lấy cô bé Kiel và nói bằng giọng dịu dàng,quen thuộc đến chết người:

-Nào nào Kiel,chị đã bảo bao nhiêu lần là em không được nói chuyện với người lạ nữa mà.Đi về phòng đi.

   Cô gái Soli mở cửa đi vào,cô gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng rất tàn ác,ánh mắt sắc nhọn nhìn về Ryan,cậu nói:

-Cô bắt tôi làm gì hả?Thả tôi ra mau!

   Bằng một động tác duyên dáng,Soli nâng cằm của Ryan lên và nói:

-Từ từ đã nào,tôi phải nói là anh hơi bị kích động đấy,nhìn xem các vết thương khốn khổ của anh đã được ai chữa lành đi.

   Ryan đã nhận thấy toàn bộ vết thương của mình đều đã khỏi qua một đêm,điều này thật kì lạ và thậm chí không còn một vệt máu nào trên tay phải cậu.

-Là cô làm à?

-Không.Để tránh anh bị mất máu cho đến chết nên tôi đã nhờ Kiel chữa trị cho anh đấy,anh phải cảm ơn tôi đi.

   Ryan nói khinh bỉ:

-Cảm ơn ư?Để sau cô lại giết tôi chứ gì?Đừng hòng!

   Soli nói lạnh lùng:

-Tôi có một yêu cầu đây.Hãy đưa mảnh Ashin trong anh cho tôi và anh sẽ được tự do.Bằng không...

-Bằng không làm sao?Ryan hỏi.

   Soli rút ra một con dao và dí vào ngực cậu,nói với giọng cao hơn trước:

-Tôi sẽ chọc thủng chỗ này và lấy nó ra,dĩ nhiên anh sẽ chết trước khi thốt lên được lời cuối cùng.

   Nếu muốn lấy mảnh vỡ này thì chỉ cần lấy vào tối qua sẽ tiện hơn việc mất công đưa người tới tận đây chỉ để đòi mảnh vỡ đó,Ryan suy ra cô ta còn một ý định khác.Cậu nhếch môi nói:

-Nói mục đích thật sự của cô đi.Đừng đóng kịch nữa,tôi buồn nôn lắm rồi.

-Heh,anh đoán được ư?

   Cô gái chọc con dao vào ngực của Ryan và một chút máu ứa ra,cô nói:

-Vậy thì...một chút thông tin về lão già King Beteroga và cả cái nhiệm vụ của các đội trong tổ chức Thánh Giáo đang làm thì sao nhỉ?Không quá đắt đâu.

   Hóa ra đó là mục đích thật sự của cô ta,dùng cậu để ấy thông tin mới nhất về tổ chức của kẻ thù.Nhưng Ryan không tham gia Thánh Giáo hay Hội Giáo nên chẳng hề biết gì về King Beteroga,ngoại trừ một chút thông tin mà Jabiss ,Anthea kể.Nhưng cậu đã quyết định không nói.Và cậu cũng chẳng bao giờ tin được lời hứa của cô ta,một ác quỷ thực sự.

-Không!Tôi chẳng biết gì hết!

-Thật là đáng tiếc...

   Câu nói của Soli đang đến được nửa chừng thì một cơn đau khủng khiếp ập vào đầu của Ryan,cơn đau này hoàn toàn không giống những cơn đau cậu cảm nhận trước đó,não cậu như bị gặm nhấm và từng mảng thần kinh như bị bóp nát,cảm giác cực kì kinh khủng.Ryan không kìm được tiếng thét đầy đau đớn:

-AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

   Cơn đau đột ngột chấm dứt y hệt như lúc bắt đầu đầy bất ngờ,Ryan gục đầu xuống và thở hổn hển,tròng mắt cậu như bị căng ra hết cỡ và tai thì ù đi.Mọi giác quan cũng bị tê liệt.Nhưng chỉ sau mấy giây,cậu gượng lên nhìn thẳng vào Soli,cô ta đang nói:

-Thấy thế nào?Nếu anh không nói thì sẽ phải chịu những cơn đau còn mạnh hơn nữa đấy.

-Không...bao...giờ.

-Thật là lì lợm.

   Thêm một cơn đau cực hình nữa ,Ryan đã kìm được tiếng thét vọt tận miệng nhưng thể trạng cậu đã bị suy giảm còn mạnh hơn trước,não như bị người nào đó băm nát vậy.Đây có lẽ là một trong những khả năng của Soli,tra tấn người khác bằng cách tấn công trực tiếp vào trung tâm của con người-não.Đối với Soli,cô ít khi thấy trường hợp nào mà chịu được đến hai lần đòn Pazetizi này,có một chút ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt lạnh tanh.Cô bước ra cửa,nói:

-Tôi sẽ quay lại và tiếp tục.Đừng có cứng đầu như vậy nữa.

   Cô đóng sầm cánh cửa ,trong lúc đó đầu của Ryan đang quay mòng mòng và mũi cậu chảy máu-hậu quả phụ của việc tổn thương não bộ.

   Trong suốt một tuần sau đó,Ryan liên tục bị những cơn đau đó hành hạ đến mức không thể ngủ được khi đêm xuống,đầu cậu luôn trong tình trạng xung động bất ổn giữa nói hay không nói.Có lẽ cậu đã tới giới hạn của sự chịu đựng,cậu sẽ chết nếu bị tra tấn tiếp.Vào ngày thứ chín tính từ lúc cậu bị bắt về Biệt Thự Hoa Hồng,Soli đã dẫn vào phòng một người phụ nữ tóc tai rũ rượi và khắp người đầy vết xước rướm máu ,một bên má bà thâm tím.Khi thấy bà ấy,cậu lập tức phản ứng bằng cách giật nảy lên và gào tên:

-Mẹ!

-Ryan!

   Đó chính là mẹ của Ryan,bà Adonis nhưng căn cứ vào những dấu hiệu trên người bà,cậu có thể đoán là bà cũng bị tra tấn,cậu nhìn Soli bằng ánh mắt căm hận tột cùng,nói:

-Ngươi,con khốn kia,ngươi đã làm gì mẹ của ta?

   Đáp lại ánh mắt đó là một ánh mắt sắc nhọn như dao,cô nói:

-Đó là một chút quà cho bà ta khi dám không nghe lời ta.Thế là còn nhẹ đấy.

-THẢ BÀ ẤY RA!!!!!

   Ryan điên cuồng như một con thú và cố hết sức bật dậy nhưng bị những sợi xích ngăn cản,dù cho cậu cố gắng đến đâu cũng không đủ sức mạnh cứu mẹ của mình.Cậu căm giận chính điều đấy:không bảo vệ được gia đình mình.Mẹ cậu vội vàng nói:

-Ryan,mẹ không sao.Đừng như vậy nữa.

   Soli vứt con dao sắc nhọn xuống dưới đất,nói:

-Giờ,là câu hỏi cuối,anh có chịu nói không?

-Ta đã nói rồi:KHÔNG!

   Soli mỉm cười tàn nhẫn,nói:

-Vậy thì,hãy tấn công chính mẹ của ngươi đi.

   Những sợi xích tự biến mất và tay chân cậu được giải thoát nhưng Ryan không kịp vui mừng về điều đó,tay chân cậu tự hành động mà không do cậu điều khiển.Tay phải của cậu nhặt lên con dao cho dù cậu đang kháng cự mãnh liệt hành động đấy,như thể tứ chi cậu đã hoàn toàn thuộc về người khác chứ không phải của cậu nữa,chúng đã bị Soli điều khiển.Cậu cố gắng di chuyển nhưng không thể và tay phải của cậu đang vung dao trên người bà Adonis ,cậu hiểu nó sắp làm gì,cậu thét lên kinh hoàng:

-KHÔNG!Mẹ chạy khỏi đó mau!

   Vô ích,toàn bộ tay chân của bà ấy cũng đã bị trói chặt,cánh tay phải đang thực hiện mệnh lệnh của Soli.Nó vung mạnh xuống,chém một đường sắc ngọt.

   Máu bắn vọt ra,ướt đẫm quần áo Ryan.

Bạn đang đọc Thập Tự Thánh Đoàn sáng tác bởi DokiDoki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DokiDoki
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.