Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 01

Phiên bản Dịch · 4802 chữ

CHƯƠNG 1

Tháp Tokyo chìm trong mưa là hình ảnh buồn nhất trên đời.

Chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng với quần soóc, Kojima Toru trầm ngâm bên ly cà phê hòa tan.

Vì sao nhỉ? Vì sao ngắm nhìn tháp Tokyo ướt đẫm trong mưa lại khiến mình buồn đến vậy. Mình cảm thấy như nghẹt thở. Ngay từ hồi còn bé thơ.

Từ khi mới chào đời, Toru đã sống tại khu căn hộ này, một khu nhà nằm trên gò đất cao, bốn bề là thảm cỏ xanh ngát.

“Tiền nong có thể không phải lo nhưng ở suốt với mẹ mà cậu không phát ớn lên à? Gần đây, có lần Koji đã châm chọc cậu như vậy. “Nhưng dù sao mẹ cậu cũng không như các bà mẹ khác, chưa biết chừng cũng có cái hay.”

Toru học cùng Koji hồi cấp Ba tại một trong những trường điểm của thành phố. Học lực của cả hai tương đối tốt nhưng đó là điểm chung duy nhất giữa hai người.

Bốn giờ chiều. Sắp tới giờ Shifumi gọi điện thoại đến. Toru đăm chiêu. Từ khi nào nhỉ? Từkhi nào mình đã khắc khoải chờ đợi những cú điện thoại của con người ấy như thế này.

Shifumi đã từng phản đối khi cậu nói muốn mua một chiếc điện thoại di động.

“Mua làm gì cái thứ phù phiếm ấy.”

Bản thân cô ấy đang dùng mà lại còn nói thế. Điện thoại của Shifumi được móc một chiếc dây đeo tết bằng lụa, có màu xanh lạnh như màu của màn đêm.

“Chị tự làm đấy à?”

Đã có lần cậu hỏi, song Shifumi bảo rằng cô chịu, đó là do các nữ nhân viên trong cửa hàng làm. Cửa hàng ấy nằm ở khu Daikanyama, lạ ở đó bày bán đủ loại, từ đồ gia dụng, đến quần áo và cả bát đĩa. Nghe nói nó thuộc chuỗi các cửa hàng bán lẻ cao cấp. Lần gần đây nhất, Toru rất ngạc nhiên khi thấy có bán cả vòng cổ và bát đựng thức ăn cho chó, mà toàn hàng đắt tiền. Xem chừng những thứ bày bán ở cửa hàng của Shifumi đều thế cả. Cái gì cô ấy cũng có. Tiền bạc, cửa hàng, và cả chồng nữa.

Bốn giờ mười lăm phút. Điện thoại vẫn chưa đổ chuông. Toru miễn cưỡng ngồi nhấm nháp ly cà phê nguội ngắt. Cậu thích cà phê hòa tan và thấy nó hợp với tính cách của mình hơn loại nhỏ giọt. Mùi thơm dịu của nó thật tuyệt. Pha chế lại đơn giản.

Đơn giản là điều quan trọng.

Toru sinh tháng Ba năm 1980. Cha mẹ ly hôn khi cậu vừa vào cấp Một. Kể từ đó, cậu sống cùng với mẹ.

Cậu quen Shifumi qua mẹ mình.

“Đây là bạn mẹ.”

Mẹ giới thiệu Shifumi như thế với Toru. Hai năm về trước, khi ấy Toru mới mười bảy tuổi. Shifumi là một phụ nữ có dáng người thon thả, mái tóc đen khỏe khoắn, mặc chiếc váy màu xanh đậm với áo khoác trắng bên ngoài.

“Chào cậu!”

Mắt môi cô ấy thật hài hòa, gương mặt mới gợi cảm làm sao.

“Chị Yoko, em không biết chị lại có cậu con trai lớn chừng này.”

Shifumi nhìn Toru không ngớt rồi thốt lên:

“Chàng trai này trông có khiếu âm nhạc đây.”

Ý cô ấy là sao? Toru không tài nào hiểu nổi, song cậu cũng không hỏi lại.

“Cậu học cấp Ba à?”

“Vâng.”

Cậu vẫn nhớ giọng điệu mình lúc ấy có phần không thoải mái.

Năm thứ hai đại học là quãng thời gian buồn tẻ nhất đời sinh viên. Dạo này, Toru hầu như không đến lớp. Thật bất tiện là tiết học của những giáo viên điểm danh nghiêm ngăt lúc nào cũng tẻ nhạt. Nhét đĩa nhạc của nhóm Hi-posi vài dàn máy, cậu lắng nghe giọng hát ngọt ngào ướt át, nhẹ nhàng và dễ thương của nữ ca sĩ chính, trong lúc ngắm nhìn những tòa nhà chung cư lẫn tháp Tokyo ướt đẫm trong mưa qua khung cửa sổ.

Sao cái lũ nữ sinh đại học lại đần độn đến thế cơ chứ! Koji chán nản nghĩ. Phía ngoài cửa sổ có gắn lưới chắn muỗi, những giọt mưa đọng trên máng nước đang tí tách rơi. Thứ nhất, cơ thể chúng nó chẳng có gì hấp dẫn. Hoặc là gầy đét như que củi. Hoặc là tròn trùng trục như quả bóng cao su. Thể nào cũng là một trong hai loại đấy. Đúng là chán chết.

Vậy nhưng cô bé Yuri hiện gã đang cặp kè sau khi quen biết từ lần mai mối năm ngoái thuộc loại khá thông minh, nhờ bơi lội nên cơ thể gọn gàng, nói chung không tệ chút nào.

“Tớ đói meo rồi!”

Đang nằm ườn xem tivi, Hashimoto nói.

“Nhà cậu có mì cốc không?”

“Lấy đâu ra.”

Koji đáp rồi bảo chỉ có cơm là sẵn. Gã vẫn thường nấu nhiều cơm rồi giữ trong tủ lạnh ăn dần.

“Sao cậu lại đói vào cái giờ quái quỷ này chứ, ăn lắm chỉ tổ béo ú.”

Cằn nhằn thế nhưng gã vẫn đứng ngay dậy đi rang cơm cho Hashimoto, một kẻ lập dị có một thú vui duy nhất là đi hóng hớt chuyện người khác. Tiện thể, gã còn làm cả xúp gà với hành, rã đông thêm mấy thứ cất trong túi đông lạnh.

“Cậu cừ thật đấy!”

Hashimoto có vẻ thực sự thán phục.

“Cũng thường thôi.”

Koji châm thuốc đáp.

Kẻ dạy cho Koji biết cái hay của phụ nữ tuổi trung niên là Toru, bạn thân từ hồi cấp Ba, người duy nhất gã không dám coi thường. Hồi đó, gã chằng hề coi ai xung quanh ra gì.

“Cậu còn ở đây không?”

Koji hỏi. Hashimoto đang vừa xem tivi vừa ăn cơm rang.

“Có.”

“Ờ, thế à.”

Hashimoto chẳng câu nệ với người khác bao giờ, Koji quý hắn cũng vì cái tính ấy, Gã thay quần áo, xịt keo bọt lên tóc, đeo đồng hồ, để lại chìa khóa nhà rồi đi.

“Thế nhé, tớ đi làm thêm đây.”

Koji nói, cầm theo chiếc ô nhựa bị gãy một gọng sắt.

Cuộc sống của Koji hiện tại xoay quanh việc làm thêm. Vừa lên lớp bình thường, gã vừa đi làm thêm vào hầu hết các buổi tối trong tuần và cả ngày cuối tuần. Mặc dù cha mẹ gã vẫn khỏe mạnh và chu cấp đầy đủ nên ở một góc độ nào đó, cuộc sống sinh viên của Koji khá sung túc, song có thể nói chưa bao giờ gã có nhiều tiền tiêu vặt cả, hơn nữa, công việc hiện tại là phục vụ ở quán bi-a, nhàn hạ mà thu nhập cũng khá.

Mùa hè năm nay, Koji từng làm nhân viên trực cứu hộ bể bơi. Gã đã có đến hai kỷ niệm ngọt ngào với cô bé quen ở đó, một trong những cái hay của công việc ngắn hạn khác thì nhiều vô kể. Từ việc thu phiếu đánh giá của người dân sau khi sửa đường, đến việc rửa bát đĩa, hay thậm chí làm người mẫu khỏa thân cho các họa sĩ hạng bét.

Với Koji, làm mẫu là công việc có thu nhập tốt. Gã được một ông họa sĩ gầy đét mời khi đang đi trên phố, nói sẽ trả mười ngàn yên một giờ nếu chịu về tận nhà ông ta ở gần chùa Kichijio-ji. Ông họa sĩ già đó vẽ rõ nhiều, gã kiếm được ba trăm sáu mươi ngàn yên mà chỉ phải ngồi ôm gối. Không những thế, ông ta lại khá phàm ăn nên thi thoảng gã còn được mời cả bít tết.

Tháng Mười một. Koji chợp mắt khoảng ba mươi phút trong tàu điện JR trên đường đến nơi làm thêm. Gã có cái biệt tài là ngủ ở bất cứ chỗ nào và hơn thế, tỉnh dậy ngay trước khi tới ga cần đến. Koji tin vào cơ thể mình, và đương nhiên, cả cái đầu của gã nữa.

Koji vốn học khá từ xưa nên gã đỗ đại học công lập ngon lành như không. Song vấn đề không nằm ở đó.

“Chuyện của con, con phải tự quyết định.” Từ nhỏ cha gã đã răn dạy. “Khi đã quyết định rồi thì hãy thể hiện ra bằng hành động!”

Với Koji, thông minh tức là có khả năng hành động.

Gã ăn tối trong phòng dành cho nhân viên. Trong cùng tòa nhà có một loạt các quán ăn liền kề với quán bi-a và có thể gọi đồ giao tận nơi. Cả thảy sáu nhân viên chính thức với đồng phục quần vải đen và áo sơ mi trắng bất kể nam hay nữ. Yuri đã từng khen bộ đồng phục đó rất hợp, song vì thế mà Koji đâm ra nghi ngờ khiếu thẩm mỹ của Yuri bởi gã luôn nghĩ mình hợp với quần jean hơn.

Koji quẹt thẻ, thay ca cho nhân viên làm ban ngày. Dàn đèn nê ông bên phía tòa nhà đối diện nhập nháy qua làn mưa.

Cuối cùng điện thoại cũng đổ chuông, lúc ấy là hơn năm giờ chiều.

“Xin lỗi, chị gọi muộn quá.” Shifumi nhỏ nhẹ nói. “Bây giờ cậu có ra ngoài được không?”

Giọng cô ấy lúc nào cũng có vẻ bồn chồn.

“Được.” Toru đáp ngắn gọn.

“Thế thì tốt!” Shifumi mừng rõ nói. Cô hẹn gặp ở quán Franny rồi dập máy, nhanh đến mức Toru luôn cảm thấy hụt hẫng. Cậu vẫn cầm ống nghe trên tay với một tâm trạng nửa vời.

Ngày đầu tiên gặp mặt, Shifumi đã nói:

“Chị có một loại xà bông rất hợp với cậu.”

“Xà bông?”

“Ừ. Đó là một trong những mặt hàng mua từ Anh quốc. Ngay từ đầu chị định nhắm tới khách hàng nam dù hầu hết khách đến cửa hàng là phụ nữ, Nhưng chị vẫn quyết định bán nó, vì khách nữ đến sẽ mua tặng cho những người đàn ông của họ. Chị nghĩ hợp với cậu đấy!”

Thế rồi vài ngày sau, bưu điện chuyển đến một gọi bưu phẩm, trong đó là một cục xà bong nhỏ hình bầu dục, màu trắng sữa. Thơm mùi trái lê.

Sau cánh cổng to và nặng trịch mở ra một lối đi nhỏ hẹp sâu tít vào trong quán Franny. Quầy bar nằm ở phía bên phải. Khi Toru bước vào, cậu đã thấy Shifumi ngồi uống Vodka chờ sẵn. Shifumi vẫn thích uống một chút rượu mạnh.

“Cậu đến rồi à.” Xoay hơn nửa vòng chiếc ghế quầy bar, Shifumi quay người lại nói. Cô mặc một chiếc áo len thưa mắt màu trắng và chiếc quần tây màu xám.

“Trời cứ mưa suốt nhỉ, chán thế chứ!”

Shifumi nói, xoay lại ghế. Toru ngồi xuống bên cạnh và gọi một cốc bia.

“Cậu vẫn khỏe chứ?”

Hai tuần rồi, cậu mới lại gặp Shifumi.

“Vâng,” không quay mặt sang, Toru trả lời.

Cậu muốn cảm nhận bằng cả cơ thể mình sự tồn tại của Shifumi, sự tồn tại chỉ cách có một tầm tay đang ở phía bên trái.

Sau khi gửi cục xà bông cho Toru, có một dạo Shifumi không giữ liên lạc.

Rồi một hôm cô gọi điện hỏi thăm: “Có mẹ cậu ở nhà không?”

Hôm ấy mà mẹ mình không đi vắng thì chắc hẳn mình không thể ở đây cùng cô ấy như thế này.

“Cậu nói gì đi chứ!” Shifumi nói. Chiếc đồng hồ Rolex trang nhã vòng ôm lấy cái cổ tay mảnh khảnh của Shifumi.

“Nói gì là nói gì?”

“Gì cũng được, về trường học, về cuốn sách đang đọc hay đơn giản là những điều đang suy nghĩ chẳng hạn.”

“Chuyện học hành ở trường thì tôi nghĩ chắc cũng tốt nghiệp được thôi.” Nhấp một ngụm bia, Toru trả lời.

“Còn phía sau khu giảng đường có mấy khóm địa du đang nở.”

“Cậu thích hoa địa du?”

“Ừ, có thể nói là thích. Nhưng mấy hôm vừa rồi để ý thì nó đã khô cong tự lúc nào.”

“Trường cậu có rộng không?”

“Cũng không rộng lắm.” Toru trả lời rồi nói thêm rằng so với trường cấp Ba thì rộng hơn hẳn.

“Vậy à.” Shifumi nói, lơ đãng nhìn lên phía kệ rượu.

“Sách thì gần đây cũng ít khi đọc.” Toru tiếp tục trả lời thành thật, theo đúng những gì Shifumi hỏi.

“Còn điều đang nghĩ là …”

Tôi muốn ngủ với chị!

“Là gì?” Shifumi quay sang, gương mặt cô ấy hoàn toàn để mộc.

“Là không có gì.”

Shifumi nhoẻn miệng cười.

“Phía sân sau trường cấp Một hồi xưa chị học, hoa tú cầu nở nhiều lắm.”

“Cấp một? Hơi xưa quá rồi nhỉ.”

Shifumi ngượng ngập, thò tay nghịch mấy cục đá trong ly.

“Trường đại học thì chị không sao nhớ được trong sân có những cây gì, dù chỉ là một loài thôi cũng chịu. Buồn cười nhỉ.”

“Vì chị không đi một mình bao giờ chứ sao?”

Toru buột miệng, tự cảm thấy bối rối với âm hưởng ghen tuông trong câu nói của mình.

“Ừ có khi thế thật!” Dường như Shifumi không nhận ra điều đó, cô thản nhiên thừa nhận.

Cả hai gọi thêm tuần rượu nữa, ngồi uống và im lặng hồi lâu.

“Cú điện thoại đó có thực là nhắm đến mẹ mình không nhỉ?”

“Dạ, chắc không có chuyện đấy đâu.” Toru trả lời.

Shifumi đọc tên và địa chỉ quán rồi như chợt nhớ ra điều gì và hỏi:

“Nhưng cậu đã được phép uống rượu chưa?”

Toru cứ nhớ mãi cái hồi cậu còn một dạ hai vâng khi nói chuyện với chị Shifumi. Đã thế, đến lúc ấy cậu vẫn chưa có nổi một mối tình vắt vai, nhưng đổi lại, có cửa hàng và có sự tự do.

Lúc đầu cậu không định chia sẻ với Koji nhưng rốt cuộc, chẳng hiểu thế nào lại lôi kéo gã vào.

“Nhất cậu rồi đấy.” Đối tượng của cậu là người lớn cơ mà!” Koji nói. “Được chiều chuộng thì cũng thích nhưng chẳng may bị ruồng bỏ thì cũng đừng có tự tử đấy nhé. Chắc là cô ta thèm khát một cơ thể trai tráng đay mà.”

Đúng thời kỳ đó, các vụ gạ tình đổi tiền của nữ sinh trung học đang rùm beng ngoài xã hội. Trường cấp Ba Toru học có ít nữ sinh, hầu hết toàn các cô nàng con nhà gia giáo. Song nếu nhìn quanh phố, không ngoa khi nói rằng tất cả đám nữ sinh trụng học đều mặc váy ngắn trên mức cần thiết, nổi bật lên cặp đùi to tướng được bao bọc trong đôi tất dày sụ.

“Tin thế quái nào được nhỉ!” Lẳng chiếc ba lô bằng vải ka ki lên vai, Koji nói trong lúc đi qua cửa soát vé. “Thế quái nào lại có những thằng già bị cái lũ đấy lừa phỉnh nhỉ?”

Đang tỏ ra bất bình bằng ngôn từ không mấy sạch sẽ, Koji chợt thở dài rồi thản nhiên nói:

“Tớ cũng muốn thử xem đàn bà có kinh nghiệm thế nào.”

Lẽ dĩ nhiên, giữa cậu và Shifumi không có mối liên quan nào về tiền bạc. Không thể đánh đồng với các vụ đổi tình lấy tiền kia. Nó khác xa thực tế, nên điều Koji vừa nói chẳng khiến Toru phiền lòng.

Không một ai có thể hiểu những gì đã xảy ra giữa cậu và mẹ Shifumi.

“Mẹ của Yoshida thì sao?”

Thực lòng, Toru thấy đang lẽ phải ngăn Koji khi gã nói ra điều đó, nhưng cậu vẫn phụ họa:

“Được đấy chứ! Trông cũng hấp dẫn.”

Thời điểm đấy, Toru không tưởng tượng nổi, rằng việc cặp kè với mẹ của bạn học cùng lớp có thể trở thành hiện thực. Cho đến giờ cậu vẫn không coi cái hành động quái gở của Koji ra gì.

Hai năm trước.

Cuộc sống của Koji bắt đầu cô đặc như miếng mứt jelly nhạt thếch. Toru cũng mặc kệ cho nó ra sao thì ra.

“Hôm nay vui quá! Lần sau mình đi ăn tối rồi thong thả nói chuyện nhé.” Uống cạn ly Vodka, Shifumi trả tiền, mỉm cười rồi đứng dậy nói.

“Không biết ngoài trời có mưa không.”

Bảy giờ ba mươi phút tối. Toru tự đưa ra kết luận rằng, Shifumi hẳn đã hẹn ăn tối với chồng tại một nhà hàng nào đó vào lúc tám giờ.

“Chị sẽ gọi cho cậu sau.” Shifumi nói rồi nhanh chóng rời khỏi quán.

Toru những tưởng sẽ được đi ăn cùng. Cậu mất hết hứng thú với ly bia uống dở, lơ đang nhìn quanh và chợt nhận ra bụng mình đang trống rỗng khi thấy dòng chữ Sandwich kẹp thịt bò rô ti ở tấm bảng đen treo trên tường.

Từ khi nào nhỉ? Từ khi nào mình đã rơi vào trạng thái quên cả đói khát thế này.

Khách khứa bắt đầu đông. Đóa hoa cắm trong chiếc bình to tướng nhìn kẻ bị bỏ rơi Toru cười nhạo.

CHƯƠNG 2

Sau khi nghe trọn giờ học buổi sáng, Koji ra ghế đá sân trường ngồi chén sạch chiếc sandwich mua ở ngoài trong vòng năm phút. Một buổi trưa đẹp trời. Gã hầu như không ăn ở căng tin trong trường. Cứ ở bên cạnh lũ đần độn là gại lại cảm giác cái đần độn ấy sẽ lây sang mình.

Hôm nay Koji không có giờ làm thêm, buổi chiều gã định chỉ học một tiết rồi đi chơi với Yuri, sau đó thì đã hẹn gặp Toru.

Vứt túi nylon và cốc giấy vào thùng rác, Koji bước vào bốt điện thoại công cộng. Gã rút một điếu thuốc châm lửa trong khi tiếng nhạc chờ vang lên.

“Alô, Kawano xin nghe.” Giọng Kimiko trẻ trung, khác hẳn giọng của một người đã ba mươi lăm tuổi.

“Alô…”

Thế là đủ, không cần phải xưng tên.

“Koji đấy à? Kimiko mừng rõ. “Chà, một ngày đẹp trời đây! Cậu đang ở đâu đấy?”

“Ở trường.”

Koji trả lời trong lúc mường tượng về đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của Kimiko.

“Vừa ăn trưa xong, tự dưng Koji lại muốn nghe thấy giọng chị…”

Koji rít một hơi thuốc, nheo mắt vì ánh nắng chói chang rồi nhả khói vào bầu trời xanh thẳm.

“Cậu nịnh tôi chứ gì?”

Kimiko dừng lại một chút, đầy ẩn ý.

“Ơ kìa, nói thật đấy.”

Koji thấy cái giọng trầm ấm và thẳng tưng của mình không đến tệ.

“Buổi tối thì không gọi điện được.” Gã tiếp tục đưa đẩy. “Mà chị cũng có chịu cho ai gặp đâu!”

Hashimoto đang tiến lại từ phía con đường trước tòa thư viện. Koji giơ một tay lên chào.

“Thôi nào.” Giọng Kimiko cất lên vội vã. “Tôi cũng muốn gặp cậu lắm chứ. Cứ có thời gian là tôi lại nhớ đến cậu.”

Koji vứt đầu lọc thuốc lá rồi lấy chân di.

“Có thời gian?”

Hashimoto đã đứng ngay trước mặt.

“Koji thì lúc nào cũng nhớ chị.”

Gã không nói dối. Một khoảng yên lặng bao trùm. Gã thấy rõ phía bên kia đầu dây Kimiko đang xao động. Ước gì được lao đến và ôm chầm lấy cô ấy ngay bây giờ!

“Xin lỗi.” Gã tỏ vẻ hối lỗi. “Koji sẽ gọi lại sau nhé?”

Một ngày khá ấm, mặc dù đang là tháng Mười một. Mặc áo len mà đứng chỗ nắng là toát mồ hôi.

“Đang định hỏi xem liệu cậu có gọi lại cho tôi nữa không!”

Koji cười váng lên khiến Kimiko cũng khúc khích cười theo.

“Không phải bàn.” Gã nói rồi dập máy. Tiếng cười trong trẻo của Kimiko cứ quanh quẩn bên tai gã.

“Lúc nào cũng nhớ chị!” Hashimoto thì thào nhại lại. “Cậu cừ thật đấy!”

Suốt từ sáng đến giờ, Toru ngồi nghe đĩa nhạc Marie Frank, một ca sĩ người Đan Mạch, vô tình thấy ở cửa hàng hôm Chủ nhật tuần trước, cậu mua luôn sau khi nghe thử dù tước đã định mua một đĩa Hi-posi.

Một ngày nắng ráo và sảng khoái.

Chợt nhớ tới đôi giày, Toru bèn lôi ra đánh. Cậu ghét những chiếc giày bẩn thỉu vì nom chúng thật bần tướng. Ngoài hiên cửa, đôi giày cao gót làm bằng da cá sấu tuyệt đẹp của mẹ cậu đang nằm chỏng chơ. Đêm qua bà về muộn, giờ đã gần trưa mà vẫn chưa thấy ra khỏi phòng.

Hồi học cấp Một, có lần Toru đã sốc khi thấy ở trước cửa nhà một người bạn mà cậu đến chơi, đôi giày của mẹ người bạn đó, gót thấp màu nâu bạc phếch, vẹo vọ và xấu xí đến mức giật mình. Lúc ấy cậu đã tự hỏi rằng, mẹ mình sẽ buồn đến mức nào nếu bà phải xỏ chân vào đôi giày ấy. Mặc dù mẹ bạn cậu có vẻ là một người nhẹ nhàng, kiểu phụ nữ của gia đình.

Mẹ Toru là tổng biên tập một tạp chí phụ nữ. Cậu không biết cụ thể, chỉ chắc rằng lương của bà khá cao. Sau khi cha mẹ chia tay, nhờ khoản tiền nhà và tiền nuôi dưỡng cậu ăn học cho đến khi vào đại học được cha cậu chu cấp một năm hai lần, cộng với khoản tiền bồi dưỡng tổn thất tinh thần cũng không nhỏ, nên cuộc sống của hai mẹ con khá ổn thỏa.

Vì cha cậu vướng vào các mối quan hệ tình ái mà hai ông bà phải ly hôn, nhưng cậu cũng cảm thấy ái ngại cho chính ông.

Thi thoảng lắm Toru mới gặp cha, cậu không đặc biệt yêu thương song cũng không ghét bỏ. Ông là kiến trúc sư, hiện mở văn phòng thiết kế với người bạn. Ông có dáng người thấp nhỏ, nói năng hòa nhã, có sở thích đi câu. Nay ông đã đi bước nữa và có con riêng.

Hồi nhỏ, có lần ông đưa Toru tham gia một buổi cắm trại. Thời gian vào khoản hai năm sau khi hai ông bà mỗi người mỗi ngả. Mùa hè lắm muỗi nhiều kiến (Toru ghét mọi thể loại côn trùng), đêm hôm trước lại mưa khiến bàn chân lúc nào cũng ẩm ướt. Nhà vệ sinh ở đó chật chội và bẩn thỉu đến mức hễ đóng cửa vào là buồn nôn. Món Soda lạnh sởn gai ốc, cá xiên nướng thì chẳng biết ăn phần nào, mà chỗ nào ăn được cũng nhạt như nước ốc. Nói chung, cắm trại là thứ không thích hợp với tính cách của Toru.

Toru không hiểu rõ cha mình là người như thế nào. Có gặp cũng chẳng có chuyện gì để nói, vả lại mẹ cậu cũng không hay kể lể gì. Ngay nhà mới của ông, cậu cũng khỉ mới xem qua ảnh.

Thế nhưng, cậu vẫn bái phục ông, người có ý định kết hôn với một phụ nữ như mẹ cậu, cưới xin rồi sống với nhau tận chín năm trời. Khác với vẻ bề ngoài, ông là một người ưa mạo hiểm. Cậu không hề thán phục, tán dương, thương cảm hay kính nể đổi với sự mạo hiểm đó, song sâu thẳm trong lòng, kỳ thực cậu lại muốn tỏ ra kính trọng.

“Con về rồi đấy à, Toru?”

Có tiếng nói vang lên phía sau lưng, Toru quay lại đã thấy mẹ mình đứng đó trong bộ pyjama màu xanh. Ở nhà suốt chứ có đi đâu mà về, nghĩ vậy song cậu không buồn đính chính. Sắc mặt mẹ cậu vào mỗi buổi sáng trong bạc nhược, tóc lại bù xù như tổ quạ.

“Pha cho mẹ cốc cà phê!” Bà nói rồi đi vào phòng tắm, bỏ lại sau lưng cả hành lang sực nức mùi nước hoa.

Toru vào bếp, đặt máy pha cà phê.

Tối nay cậu có hẹn với Koji. Trước đó chắc sẽ lên lớp nghe giảng một tiết. Cậu quyết như vậy sau khi đặt ý thích của mình và đơn vị học trình lên bản cân.

Cứ xong một cái là Yuri mặc ngay quần áo. Chưa từng phàn nàn nhưng mỗi lần như vậy, Koji lại cảm thấy ức chế đôi phần.

Nhưng gã nghĩ thà thế còn hơn là cứ rúc mãi vào nhau trên chiếc giường chật chội. Vả lại, cũng có thể thái độ ấy của Yuri là biểu hiện cho một loại tâm lý nào đó như “Ngượng ngập” hay “thẹn thùng”.

“Mai tớ đến cửa hàng chơi có được không?”

Yuri hỏi trong lúc đứng rửa đĩa bánh và cốc trà chanh uống trước khi lên giường ban nãy.

“Ngày mai á?” Koji vùng dậy, gã vừa mặc đồ lót vừa đáp. “Bất cứ lúc nào cậu thích!”

Bốn giờ rưỡi. Sắp đến giờ Koji phải đi, gã có hẹn với Toru vào lúc sáu giờ.

Hôm nay gã có ba dự định, gọi điện cho Kimiko, lên giường với Yuri và gặp Toru, trong đó, mục thứ ba là điều gã mong chờ nhất. Từ sau kỳ nghỉ hè, gã mới có cơ hội gặp lại Toru.

“Tuyệt, cậu lại pha món ấy cho tớ nhé.” Yuri thích thú nói.

Cửa hàng ở đây là quán bi-a nơi gã làm thêm, còn món ấy là loại cocktail lemonade mà gã pha riêng cho Yuri.

“Nhưng đừng có đên một mình, tớ không đưa về được đâu,”

“Không sao.”

Rửa bát đĩa cốc chén xong, Yuri rút khăn mùi xoa của mình ra lau tay.

“Tính cậu hay lo lắng nhỉ.”

Cô còn ngây thơ lắm cô ạ. Gã nghĩ thầm trong bụng nhưng không nói ra. Gã thay áo phông, quần jean, mặc áo khoác rồi thúc giục: “Đi thôi.”

Lâu lắm gã mới lại mò đến Shibuya.

Trường đại học nằm trên tuyến tàu điện Trung tâm nên các cuộc nhậu nhẹt thường là ở Kichijo-ji, không thì Shinjuku. Cái nơi ồn áo vô vị như Shibuya, gã chẳng thể nào quen. Qua ngã tư theo lối dành cho khách bộ hành, gã rảo bước đến chỗ hẹn.

“Cho tớ gửi lời hỏi thăm ông bạn vàng của cậu nhé!” Yuri nói đi mua sắm nên cả hai chia tay nhau tại Kichijo-ji.

Bạn vàng. Gã bắt đầu thân với Toru từ năm lớp mười một. Toru có dáng vẻ một người không bao giờ coi thường người khác, điều đó hoàn toàn trái ngược với gã, một kẻ dễ dàng quen thân với bất kỳ ai nhưng trong lòng thì chẳng coi họ ra gì. Có điều, Toru là kẻ khó gần. Buổi trưa thường đọc sách một mình. Lúc đầu gã nghĩ Toru làm bộ để mơi lũ con gái, nhưng lũ con gái thì nào có thích gì sách vở, hơn nữa, bản thân gã cũng hiểu rõ điều đó.

Toru sống cùng mẹ, lần đầu tiên đến chơi nhà, gã không khỏi ngạc nhiên vì nội thất trong nhà quá tinh tế. Cảm tưởng không có gì là thừa thãi. Bản thân gã lúc đó đang sống cùng gia đình, nhà gã cũng không thuộc loại thiếu tiền bạc, nhưng khái niệm nhà đối với gã là một không gian tạp pí lù những thứ vớ vẩn, nào là bộ đồ chơi golf và cúp đủ loại của cha gã, nào là đệm ghế thêu kiểu Pháp mà mẹ gã mê mẩn.

Thuộc týp người khó gần nhưng Toru không từ chối Koji. Trước kia, gã rủ đi học bằng lái xe, Toru đã từ chối nhưng sau đấy thì tình hình khá khẩm hơn, cứ gọi là có mặt, ngay cả những lần vụng về bám đuôi lũ con gái sau giờ học.

Gã có điểm chung với Toru. Đó là tính cẩn trọng và không bị cuốn theo số đông. Ít nhất gã cho là như vậy.

Ngoài ra là phụ nữ có kinh nghiệm.

Cả hai đều tự cho rằng mình hợp với týp ấy. Nhớ lại giọng cười của Kimiko, gã thấy phụ nữ lớn tuổi thật hồn nhiên.

Có điều, mọi thứ mình làm đều có tính toán, đấy chính là sự khác biệt mang tính quyết định. Gã chắc mẩm, rồi bước vào thang máy.

Bạn đang đọc Tháp Tokyo của Ekuni Kaori
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.