Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 68

Phiên bản Dịch · 2011 chữ

Lúc này Thái hậu tuổi cao, mặc kệ chuyện hậu cung, mỗi ngày lễ Phật niệm kinh, Hoàng đế còn dựng riêng một tòa Phật đường cho Thái hậu. Thời gian còn lại, Thái hậu liền trò chuyện cùng chư phi, tìm hai tôn tử đến tâm sự, hoặc là triệu mấy vị mệnh phụ tiến cung nói chuyện phiếm, ngày qua ngày cũng bình thản thư thái.

Phi tần trong hậu cung từ ngày nghe được ‘Thiên kỳ’ mà ba ba thần mang đến, lại có việc Hoàng đế hôn mê để ghi nhớ, cũng đều trở nên thành thật. Trước kia Hoàng đế còn thỉnh thoảng đi một vòng đến các cung khác, hiện tại chỉ hoàn toàn độc sủng Hoàng hậu, không bao giờ tìm đến nhưng tần phi khác nữa.

Thái tử Dương Quang Vinh từ năm ngoái đã bắt đầu đi học, chỉ còn lại Dương Kiện cô đơn một mình, bình thường đều chạy đến canh giữ bên ngoài thư phòng của Thái tử, chờ ca ca tan học thì cùng hắn quay về Phượng Nghi cung.

Dương Tĩnh thấy vóc dáng bé nhỏ của bé quá tịch mịch cô đơn, liền dứt khoát để bé cùng Thái tử vào học. Thực ra hai huynh đệ này cũng chỉ kém nhau một tuổi, Tần Thái phó dạy Thái tử xong còn dư chút thời gian sẽ chỉ điểm một chút cho Dương Kiện, cũng không cố sức, hai huynh đệ còn có thể làm bạn.

Chỉ là Dương Kiện học tập rất chậm, buổi tối Dương Tĩnh nhàn hạ thì kiểm tra việc học tập của hai huynh đệ, mỗi lần Thái tử đều có thể ứng đáp trôi chảy, mà Dương Kiện chỉ một quyển [Bài học vỡ lòng] hơn bảy trăm chữ cũng phải học đến hơn mười ngày mới thuộc, còn thường xuyên quên trước quên sau, này so với hài tử cùng tuổi bình thường còn muốn chậm hơn.

Đối diện với vẻ mặt không vui của Tiêu Thương Hải, Dương Kiện xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng lên, cúi thấp đầu lúng túng nói:

“Đầu óc con ngốc, mãi mà không nhớ được…”

Dương Tĩnh cổ vũ bé nói:

“Không có việc gì không có việc gì. Kiện nhi của chúng ta còn nhỏ hơn một tuổi mà, đây đã là tốt lắm rồi.”

Thái tử cũng gật đầu nói:

“Đúng vậy. Nhị đệ đừng lo, năm đó lúc ta đi học cũng phải học thuộc rất lâu mà.”

Thực ra Thái tử học thuộc một ngày một đêm đã nhớ rõ.

Tiêu Thương Hải từ nhỏ đã thông minh đĩnh ngộ, đã đọc qua là không quên được, yêu cầu đối với nhi tử của mình tự rất cao. Với tư chất của Thái tử còn không khiến y thỏa mãn được, huống chi là Dương Kiện?

Y thực sự không nghĩ tới bản thân mình lại có thể sinh ra một nhi tử ngốc như thế, quả thực là vũ nhục gien di truyền ưu tú của y. Yêu cầu của y đối với Dương Kiện tuy rằng không cao, nhưng là không ngờ lại mất mặt như thế, không khỏi càng thêm thất vọng đối với nhi tử này.

Tiểu hài tử thiên tính mẫn cảm. Dương Tĩnh tuy rằng tận lực bảo vệ Dương Kiện, nhưng sống ở trong hoàn cảnh phức tạp trong Hoàng cung này, Dương Kiện tự mình dần dần phát hiện được thái độ của người xung quanh đối với bé và Thái tử ca ca khác biệt, cũng tinh tế cảm nhận được một chút đối đãi khác biệt của mẫu hậu. Bởi vậy bé càng nỗ lực hơn, mong muốn mình không để cho phụ hoàng và mẫu hậu quá mức thất vọng, mỗi buổi tối đều thức đêm học thuộc bài, không đến vài ngày gương mặt nhỏ nhắn đã gầy đi một vòng, phía dưới viền mắt đã biến đen.

Hôm nay bé cuối cùng không chịu được nữa, ở trên lớp của Tần Thái phó thì thấy buồn ngủ, Tần Thái phó sau khi phát hiện ra liền giận dữ, không để ý đến sự cầu tình của Thái tử lập tức đến chỗ Hoàng thượng tố cáo.

Việc này nếu ở tương lai, bất quá cũng chỉ là ngủ ở trên lớp thôi, thực sự không là gì cả. Lư Tỉnh Trần từ khi bắt đầu đi học, hầu như mỗi lần ở trên lớp đều là trôi qua trong giấc ngủ. Vì vậy có thể khiến anh thuận lợi lên cao trung rồi thi đỗ vào trường đại học hàng đầu ở nước Mỹ, thứ nhất là đầu óc anh không ngu ngốc, thứ hai là trong nhà còn có một anh trai giống như Diêm La Vương mỗi ngày đều trừng mắt nhìn anh làm việc, thứ ba là có một số tiền mặt rất lớn cho anh mời gia sư đến học bổ túc tại nhà, bởi vậy dưới đủ loại đột kích kiêm đại não phát huy sự linh hoạt, mới có thể để anh thuận lợi một đường đến nước Mỹ học xong chương trình học.

Vì vậy nếu đặt dưới ánh mắt của Lư Tỉnh Trần ở thế trước để xem, chuyện này không đáng nhắc đến. Thế nhưng đặt vào vương triều phong kiến Đại Thịnh tôn sư trọng đạo này, một Hoàng tử dám ngủ gật ở trên lớp của Thái phó, quả thực là một việc lớn khiến người khác trách cứ. Có thể dựa vào thái độ của bản thân Hoàng tử mà kéo dài đến thể diện của Hoàng thất, giáo huấn của tiên thánh thậm chí còn khiến đất nước thịnh vượng.

Dương Tĩnh thật vất vả mới trấn an được Tần Thái phó, đè được chuyện này xuống, nhưng không hề lập tức gọi Dương Kiện đến trách cứ, mà là gọi tất cả người hầu hạ bên cạnh bé đến hỏi, mới biết mỗi đêm Kiện nhi đều thức đêm học bài, khiến cho giấc ngủ không đủ nên ban ngày không có tinh lực.

“Đám nô tài các ngươi hầu hạ nhị Hoàng tử như vậy là sao? Nhị Hoàng tử muốn thức đêm cũng không khuyên can, càng không có người bẩm báo một tiếng với trẫm và Hoàng hậu, các ngươi vẫn hầu hạ nhị Hoàng tử như thế à? Người đến, kéo xuống đánh bốn mươi gậy lớn thật nặng!”

Long nhan Hoàng thượng giận dữ.

Hạ Khởi thấy tình hình không ổn, trong đám người bị phạt thế nhưng còn có cả con nuôi Khúc Minh của hắn. Nhưng Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, hắn cũng không dám khuyên, lén phái người đến bẩm báo cho Hoàng hậu. Vừa vặn Dương Kiện đã ở đó, sau khi nghe vậy liền ôm lấy chân Tiêu Thương Hải khóc ầm lên.

“Mẫu hậu, mẫu hậu, đừng để phụ hoàng phạt đám người Khúc Minh. Đều là tại nhi thần không tốt, chuyện này là do nhi thần không để cho bọn họ nói.”

Dương Kiện tuy rằng chỉ mới năm tuổi, cũng đã có khí độ của một vị Hoàng tử. Mặt nghiêm nghị, không cho đám người Khúc Minh lắm miệng, những nô tài này tự nhiên sẽ không chọc cho chủ tử nổi giận.

Huống chi chủ tử âm thầm đổ sức, cũng là vì muốn có thể diện trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, việc này liên quan đến địa vị ngày sau của nhị Hoàng tử. Ở trong đám nô tài như Khúc Minh, phân lượng của nhị Hoàng tử ở trong lòng Hoàng thượng và Hoàng hậu càng nặng, địa vị tương lai càng cao, những nô tài như bọn họ cũng có được những ngày tốt lành hơn. Bởi vậy dưới quy tắc ngầm do lợi ích xui khiến này, cũng không có người đi lắm miệng với Hoàng thượng.

Tiêu Thương Hải nghe vậy, nhíu nhíu mày nói:

“Vậy con nói cho mẫu hậu, vì sao mỗi đêm con nhiều thức đêm học thuộc bài, còn không cho bọn họ nói cho ta và phụ hoàng con biết?”

Dương Kiện nghe vậy, cúi đầu xuống, nói:

“Hài nhi… hài nhi không muốn bỏ lỡ bài vở, sẽ bị Thái phó mắng.”

“Nói bậy! Con là nhị Hoàng tử của Hoàng thượng, Thái phó sao lại dám mắng!”

Giống như chuyện ngày hôm nay, Tần Thái phó dù có không vui, cũng tuyệt không dám quở trách Hoàng tử đương triều, nhiều lắm chỉ là lạnh mặt đi cáo trạng với Hoàng thượng mà thôi.

Vành mắt Dương Kiện đỏ lên, dưới sự ép hỏi của Tiêu Thương Hải, cuối cùng nghẹn ngào phun ra lời thật lòng:

“Con, con quá ngốc, mỗi lần kiểm tra học thuộc bài đều khiến mẫu hậu không vui. Ô ô ô, con không muốn khiến phụ hoàng và mẫu hậu tức giận.”

Thực ra trong lòng bé thấy rất tủi thân, lo lắng khiến phụ hoàng và mẫu hậu thất vọng, lại không biết biểu lộ như thế nào.

Loại bất an trong tiềm thức này của hài tử, hiện tại có thể nhìn ra rõ ràng trên người của Dương Kiện.

Vùng quanh lông mày của Tiêu Thương Hải giãn ra, vẻ mặt hòa hoãn, ôm bờ vai nhỏ của Dương Kiện, than thở:

“Con a… Con xem phụ hoàng con đã có lúc nào nổi giận với con chưa? Phụ hoàng con còn từng mắng Thái tử ca ca của con đó, thế nhưng chưa từng nói gì con. Còn mẫu hậu…”

Y dừng lại một chút, vẻ mặt có chút phức tạp sờ sờ cái đầu nho nhỏ của Dương Kiện, chậm rãi nói:

“Mẫu hậu thực ra cũng không có giận con, chỉ là lo lắng con tuổi còn nhỏ, việc học sẽ không theo kịp được.”

Y lừa gạt nhi tử, ôn nhu nói vài câu thoải mái:

“Bản thân con biết nỗ lực là tốt, nhưng nuông chiều cho thị nhân hư là sai, phải chú ý đến thân thể. Những nô tài này biết rõ con buổi tối khổ cực, nhưng không hề khuyên ngăn, cũng không đến nói cho mẫu hậu. Bọn chúng chỉ nghe lời của con, nhưng không đặt thân thể cùng sức khỏe của con lên vị trí đầu tiên, đây cũng không phải là trung thành thực sự. Phụ hoàng con chỉ phạt gậy bọn chúng, đó đã là nhẹ rồi.”

Dương Kiện nghi hoặc nói:

“Thế nhưng không phải mẫu hậu đã nói, nô tài nghe lời mới là nô tài tốt sao?”

“Hừ! Như thế cũng phải biết phân biệt tình huống!”

Tiêu Thương Hải hừ lạnh nói. Y tự nhiên có thể đoán ra trong lòng đám nô tài này đang suy nghĩ cái gì, lần này Hoàng thượng dạy dỗ bọn chúng cũng tốt, đỡ có kẻ đặt tâm tư khác lên người nhị Hoàng tử, lại quên việc chăm sóc cho thân thể nhị Hoàng tử.

Chỉ là nhi tử còn nhỏ, nói những điều này bé cũng không hiểu, bởi vậy Tiêu Thương Hải cũng không giải thích quá nhiều.

Dương Kiện vẫn tiếp tục cầu xin nói:

“Mẫu hậu người đi cầu phụ hoàng đi, đừng đánh quá nặng được không? Dù sao cũng là do hài nhi không tốt mà.”

Tiêu Thương Hải thấy nhi tử tâm địa phúc hậu, liền gật đầu nói:

“Được, lần này ta sẽ đi cầu xin phụ hoàng con một lần. Nhưng con sau này phải nhớ kỹ, nếu còn không để ý đến thân thể của mình mà thức đếm, không cần phụ hoàng con ra tay, mẫu hậu sẽ tự mình xử lý mấy tên nô tài đó!”

Câu cuối cùng nói ra, trong mắt Tiêu Thương Hải không khỏi hiện lên một tia sáng lạnh.

Dương Kiện sợ đến mức gật đầu liên tục:

“Hài nhi đã biết. Sau này sẽ không dám… nữa.”

Bạn đang đọc Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca của Thập Thế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.