Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NÀNG KHÔNG ĐƯỢC ĐI – THIÊN HẠ AI DÁM BẤT TUÂN

Tiểu thuyết gốc · 2086 chữ

Miêu My trạng thái hiện tại mãnh mẽ phi thường, cảnh giới của nàng cũng gần như chạm đến Tiểu Thành Thiên Vĩ, một bước này lợi hại thế nào đã từng được Cửu Vĩ Hồ chứng tỏ, lấy bản thân một mình địch cả thiên hạ, tuy cuối cùng buộc phải nhảy xuống Tương Tư Vực nhưng lại có thể thấy được nếu đạt đến Tiểu Thành Thiên Vĩ trừ Thiên Cảnh ra ở Tiên Trân đã là vô địch.

-Càn Khôn Toái Phá.

Miêu My nhẹ nhàng nói ra 4 chữ, lập tức không gian bao nhiêu lực công kích, nào là Băng Sương, Băng Kích, ngay cả bọn tộc đàn Băng Bích Tầm cũng như Băng Bích Tầm Hoàng tất cả như thế lặng lẽ biến mất không còn chút dấu vết.

Chỉ còn sót lại trên không trung một đóa hoa bích ngọc, cứ thể lượn lờ. Từ trên đóa hoa có thể cảm nhận được sự lạnh giá của nó. Làm không khí xung quanh tùy thời hóa băng, nhưng Đóa hoa như sợ hãi điều gì mà cứ thế thu diễm, không dám vọng động.

Đúng thế giờ phút này đứng trước Miêu My là ai đi nữa cũng phải thu diễm, nàng nghiễm nhiên đứng đó, từng đợt Vĩ Lực tùy thời trực trào mà nuốt chửng tất cả.

Sau khi thi triển Càn Khôn Toái Phá, nàng cứ thế đứng đó, không cử động, không nói gì, mà nước mắt dần lăn trên gương mặt. Nàng không động, không nói chỉ vì nàng không thể. Nàng chính là đang bị phản hệ, cả tinh thần điều như mất đi ý thức, điều duy nhất nàng cảm giác được cũng chỉ còn lại một mình Long Ân, nàng dẫu có sao vẫn luôn hướng hắn nhớ về.

Cứ thế thời gian trôi qua, Miêu My tĩnh không gian tĩnh, từ hư vô một tiếng hét dài bỗng chốc phá tan tất cả:

-Aaaaaaaaaaaa……..

Vang hơn hết, như xuyên qua tầng tầng không gian mà đến đây, tiếng hét chất chứa bao cảm xúc, bi phẫn, đau thương, khống khổ, tất cả mùi vị nhân gian đau đớn cứ như thế được hét lên.

Thân thể Miêu My khi nghe tiếng hét này mà bắt đầu có dấu hiện muốn phản ứng, lại vô lực, nhưng nước mắt của nàng lại rơi nhiều hơn. Có đau khổ vì rơi lệ, lại có mãn nguyện vì đã bảo vệ được người mình yêu thương.

Tiếng hét này không ai khác chính là của Long Ân, hắn một mạch biến thân Vĩ Thú nhằm cứu lấy Miêu My nhưng thật không ngờ, nàng cứ thế trong lúc hắn biến đổi, gan to bằng trời, trộm lấy Chi Linh Pháp Khí, thứ chỉ có duy nhất Bát Vĩ mới sử dụng được, hoặc là Thiên Vĩ Đại Thành cưỡng chế dùng.

Giờ phút này, Long Ân điên cuồng Phá Toái Không Gian bất kể bản thân thế nào mà lao đi nhanh nhất đến cạnh Miêu My. Miêu My to gan trộm lấy Chi Linh Pháp Khí khi là Cấp Năm Thiên Vĩ khác nào tự sát, nên Long Ân nhất nhất phải cạnh nàng.

Không biết Miêu My đưa Long Ân vào không gian nào, mà kể từ khi phát hiện được sự việc. Hắn một mạch Phá Toái, số lượng tầng không gian Long Ân vượt qua hiện tại đã trên trăm nhưng vẫn chưa về được.

Mãi mất đến nửa canh giờ kể từ lúc sự việc xảy ra, Long Ân mới như thế trở về. Long Ân thân thể, huyết nhuộm y phục, thân thể tràn đầy vết thương, Không Gian Phá Toái vốn Tiên Trân Cảnh mới có thể, hắn lại cưỡng ép thực hiện, với số lượng lại lớn như thể, không mất mạng đã là quá tốt.

Khi thấy quang cảnh tĩnh lặng hiện tại, Tinh Hoa Băng Bích Thủy lượn lờ không trung không dám vọng động như sợ cường giả, hắn lại quan sát thiếu nữ trước mặt. Lặp tức lao đến:

-Miêu My.

Long Ân vui mừng vô cùng, nàng vẫn đứng đó, hắn cẩn thận quan sát mà mừng trong lòng, không sao, nàng thật sự không việc gì, thân thể chẳng sao, linh lực tuy không có, nhưng Vĩ Lực vẫn sung túc.

Thế nhưng nàng thế nào lại khóc, hắn muốn nhanh chóng đến ôm chằm lấy nàng, Long Ân tuy quái lạ nhiều vấn đề: “Miêu My khóc, nàng bất động” Nhưng cứ thế mặt kệ, mà vì nàng hướng đến nhanh nhất.

Hắn ôm nàng vào lòng, lo lắng khôn cùng:

-Muội không sao chứ?

Miêu My như thế không đáp. Hắn càng lo hỏi lại:

-Muội sao lại yên lặng như thế?

Cũng giây phút Miêu My và Long Ân tiếp xúc, Hỗn Độn Cầu Chi Linh từ người Miêu My bắt đầu xuất hiện bay thẳng về người Long Ân. Hỗn Độn Cầu Chi Linh vốn có linh tính nên khi ấy đã vô thức nhận chủ.

Miêu My thân thể, như lấy lại quyền khống chế, mà phản ứng lại Long Ân. Đưa tay ôm lấy hắn, khóc thét lên:

-Long Ân ca, ta sợ lắm. Sợ không thể lại gặp được ca.

Long Ân vỗ về:

-Không sao, đã có ta ở đây rồi.

Một câu nói “Đã có ta ở đây rồi” như thế nào lại làm nàng khóc lớn hơn. Miêu My nghe Long Ân lời nói chính là chạm đến trái tim thiếu nữ, bất kì ai lại chẳng muốn có một người sẽ nói với mình lời nói ấm áp, mà đầy sự bảo vệ này.

Không gian ấm áp lãng mạn này kéo dài chẳng được bao lâu, thì Miêu My vấn đề thân thể bắt đầu phản hệ Cấm thuật đã dùng “Hoại Tử”.

Lúc này Miêu My bỗng nói:

-Long Ân ca, ta xin ngươi đừng buông tay ra.

Long Ân vẫn như thể chưa phát hiện gì, khẽ cười dịu dàng đáp:

-Ta thế nào lại sẽ buông tay.

Miêu My muốn tận hưởng cảm giác này thêm chút nữa mà thôi, dẫu nàng có đau đớn thế nào, dẫu nàng sẽ lập tức chết đi, cũng muốn được ở trong vòng tay của hắn mà từng giây từng phút cuối cùng bên nhau trải qua.

-Ta sẽ ôm muội đến trọn kiếp này, vĩnh viễn không buông tay.

Lời Long Ân nói làm Miêu My thõa mãn mà vui vẻ, dẫu thân thể cứ thế từng bộ phận chết đi, cảm giác đau đớn này có lẽ thế gian, người chiu đựng được không nhiều, nhưng Miêu My vẫn mỉm cười đáp hắn:

-Ta cũng sẽ cùng Long Ân ca nắm tay đi hết kiếp này.

Nhưng trên đời này điều người mong muốn vốn chẳng thể là bao, Miêu My lời nói cất lên thì Hoại Tử toàn thân, lan tràn, nàng như thế chết đi trong vòng tay của Long Ân, mà hắn mãi đến giờ phút này mới phát hiện.

-Miêu My, Miêu My…..

Long Ân kêu vang tên nàng lớn nhất có thể như muốn xé rách không gian, vì hắn sợ nàng không nghe thấy mà đáp lời hắn.

Long Ân giây phút hiện tại chỉ một lời để diễn tả chính là “Kẻ điên”. Hắn vô lực ôm chằm Miêu My, hắn ôm nàng rất rất chặt, như sợ rằng khi hắn buông tay nàng sẽ thật sự biến mất.

Từng đợt từng đợt Vĩ Lực trong người Long Ân truyền vào người nàng, làm cho Hoại Tử chậm lại, nhưng vô phương hồi phục.

Long Ân Vĩ Lực giai đoạn này đã hoàn toàn biến đổi, hắn muốn lấy ra “San Hô Tiêu” sử dụng Tiêu Dao Thiên Khúc chữa trị cho nàng, vì giai đoạn hiện tại cho dù Thủy Long Vũ Sương hay Long Tinh Diệp Lục đều vô dụng.

Nhưng quá trình biến đổi của hắn cũng chưa đến đâu, lại bắt đầu xuất hiện Phản Hệ ăn mòn của Thiên Phạt Chi Tâm. Hư Nhược thân thể, cứ thế Long Ân gần như tan biến:

-Không thể, ta không thể cứ như thế bị phản hệ, dù bất cứ giá nào, ta cũng phải cứu được muội ấy.

Long Ân kiên trì biến đổi, từ trên người Long Ân rất nhiều hoa văn cứ như thế hiện lên, màu sắc hoa văn từ đen rồi thành đỏ, giờ phút này Long Ân lại thành một kẻ cuồng:

-Xin lỗi Bát Gia. Long Ân hôm nay, phá tan xiền xích trong người tự bỏ truyền thừa, cũng chỉ vì cứu người. Mong người không trách.

Tiếng hét Long Ân lại vang lên, quá trình biến đổi thành Ngũ Vi San Hô “thành”. Long Ân không chậm một nhịp bắt lấy San Hô Tiêu.

-Tiêu Dao Thiên Khúc.

Tiêu Khúc vang lên, cơ thể Miêu My “Hoại Tử” bắt đầu có dấu hiệu hồi phục nhưng lại cực kì ít, Long Ân nhíu mày khó hiểu. Long Ân phá cấm chế trong người ít nhất cũng đã tiếp cận Nửa Bước Tiểu Thành, nhưng tại sao lại không thể chữa trị cho Miêu My, vì nàng bị phản hệ cũng chỉ là xa xa cũng không đến Tiểu Thành.

-Tiêu Dao Thiên Khúc đã không thể mang người trở lại. Vậy thì Long Ân hôm nay xin đánh lên thách thức Thiên Vĩ.

Long Ân nghiêm giọng hẳn lên:

-Ta không cho muội ấy đi. Thiên hạ ai dám bất tuân.

Sấm vang lên, mây mù giăng lối, phong ba từng đợt kéo đến khi nghe lời Long Ân thách thức. Mệnh vốn là do Thiên định Long Ân hôm nay đi ngược đạo lí chính là cải thiên, ắt chịu trừng phạt.

-Haha, đến tốt lắm. Thiên Phạt Chi Tâm, cũng là Thiên Phạt. Ta đi Nghịch mệnh, hứng chịu Mệnh Phản cũng là Thiên Phạt, nhiều thêm một loại giết được ta sao?

Từ người Long Ân một loại Vĩ Lực tràn đầy sinh mệnh như nghịch thiên, đi vào người Miêu My.

-San Hô Tiêu Khúc, Nghịch Tử Hồi Âm.

Cũng vào giây phút này, lôi đình oanh tạc xuống không gian, khiến cho Địa Thế liên tục Hồi Phục của Vạn Thú Vẫn Cốc cũng chẳng thể hồi phục kịp, một mảng phế tích được tạo nên.

Miêu My Hoại Tử, không có dẫu hiệu được chữa lành. Nhưng nàng bắt đầu có cảm giác sống lại sau đợt Lôi Kích. Nghịch Tử Hồi Âm chính là Tiêu Khúc cuối cùng của Ngũ Vĩ San Hô, “Thập Sinh Tử”. Từ tử tìm sinh, chính là chết đi sống lại. Miêu My sẽ sống lại một cuộc sống từ cõi chết, mà không phải Long Ân có thể chữa trị Hoại Tử cho nàng.

Nhưng dù bất cứ giá nào, Long Ân chính là đã cứu được nàng.

-Đợt Lôi Kích Sinh Mệnh đã cứu muội ấy. Đến đi, đợt Lôi Kích tiếp theo, Lôi Kích Tử Mệnh. Ta cũng muốn xem ngươi làm sao giết chết được ta.

Không đợi Long Ân nói hết lời, từ trên đánh xuống đợt Lôi Kích tiếp theo, Long Ân cũng không dùng bất cứ thứ gì trên người hắn đánh trả. Không phải hắn không muốn, mà cơ thể hắn đã đến cực hạn. Phá bỏ cấm chế, tự rút hết truyền thừa, Thiên Phạt Chi Tâm liên tục phản hệ, giờ hắn chỉ còn lại một thể xác đây thôi.

Nhưng Long Ân chính là không sợ, thân thể hao gầy ấy, cứ thể mà đứng trước nơi Miêu My đang nằm che chở.

Long Ân giờ phút này, đúng là chắc chắn không thể sống nổi, nhưng có một điểm lạ nhất từ người hắn xuất hiện. Long Ân “cười”, nụ cười khiến Huyền Vũ Lê phải tiếp nhận truyền thừa, nụ cười từng khống chế Song Hỏa Nhân, nụ cười làm cho Tử Hỏa của Tử Hỏa Sư Thú bị thôn phệ:

Long Ân hét lớn:

-Tiền bối còn đợi đến lúc nào. Long Ân bài tẩy trên ngươi đã không còn.

Từ xa một giọng nói vang lại, không chút lo lắng mà còn có ý cười hài lòng:

-Tiểu tử, ngươi đúng lắm trò.

Rồi cứ thế đợt Lôi Kích Tử Mệnh bị một cái Mai Rùa nuốt lấy. Miêu My cùng Long Ân hiện tại cũng không thấy đâu.

Bạn đang đọc Thập Nhị Thiên Vĩ sáng tác bởi tieubaokun

Truyện Thập Nhị Thiên Vĩ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.