Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Xuân Của Tôi Đó! - Chương 35

Phiên bản Dịch · 2289 chữ

"Ông đón con chưa? Tôi sắp tan ca rồi, tối nay phải nấu cho nó mấy món thật ngon." Mẹ Quý gọi điện cho ba Quý.

Ba Quý đang lái xe rời khỏi trường, "Không cần nấu nhiều làm chi, Vân Phi không ở nhà ăn đâu."

"Nó đi ăn với bạn à?"

"Với Tưởng Tiểu Mễ."

"Tưởng Tiểu Mễ??"

Ba Quý rầu rĩ nói, "Ừ, Bắc Kinh thi xong trước bên đây một ngày, Tưởng Tiểu Mễ hôm nay tới đây rồi, đang cùng Vân Phi tay trong tay kìa, tôi đứng ngay gần đó mà Vân Phi cũng không hề nhìn thấy."

Không thấy thì thôi đi, còn quên luôn chuyện ba đến đón mình.

Mẹ Quý bật cười, "Đáng đời ông."

Quý Vân Phi đang nắm tay Tiểu Mễ đi thật xa, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, "Nguy rồi."

Cậu vội mượn điện thoại của Tiểu Mễ gửi tin nhắn cho ba,

[Ba, khỏi đến đón con, con đi chơi với bạn, tối nay chắc không về nhà ăn cơm, khỏi chờ con nhé.]

"Sao thế?" Tưởng Tiểu Mễ hỏi.

"Nói với ba tớ không cần chờ tớ về ăn cơm." Quý Vân Phi cất điện thoại vào trong túi Tưởng Tiểu Mễ, "Để tớ cõng cậu, chân cậu từng bị thương mà."

Advertisement / Quảng cáo

Tưởng Tiểu Mễ cười, "Chuyện cũng mấy năm trước mà."

"Đó cũng là từng bị thương qua, để vết thương tái phát không tốt."

Nói xong, hai người đều bật cười.

Tưởng Tiểu Mễ thẹn thùng, "Trời còn chưa có tối, trên đường nhiều người như vậy."

"Lo gì chứ, cứ để họ nhìn đi." Quý Vân Phi đi đến bồn hoa bên cạnh, "Mau leo lên, tớ cõng cậu."

Những chuyện không dám làm trong ba năm qua, hôm nay cậu sẽ thực hiện hết.

Tưởng Tiểu Mễ leo lên lưng cậu, căng thẳng đến nỗi không dám nói gì. Quý Vân Phi cũng đâu hơn gì cô, cậu cũng chẳng biết nói lời nào. Qua khỏi một ngã tư, bầu không khí ngại ngùng đỡ hơn nhiều, Tưởng Tiểu Mễ mở lời trước, hỏi Quý Vân Phi, "Có mệt không?"

"Không mệt." Có mệt cũng chẳng ngại, vì cậu cam tâm tình nguyện cõng cô.

"Cậu toát hết mồ hôi kìa." Tưởng Tiểu Mễ lẳng lặng tựa vào vai cậu, đưa tay lau mồ hơi trên trán của cậu.

Quý Vân Phi chợt hỏi cô, "Cậu đến đây với ai?"

Tưởng Tiểu Mễ dùng bàn tay quạt cho cậu, "Chú Năm của mình."

"Tối nay mấy giờ phải về?"

"Mấy giờ cũng được, chú Năm sắp xếp tài xế cho mình." Cô vỗ vai cậu, "Cậu nhìn bên kia đường đi, tài xế đang đi sau chúng ta đó."

"Vậy được rồi, tối nay dẫn cậu đi bờ sông chơi." Quý Vân Phi nói, "Mà phải về nhà tớ trước đã, cậu đi với tớ, đứng dưới lầu chờ tớ là được."

"Đứng dưới lầu chờ cậu? Được không đó?"

"Sao không được?" Quý Vân Phi cười trêu, "Tớ còn đến nhà cậu luôn còn gì", còn gặp luôn cả "ba vợ tương lai".

Đến dưới lầu cư xá, Tưởng Tiểu Mễ đứng chờ ở cổng ra vào, còn Quý Vân Phi chạy chậm lên lầu, chuyện đầu tiên sau khi vào nhà là tìm chai xịt muỗi, sau đó lấy bao bọc lại.

"Tiểu Mễ." Nhà cậu ở tầng năm, khi nhìn từ ban công xuống, cậu nhìn thấy rất rõ mặt của Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu, thấy rõ vị trí nhà của cậu, tiếp đó vẫy tay.

"Chụp lấy."

"Là cái gì?"

"Chai xịt muỗi, dưới lầu muỗi nhiều, cậu nhớ xịt nhiều nhiều nha." Dứt lời, Quý Vân Phi ném xuống, vì là chai nhựa nên không bị bể. Chai xịt còn một nửa, từ trên cao rơi xuống khiến nước trong chai nổi bong bóng.

Tưởng Tiểu Mễ nhặt lên, lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, Quý Vân Phi đã sớm đi vào.

Dưới lầu có một vườn hoa, bây giờ trời cũng đã tối, muỗi cũng nhiều hơn, cứ bay vo vo quanh người. Tưởng Tiểu Mễ xịt khắp cơ thể, và ngay lập tức chung quanh nồng nặc mùi thơm, khiến cô hơi khó chịu. Chỗ cô đứng vừa khéo ngay bãi đậu xe, có một chiếc xe đang chầm chậm chạy vào trong cư xá, cô bèn tránh sang một bên.

Ba Quý ngỡ mình hoa mắt, sau khi rời khỏi trường, ông đi dạo siêu thi, sẵn tiện mua vài món ăn, nào biết được vừa về nhà đã gặp Tưởng Tiểu Mễ. Sau khi dừng xe, ba Quý không xuống xe ngay, ông nghĩ nếu đúng lúc gặp được Quý Vân Phi đang từ trên lầu đi xuống thì ngại lắm. Nếu là trước đây, ông nhất định sẽ lái xe khỏi cư xá, đi đâu đó một vòng, chờ hai người đi rồi mới về nhà. Giờ thì không cần phải như thế, cả một người cao to đừng sờ sờ trước cổng trường mà Quý Vân Phi còn không thấy thì chiếc xe này có xá gì. Trong lúc ông nghĩ ngợi, Quý Vân Phi xuất hiện.

Tưởng Tiểu Mễ nghênh đón, "Cậu về thay cả quần áo à?"

Lúc nãy cậu còn mặc đồng phục, giờ lại vận một bộ đồ thể thao.

Quý Vân Phi lắc đầu, "Không phải, về lấy món đồ quan trọng." Cậu còn cầm chai sữa chua từ nhà, vặn mở đưa cho cô, "Uống đỡ đi, tối nay có thể sẽ ăn cơm muộn một chút."

"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Tưởng Tiểu Mễ vừa uống sữa chua, theo thói quen đưa tay cho cậu nắm.

"Đi mua một vài thứ."

"Mua cái gì?"

"Không cho cậu biết."

Hai người trò chuyện, dần dần đi xa. Ba Quý thấy bóng dáng hai người dần khuất trong kính chiếu hậu, ông lắc đầu thở dài.

Nửa tiếng sau, hai người đã tới điểm đến. Khi Tưởng Tiểu Mễ thấy cửa hàng trang sức chuyên bán sản phẩm của các thương hiệu lớn, cô nằng nặc không chịu vào.

"Mắc lắm, chúng ta đừng mua những thứ này." Cô kéo Quý Vân Phi, không để cậu vào trong.

Advertisement / Quảng cáo

Quý Vân Phi, "Không đắt, chúng ta mua cái rẻ nhất, tớ cũng đâu có nhiều tiền mà mua đồ quý giá." Rồi cậu hỏi, "Cậu biết tớ muốn mua gì mà không cho tớ vào?"

Dù là mua cái gì thì vật phẩm trong cửa hàng đều rất đắt. Tưởng Tiểu Mễ dường như đoán được cậu không tặng cô vòng tay cũng nhẫn, nếu đúng là mua nhẫn, đồng nghĩa với việc xài hết tiền tiết kiệm của cậu.

Quý Vân Phi thương lượng với cô, "Tớ cam đoan chỉ mua cho cậu món rẻ nhất, cậu cứ vào coi thử xem sao?", cậu nói tiếp, "Tại hôm nay cậu thình lình tới, chứ không tớ định mai mới đến mua, xong tìm cơ hội đi Bắc Kinh tặng cho cậu."

Tưởng Tiểu Mễ, "Cậu từng nói sẽ cho mình một bất ngờ, là việc này hả?"

Quý Vân Phi gật đầu, "Bất ngờ mà cậu nói chính là đợi thi xong Đại Học sẽ theo đuổi cậu, cậu là bạn gái tớ, dĩ nhiên tớ phải mua nhẫn cho cậu chứ."

Tưởng Tiểu Mễ sợ mình cứng đầu quá sẽ khiến cậu không vui, đành nhượng bộ, "Thế chúng ta qua tiệm nào khác đi? Mình không thích trang sức lắm, miễn cậu tặng là mình thấy vui."

Quý Vân Phi không hề lui bước, "Tuyệt đối không được, tớ đến xem mấy lần rồi, có một món cực kì đẹp, cậu thử xem thích không nhé?"

Hai người cứ kì kèo mãi đến mấy phút sau, ai nấy vẫn giữ quan điểm của mình. Quý Vân Phi ôm lấy cô, "Không sao đâu, tiền xài hết thì tớ kiếm lại, dù sao nghỉ hè dài như vậy không có gì làm, tớ làm thêm hai tháng là lấy lại vốn ngay."

Tưởng Tiểu Mễ không tin, "Lại xạo, có hai tháng làm sao cậu kiếm lại vốn được!"

Quý Vân Phi, "Thì tớ làm thêm vài công việc, với người thông minh, khoẻ mạnh như tớ không tận dụng khả năng của mình chẳng phải uổng phí hả? Yên tâm, chỉ cần một kỳ nghỉ hè là tớ kiếm đủ tiền đóng học phí cho cả hai chúng ta, tiền sinh hoạt cũng không thành vấn đề."

Tưởng Tiểu Mễ cười, "Còn định đóng luôn học phí cho mình à?"

Quý Vân Phi, "Đúng vậy, tớ phải nuôi cậu chứ."

Cả hai cùng nở nụ cười, bỗng nhờ đến chuyện chiếc nhẫn, Tiểu Mễ làm nũng, "Mình chỉ muốn chiếc nhẫn mấy trăm tệ thôi, sau này cậu đi làm rồi mua cái mắc hơn được không?"

"Không được." Quý Vân Phi kéo cô vào tiệm, "Chúng ta không mua nhẫn hơn mười ngàn, được chưa nào?"

Tưởng Tiểu Mễ không đáp hỏi lại, "Nãy cậu về nhà để cầm thẻ theo phải không?"

"Phải, chúng ta hẹn mỗi cuối tuần tớ sẽ đến thăm cậu, nhưng lại thành vào mỗi học kỳ, cho nên tớ tiết kiệm được nhiều tiền lắm." Quý Vân Phi chân thành nói với cô, "Tớ dùng tiền xe tiết kiệm được mua cho cậu chiếc nhẫn."

Tưởng Tiểu Mễ cầm lấy tay của cậu, "Vậy cũng quá mắc." Cô biết Quý Vân Phi muốn tặng cô thứ tốt nhất, nhưng hai người vẫn còn nhỏ, số tiền này cậu phải tiết kiệm nhiều năm, cô không nỡ xài hết trong một lần. Cô bèn nhỏ nhẹ khuyên cậu, "Chúng ta cứ tiết kiệm trước đã, sau này mua nhà ở Bắc Kinh."

Quý Vân Phi nở nụ cười, ôm cô vào lòng, "Đợi tớ tự mình đi làm kiếm tiền, sẽ mua cho cậu chiếc nhẫn đẹp nhất, tốt nhất."

"Được." Tưởng Tiểu Mễ hôn lên má của cậu.

Cuối cùng, Quý Vân Phi không mua cho cô chiếc nhẫn mấy trăm tệ, mà chọn chiếc nhẫn tinh xảo hơn một ngàn tệ.

Nhân viên cửa hàng thấy hai người còn nhỏ tuổi, tò mò hỏi, "Hai em là sinh viên năm nhất hả?"

Quý Vân Phi, "À không, em 29 rồi."

Nhân viên cửa hàng bất ngờ, "29? Trông cậu trẻ hơn tuổi thật rất nhiều."

Quý Vân Phi, "Chắc tại em trưởng thành ngược đó."

"..."

Tưởng Tiểu Mễ cười trộm, nhéo lòng bàn tay cậu.

Từ cửa hàng đi ra, Quý Vân Phi liền ôm cô, tỏ vẻ rất day dứt. Theo tính tình của cậu, cậu đã nhìn trúng nhất định sẽ mua cho cô, không muốn cô thiệt thòi, nhưng cậu biết nếu cứ khăng khăng mua thì trong lòng cô sẽ thấy áy náy.

Cậu nói, "Hồi trước tớ thấy tặng hoa là đủ rồi."

Tưởng Tiểu Mễ, "Giờ thì sao?"

Quý Vân Phi, "Muốn kiếm thật nhiều tiền, mua hết những thứ cậu thích."

Tưởng Tiểu Mễ cười nói, "Vậy mình chờ Quý tổng sau này dẫn mình đi mua mệt nghỉ."

Quý Vân Phi cũng cười theo, "Đi thôi, ăn cơm nào. Cậu muốn ăn gì?"

"Bánh dẻo, ba năm rồi không ăn."

"Còn muốn ăn gì nữa?"

"Mấy đồ ăn vặt cậu hay mua."

Advertisement / Quảng cáo

"Chưa ăn đã hả?"

"Chưa, ăn không đã."

Quý Vân Phi nắm tay cô, "Vậy đi cửa hàng tiện lợi mua cho cậu đồ ăn trước, rồi mình đi xếp hàng mua bánh dẻo."

Ăn tối xong, hai người thong thả dạo đêm ở bờ sông. Đêm nay bờ sông rất mát mẻ, nhiều người cũng tranh thủ ra đây chơi. Không khí trong lòng, bầu trời đêm còn loé mấy vì sao. Quý Vân Phi dẫn cô đi lối mòn đèn sáng nhập nhoè, thừa dịp cô không chú ý sẽ hôn trộm, Tưởng Tiểu Mễ cười thẹn thùng, nhưng không hề khó chịu.

Đến chỗ vắng người, Quý Vân Phi ôm cô vào lòng, còn Tưởng Tiểu Mễ lại không biết nên để tay thế nào, hai tay cứ cứng đơ ra. Quý Vân Phi kề tai cô và nói, "Ôm tớ đi".

Hơi thở nồng ấm của cậu khiến cô rối bời, Tưởng Tiểu Mễ nghe theo, vòng tay ôm lấy eo của cậu. Trái tim Quý Vân Phi đập rất nhanh, y như lần đầu đến Bắc Kinh thăm cô, khi hai người nắm tay, cậu như bị điện giật, và lần này cũng không ngoại lệ. Khi cậu ôm chặt cô vào lòng, cảm xúc vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào.

Cậu cúi đầu, hôn trán cô, rồi lần xuống má, khi chạm vào miệng cô, cậu lại không dám hôn lấy môi.

Thình thịch, cậu có thể nghe rõ tiếng tim mình đập. Tưởng Tiểu Mễ cũng bối rối, hai tay siết lại, ôm cậu chặt hơn.

Màn hình quảng cáo bên kia sông đúng lúc chuyển khung hình từ đỏ sang màu xanh biển chói loá, ánh đèn chiếu sáng gương mặt cô, trông thật xinh đẹp.

Quý Vân Phi lần nữa cúi đầu, dịu dàng hôn lên đôi môi ngại ngùng kia.


  1. Bánh dẻo: một loại bánh dẻo ở Thượng Hải, vỏ bánh được làm từ nếp, trộn với nước lá ngải tạo thành màu xanh lá, trong có nhân ngọt, nay có thêm nhiều loại nhân từ ngọt đến mặn.

  2. Chiếc nhẫn Bay mua cho Gạo tính ra tiền Việt khoảng 3tr hơn.

  3. Tôi không thích cẩu lương này, ngọt quá quy định:-<

Bạn đang đọc Thanh Xuân Của Tôi Đó! của Mộng Tiểu Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.