Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

Hạ Minh Hiên thế nhưng lại không ngủ trong giờ tiếng anh, đã thế còn trả lời được mấy câu hỏi.

Tiểu Cường nói. “Minh Hiên, cậu chính là hắc mã của lớp chúng ta. Nói nói, sao lại nâng cao thành tích được như vậy? Để cho tôi cũng noi theo học tập chút”.

Hạ Minh Hiên nhìn thoáng qua Kiều Tử Tích ngồi cùng bàn. “Cũng không có gì khó, hằng ngày cứ làm bài tập toán lý hoá đến ba giờ sáng, sau đó năm giờ dậy học từ mới, đảm bảo thành tích của cậu sẽ thẳng tắp bay lên luôn”.

Ngô Văn Cường lắp bắp. “Cậu…. Cậu, chính là mỗi ngày…. Học như vậy?”

“Cậu nói xem, bằng không sao thành tích của tôi có thể tiến bộ nhanh như vậy”.

Ngô Văn Cường giơ ngón tay cái lên. “Minh Hiên, cậu lợi hại”.

Bên này Hạ Minh Hiên còn đang đắc ý, Kiều Tử Tích bên kia đã bắn ánh mắt sắc lạnh tới. Người nào đó đang hả hê không cười nổi nữa, ngoan ngoãn như con thỏ con, mở sách tiếng anh ra, ừm, học từ mới, học từ mới.

Đọc được một lát, Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, lát nữa tiết tám là tự do hoạt động, cậu định đi đâu?”

“Đâu cũng không đi”.

“Ở lại trong lớp đọc sách?” Hạ Minh Hiên vẻ mặt nhàm chán. “Khó lắm mới có một lần tự do hoạt động, cậu đừng có lãng phí như vậy, không thấy có lỗi với bản thân mình sao?”

“Không thì sao?” Giờ tự do hoạt động cổng trường vẫn đóng, học sinh không thể về, cho nên hơn phân nửa đều lựa chọn ở lại lớp tự học.

Hạ Minh Hiên dán lại gần. “Hôm nay Bàn Tử hẹn lớp bên cạnh chơi bóng, tôi cũng có suất. Hay là cậu đến xem tôi chơi đi, đến lúc đó có thể thuận tiện cùng về luôn”.

Ở lớp tự học thì lãng phí thời gian, xem cậu chơi bóng thì không lãng phí thời gian?!

Kiều Tử Tích đáp lại một tiếng. “Ừ”.

Thời tiết cuối tháng ba vẫn có chút lạnh, nhưng vừa vào đến sân bóng đã cảm thấy độ nóng. Hạ Minh Hiên cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là chiếc áo thun cổ thấp màu xám, xương quai xanh lộ ra rõ ràng. Thân hình thon gầy ở trên sân bóng không biết đã mê đảo bao nhiêu nữ sinh.

Kiều Tử Tích cầm trong tay áo khoác cùng nước uống của Hạ Minh Hiên. Mấy nữ sinh bên cạnh vẫn chăm chú dõi theo Hạ Minh Hiên, chỉ cần hắn có bóng là lại bắt đầu gào ầm lên, cực kỳ náo nhiệt.

Lúc Hạ Minh Hiên qua bên này uống nước, nữ sinh bên cạnh đỏ mặt đưa qua một cái khăn. “Cậu chảy rất nhiều mồ hôi, mau lau đi, nếu không sẽ bị cảm đó”.

Hạ Minh Hiên nhận lấy chiếc khăn, lau vài cái trên mặt, hướng nữ sinh kia bày ra một nụ cười câu hồn. “Cảm ơn”.

Nữ sinh trả lời. “Không cần cảm ơn”.

Chai nước lại được thả về trong tay Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên xoa thắt lưng, thở ra một hơi. “Tử Tích, mấy giờ rồi?”

Kiều Tử Tích nhìn đồng hồ, là quà sinh nhật mà lần trước y đã tặng cho Hạ Minh Hiên, không nghĩ tới hắn vẫn luôn mang theo. “Năm giờ năm”.

“Chơi thêm mười lăm phút rồi về”. Nói xong, người nào đó lại chạy vào sân bóng.

Cuối tháng ba, hoa tử kinh đã sớm tàn, chỉ còn lại một màu xanh của lá cây. Hàng cây tử kinh trên con đường thường xuyên đi qua đã được quét lại lớp vôi mới, cây nào cây nấy đều trắng xoá từ dưới gốc lên, từ xa nhìn lại rất chỉnh tề.

Nam sinh vừa chơi bóng xong sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi, giữa thời tiết này rất dễ bị cảm. Kiều Tử Tích đột nhiên nói. “Dừng lại”.

Hạ Minh Hiên ngồi phía trước quay đầu lại, không rõ lắm có chuyện gì xảy ra, nhưng Kiều Tử Tích đã nói dừng thì phải dừng. “Sao vậy?”

Kiều Tử Tích đem áo khoác đưa cho hắn. “Mặc vào, không muốn cầm cho cậu”. Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Người nào đó ngoan ngoan cầm lấy mặc vào. “Được chưa?”

Sau đó, xe đạp tiếp tục chậm rãi lăn bánh trên đường.

Tấm bảng điện tử hiển thị số ngày vẫn chưa dừng lại, ngày hôm qua còn là sáu mốt, hôm nay đã thành sáu mươi. Thời gian đúng là luôn trôi qua quá nhanh, nhìn không thấy chạm không được, lại không thể giữ lại.

Chủ nhiệm nói, còn sáu mươi ngày nữa, sáu mươi ngày sau là được giải phóng rồi, nhịn một chút, nhịn một chút nữa rồi sẽ qua. Học sinh cũng nghĩ như vậy, nhịn một chút, nhịn một chút rồi sẽ qua.

Con người khi dạy bảo người khác luôn nói, không có cái hố nào là không vượt qua được, chỉ cần bền lòng, có công mài sắt có ngày nên kim.

Cuối tuần, Hạ Minh Hiên tới nhà Kiều Tử Tích, còn dẫn theo một đứa nhỏ hơn một tuổi. Kiều Tử Tích mới ra ngoài mua đồ cho Kiều nãi nãi trở về, thấy Kiều nãi nãi với Hạ Minh Hiên đang chơi với một đứa nhỏ, trong phòng khách tràn ngập tiếng cười.

“Tử Tích, cậu về rồi”. Hạ Minh Hiên còn đang lắc lắc cái trống trong tay, nhìn thấy Kiều Tử Tích về thì lập tức chào hỏi.

Kiều Tử Tích đem đồ mua về đặt trên bàn trà, Kiều nãi nãi đem đứa nhỏ trong lòng giao cho Hạ Minh Hiên, cầm đồ trên bàn vào phòng bếp nấu cơm.

Hạ Minh Hiên cầm lấy tay nhóc con kia hướng về phía Kiều Tử Tích vẫy vẫy, một bên còn dụ dỗ đứa nhỏ kia. “Ngoan, gọi Kiều thúc thúc đi”.

Kiều Tử Tích làm thinh, đột nhiên phun ra một câu. “Con cậu?”

Hạ Minh Hiên há mồm á khẩu, ngẩng đầu nhìn Kiều Tử Tích. “Phốc….”

Hạ Minh Hiên cười ầm lên. “Tử Tích, cậu thật hài hước, tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao mà có con hơn một tuổi được. Thằng nhóc này là con của chị họ tôi, hôm nay chị ấy bận nên mới nhờ mẹ tôi trông giúp. Tôi thấy nó chơi vui liền dẫn nó tới đây, cậu tới ôm nó một cái đi nè”.

Kiều Tử Tích quay đầu đi, sao lại không thể. Hắn không phải đã có con rồi sao, bởi vì phá thai, cho nên đứa nhỏ kia mới không thể xuất hiện trên đời này. Chuyện này đã trôi qua nửa năm, nhưng Kiều Tử Tích vẫn còn nhớ rõ. Nhớ rõ dưới cơn mưa lớn ngày hôm đó, Hạ Minh Hiên chật vật đến tìm y mượn tiền, mượn tiền cho bạn gái đi phá thai….

Đứa nhỏ bên cạnh dùng hai tay túm lấy quần áo Kiều Tử Tích. Hạ Minh Hiên nói. “Người ta đang muốn cậu bế, sao cậu lại không cho nó chút mặt mũi nào như vậy?”

Kiều Tử Tích nhìn tiểu tử đang giương nanh múa vuốt với mình, tiểu tử tròn vo kia cười một cái, trên mặt còn có lúm đồng tiền rất đáng yêu. “Bế như nào?” Kiều Tử Tích vẻ mặt nghi hoặc.

Hạ Minh Hiên lại ‘phốc’ một tiếng.

“Tử Tích, không nghĩ tới cậu so với tôi còn u mê hơn”. Sau đó người nào đó liền túm lấy nhóc con, để nó ngồi trên đùi Kiều Tử Tích. “Cho nó ngồi thế này là được”.

Kiều Tử Tích cả người cứng ngắc ôm lấy tiểu tư kia, Hạ Minh Hiên vẫn cầm cái trống chơi với nó. Tiểu tử kia ngồi trên đùi Kiều Tử Tích cọ loạn hết cả lên, hai tay nho nhỏ duỗi về phía Hạ Minh Hiên chơi đùa.

Kiều Tử Tích nhìn nhóc con giống hệt Hạ Minh Hiên, nói. “Cậu đến để học, có nó thì học thế nào?”

Hạ Minh Hiên ngẩng đầu, lắc lắc cái trống. “Không sao, cho bà nội chơi với nó”.

Đúng là không biết khách khí!

Tiểu tử kia chơi với Hạ Minh Hiên khoái chí, cái miệng mới mọc được vài cái răng bi bô cất tiếng. “Ba ba…. Ba ba….”

Hạ Minh Hiên sửng sốt, trong lòng giật nảy, nhìn nhìn Kiều Tử Tích, gian nan mở miệng. “Nó còn nhỏ, gọi linh tinh….”

Kiều Tử Tích nhíu mày. “Tôi thấy bộ dáng nó với cậu cũng giống nhau”.

Hạ Minh Hiên đứng lên. “Tử Tích, tôi thề, nó là cháu tôi, thật đó!”

Tiểu tử kia hình như có linh khí, quay đầu gọi Kiều Tử Tích. “Ba ba….”

Hạ Minh Hiên cười cười. “Tôi đã nói mà, nhóc con này tiết tháo rơi hết rồi, thấy nam là gọi ba ba”.

Cách kỳ thi đại học chỉ còn năm mươi ngày, lúc này người trong trường bận rộn nhất chính là học sinh khối 12. Giữa trưa có hai giờ nghỉ ăn trưa, hiện tại đã sớm trở thành giờ tự học. Ăn trưa ở ngay trong lớp, sau đó lại bắt đầu học. Mỗi ngày cứ như thế trôi qua, đợi đến năm mươi ngày sau chính là cuộc thi quyết định cả tương lai.

Thành tích của Hạ Minh Hiên tiến bộ rất nhanh, trên bục giảng lão sư cứ nói đi nói lại, Hạ Minh Hiên trước kia, Hạ Minh Hiên bây giờ. Thành tích trước kia của Hạ Minh Hiên miễn cưỡng mới có thể đỗ vào một trường đại học hạng ba, sau kỳ thi thử lần trước, tổng điểm đã có thể vào tới đại học hạng hai rồi, đúng là một bước nhảy vọt.

Mỗi lần nói đến chuyện này, Hạ Minh Hiên liền ghé vào bên tai Kiều Tử Tích nói. “Đều là nhờ cậu có cách dạy bảo”. Ngữ khí giống như ông chồng đang khen lão bà đại nhân quản giáo thật là tốt.

Kiều Tử Tích thờ ơ, vân đạm phong khinh nói. “Chỉ cần giữ vững thành tích này, vào đại học hạng hai cũng không thành vấn đề”.

“Ai nói là tôi thoả mãn với hạng hai?” Người nào đó lại bắt đầu khoác lác. “Mục tiêu của tôi là hạng nhất, trọng điểm”.

Đúng là người nói chuyện không biết nghĩ. Thành tích này mới vừa sát với điểm chuẩn của trường hạng hai, vậy mà còn muốn lên trường hạng nhất. Hơn nữa, càng lên cao lại càng không dễ dàng.

Giờ nghỉ trưa, lúc ăn cơm đã không thấy tăm hơi bóng dáng Kiều Tử Tích đâu.

Bạn đang đọc Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích của Hi Nguyệt Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.