Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 phần 2

Phiên bản Dịch · 2127 chữ

Ngày hôm đó, có một lúc tôi thấy mình hoàn toàn không thích C nữa, bởi vì vẻ uy nghiêm của tôi đã bị xâm phạm. Mà điều xâm phạm đến tôi không ngờ lại là phỏng đoán đáng cười về mấy cái con vật ngày ngày đào bùn. Chẳng nhẽ đây cũng là khoa học?

Bỗng nhiên tôi thấy mình giống như một vị thần, nhưng đang bị khoa học uy hiếp. Tôi nghĩ, dù chẳng biết vì sao tôi không thích cô ấy, nhưng tôi bắt buộc phải níu kéo tín đồ này.

Sau nửa tháng làm căng, tôi gọi điện thoại cho C bảo: “Anh mời em đi ăn, hẹn em đi ngắm biển.”

C tưng bừng hớn hở đi đến.

Chúng tôi đi xe buýt mất một tiếng. C nắm chặt tay tôi, nhưng tôi không có bất cứ cảm giác gì. Tôi ngắm kĩ lại C, trong tất cả các cô gái có quan hệ thân mật với tôi, cô là xinh nhất. Một cô gái như thế, nếu ở trường tôi, nơi mà cầm thú đi lại khắp nơi, thì hậu quả thật khôn lường. Nếu cô chỉ có một cậu người yêu, kết quả tất sẽ là bị cưỡng hiếp.

Lúc C ngủ trên vai tôi, tôi thậm chí cảm thấy vai rất mỏi, chỉ mong cô ấy có thể dựa vào cửa kính.

Nhưng nếu có người cướp C của tôi đi, tôi sẽ dùng sinh mạng ra để bảo vệ. Có điều tôi vững tin rằng, mặc dù rất nhiều người có ý nghĩ đó, nhưng trong mắt C họ đều chỉ bé nhỏ như những bông hoa cải vàng đang lướt qua ngoài cửa sổ.

Một tiếng sau chúng tôi đến bãi biển.

C hỏi: “Đây là biển à?”

Tôi đáp: “Ừ. Em đừng có thấy nó màu vàng, nhưng cũng là biển đấy.”

C hỏi: “Nhưng tại sao nó lại màu vàng?”

Tôi đứng ở chỗ sông Trường Giang đổ ra biển, đáp: “Vì đây là Biển Vàng.”

C nói: “A, chúng ta đến Biển vàng rồi à.”

Bãi biển rất lớn, ở nơi cách đê biển khoảng năm trăm mét có một tòa nhà chung cư cao hơn ba mươi tầng, nghe nói đó là thánh địa cho việc nhảy lầu. Sau này vì người nhảy lầu từ ban công lộ thiên tầng trên cùng quá nhiều, nên chính quyền bắt phải phong tỏa cầu thang lên đó. Thế là cửa sổ hành lang ở tầng hai chín trở thành nơi nóng nhất, chỉ trong vỏn vẹn một năm đã có mười một người buông mình nhảy xuống từ chỗ đó.

Tôi thường nghĩ, không biết hai hộ ở tầng hai chín có cảm giác thế nào. Thế mà họ vẫn không hề bỏ sức đóng chặt cửa sổ hành lang, điều này thực sự làm mọi người khó hiểu. Có trời mới biết ở trong đó là người như thế nào, mà có khả năng không phải là người.

Sau này tôi mới biết, người ở tầng hai chín đã sớm nhảy lầu _ đúng là hiên nhà gần nước được trăng trước, phù sa không để lọt ruộng ngoài. Điều này thật sự làm người ta cảm thấy bí hiểm.

Mà kỳ quặc là mặc dù tôi hay đến bãi biển, nhưng chưa bao giờ thấy trời quang đãng, dường như trời lúc nào cũng âm u tựa như tâm trạng con người, nhưng lại không mưa.

Tôi và C dắt tay nhau, đối diện với tòa nhà. Tôi nói: “C, anh thường có một giấc mơ.”

C hỏi: “Gì nào?”

Tôi đáp: “Cảnh trong mơ thế này. Vào một buổi chiều tối, trời mưa rất to, anh cầm kính viễn vọng, trèo lên một đỉnh núi. Bỗng anh nhìn thấy một bến cảng nơi eo biển, anh liền đưa kính viễn vọng lên ngắm, anh phát hiện ra đậu bên ngoài đều là những con thuyền lớn đang bốc cháy. Anh và kính viễn vọng cùng nhảy xuống. Sau đó anh đã ở trên mặt đất, anh vẫn đang tìm kiếm cái khung còn sót của kính viễn vọng khắp nơi. Lúc này, một ông già đi tới và bảo: “Anh còn tìm linh kiện gì của kính viễn vọng nữa chứ, anh nhìn xem, bản thân anh còn vỡ thảm hơn kính viễn vọng từ đời nào rồi. Anh xem, vụn nát rồi, thôi đi theo tôi đi.”

C sợ đến mức mở to mắt nhìn tôi.

Tôi bảo: “Lúc mơ như thế, anh chưa từng đến đây. Sau khi đến chỗ này một lần, trông thấy tòa nhà này, anh thấy rất giống cảnh trong giấc mơ.”

C nói: “Anh đừng dọa em, em sợ nhất là bị dọa đấy.”

Tôi bảo: “Anh không dọa em, em đi lên lầu cùng anh nhé.”

C đáp: “Được thôi.”

Vốn tôi nghĩ là, C sợ lắm rồi, sẽ không đồng ý lên lầu. Nhưng thật không ngờ C lại đồng ý nhanh chóng thế, làm cho tôi bỗng trở lên căng thẳng. Tôi nhìn qua phía tòa nhà, phát hiện ra bầu trời phía sau tòa nhà đã trở nên quang đãng, như thể đang mời gọi tôi đi lên.

Tôi nắm tay C đi một quãng đường rất xa, vòng qua một vạt cây cỏ đầy những cây bụi lùn và một bãi trống đầy trúc cao bằng đầu người, đến cửa tòa nhà.

Cửa cũ kỹ hơn so với tưởng tượng của tôi. Phía trước là một cánh cửa chống trộm, bao phủ đại sảnh tối đen. Phía ngoài đại sảnh còn có một chiếc ghế, một bà cụ già ngồi ở đó. Trên mặt đất lộn xộn những thứ không biết là gì. Tôi và C đi đến gần. Bà cụ cất tiếng hỏi: “Cậu em nhỏ, có cần kính viễn vọng không?”

Tôi đi vào trong đại sảnh, chỉ có một cái thang máy, dừng suốt ở tầng bảy. Cho dù tôi ấn thế nào, thang máy cũng vững vàng không nhúch nhích. Bà cụ thò đầu bảo: “Thang máy hỏng rồi, đi cầu thang thôi.”

Giờ tôi mới biết tại sao người ở tầng hai chín lại tự sát. Nếu cho tôi ở tầng hai chín mà không có thang máy, chắc tôi cũng tự sát.

Tôi hỏi: “C, em có đi được không?”

C đáp: “Đi được.”

Tôi hỏi: “Em có sợ không?”

C đáp: “Sợ, nhưng có anh đi cùng nên không sợ nữa, mà thật sự không sợ.”

Tôi bảo: “Sợ gì! Anh cũng chỉ là tò mò, muốn xem xem rốt cuộc hành lang tầng hai chín hình thù thế nào.”

C nói: “Thế thì em đi theo anh.”

Tôi và C nắm tay nhau đi lên, giữa chừng còn gặp không ít dân đi xuống lầu mua thức ăn. Kì quặc là họ đều không mang giày.

Tôi và C đi được khoảng mười lăm phút, cũng không nghỉ giữa chừng. Tôi đi đến tầng thứ hai chín, khoảnh khắc bước ra từ góc vòng của cầu thang, tôi cảm thấy chỗ này tràn đầy ánh sáng.

Hành lang tầng hai chín rất dài và hẹp, chỗ sâu nhất của hành lang có một ô cửa sổ. Cánh cửa sổ mở suốt, không ngừng đập nhẹ vào tường theo gió từ biển thổi vào. Hai bên hành lang, có bốn hộ gia đình đối xứng nhau, nếu mở cửa là nhìn ngay thấy nhà đối diện trông thế nào. Trên bốn cánh cửa toàn bụi, nhưng tay cầm mở cửa vẫn sáng.

Trong hành lang hẹp dài, trải đầy ánh nắng mặt trời trắng lóa và chói mắt hơn ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ ở những nơi khác. Ánh sáng đó ấm áp mà yên bình.

Tôi nói: “C.”

Tôi thấy C ôm chặt lấy lưng tôi.

Tôi nói: “C, anh muốn đi về phía trước nhìn một chút.”

C nói: “Không được, chúng mình đi xuống mau đi, em sợ rồi.”

Tôi bảo: “Chẳng có gì đáng sợ cả, mọi thứ tồn tại trên thế giới này đều không đáng sợ, chẳng qua là em sợ suy nghĩ của mình thôi.”

C nói: “Em muốn đi xuống.”

Tôi bảo: “Con gái đúng là phiền, thật chỉ muốn ném luôn em từ trên này xuống.”

C nói: “Nào, đi xuống với em.”

Tôi nói: “Anh vẫn chưa thấy cảnh vật nhìn từ cửa sổ xuống trông như thế nào. Anh muốn xem một tí.”

C bảo: “Chẳng có gì đẹp đâu, đi thôi.”

Vừa nói, C vừa kéo tôi như bay về phía đầu cầu thang. Chúng tôi lại tiếp tục đi như bay xuống dưới lầu. Suốt đường đi, đầu của tôi trống rỗng. Sau khi xuống đến đại sảnh, tôi cảm thấy thế giới trên mặt đất, kể cả cái đại sảnh này sao mà đều đen tối bẩn thỉu đến thế, cả ngày không thấy ánh mặt trời. Thứ duy nhất phát sáng là chữ số trên thang máy, lúc đó đang dừng ở tầng mười chín.

Tôi nghĩ ngợi không biết cái thứ gì đã lên tầng mười chín.

Chúng tôi trở về bến xe cách biển vài kilômét. Bên cạnh bến xe có một quán mì. Chúng tôi ngồi xuống cạnh cửa sổ, tôi hỏi: “Em muốn ăn gì?”

C thở gấp nói: “Làm em sợ muốn chết, sợ quá đi mất.”

Tôi hỏi: “Em sợ cái gì?”

C nói: “Chắc chắn là anh cố ý dọa em.”

Tôi bảo: “Đây là lần đầu tiên anh lên lầu.”

C hỏi: “Anh đến chỗ này mấy lần rồi?”

Tôi đáp: “Hai mấy lần. Mỗi khi tâm trạng không vui, đều đến đây ngồi một lúc.”

C hỏi: “Sao anh không lên lầu?”

Tôi đáp: “Nói thật, anh cảm thấy đi lên một mình rất nguy hiểm.”

C nói: “Anh lừa em, chắc chắn là anh lừa em. Anh còn bịa ra một giấc mơ.”

Tôi bảo: “Có thể em không tin, nhưng đúng là anh đã từng mơ như thế.”

C nói: “Em không tin.”

Tôi bảo: “Sao em lại có thể không tin anh?”

C đáp: “Em tin là anh muốn dọa em.”

C ăn từng miếng lớn món mì vừa được bưng đến. Tôi nói với chủ quán: “Thêm một tệ thịt bò.”

C nói: “Anh thật tốt với em.”

Tôi muốn có một người ở trước mặt tôi, nghiêm túc nhìn tôi, nghe tôi nói mấy điều tôi muốn nói, cho dù những điều đó chỉ là chủ quan, nhưng cũng có khả năng là những điều chân thực. Tôi thường cảm thấy, tất cả mọi thứ tôi nhìn thấy trước mắt đều là hư tưởng, còn dẫn dắt tôi là những thứ chân thực. Hiển nhiên C không phải là một đối tượng như thế. Tôi nghĩ C hi vọng thần tượng của cô phải là người không có băn khoăn thắc mắc, biết tất cả mọi điều.

Tôi nhìn C ăn mì và hỏi: “Em có bạn trai không?”

C nhìn tôi không hiểu, nói: “Có đấy, không phải là anh đấy thôi.”

Tôi bảo: “Em cho là như thế cũng được.”

C nói: “Không phải là anh cũng nghĩ thế à?”

Tôi đáp: “Điều này anh sẽ nói với em sau.”

C ăn hết mì, uống rất nhiều canh, bảo: “Sợ đến mức phát đói.”

Tôi nói: “Chúng ta về đi. Anh rất mệt.”

C bảo: “Em xoa bóp cho anh.”

Tôi nói: “Thế thì lát nữa lúc chúng ta đi xe, em ngồi sau anh. Em cứ thế xoa bóp cho anh nhé.”

C nói: “Được thôi. Anh có thể đi cùng em đến một cửa hàng nhỏ được không? Khi nãy em trông thấy một cửa hàng chuyên bán những đồ lặt vặt.”

Tôi bảo: “Không đi nữa. Về thôi.”

C nói: “Không về có được không? Em đã nói với bố mẹ rồi.”

Tôi bảo: “Thế thì về chỗ chúng ta quen thuộc trước đã.”

Chúng tôi đi chuyến xe buýt cuối cùng. C quả nhiên ngồi phía sau tôi, xoa bóp cho tôi, vừa bóp vừa nói: “Em bóp cho anh, anh bóp cho em, ông xã đi làm vất vả quá.”

Tôi dở khóc dở cười.

Tôi nhanh chóng gục đầu vào cửa kính ngủ thiếp đi. Trong mơ hồ tôi nhớ là đầu mình đập liên tục vào cửa sổ, tiếp đó tay C chắn vào giữa. Sau khi đến bến, C gọi tôi dậy, tay trái của cô vẫn đang bóp vai tôi.

Tôi lau nước dãi, hỏi: “Em cứ bóp cho anh suốt à?”

C đáp: “Vâng.”

Tôi nói: “Người trẻ tuổi sức lực dồi dào thật.”

C bảo: “Vốn thế mà.”

Bạn đang đọc Thành phố trong mơ của Hàn Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.