Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong rừng có mộ

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

“Út Cu” nằm trên giường gổ, đờ đẫn hai mắt nhìn lên mái nhà tranh đắp bằng cỏ dại và khung tre. Hắn mặc quần đùi đen, vận chiếc áo thun cũ hoen ố, nhiều chổ vải chấp vá bung chỉ, cả người phản phất tán phát ra một ít mùi ẩm mốc.

Dưới giường có con chó vàng cuộn tròn nằm ngủ, đuôi khẻ phe phẩy đuổi muổi. từ lúc rời ổ tới nay cũng đã 3 năm, con chó này ngoài ăn ra thì nằm. “Út Cu” bên trên nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của nó mà muốn đem giả cầy cho xong.

Bên giường 2 thước là vách tường đấp bằng đất sét trộn với rơm, do lâu năm nên mục nát, có nhiều chổ tụ ụ mối, bên dưới còn có mấy lổ chuột, trong đó thỉnh thoảng vang lên tiếng ai thán của mẹ, ngoài ra còn tiếng rít thuốc rê rất hấp dẩn của cha hắn.

“Út Cu” bực bội nhắm hai mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Vì hắn biết bây giờ không ngủ sớm thì ngày mai không thể nào dậy sớm được, cũng không thể lên rừng đốn củi và làm thêm chút việc khác trước khi trời đứng bóng.

“Út Cu” họ Trần tên Lễ, tên lấy trong câu “tiên học lễ, hậu học văn”. Ý muốn sau này lớn lên biết trọng lễ tiết, tôn tổ tiên sư thừa, có hiếu có tình. Đương nhiên loại tên chữ nghĩa này cha mẹ hắn không thể nào ra được. Cái này do cha hắn dùng hai sị rượu gạo và mấy con cá khô, nhờ vã Ông Mười đầu làng đặt tên cho, sẵn tiện hai ông cháu lai rai luôn.

Ông Mười khi còn trẻ từng theo học tận trên tỉnh, cả cái làng này chỉ có ông là người biết nhiều chữ và giỏi viết thư pháp, tất cả các câu đối tết và hầu hết tên bọn nhóc trong làng và mấy xóm gần bên đều do ông đặt cho.

Sỡ dĩ người trong làng gọi Trần Lễ là “Út Cu” cũng vì tại mong muốn con trai của cha hắn. Lúc hắn mới sanh ra, cha hắn vừa nhìn thấy con cu của hắn liền mừng rở lấy luôn tên “Út Cu” để làm kỷ niệm.

Điều này không có gì to tát cả, vì nhà làng bên có hai đứa con gái, chị tên Chim, đứa em lấy tên Bướm đấy thôi. Người dân nơi đây học hành chẳng có, một chữ chẻ đôi không biết nên cứ thấy con gì đặt tên con đó cho dể nuôi, nên lâu lâu nghe một hai nhà lấy trọn dòng họ trâu bò hay sâu bọ làm tên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Bởi vì vậy, xưng hô Út Cu này tuy làm Trần Lễ ngay ngáy trong lòng nhưng cũng chỉ có tự an ủi mình mà thôi.

Trần Lễ bề ngoài trông không được vừa mắt, da dẻ đen đúa, gót chân nứt nẻ màu phèn, tay có chổ ghẻ lở hồi nhỏ để lại thẹo thỉnh tới bây giờ, nói chung hắn thuộc chuẩn con nhà quê. Gương mặt phổ thông, được cái lông mài rậm và đôi mắt sáng gở gạc lại phần nào cho hắn.

Ông Mười lúc mới thấy Trần Lễ , nhìn vào đôi mắt trong veo có thần đó, ông liền phán ngay “thằng này có tài”, nhiều người cũng hùa theo phụ họa. Lão Lâm tổ trưởng vỗ đùi tán đồng, nào là chân mài rậm đúng chất người đàn ông bản lĩnh, sau này ắt được việc lớn.

Cha mẹ Trần Lễ nghe vậy mừng lắm, làm lụng được bao nhiêu đều bồi vào tiền mua sách vở quần áo cho hắn ăn học.

3 năm đầu Trần Lễ vẩn dậm chân ở lớp một. Ân, khó nghe chút nhưng tạm chấp nhận được, dù gì dân quê học chậm hiểu lâu, cô giáo cũng mới tốt nghiệp lớp 6 mà thôi, do ít kinh nghiệm nên truyền kinh nghiệm hơi khó. Nghe nói cũng nhờ có đứa học trò như Trần Lễ mà cô giáo thay đổi từ cục xúc thành điềm tĩnh và chính chắn hơn rất nhiều.

Lúc 15 tuổi Trần Lễ khó khăn lắm mới trèo lên lớp 7. Sau buổi kiểm tra chất lượng đầu năm Trần Lễ đành thôi học. Dù thầy cô có tới tận nhà vận động đi chăng nửa hắn vẩn khăng khăng không nghe theo, có lẽ tâm ý hắn không còn hy vọng gì trên cái đường học vấn nữa rồi. Hắn chán ngán ra đồng theo cha mẹ làm việc cuốc đất trồng khoai. Ngày này tháng nọ dần dà rồi cũng thành thói quen.

Gia đình Trần Lễ có bốn miệng ăn, trên có chị gái tên Hương, hắn làm út và là con trai nên được ưu tiên. Năm nay hắn 16 tuổi, gia cảnh bần hàn, cả năm làm lụng cật lực cũng không dư giả là bao. Nhà có mỗi 2 công đất trồng lúa mùa thu đông và vụ xuân, đôi trâu nước để cha hắn cày thuê. Riêng phần Hương, tuy là con gái nhưng khá giỏi giang việc đồng áng, mỗi lần về thăm nhà mà nghe tin gặt cấy hay giăng dây đều hào hứng tham gia. Cô cũng đi học, và hiện giờ cô đang học trên tỉnh, cô làm thêm giúp việc quán cơm tự kiếm sống.

Trần Lễ nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng, tuy ngủ như chưa ngủ, trong lòng còn ôm hoài bảo xông xáo một phen sự nghiệp, áo gấm về làng, kiếm thêm người vợ đẹp sơ sơ nhất cái huyện này hay tạm nhất vùng cũng đủ thõa mãn.

Trưa ngày thứ hai, Trần Lễ vác bó củi cao ngang lưng dựng gần xe đạp. Lấy chai nước suối tu một hơi, thở dài khoan khoái, nhìn sang con chó vàng nằm một đống dưới gốc cây thè lưỡi thở hổn hển, nhìn vừa tức vừa buồn cười.

“Không biết nuôi chó săn hay người săn nuôi chó nửa”.

Trần Lễ cho chai nước vào giỏ sách, tay trái vác rựa lên vai, tay phải cầm máy rà sắt, hô hào một người một chó vào sâu trong rừng.

Nói là máy rà sắt cho thông dụng, thật ra loại máy này có thể dò tìm hầu hết các kim loại sâu dưới lòng đất. Đương nhiên với khả năng nhà Trần Lễ thì không thể mua nổi, máy này là chị hắn đem về tháng trước, nghe đâu mua rẻ từ nhà chủ quán cơm. Người ta có công ăn việc làm ổn định nên mấy việc vừa nặng vừa hên xui như vầy họ không quan tâm nên bán rẻ cho chị hắn.

Trần Lễ lúc mới được máy rà sắt này cũng mừng lắm. Hắn đem rà xung quanh nhà, chạy ra ruộng dò cả ngày không biết mệt. Lần đầu cũng kha khá mấy ký sắt vụng với mấy miếng đồng, bán đi được gần trăm nghìm chứ chả ít. Tính ra một ngày có thể đủ tiền ăn luôn cho ngày thứ hai.

Trong rừng ngày hôm nay không khả quan cho lắm. Nhìn vài miếng kim loại trong giỏ hắn chỉ có thể cười khổ. Vì làng cấm không cho đào, cha mẹ lại sợ đào trúng bom mìn. Khu vực này gần biên giới, bom bay đạn lạc tích lũy không chỉ đơn giản một hai cuộc chiến. Có người nói đất ta đi dưới chân là xương cốt tổ tiên và kẻ thù trộn lẩn mà ra.

Nhà có đứa con trai út hương hỏa, cha mẹ hắn cưng còn không kịp, nào có để mất oan vậy được. Vì việc này mà Hương bị mang ra mắng mấy lần.

Lần này là Trần Lễ lén đem theo bên mình vô rừng thử thời vận, dù gì đốn củi xong cũng rảnh, biết đâu kiếm được chút tiền mua khô mua mứt.

Từ nảy giờ được vài miếng sắt vụng, hắn nhàn nhã vừa rà vừa xỉa răng.

“Tít tít”.

Tiếng máy rà rít lên lanh lảnh. Trần Lễ không vội đào. Hắn rà thêm vài vòng xung quanh, miệng cười không ngậm được.

“Độc đắc! nhiều như vầy chí ít cũng có mấy kí lô”.

Toẹt! Hắn phun nước miếng xoa tay lấy cảm giác, cầm rựa lập tức moi. Do nơi này nằm sâu giửa vũng bom nên đất sỏi khá bền cứng khó đào, chai tay rộp nước lên hết mà chưa thấy gì ngoài đất đỏ. Bất đắc dĩ hắn đành lấy miếng khô cho vào hố ngoái ngoái sơ rồi đem cất kỉ.

“Chó chết, lên”.

Con chó vàng chậm chạp xách bụng phệ đầy mở đi lại. Vừa đầu không chú ý lắm, nhưng khi nghe mùi khô dưới hố bốc lên thì xém chút tuột cả lưỡi ra. Nó lao vào moi hùng hục như không muốn mạng.

Trần Lễ một bên rung đùi đắc ý ngồi xem.

Qua hồi lâu, nụ cười treo trên mặt hắn chậm rãi thu lại, thay vào đó là nghi hoặc. Thầm nghĩ mùi khô gì tồn lâu đến vậy, lý ra qua 7- 8 lượt moi móc thì mùi khô nên tán hết mới đúng.

Chó vàng đào thêm chút nửa thì sủa gâu gâu lên, hai chân bốn cẳng đào càng hăng hái dử dội.

Trần Lễ lại xem, thấy ngay tấm kim loại bằng sắt nhô ra thì mừng lắm. Tấm này vừa nhìn đã biết dày nặng, nên suy tính lấp lại đánh dấu quay về để mai hai cha con vào đào tiếp vì bây giờ trời cũng nghiên bóng gần chiều.

Con chó vẩn miệt mài đào, vừa hưng phấn gâu gâu sủa loạn.

“Đào mã bố mày à”.

Trần Lễ bực tức, nhưng cũng lại nhìn, đập vào mắt là một tấm kim loại khác, hắn không kìm lòng được hít ngụm khí lạnh, phần tấm kim loại nhô ra này dày ít nhất nửa thước, còn dài bao nhiêu không biết.

Người và chó đều điên cuồng a.

Trần Lễ nhanh chóng chặt đọt cây làm dấu đường đi xong quay lại, định quát chó vàng ngưng đào thì nghe ầm một tiếng như có gì đó vừa sụp đổ. Hắn ngẩn ra, nhìn vào hố tối om om bên dưới, bóng con chó vàng cũng chỉ còn lờ mờ không phân rỏ thân đầu.

“Gâu gâu gâu”.

Dưới hố vang lên lanh lảnh tiếng hô gọi của con chó làm Trần Lễ tỉnh hồn lại, vội vàng xem xét tình hình. Cái hố này đào sâu khoảng 2 thước, đương nhiên gần 8 phần công con chó. Hai bên phân biệt hai tấm kim loại như sắt như nhôm, ở giửa sụp xuống thành động thêm cũng 3 thước nửa.

Trần Lễ quyết định ngay, lấy dây mây thả xuống hố tham chiếu thử, hên là dây đủ dài nên vừa chạm tới đáy. Để chắc chắc, hắn đi xung quanh cắt thêm ba sợi mây thật dài, một đầu buộc chặc vào thân cây trên vũng, một đầu thả xuống hố.

Mang giỏ trên lưng, chân đạp tấm kim loại làm điểm tựa, hai tay bám dây nhảy tuột xuống.

Bên dưới ngoài chổ hắn đứng ra còn lại tối mò vì trời gần xế chiều, nắng nghiên không chiếu xạ được tới nơi này. Trần Lễ lấy hột quẹt xẹt xẹt lên lửa, giọng thỏ thẻ gọi.

“Vàng, vàng”.

“Gâu!”

Con chó sủa lên, chạy xung quanh hắn vài vòng rồi lại chạy vào động tiếp. Trần Lễ đánh bạo đi theo, lấy hộp quẹt trong túi quần chẹt lên ngọn lửa nhỏ.

Động này nghiêng sâu xuống đâu đấy khoảng 10 thước thì bị hai cánh cửa đá chặn lại. Chó vàng đánh hơi xoay quanh đấy, sủa lên liên hồi.

Trần Lễ đến bên xem, một tay đặt lên cánh cửa đẩy nhẹ thì không nhúc nhích tí nào. Ho khan một tiếng, lần này hẳn hai tay đẩy thật mạnh, nhưng cửa đá vẩn trơ trơ.

Bạn đang đọc Thanh Niên Nghiêm Túc Tu Tiên sáng tác bởi nhanvo

Truyện Thanh Niên Nghiêm Túc Tu Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanvo
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.