Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 24 : Chào em ! Anh đứng đây từ sáng .

Tiểu thuyết gốc · 2221 chữ

Chương 24 : Chào em ! Anh đứng đây từ sáng .

Trong một khách sạn 5* ở Hà Nội.

_Á… Ứ …Aaaaa … Mạnh lên …mạnh nữa lên ..ta chế..t mất ..aaa..

Một người phụ nữ xinh đẹp đang quỳ bò giữa phòng khách, sau lưng cô ta là một người đàn ông đang ra sức cầm hông giã phành phạch.

Người đàn ông mím môi trợn mắt , gầm lên một tiếng “Gừ…aaa”, rồi gục xuống lung cô gái thở hồng hộc .

Người này chính là Dương Thụy Hải, từ khi được cử làm bảo vệ kiểm lái xe kiêm luôn cả bạn ch!ch của Tô Dĩnh thì hắn thường phải lầm thêm cái nghề tay trái không lương này, nhưng chịu thôi, ai bảo Tô Dĩnh vừa xinh đẹp vừa có bố làm to , hắn từ chối kiểu gì đây (sướng bỏ mẹ còn bày đặt).

Cứ ngày 3 đêm 7 thì trâu cũng ngán chứ đừng nói người , hắn nằm vật ra sàn nhà nghỉ lấy sức , quần áo cũng chả buồn mặc, để tồng ngồng.

Tô Dĩnh sung sướng duỗi lưng phô bày hết tất cả đường cong tuyệt đẹp của cô ta , bộ ngực đầy đặn , làn da trắng nõn , khuôn mặt kiêu ngạo xinh xắn , những thứ này đủ khiến tất cả đám trai tráng điên đảo vì cô , rất tiếc , trong đó không có Dương Thụy Hải , ít nhất là hiện tại , hắn không cứng được nữa rồi.

Tô Dĩnh hôn lên môi Dương Thụy Hải , cười híp mắt.

_Ta đi nghỉ ngơi đây , ta đã bảo phục vụ mang đồ ăn lên rồi , ngươi cũng ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi.

Tô Dĩnh khoác chiếc áo ngủ đi vào trong phòng.

Tạ ơn lão thiên gia ! Hắn mừng muốn khóc , chỉ mong cô ngủ lâu thêm tí cho hắn cùng tiểu đệ được hồi sức .

Hắn thở dài , đúng là sóng gió phủ đời trai , tương lại nhờ nhà ngoại cũng không phải dễ dàng.

Dương Thụy Hải cảm thán xong cũng đứng dậy khoác cái khăn tắm , lúc nãy hắn vừa bị tấn công trong phòng tắm , chiến trường kéo dài đến phòng bếp rồi hành lang ,cuối cùng mới ra phòng khách .(Khổ vờ lờ) , hắn cũng phải tìm cái gì đó lót dạ rồi nghỉ ngơi mới được.

Tenggg ~Tenggggg!

Tiếng chuông cửa vang lên, chắc là của phục vụ mang đồ ăn lên phòng.

Nghĩ vậy nên Dương Thụy Hải đi ra mở cửa .

_Khách sạn của các người nhanh thật đấy , đem đồ ăn vào đi , sắp đói chết ta rồi.

Dương Thụy Hải đi được vài bước thì không thấy người phục vụ bước vào , hắn ta định quay người lại thúc dục thì….có gì đó không đúng.

Người phục vụ này không trong tay không có xe đẩy hay bất kì thứ gì đựng đồ ăn, với lại dáng người cũng quá cao to đi, chẵng lẽ nhân viên phục vụ cũng đi tập thể hình .

Hắn cảnh giác lưu lại một bước .

_Ngươi không phải phục vụ ở đây , ngươi là ai?

Giác quan của một người lính báo cho hắn biết kẻ trước mặt không hề đơn giản , phải cảnh giác.

Người phục vụ không trả lời hắn, anh ta chỉ nở một nụ cười , môt nụ cười thật tối tăm và có phần …đói khát.

Dương Thụy Hải cảm thấy không ổn, hắn vội lùi về phía sau, nhưng có một bàn tay bằng tốc độ nhanh hơn bắt lấy khuôn mặt hắn.

Năm ngón tay giống như chiếc kìm sắt bắt chặt lại khuôn mặt hắn rồi từ từ nhấc lên.

_A..ưa..aaaa

Dương Thụy Hải cảm giác mặt của mình sắp bị bóp nát , hắn ta đau đớn hét lên, dùng chân tay đấm đá vào kẻ phía trước với hi vọng có thể thoát ra, nhưng hắn càng vùng vẫy thì các ngón tay càng kìm chặt, dần dần khiến hắn hít thở không được.

Một giọng nói thầm vang lên

_Nín hǎo, wǒ cóng zǎoshang qǐ jiù zhàn zài zhèlǐ! (Chào em , anh đứng đây từ sáng)

Đồng tử của Dương Thụy Hải co rụt lại , một câu nói tiếng Trung Quốc , thứ tiếng hăn nge từ lúc lọt lòng đến giờ lại khiến hắn sợ hãi, hắn đã nghĩ đến cái gì đó, nhưng không kịp nói ra thì cơ thể hắn nhẹ bẫng.

Cả người Dương Thụy Hải bị ném bay ra 5,6m như một bao tải , đập vào bức tường “Uỳnh “ cái rooig nằm bệt xuống đất.

Người phục vụ , không đúng, phải gọi là kẻ lạ mặt đang tiến lại gần, Dương Thụy Hải muốn đúng lên , nhưng cơ thể hắn không cho phép, cú va chạm lúc nãy khiến 2 cây sương sườn của hắn bị gãy , phổi có dấu hiệu suất huyết, hắn hiện tại chỉ có thể ho ra ra máu , một chữ cũng không nói được.

Đây rốt cược là kẻ nào, tại sao lại có thể mạnh đến vậy, hắn nói đã đợi từ buổi sáng ,chứng tỏ đến đây có chủ đích , chúng ta đã bị theo dõi , từ ai và từ bao giờ.

Dương Thụy Hải tự hỏi, chẳng lẽ là người của chính phủ Việt Nam đã phát hiện ra bọn hắn? Kế hoạch đã thất bại rồi sao ?

Kẻ lạ mặt vẫn tiếp tục tiến tới , ánh mắt hắn liếc nhẹ sang bên phải , sau đó nghiêng người .

Đùng !!

Một viên đạn sát qua người kẻ lạ mặt và ghim vào bức tường.

Tô Dĩnh trong bộ đồ ngủ khiểu gợi đang cầm súng chĩa vào hắn ta, khuôn mặt cô hiện lên vẻ hứng thú.

_Ồ , ngươi tránh được đạn ư ?

Kẻ lạ mặt lắc đầu .

_Là do ngươi bắn quá trậm thôi.

Tô Dĩnh lại “Ồ” lên .

_ Vậy ngươi có giám tránh thêm một viên đạn nữa không ?

Dương Thụy Hải nằm dưới đất cố gắng hết lên.

_Ngươi mau chạy đi Tô Dĩnh , hắn có thể là người của quân đội Việt Nam , chúng ta có thể bị bao vây!

Đồng tử của Tô Dĩnh co rụt lại.

_Sao có thể ?

Rõ ràng kế hoạch của bọn họ rất kín kẽ, tại sao lại bị lộ được , chẳng lẽ có nội gián.

Kẻ lạ mặt mặc kệ hai người , hắn cầm lấy một quả chuối trên bàn, định bóc vỏ ra ăn thì lại đặt xuống , hắn ngửi thấy mùi mắm tôm.

Bỏ bơ Dương Thụy Hải đang nằm một góc, hắn nói với Tô Dĩnh.

_Ngươi có thể bắn thêm một viên nữa để xem ta có thể đỡ được không , bắn hẳn hoi vào , cơ hội chỉ có một thôi, trượt là ngươi sẽ đau đấy.

Tô Dĩnh vẫn Cầm súng chỉ vào hắn.

_Ngươi có phải là người cưa chính phủ Việt Nam không?

Kẻ lạ mặt đưa tay lên cằm suy nghĩ.

_Xét theo khía cạnh nào đó thì cũng đúng !

Năm lớp 11 hắn được vào đoàn không biết có tính không nhỉ ?

_Vậy chỉ cần chúng ta bắt được ngươi làm con tin thì có thể thoát ra đúng không!

Kẻ lạ mặt hơi suy nghĩ.

_Ta cũng không chắc lắm , nhưng các ngươi có thể thử xem?

Suất thân là gia tộc trong quân đội , Tô Dĩnh bắn súng cũng không kém , chí ít khoảng cách này cô tự tin không bắn trượt được, thậm chí Dương THụy Hải cũng rất có niềm tin vào cô.

Đùng!!

Tiếng súng vang lên !!

_Không thể nào !!

CẢ Tô Dĩnh và Dương Thụy Hải đều không thể tin được.

Vậy mà lại trượt , khoảng cách chỉ 5m, thậm chí Tô Dĩnh cũng đã bắt đầu hoài nghi bản thân.

Không tin tà , cô tiếp tục nổ súng.

Đùng ! Đùng !Đùng ! Đùng !Đùng !Đùng!

Tô dĩnh bắn một bợt hết cả bang đạn khẩu k54 nhưng không trúng phát nào.

Kẻ lạ mặt ấy nhún vai .

_Ta đã nói rồi , do ngươi bắn chậm quá thôi.

Hắn bước lại gần Tô Dĩnh.

_Giờ đến lượt ta , sẽ đau đấy.

_Tên khốn , ta liều với ngươi!!

Dương Thụy Hải không biết lấy từ đâu ra sức lực ôm chặt lấy kẻ lạ mặt, hướng về phía Tô Dĩnh hét lớn.

_Ngươi mau chạy đi , ta cầm chân hắn.

Nhưng Tô Dĩnh lại không chạy, cô thở hồng hộc , mạt ửng đỏ , đôi mặt ngập nước say mê nhìn về kẻ lạ mặt.

Kẻ lạ mặt không chú ý đến điều đó, hắn nhìn xuống Duong THụy Hải đang cố ôm châm mình.

_Thằng rẻ rách này , phiền quá.

Sau đó lấy chân sút vào mặt Dương THụy Hải làm hắn lại hộc máu , bay mất mấy cái răng, chưa hết , kẻ lạ mặt đó còn túm chân hắn lên đập “Rầm” vào tường .

Tô Dĩnh thậm chí còn nghe được tiếng lách cách gãy xương, cùng những mảnh nhỏ bị trôi ra ngoài theo máu của Dương Thụy Hải ộc ra, lần này thì hắn triệt đẻ mất ý thức.

Kẻ lạ mặt tiến tới chỗ Tô Dĩnh, khoảng cách gần đấn mức hắn có thể nghe được tiếng thở gấp của cô, mùi hương nước hoa đắt tiền, hắn đặt một tay vuốt ve lên eo Tô Dĩnh.

_Hình như ta hơi nặng nay với hắn.

Tô Dĩnh lắc đầu .

_Ta không quan tâm đến hắn nữa.

Có vẻ cô đã bị hấp dẫn bởi sức mạnh nam tính và vẻ tự tin của người đàn ông này, trước đó Dương Thụy Hải cũng hấp dẫn cô bằng chính những thứ đó, hiên tai cô vẫn bị hấp dẫn bởi những thứ đó, nhưng từ một kẻ mạnh hơn .

Tô Dĩnh đặt tay lên ngục người đàn ông này, một tay trút bỏ lớp áo ngủ mỏng manh, cơ thể quyến rũ của cô lại lần nữa được phơi bày.

_Hiện tai ta quan tâm ngươi hơn , ngươi muốn làm gì với ta đây.

Người đàn ông thấy Tô Dĩnh cởi bỏ quần áo thì bất ngờ ,hắn thương hại nhìn về phía Dương Thụy Hải đang nằm một xó, nhưng cái tay cũng không bỏ ra , hắn sờ về phía chiếc bụng của cô , mơn trớn nó.

_Chẳng phải ta đã nói rồi sao , sẽ rất đau đó.

_Ta…Húc~

Tô Dĩnh chưa kịp nói xong thì thì một cơn đau xé gan , xé ruột truyền đến, hai mắt đau đớn mà lồi ra như sắp nổ tung , thì ra kẻ lạ mặt kia nói là thật, rất đau đớn , hắn vậy mà không biết thương hương tiếc ngọc đấm vào bụng cô.

Trước khi ngất đi trong đầu cô vẫn nghĩ “Thật đàn ông , ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi!” sau đó mới ngất.

Phi báo nhún vai.

_Lần sau muốn gạ ch!ch thì chí ít phải tắm rửa đã chứ em gái, hoặc mua lấy chai Dạ Hương mà khử mùi.

Kẻ lạ mặt này chính là Phi báo, nhiệm vụ của hắn đươc chú Tân giao cho phải bắt được những tên đầu xỏ âm mưu khủng bố, đề phòng chúng có bài tẩy .

Còn lí do lại trọn Tô Dĩnh trước mà không phải Lâm Phong ,vì thằng ngu này sau mấy năm làm thám báo đang yên ổn lại thích chơi lớn nên bị điều tra hết mẹ rồi còn đâu, điệp viên tình báo bình thường thôi, còn Tô DĨnh người của Tô gia mới có giá trị.

Reng~ Reng~~ .

Tiếng chuông điên thoại của Tô Dĩnh vang lên, nhìn cô nàng đau đến bất tỉnh dưới đất , Phi báo rủ lòng trắc ẩn nghe máy hộ.

Vừa mới bắt máy thì đối diện đã truyền đến giọng nói dồn dập.

_Tô Dĩnh , kế hoạch đã bại lộ , mau rút lui.

Đây là giọng của Lâm Phong, hắn cũng không hiểu sao kế hoạch lại bị bại lộ, ngay khi hắn nhận ra tình hình có biến thì đám tay chân của hắn đã bị bắt lại hết , thậm chí hắn cũng vừa vội vàng chạy trốn vừa gọi điện thông báo cho Tô Dĩnh.

Những trong điện thoại lại không truyền đến giọng của Tô Dĩnh như tưởng tượng của hắn , thay vào đó là giọng của một người đàn ông.

_Rất tiếc , nếu mày gọi sớm hơn 2h thì có phải bọn nó đã thoát rồi không.

Lần này Phi báo nói chuyện bằng tiếng Việt .

Lâm Phong trong lòng hoảng, hắn biết Tô Dĩnh đã bị bắt.

_Ngươi là ai , ta nói cho ngươi biết , nếu ngươi dám …

Chưa đợi hắn xong thì Phi báo đã cúp mẹ nó máy.

_Thằng rẻ rách, tiếp theo đến mày.

Cuộc đi săn , không , trò chơi chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc Thanh Niên Cứng Ở Thành Thị. sáng tác bởi DavisVũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DavisVũ
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.