Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cảm nhận

Tiểu thuyết gốc · 2932 chữ

Tôn Cảnh

Cảnh ung dung nằm viện cả tháng trời, vết thương trên người đã sớm bình phục hết chỉ là cô lười về nhà! Dù sao ngày nào cô còn ở viện là ngày đó A Nhạc và Tuệ sẽ phải đến chăm sóc cô ngày đó! Lão Tôn tuyệt đối không nghĩ đến việc mượn bệnh mà “bán hành” cho Liên Nhạc, ngày ngày làm nũng con bé. Hết gội đầu, đưa đi dạo, mua đồ ăn từ tận tỉnh này tỉnh nọ cho cô.

Lão Tôn là người tốt! Ngài không có nói!

Nhưng ngài viết!

Đến lúc này đây, khi mà vụ mượn bệnh không thể kéo dài thêm nữa! Tôn Cảnh đã thấy quả báo của mình trên bàn!

Ba chữ “thư bổ nhiệm” thổi bùng cơn giận trong cô.

“Giỏi lắm, A Nhạc!”

Cả tháng nay cô không về nhà, Cảnh cũng chẳng muốn về lắm nhưng không về thì không có chỗ ngủ nên đành vậy.

Tiện đường nên cô tạt qua cửa hàng tiện ích, nó được sửa chữa toàn bộ nhưng nhìn hơi vắng vẻ, chả nhẽ mọi người sợ nơi này quá rồi? Cô liếc nhìn cây phong bên cạnh… à… không còn cây phong nào hết, chắc lần trước nó dính nhiều đạn quá nên nghẻo rồi! Cảnh vật có hơi giả tạo nhưng tuyết trắng phủ lên cũng khá đẹp mắt, cô không hiểu nổi tại sao cửa hàng vắng đến vậy! Chả nhẽ vì trời quá lạnh?

“Xin chào…” hai chữ quí khách được thay thế ngay bằng “… Tiểu Cảnh!”

Bà chủ là người phụ nữ trung niên khỏe mạnh nét đẹp mặt mà làm say lòng người, nói hơi mếch lòng chút thì thực sự cô quên tên bà ấy rồi!

“Bà chủ!” Cảnh cười ngọt ngào. “Quán mới khai trương lại sao? Sao mà vắng quá vậy?”

Bà ấy lườm cô một cái, huýt dài:

“Còn không phải tại ai đó nghỉ việc mất sao! Vậy là bao nhiêu khách hàng bỏ đi cả, cô nghèo đến mức chả thể thuê nhân viên được nữa này.” Bà chủ tủi thân dỗi hờn. “Cô mặc kệ, cháu phải kéo khách về cho cô, cô phá sản là do cháu đấy!”

Cảnh bất cười, cô vỗ vỗ vào chân mình:

“Vậy cô cho cháu cái ghế để cháu ngồi thu ngân nhé, giờ cháu đứng không nổi đâu!”

Bà chủ không cười nữa vội kéo cô ngồi ở bàn bên hỏi han:

“Lúc cô biết có chuyện mọi thứ đã tan hoang rồi! Cảnh à, hôm đó rốt cục xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ chuyển vào tài khoản của cô một triệu nói là đền bù và bảo cô nói với bên bảo hiểm chúng ta bị chập điện cháy cửa hàng, nhưng…”

“Cô à!” Cảnh lại nở một nụ cười ngoan hiền. “Tốt hơn hết cô không nên tò mò nữa, cháu không chắc mình có thể giúp cô không nếu cô… như thế này! Có những thứ không biết rõ và xóa ra khỏi trí nhớ sẽ tốt hơn là bây giờ!”

Bà chủ ôm lấy cánh tay mình, người trước mặt vẫn vậy nhưng lại không phải vậy! Một lời cảnh cáo quá rõ ràng.

“Cháu chỉ muốn tốt cho cô thôi!” Cảnh nhấp ngụm trà. “Và cháu đến xin nghỉ việc! Đáng ra nên nói là bị đuổi vì nghỉ quá một tháng không có lí do nhưng cháu nghĩ mình nên tới tạm biệt.”

“Cảnh à!”

“Thực ra cháu là một Thần Ưng!” Cô nói. “Thời gian vừa rồi chỉ là nghỉ phép mà thôi, cháu phải trở về rồi!”

Không khí lại rơi vào tĩnh lặng.

“Cháu thực sự ổn chứ?” Bà chủ hỏi. “Cô từng thấy cháu nôn… cô biết không nên tò mò nhưng cô chỉ muốn chắc chắc cháu khỏe!”

Tôn Cảnh nắm chặt cái cốc trong tay! Cảm xúc xáo động bị cô cật lực đè nén lại, cô cười, một nụ cười không rõ ràng, người ta có thể thấy khóe môi cong lên nhưng có phải cười thật sự không thì không ai rõ cả.

“Cháu không chắc lắm! Vậy nên cháu tới tạm biệt! Cảm ơn cô vì đã không khinh thường cháu!”

Cảnh thở dài: “Cô là người đầu tiên đấy ạ! Cha mẹ cháu… haha, họ chưa từng hỏi cháu có thật sự ổn không! Cám ơn cô!”

“Độc ác thật đấy!” Bà chủ rơi nước mắt.

Tôn Cảnh một lần nữa cảm thán, phụ nữ bình thường thật dễ khóc! Cô không không rõ người bà ấy nói độc ác là cô hay là cha mẹ cô nữa?

Nếu là Tôn Cảnh, vậy thì ra nói sự thật đôi khi là điều quá tàn nhẫn.

Nếu là cha mẹ cô thì… chuyện đó cô biết rõ từ lâu rồi!

Người mẹ dịu dàng đó, có vẻ bà ấy khá là được đồng cảm nhưng Cảnh cũng quí bà ta hơn cha cô là bao. Có những thứ người ngoài nhìn vào sẽ thấy bình thường nhưng người trong cuộc thì lại chẳng hề dễ dàng! Ví dụ như người ta thương cảm cho mẹ cô, đồng thuận vì bà ấy đã quá xấu hổ không biết để đối mặt với cô thế nào. Người ta trách cô chấp nhặt quá khứ không mở lòng với người yếu đuối như vậy thì người thiệt chỉ có cô! Vĩnh viễn không biết tình thương của mẹ là gì!

Sự thật thì chuyện đó có thật sự cần không? Tôn Cảnh không có ý định hiểu thêm về bà ta hay tình cảm gì cả, cô không quan tâm những người khác nghĩ gì!

Con người ấy mà, họ thường đồng tình với kẻ yếu! Đấy là xu hướng của dư luận!

Vậy ngày cô là kẻ yếu, cái ngày đó, ai đứng về phía cô đây?

“Tiểu Cảnh à! Nếu có thể thì về đây thăm cô nhé, thỉnh thoảng thôi cũng được!” Người ấy nắm tay cô nài nỉ.

“Cháu sẽ cố!” Cảnh gật đầu.

“Cảnh, giá mà cô cũng may mắn như cha mẹ cháu, có thể nhìn thấy con gái mỗi ngày!” Đau thương cuộn tràn qua khóe mắt, cô ấy khóc mà miệng lại cười, ngưỡng mộ họ sao? Còn họ, có lẽ đang mong cô sớm chết đi để có tiền trợ cấp cũng nên.

Cô không ở lại lâu, Tôn Cảnh lang thang trở về lối cũ. Thời tiết giữa đông lạnh căm căm, tuyết bay phủ đầy hai vai cô, Cảnh cà nhắc cái chân đau trở về.

Cảnh chưa bao giờ ghét trời lạnh như thế này, đường vừa trơn vừa ẩm ướt bẩn bẩn. trong trí nhớ của cô, mùa đông xinh đẹp là thời điểm để lũ điên bọn cô mặc ít đồ hơn còn đua nhau luyện bay trong cơn gió dữ. Nhớ mọi người quá!

Tôn Cảnh phải cố về nhanh, cơ thể cô bắt đầu gào thét, nó không chịu được cái thời tiết này.

Cô mở cửa nhà, căn nhà vẫn vậy! Vắng người vào ban ngày, sẽ chả có ai ở nhà hết! Cảnh nhìn vào phòng khách, Ruốc ngồi trên thành sofa dương con mắt xanh nhìn cô. Con mèo có vẻ không hoan nghênh cô cho lắm, đuôi nó đập đập liên hồi có vẻ đang rất tức giận, tai nó dựng lên làm căng. Hên là mèo thì rất lắm lông nên cô sẽ không phải chịu cảnh nhìn thấy cái mặt nhăn nhó của nó!

Hình như nó giận cô?

Bộ cô có làm gì sai hả? Không có cô bọn họ vẫn cho nó ăn đều mà! Vậy sao giận?

Ruốc kêu réo lên một cái, nó nhảy chồm lên bám vào cánh tay cô, dường như chưa yên tâm nó bấm móng trèo lên vai cô. Cái mặt đen sì rướn lên hít hít má cô như thể kiểm tra xem cô có ngoại tình với con mèo nhà khác không!

Mèo đẹp của cô, ngoài cưng ra lão Tôn không có ôm mèo khác!

Nhưng có vẻ cô dịch nhầm rồi, nó lại réo ầm ĩ lên, và cô phải thừa nhận là nó kêu quá khó nghe, cái giống gì mà không kêu meo meo lại kêu NGOÁO… NGOÁO…

Tôn Cảnh không kịp phòng bị lập tức bị một cái thứ gì đó nhanh chộp vào chân, và nó đính luôn lên đó như trang sức. Cô nhấc chân đưa đẩy vào cái mà nó vẫn bám chặt.

“Con nặng hơn rồi, A Lan!” Cô buồn cười hỏi. “Có nhớ dì không?”

Căn phòng quá tối, Cảnh vươn tay bật đèn lập tức cô nhìn thấy khuôn mặt phụng phịu của nó, có vẻ cô vừa làm gì đó khiến mầm non của tổ quốc phật lòng chăng?

“A Lan không thương dì sao? Chân dì đau quá!”

Đáp lại là một cái siết chặt hơn bao giờ hết!

Sớm thôi, cơ và xương của con bé sẽ mỏi nhừ và nó thả ra cho cô đi ngủ. Cảnh tin tưởng phán đoán của mình… thế nhưng, cô đã đánh giá thấp độ lì của Tôn Lan!

Ba tiếng trôi qua, lão Tôn giơ tay đầu hàng:

“Được rồi, A Lan! Dì chịu thua, con cho dì đi tắm có được không? Dì muốn uống sữa ngô, dì đói lắm rồi! Con không đói sao?”

Con bé không đáp nhưng nó cũng chịu buông ra, khuôn mặt đầy đề phòng cô, Cảnh rất muốn cười ầm lên nhưng cô rặn lòng nhịn xuống. Cô xoa xoa bắp tay con bé, ba tiếng gồng cơ với một đứa bé là quá sức cô hơi lo nó sẽ bị chuột rút mất.

Trẻ con ấy mà, nếu chịu kiên nhẫn với nó thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!

“Có đau không A Lan, nếu có vấn đề gì thì kêu với dì ngay nhé!”

Tôn Cảnh sờ sờ mũi, hình như cô gây tội tày đình rồi chăng?

“A Lan à, cho dì xin lỗi nha!”

Con bé vẫn câng câng nhìn cô, nó muốn thi gan nhưng đôi mắt đỏ lên đã phản bội nó, nước mắt cứ vậy rơi như mưa. Tôn Cảnh có cảm giác mình đang phải dỗ một cô bạn gái đang dỗi hờn vậy!

Ánh mắt của con bé như châm như trích, đôi môi run run hé mở phun ra hai chữ:

“Dối trá!”

Hả!

“Tất cả đều là dối trá!”

Anh là đồ khốn, cô ta là ai? Anh ngủ với cô ta rồi phải không? Anh dan díu với cô ta bao lâu rồi?.... đầu của lão Tôn chợt hiện lên mấy câu trong phim truyền hình máu chó, tự nhiên nó phù hợp đến lạ thường!

“Người lớn ai cũng nói dối! Dì cũng vậy! Dì cũng lừa con, con tưởng dì khác họ nhưng dì cũng vậy. Chỉ biết lừa người khác, giống hệt ông nói dối bà, mẹ nói dối con, dì nói dối cháu. Con không phải trẻ con, con biết hết, các người chả ai quan tâm con cả.”

Con bé òa khóc chạy lên phòng!

Cảnh nghiêng đầu nhìn, có vẻ cô cháu gái nhỏ rất giận rồi đây! Nói dối sao? Cô đâu có nói gì đâu nhỉ? Tôn Cảnh cực kì tự tin khoản này, cô không nói dối bao giờ!

Đầu toàn hỏi chấm nhưng cô sẽ không tìm con bé bây giờ, dỗ trẻ con cũng như phụ nữ vậy! Không nên dỗ lúc họ dỗi hờn mà hãy để sau đó khoảng một ngày, giả vờ như đang say và gọi cho nàng “xin lỗi baby, anh đã nghĩ rất lâu nhưng ngoài câu xin lỗi ra anh không biết mình phải làm gì khác để em nguôi giận. Baby à, cho a gặp em được không? Anh nhớ em phát điên…”

Cái này do Dư Phong dạy cô, đừng hỏi cô nó có tác dụng không! Cô không có bạn gái và cũng không có ý định có bạn gái! Còn với cháu gái! Chắc cô nên mua đồ ăn vặt cho con bé.

Lão Tôn cầm quần áo vào nhà tắm, cô cẩn thận bỏ từng bộ đồ xuống. Trên cơ thể trải dài những vết thương, có cũ có mới thậm chí có vài cái mới toạc ra. Cảnh chạm vào, còn kéo nó ra một chút kiểm tra, dường như cô không cảm thấy đau chút nào!

Gõ hai cái vào vách tủ gương, nó bật mở ra một ngăn bí mật. Hơi lạnh tràn ra làm tay cô tê cứng, Cảnh lấy vội hai ống thuốc bẻ hai đầu rồi dốc thẳng vào miệng!

“Chậc chậc, đắng như thuốc cloxit vậy!”

Tôn Cảnh vươn vai, cả người cô rướn cao hết mức có thể! Lão Tôn hài lòng nhìn vết thương đang khép miệng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy! Xem ra thuốc của tên đó rất có tác dụng!

Hai tay dang ra, Cảnh điều hòa các dòng khí trong cơ thể. Lão Tôn nở một nụ cười tà mị.

Rất tốt! Cô cẩm nhận được đôi cánh rồi, nó đang lớn dần rồi, thành quả của một năm nay xem ra không phí phạm chút nào! Cô gắng gượng một năm xem ra là xứng đáng!

Cảnh mở vòi xả nước nóng ra ngâm mình! Hơi nước làm phòng tắm mờ ảo, Cảnh hưởng thụ giây phút thư thái này. Ngày ở bệnh viện những cơn đau làm cô lo lắng về độ tin cậy của tên áo đen, giờ ổn rồi, cô cảm nhận được nó rồi, cho dù còn cần vài bước nữa nhưng ít ra cũng là cơ hội để sống sót. Khoảng 30%, với người khác ít nhưng với Cảnh mà nói thì nó khá nhiều rồi, có cơ hội sống là có cơ hội báo thù!

*“Dư Phong, buông ta xuống!”

“Không, lão Tôn! Ngài yên tâm đi, ngài nhất định sẽ sống!”

“Buông xuống!”

“Không!”

Cảnh cắn răng nguyền rủa: “Ngươi chết luôn đi, đồ ngu!”

“Haha! Ngài yên tâm, Dư Phong nhìn thấy ngài an toàn sẽ không xuất hiện nữa đâu! Lão Tôn, chuyện trả thù xin nhờ ngài, Dư Thần đành nhờ ngài trông coi thằng bé vài hôm!”

“Ông không phải bảo mẫu! Dư Phong, ngươi bỏ ta xuống đi, ngươi chạy về căn cứ lúc này còn kịp! Mẹ nó, Dư Phong đây là lệnh! Ngươi trở về căn cứ cho ta!”

“Tôn Cảnh à!” Dư Phong cười vui vẻ. “Có thể gọi tên em thật tốt, bởi vì có vậy tôi mới có thể ngang bằng em! Tôi… ừm… có thể thích em không?”

Cảnh thở dài! Lại nhớ chuyện không đâu rồi! Hình như cô bắt đầu mất tập trung, có vẻ buồn ngủ rồi!

Lão Tôn lấy một cái xilanh cùng một ống thuốc trong! Cô lắc lắc nó trong tay làm nó biến thành màu xanh ngọc xinh đẹp, Cảnh sờ sờ vị trí đốt sống rồi tiêm thẳng vào!

Không đến nỗi tệ!

Dòng thuốc lành lạnh trôi tuột vào người, lão Tôn nổi da gà! Cái thứ này có vẻ kích thích hơn các loại trước kia! Tên áo đen đáng đánh này! Cô thề cô phải đập gã một trận.

Cơn đau ùn ùn kéo đến, bắt đầu từ chân! Cảnh đỡ một khoản lo phải giả vờ sao cho giống vụ bị thương, giờ không cần luôn.

Bước ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt cô là hai cục bông tròn tròn đang nhìn vào cửa phòng tắm chằm chằm. Cục nho nhỏ vừa đen vừa trắng là Ruốc – con mèo Himalaya cô lượm được, còn cục lớn lớn là Tôn Lan, con bé quấn cái chăn chiên nên hơi giống bộ lông! Hai đứa có vẻ thân?

“Hai đứa làm dì hết hồn! Nào về ngủ đi nào!”

Vừa làm việc xấu cô có hơi chột dạ, cô mau chóng tìm sự tự tin đẩy con bé ra hướng cửa.

“Dì mệt rồi! Cả hai về phòng đi, dì cần nghỉ ngơi, nhé!”

Thuốc có tác dụng nhanh hơn cô tưởng, Tôn Cảnh chỉ kịp đổ gục lên giường mà ngủ ngon lành.

Giấc mộng kéo cô vào thế giới đầy màu sắc, chúng xoay quanh cô dường như những quả bóng màu muốn há miệng ăn nhưng cô chỉ cần phất tay là có đẩy chúng ra xa! Trò chơi nhàm chán tưởng chừng sẽ chẳng thể kết thúc!

Thế giới cuộn lại, xoáy tròn kéo cô vào một không gian khác.

Nơi này cô biết!

Phòng thí nghiệm trắng toát với đấy đủ thiết bị tân tiến, trong phòng có chừng năm chục đứa trẻ, mỗi đứa lại bị cột lên một chiếc giường để chúng không thể cựa cuội được.

Nhưng đôi mắt ngây thơ dần dại đi, cơ thể co giật bởi nhưng xung điện kích thích! Hiện giờ sẽ chả ai thấy đau đâu, nhưng khi tỉnh thuốc thì mọi chuyện sẽ khác! Sau một lần như vậy cô rút ra được kinh nghiệm quí báu, nếu bị tiêm thì nhắm mắt lại nếu không mắt sẽ bị đèn mổ chiếu làm thương mắt.

Từng nhát dao mổ phanh cơ thể, không có mấy người chịu đựng được việc này, hình như khi tỉnh lại cô thấy có một nửa số trẻ bị dọn đi.

Ước gì… ngày đó cô cũng được dọn đi…*

Bạn đang đọc Thần Ưng sáng tác bởi LạcẢnh1

Truyện Thần Ưng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcẢnh1
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.