Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1935 chữ

Được một bạn nam đẹp trai trong lớp mời hát song ca, Linh Lung hoàn toàn không có nhận thức được vị trí của mình có rất nhiều bạn nữ vô cùng hâm mộ và ghen ghét.

Bước ra chính giữa căn phòng, màn song ca của một nam thần cũng nữ mọt sách liền khiến nhiều người chú ý.

“Cùng người ngắm sao! nhé, cảm ơn”

Nhờ một bạn học ở đang cầm điều khiển bấm hộ bài hát cho mình, cũng không làm bất cứ chuẩn bị gì chuẩn bị khoe giọng của mình ra.

Mặc Ninh và Hàn Sương cũng vô cùng tò mò về giọng hát của Linh Lung, chơi với nhau lâu đến vậy cơ mà bọn cô vẫn chưa từng được trực tiếp nghe con bạn này hát cả.

Cũng không ngờ được cô bạn này lại dễ dàng trực tiếp nhận lời mời song ca cùng với anh, giống như không có chút ngại ngùng gì hết vậy, Minh Triết biểu cảm không hiểu cầm mic bước tới bên cạnh Linh Lung.

Nhìn cô bạn này khi ở gần thật sự có một hương vị khác, anh có thể ngửi được mùi hương của hoa tulip nhẹ nhàng đang tỏa ra.

Không phải là mùi của nước hoa nồng nặc hay mùi dầu gội làm nên, nó giống như là mùi của tự nhiên, …. Đúng, giống như những bông tulip trong vườn hoa của mẹ anh.

Cái gáy trắng tinh của Linh Lung cho anh biết làn da của đối phương rất tốt, cảm xúc sờ vào chắc cũng thật thoải mái, mặt không đánh phấn, hoàn toàn để mộc.

Dù đã che đi toàn bộ những điểm đáng chú ý trên người, nhưng từ người của đối phương, Minh Triết vẫn có thể thấy được đối phương là một cô gái xinh đẹp.

“Haha..”

Đột nhiên nghe thấy tiếng cười từ phía Linh Lung, cô nàng không biết từ khi nào quay đầu lại nhìn anh mở miệng cười.

Sau đấy lại nhìn sang hội các bạn nữ đang ngồi một phía bên kia, mở miệng ra nói nhỏ không đưa đầu vào mic.

“Thật kỳ lạ nhỉ?”

Một câu nói vô nghĩa khiến Minh Triết cũng không hiểu được mọi chuyện ra sao, nhưng anh lại nghe thấy tiếng nhạc chuẩn bị vang lên.

Đó là giai điệu thật trầm lắng, du dương như bản hòa ca của cây cối, vươn mình hướng tới ngôi sao trên trời.

“Nếu một ngày nào đó, chúng ta gặp lại nhau giữa chốn đông đúc

Liệu rằng người sẽ vô tình ngoảnh mặt bỏ đi, hay là cùng em nở nụ cười hạnh phúc

Ngày đó, chúng ta không còn gặp lại nhau, trái tim của chúng ta vụn vỡ và tan nát thành nhiều mảnh riêng lẻ nhỏ bé.

Gom hết chúng lại, em dựng nên tấm gương soi sáng cho đường của anh.

Dưới ngọn đồi thật cao kia, cây cỏ thơm ngát, chòm sao của anh đang tỏa sáng thật mạnh mẽ.

Cầm lấy tay em, nói rằng tình yêu này là bất diệt, dù cho có cách xa, người sẽ không bao giờ thay đổi

Lúc này đây, em vẫn sẽ mỉm cười nhớ tới những lời đó, chúc phúc cho anh, và nguyện cầu cho một ngôi sao sáng khác sẽ luôn rực sáng”

Linh Lung cầm lấy chiếc mic bắt đầu hát lên nổi lòng của người con gái, đó là một bản tình ca buồn nhưng lại sâu lắng.

Minh Triết lựa chọn bài hát này thật sự chẳng có ẩn ý gì, vì hiện tại anh muốn song ca, mà bài này vừa là nhạc song ca nam nữ, vừa đang khá hot hiện nay.

Nhưng thật sự lắng nghe âm thanh kiên cường mà lại yếu đuối phát ra từ phía bên cạnh, anh như nhìn thấy một gái đang cố gắng gượng nén đi nước mắt.

Nhìn lấy người mình yêu nhất, người đã từng cho cô bao hứa hẹn bỏ đi, chỉ còn lại một mình Linh Lung cô đơn giữa ngọn đồi hoang vắng.

Ánh trăng và những vì tinh tú là bạn của cô, đơn độc, xinh đẹp, nhưng lại bi thương đến mức anh không kiềm được lòng.

Cầm lấy chiếc mic trên tay, Minh Triết vậy mà bị Linh Lung dẫn nhịp vô bài hát, cả hai cùng song ca thật sự nhập tâm.

Lời của người con trai lại là sự hối hận, bứt rứt khi phải tạm biệt người mình từng yêu nhất.

Tất cả chỉ là một hồi hiểu lầm, bất quá cuộc sống không thể nào có được hai chữ toàn vẹn, bởi vì đó chính là một sai lầm không thể sửa bỏ được.

Ngồi ở bên cạnh lắng nghe không thôi mà đám bạn của bọn cô còn phải phát khóc, thầy giáo chủ nhiệm là người trưởng thành, chững trạc hơn, cũng yêu nhiều rồi.

Khuôn mặt ông mếu máo chảy ra nước mắt thật sự vô cùng đáng thương, hẳn là ông ấy đã nhớ lại về mối tình đầu của mình.

Minh Triết thật sự rất muốn đổi lại lời bài hát này để có thể đưa người con trai quay trở lại với người con gái.

Suýt chút nữa anh nhịn không được hai dòng lệ tuôn trào, nhưng cảm xúc mà Linh Lung đưa cho anh chỉ có bối rối và bứt dứt không muốn buông mà lại không thể không thả tay mình ra.

Suy cho cùng, người con gái trong bài hát chỉ muốn cho người con trai được những điều tốt nhất, cô không muốn anh khóc, vậy nên, hãy tiếp tục cuộc sống của người với những nụ cười trên môi.

Bài hát kết thúc với vô vàn dư âm trong căn phòng, dù cho lúc này Linh Lung không hề xinh đẹp, dù cho đứng ở bên cạnh Minh Triết thật không xứng, nhưng không một ai dám nghĩ vậy.

Hai cô bạn của Linh Lung liền sớm dùng khăn tay lau nước mắt điên cuồng, bọn họ không ngờ rằng Linh Lung lại có thể hát hay đến vậy.

Vốn chỉ muốn hát không thôi thì sẽ không thể tạo ra hiệu quả trực tiếp đến vậy, Linh Lung đang nghe lời bài hát xong liền thử chơi một trò đùa vô cùng thú vị.

Nhập vai vào nữ nhân vật chính trong bài ca, thể hiện sự u buồn của cô gái, cộng thêm giọng ca của cô rất đủ truyền cảm và không gian hẹp.

Mọi chi tiết nhỏ của Linh Lung đều được mọi người quan sát một cách cẩn thận, nhờ đó khắc sâu sự u buồn của Cùng người ngắm sao.

Haaa….

Thở ra một hơi nhẹ nhõm, đặt cây mic xuống bàn muốn nhường lại vị trí ca hát cho người khác, Linh Lung chưa bước đi được vài bước liền cảm thấy cả người bị một ai đó ôm thật chặt.

“Không sao, không sao cả, mình sẽ bảo vệ cậu!!!”

Đột nhiên nghe một câu nói đầy thâm tình, Linh Lung liền bất ngờ đến thẩn thờ nhìn vào Minh Triết, hành động này thật sự quá xảo diệu rồi.

Đang nhập vai cùng với cô ư? Nhưng mà bài hát kết thúc rồi, ôi ôi, bạn hiền, mau chóng trở lại làm con người thật, yêu ma, biến đê biến đê!!!

Bộp bộp!!!

“Quá tuyệt vời, Linh Lung bạn học, Minh Triết, hai người hát quá hay, mắt tớ khóc đến cay hết luôn rồi nè!”

Tu Kiệt là người đầu tiên vỗ tay và đưa ra lời nhận xét, các bạn học khác liền không ngừng vỗ tay như sấm cho màn song ca vừa rồi.

Hơn nữa không một ai cảm thấy kỳ lạ với tình cảnh một trai ôm một gái giữa phòng, ngược lại còn ủng hộ nhiệt tình.

Ủng hộ cái gì cơ? Bọn cô cũng đâu có phải một đôi, cô cũng mới chỉ nói chuyện với đối phương có một lần, sao lại thành ra thế này.

Đẩy Minh Triết ra, sau đấy vội vàng nói

“Haha, phần trình diễn tuyệt lắm, cảm ơn”

Nói xong cô vội vàng muốn rời khỏi vị trí của mình và mở cửa đi vệ sinh, bất quá tên con trai phiền phức kia hoàn toàn không chịu buông tha.

Vươn tay tới nắm chặt lấy tay của cô, kéo lại, sau đó còn thẳng thắn nói

“Nè, hẹn hò với tôi đi!”

“Hah…. Mình từ chối!”

Dứt khoát tỏ tình, dứt khoát chối bỏ, Minh Triết không ngờ rằng đối phương lại thẳng thừng đến thế, còn Linh Lung thì không ngờ cậu trai này lại bạo dạn vô cùng.

Xoay người rời đi, cô thật sự đi vào nhà vệ sinh để đi tiểu và rửa mặt, hoàn toàn không có tâm trạng của một thiếu nữ vừa mới được tỏ tình.

“Ca này khó đỡ vãi”

Tu Kiệt lúc nãy ngay khi thấy bạn thân của mình Minh Triết tỏ tình liền muốn huýt sáo chúc mừng.

Cuối cùng thì thằng ngố lạnh lùng này đã có cảm giác với nữ giới, rõ ràng điều kiện tốt đến vậy lại không chịu đồng ý hẹn hò, thật là lãng phí quá mà….

Ngay khi Tu Kiệt vừa định huýt sáo cổ động cho mọi người khuyến khích trường hợp vừa rồi, Linh Lung chỉ cần một câu là lại làm toàn trường đơ người.

Làm nhân vật chính, Minh Triết hoàn toàn không có tâm trạng của kẻ bị từ chối, ngược lại không biểu cảm nhìn vào bàn tay mình vừa mới nắm lấy tay của Linh Lung.

Cảm giác mà anh sờ lấy cánh tay thon thả đó, thật là mềm, thật là thoải mái, đúng như những gì mà anh nghĩ.

Đúng lúc này cánh cửa phòng KTV của bọn anh liền mở ra, Linh Lung quay trở lại với đôi tay còn ướt đang lau bằng khăn.

Nhìn thấy người con gái làm cho mình thay đổi khái niệm về thế giới quan, Minh Triết bỗng nhiên một lần nữa bước tới trước mặt Linh Lung.

Tất cả mọi người vô thức nhìn cảnh này mà nuốt nước bọt, họ đang tò mò đoán xem rằng anh chuẩn bị sẽ làm gì…

“Làm bạn được không?”

Linh Lung có hơi đơ ra một chút vì lời này, cô ngờ ngờ nghi vấn rằng não đường của đối phương có bị xáo trộn hay không.

Bất quá nếu chỉ làm bạn mà thôi thì cũng chẳng có vấn đề gì, gật đầu trả lời

“Ừm, OK!”

“Trao đổi số điện thoại?”

“Đưa cho tớ mượn điện thoại cậu”

Hoàn toàn tự nhiên giống như chưa có chuyện gì xảy ra, hệt cái kiểu mọi chuyện chỉ là một vở hài kịch, đừng để ý nhiều.

Tu Kiệt cũng chẳng biết anh bạn thân của mình đang suy nghĩ gì nữa, bất quá xin số của đối phương, hẳn là đã có tiến triển, dù cho Linh Lung tiêu chuẩn có hơi thấp một tý, nhưng Minh Triết ăn được là anh cảm thấy ổn rồi.

Quay người lại trốn trong một góc, cầm điện thoại ra nhắn tin tới một người có biệt danh Ác quỷ nhà bạn thân

“Đại cô à, thằng nhỏ nhà cô còn có đường sống!”

Khoảng chừng một phút sau liền có tin nhắn phản hồi

“Tốt, quan sát thật kỹ đối tượng”

Bạn đang đọc Thần Tượng Tỏa Sáng sáng tác bởi Lucifer181098
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lucifer181098
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.