Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Chính

Tiểu thuyết gốc · 1929 chữ

Lâm thành nằm sâu trong nội địa Đại Nam quốc , là nơi dân cư tập trung đông nhất cả nước , các thương nhân , hảo hán giang hồ từ khắp các nơi đều đặt chân đến đây tá túc , kinh doanh , hàng ngày người ra kẻ vào đông như kiến . Trên tường thành , cổng thành lúc nào cũng có lính gác cẩn mật , trong thành từng đoàn cấm vệ quân tuần tra thường xuyên ,  đảm bảo Lâm thành lúc nào cũng phải an toàn tuyệt đối vì một lý do duy nhất đây là nơi đặt hoàng cung , nơi cư ngụ của dòng họ Lâm . 200 năm trước tổ tiên của Lâm gia từ một nông dân bình thường , tận dụng thời thế , chiêu binh mãi mã khởi nghĩa , diệt nhà Tô hoàng thất lúc bấy giờ , thành lập Đại Nam quốc , chọn tòa thành này là nơi đặt hoàng cung , đổi tên thành Lâm thành . Nhờ phong thủy nơi này nên Lâm gia trở thành hoàng thất của Đại Nam quốc đã hơn 200 năm .

Lâm Chính ngồi trong thư phòng , người khoác hoàng bào , khuôn mặt khôi ngô mắt sáng , râu rồng dài tận cằm , thân hình khôi ngô như núi tản mát ra áp lực cường đại , hắn chính là hoàng đế đời thứ tư của vương triều Đại Nam , vị cường giả Địa cấp hàng thật giá thật , ở cái quốc gia này , người mạnh hơn hắn không có mấy kẻ . Hiện tại khí thế hắn tản ra mạnh mẽ đến độ chim uyên đậu bên ngoài của sổ run rẩy giấu đầu trong cánh không giám bay lượn , chứng tỏ tâm trạng hắn bây giờ  .

_" Tên tiểu tử này ngày càng quá quắt  , suốt ngày không ăn thì nằm , không ghé kĩ viện thì lại tụ tập kết bè phái ca hát đàn đúm. Nay lại còn trốn lão sư không lo học hành , thật là mất mặt hoàng tộc chưa đủ sao , hôm nay không đánh chết hắn ta không phải là cha hắn nữa ! " Lâm Chính hắn cả cuộc đời chỉ có năm người con , con cả mất sớm khi còn nhỏ , hai đứa con thứ lại là nữ nhi khiến cho hắn buồn bực không thôi , cùng hoàng hậu cố gắng cuối cùng đứa con thứ tư cũng là con trai , nhưng từ khi sinh ra lại mắc bệnh , kinh mạch toàn thân đứt gãy suốt đời không tu luyện được , nhưng vì thương con , lo hắn vì bệnh mà tuổi thân nên nuông chiều, ai ngờ hắn ngày càng phế vật , kinh thư không chịu học , suốt ngày ăn chơi trác táng  , ức hiếp dân lành , làm người phụ thân như hắn đây lạnh lòng  mất hết hi vọng ,nhưng may ra ông trời không tuyệt đường người , khi đứa con thứ năm ra đời không ngờ là một tiểu hoàng tử . Năm nay tròn 7 tuổi , thông minh hoạt bát , kinh thư đọc lưu loát , nội lực tu luyện tới luyện khí cảnh tầng 7 , đúng là văn võ xong toàn không như tứ ca phế vật của nó . Nghĩ đến Lâm Thiên Tà là hắn lại nổi giận , vung mạnh tay khiến tách trà trên bàn rơi xuống bàn vỡ tan tành , khiến bọn người hầu run rẩy lao dọn .

  _"Bẩm hoàng thượng tứ hoàng tử xin diện kiến ! "

_" Truyền hắn vào " , nghịch tử này cuối cùng cũng đến .

Đi trên con đường dẫn tới thư phòng phụ hoàng  , từng hàng từng hàng liễu dọc theo hai bên lề , nơi đây có lẽ là nơi thanh tịch nhất trong hoàng cung , phụ hoàng hắn thích yên tĩnh , ngoài lúc ở Kim loan điện hoặc là ở tẩm cung thì đây là nơi hắn ở nhiều nhất . Vừa bước đi vừa cảm nhận , hắn thật thích một nơi như vậy , yên tĩnh cũng như khu trọ hắn ở kiếp trước , xa xa phía trước có một thác nước nhỏ , nước chảy róc rách kết hợp với không khí xung quanh thật khiến lòng người yên bình , hắn từng đến đây nhiều lần , không Lâm Thiên Tà đã đến đây nhiều lần , trong kí ức mỗi là đến đây đều nghe sự ranh dạy , la mắng , nỗi thất vọng của cha hắn . Hắn biết cha hắn thương hắn , nhưng sao khi có ngũ đệ cha lại quan tâm ngũ đệ nhiều hơn , dành mọi thứ tốt nhất cho đệ ấy , hắn nghĩ phụ hoàng và mẫu hậu đã buông bỏ hắn , hắn còn trẻ hắn cũng cần tình thương , một phế vật cũng cần tình thương chứ , hắn ghét cha hắn , mẫu hậu hắn , hắn ghét luôn cả hai tỷ tỷ lẫn ngũ đệ của mình . Từ sâu trong thân xác này Lâm cảm nhận được sự ghét bỏ mọi người xung quanh của Lâm Thiên Tà , có lẽ hắn đã từng ước , ước mình chỉ là một bá tánh bình thường , có cha mẹ anh chị em , cả nhà là nông , sáng làm tối nghĩ , quây quần bên nhau . Suy nghĩ của hắn tới đây bị ngắt đoạn vì hắn đã thấy thị vệ đứng gác lối vào

_" Tứ hoàng tử ! Bệ hạ cho phép ngài diện kiến "

_ " Ta biết rồi ! Cảm ơn ngươi " Lâm Thiên Tà nở nụ cười nhẹ với thị vệ rồi mở cửa bước vào . Thị vệ ngạc nhiên , đây không phải tứ hoàng tử nổi tiếng hung hăng càng quấy sau , hôm nay trong người thật lạ .

_ " Hài nhi vấn an phụ hoàng ! " Lâm Thiên Tà nhìn thấy phía sau thư phòng , một người đàn ông trung niên thân khoác hoàng bào , tuổi khoảng hơn tứ tuần , thời gian đã đem lại cho khuôn mặt ông nhiều nếp nhăn nhưng có thể khẳng định lúc còn trẻ ông là một người rất tuấn tú . Ông ngồi đó , long nhãn mang thần sắc phức tạp , tức giận , thất vọng , thương yêu nhìn hắn . Đứa con mà làm hắn lạnh lòng nhất .

_ " Nghịch tử giờ ngươi mới đến là sao , ngươi ngày càng quá quắt , ngươi biết ngươi gây ra lỗi lầm gì không "

_ " Phụ hoàng không biết hài nhi đã gây ra lỗi lầm gì " Lâm Thiên Tà thần sắc lạnh nhạt không nóng lạnh không sợ hãi đáp lại

_" Ngươi ... !" Lâm Chính kinh ngạc liếc nhìn Lâm Thiên Tà , hôm nay thằng nhóc này lạ nhỉ , bình thường gặp mình là nó run rẩy đến nói còn vật nữa là , nay lại bình tĩnh trấn định đến vậy

_" Ngươi từ nhỏ đã mắc bệnh ta không trách được con đường tu luyện của ngươi , ta cho ngươi học kinh thư điển tịch , mời lão sư giỏi nhất nước dạy cho ngươi , mong muốn ngươi phì trợ đệ đệ mình , sao này ta có mất thì ngươi và đệ đệ ngươi còn lèo lái đất nước này , không làm mất đi cơ nghiệp trăm năm của Lâm Gia , nhưng ngươi đã không cố gắng học , nay lại còn bỏ trốn lão sư . Ngươi nghĩ ta có tức chết không ! " Nói đến đây hắn tức giận đứng lên chỉ thẳng mặt Lâm Thiên Tà mà mắng .

Nhìn phụ hoàng mình tức giận tới gân cổ nổi đầy , Lâm Thiên Tà dám khẳng định nếu hắn không phải con ổng thì chắc giờ đây ổng đã cho hắn đi gặp các cụ tồng tổ mà uống trà rồi

_" Phụ hoàng người nghĩ nếu ta đọc thông kinh văn phò tá ngũ đệ là ước mong của ta sao , người sai rồi , hoài bão của Lâm Thiên Tà ta rộng lớn , ta không muốn là người đứng đầu của một cái vương triều nhỏ bé này , ta muốn là tên của ta vang dội trên Đại lục này , để làm được điều đó thì không phải là đọc thông kinh văn , mà là phải dùng sức mạnh nghiền áp , thế giới mạnh được yếu thua , ta sẽ dùng chính sức mạnh của ta dẹp tan những chướng vật , leo lên đỉnh cao " Lúc này đây quanh người Lâm Thiên Tà hiện ra một loại khí thế , khí thế như muốn chứng tỏ điều hắn nói không phải là nói suông mà sẽ thành sự thật .

Lâm Chính hắn giờ đây đang há mốm rộng đủ nhét vừa một quả trứng gà , mắt thì trợn trắng , thật là không có một tí phong độ của quân vương một nước . Lúc này hắn đang ở trong một tâm trạng bất ngờ quá sức tưởng tượng , con hắn , thằng phế vật suốt ngày chỉ biết ăn chơi , nay lại biết nói những lời phong độ như thế sao , chắc đau tim chết mất .

Bình tĩnh , phải bình tĩnh lúc này đây ta cần phải bình tĩnh xem coi tiểu tử này đang giở trò quỷ gì đây .

_" Thiên Tà , không lẽ ngươi không biết bệnh của mình , ngươi suốt đời không thể luyện công , ta công nhận suốt thời gian qua ta đã xem thường con , nhưng con không thể phủ nhận là con đường ta chọn cho cho đó là con đường tốt nhất , tiểu Tà à con hãy nghĩ kĩ đi ! "

_" Phụ hoàng con đã nghĩ kĩ rồi , trời sinh voi sinh cỏ , thế gian vạn vật có sinh ách có tử ngược lại trong tử ách tìm được sinh , hài nhi không tin trời sẽ tuyệt đường con . Phụ hoàng hài nhi cảm thấy không khỏe trong người , con xin lui trước ! " nói xong không cần phụ hoàng trả lời , hắn xoay người bước đi .

  Thằng nhóc này , Lâm Chính cảm thấy bất ngờ cực kỳ, hắn tại vị đã hơn ba mươi năm số chuyện làm cho hắn bất ngờ còn thua xa ngày hôm nay .

_" Bệ hạ , có lẽ hoàng tử đã thông suốt , người đã trưởng thành rồi , biết suy nghĩ cho tương lai rồi ! "  Tổng quản nội vụ , trợ thủ đắc lực của Lâm Chính , Đoàn tổng quản lên tiếng .

_" Ừ hắn đã trưởng thành , nghĩ lại quản thời gian qua ta và mẹ hắn bỏ bê không quan tâm hắn , để hắn chịu nhiều tuổi thân rồi ." Lâm Chính nước mắt lưng tròng , khiến cho một cao thủ Địa cấp , một quân vương một nước vui mừng đến vậy thì biết tình thương của hắn dành cho con mình nhiều đến thế nào

_" Truyền lệnh phái người giám sát hoàng tử , mọi thứ hắn yêu cầu nếu không quá đáng thì cứ cho hắn " Để ta xem con có thật sự thay đổi không tiểu Tà.

Bạn đang đọc Thần Ký sáng tác bởi TiểuĐỗ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuĐỗ
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.