Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Đế Ngã Xuống

Tiểu thuyết gốc · 1474 chữ

Bên trong một u cốc dưới chân vực thẳm vạn trượng, nơi Mặt Trời không thể thường xuyên chiếu sáng. Hầu hết thời gian đều chìm trong âm u, tĩnh mịch. Không giang nặng trĩu do hơi ẩm lắng đọng lâu ngày tạo ra cái cảm giác ngột ngạt, khó chịu. Nhìn xung quanh chỉ thấy sương mù lượn lờ, mờ mờ ảo ảo.

U cốc này bình thường đều không có người lui tới, đối với bất kỳ một sinh mạng ngu ngơ nào thì nơi này chính là tử địa. Không nói tới kì thú dị mộc, chỉ tính đến độc xà, độc trùng thôi cũng đã là một tai họa. Số lượng của chúng có thể nói là nhiều vô kể. Chỉ cần nhìn sơ qua mặt đất cũng có thể đơn giản nhìn thấy chúng bò qua bò lại. Không ngừng phát ra âm thanh chói tai. Nếu không cẩn thận bị cắn một cái thì thần tiên cũng khó cứu.

Không những thế, cái chốn rừng thâm nước đọng này còn nuôi dưỡng ra vô số dị vật khủng bố. Bọn chúng hung tàn, khát máu. Tu vi cao thâm. Chính là ác vương người nghe sợ mất mật. Chúng ẩn sâu trong các ngóc ngách. Có nghỉ ngơi, cũng có đang chờ đợi con mồi. Thi thoảng lại nghe vài tiếng thở phì phò. Tiếng gầm vang đầy hung dữ.

Hết thảy những điều đó dường như tạo nên một rào cản vô hình, khiến cho không ai dám bước vào nơi đây nữa bước. Ấy vậy mà hôm nay, u lâm lại có một người tiến vào. Người này là một nam tử, thoạt nhìn trung niên. Dáng vẻ khôi ngô, tuấn tú. Y mặt đạo bào, tay cầm bảo kiếm. Tóc đen dài phủ xuống tận eo, tiên phong đạo cốt. Trên người y tỏa ra một loại khí thế kinh thiên. Giống như một vị thần linh cao thượng. Một loại khí thế khiến người vừa nhìn liền phải khuất phục, không thể dâng lên nữa điểm chống lại. Chỉ là bộ dạng hiện tại của y lại vô cùng yếu ớt, kể cả bước đi cũng dường như hao tốn rất nhiều khí lực. Y bước đi một cách tập tễnh, hơi thở khó khăn, vẻ mặt tiều tụy nhợt nhạt. Trên người y trước sau có rất nhiều vết thương. Có sâu, có cạn. Nhất là vết thương bên ngực trái, nặng đến hãi hùng khiếp vía, hầu như muốn chém xuống trái tim của y. Cũng không biết tại sao y vẫn còn sống. Tuy chỉ là một chút hơi tàn nhưng đối với tổn thương trí mạng như vậy thì đã là kì tích.

Lạp, lạp, lạp...

Tiếng bước chân giẫm lên lá khô. Nam tử kia cố gắng lê từng bước chân về phía trước. Nhìn y vốn dĩ đã là đèn dầu sắp cạn, nửa bước hấp hối. Tuy nhiên hết lần này đến lần khác y lại vẫn bước tiếp, mặc dù vô cùng chậm chạp. Dọc đường độc sà, độc trùng chỉ cần tiếp xúc với khí thế trên người hắn liền lập tức trốn mất, giống như rất sợ hãi. Thậm chí những ác vương bên trong u cốc ngày thường hung hãn kia cũng là thành thật trốn một chỗ, không dám tạo ra một chút động tĩnh. Cứ thế nam tử dù yếu ớt nhưng lại đi chuyển trong u cốc không ai dám đi kia như trốn không người.

Đại khái qua hơn hai canh giờ. Rốt cuộc nam tử cũng dừng lại. Nơi hắn đến là một bờ hồ. Hồ này không rộng chỉ có năm sáu trượng. Thoạt nhìn cũng không sâu. Nói nó là hồ còn không bằng gọi là một vũng nước hơi lớn một chút. Mặt hồ vô cùng yên ả, một chút gợn sóng cũng không có. Nhìn từ xa giống như một tấm gương. Trên mặt hồ sương khói lượn lờ, tạo ra một cảm giác thần bí, khó lường. Chính giữa hồ có một gò đất nhỏ, nổi lên khỏi mặt nước, nhìn rất bắt mắt.

Nam tử không dừng bên bờ hồ quá lâu, đại khái sau mấy lần hít thở liền cất bước, tập tễnh đi xuống nước.

Đáy hồ khá nông, chỗ sâu nhất cũng chỉ ngang đùi. Rất nhanh nam tử đã đến được gò đất. Đến lúc trèo lên được bờ y đã kiệt sức, chút hơi tàn cũng trở nên yếu ớt cực hạn. Chỉ là trong đôi mắt sâu thẳm vẫn còn giữ một tia không bỏ. Cho dù sắp chết vẫn cố chấp đến cùng. Y mệt mỏi đưa mắt nhìn lên gò đất. Chỗ có một tảng đá hình cái bát nằm thù lù trên đám cỏ. Tảng đá to chừng một ôm, phủ rêu xanh. Dường như nó đã nằm đó thật lâu rồi, thậm chí còn mang theo một tia tang thương. Bên trên hòn đá đặt chễm chệ một viên đá nhỏ hơn, to cỡ nắm tay. Viên đá này vô cùng kì lạ. Nhìn bề ngoài không khác gì tảng đá bình thường, tuy nhiên nếu nhìn kỹ lại phát hiện bên trong có hai màu đen trắng không ngừng luân chuyển. Bên trong ẩn chứa khí tức huyền diệu như có như không. Nam tử khi chính là vì viên đá này mà tới.

Dùng hết khí lực còn lại, nam tử đi đến cạnh hòn đá, run rẩy cầm lên.

•Luân Hồi Thạch a Luân Hồi Thạch. Ngươi thật sự có thật trên đời. Lưu lại ký ức, luân hồi sống lại. Chỉ là cái giá để lấy được chính là tử vong. Thật sự có đáng hay không.....

Nhìn viên đá trong tay, mặt nam tử lộ ra vẻ chát đắng. Lời nói ra giống như thủ thỉ với mình.

•Ta thật sự không ham muốn sống lại, ta chỉ là cần một câu trả lời.

Nam tử thì thào. Vẻ mặt cuối cùng giãn ra. Một chút sinh cơ còn sót lại cũng tan đi, dung nhập vào Luân Hồi Thạch. Mà luân hồi Thạch cũng theo nam tử chết đi tan thành tro bụi, từ bên trong xuất hiện một tia tiên lực như có như không dung nhập vào thiên địa.


Vài ngày sau toàn bộ Càn Nguyên giới nhận được một tin tức trấn động.

Đạo Nguyên Thần Đế ngã xuống. Vì chống lại kẻ địch thiên ngoại mà vẫn lạc.

Tin tức vừa ra liền dấy lên một trận phong ba. Vô số lời nói, đồn đại, tranh cãi nổi lên bốn phía. Có tin, cũng có không tin. Dù sao tin tức này quá mức chấn động. Tính toàn bộ Càn Nguyên Giới cũng chỉ có duy nhất một vị Thần Đế. Lần này ngã xuống chính là sẽ vĩnh viễn mất đi một vị cường giả. Điều này làm cho vô số người bất an.

Cùng lúc Càn Nguyên Giới xuất hiện đủ mọi đồn đoán thì bên trong u cốc chỗ nam tử kia chết lại xuất hiện thêm hai người. Một nam, một nữ. Bọn họ nhìn vào xác của y vẻ mặt rất khó coi.

•Hừ, sử dụng Luân Hồi Thạch để chuyển thế sao... Dù có là gì chung quy vẫn sẽ không thoát được.

Người nói chuyện là một nam tử lạnh lùng. Trên người hắn tỏa ra tà khí vô tận, giống như muốn đem thế gian hóa thành tà giới. Hắn nhắc đến vị nam tử đã chết kia giọng điệu khinh miệt. Dù sao một kẻ từng khiến hắn ngước nhìn lại thất bại trong tay hắn.

•Đừng quá lơ là. Đạo Nguyên không phải người bình thường.

Nữ tử bên cạnh thấy vậy vẻ mặt có phần khó chịu. Chỉ là không muốn thể hiện ra. Nàng trước sau lạnh lùng nhắc nhở một câu.

•Ta tự nhiên biết. Cô không cần lo lắng.

Nam tử trong tà khí khàn khàn trả lời. Đoạn vung tay một cái, đem xác của nam tử đã chết kia hóa thành tro bụi. Duy chỉ có thanh kiếm cắm bên cạnh y là vẫn còn nguyên vẹn.

•Thiên Nguyên Đạo Kiếm. Bảo vật như vậy, đáng tiếc lại tổn hại đến tình trạng không còn sử dụng được.

Nhìn thanh kiếm, nam tử trong tà khí tiếc nuối nói một câu.

•Đáng tiếc...

Nữ tử kia cũng thở dài than. Chỉ là không biết đang nhắc đến chuyện gì.

Cứ như vậy, một lúc sau hai người lại hóa thành hai đạo quang phá không biến mất. Không gian một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Chỉ còn lại thanh kiếm cắm trên gò đất giữa hồ. Tịch mịch.

Bạn đang đọc Thần Đế Luân Hồi sáng tác bởi LãoLạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãoLạc
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.