Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Con Đường (3): Sau Cơn Nguy Kịch.. Là Một Cơn Nguy Kịch Khác!?

2825 chữ

“Làm ơn. Đừng chết.” Đó là những gì Trần Anh Tâm gào thét trong thâm tâm mình.

Hắn nào dám nói ra những lời đó. Hắn nào dám làm phân tâm một người mà mình gọi là huynh đệ vừa bị mình đẩy vào chỗ chết vì sự thiếu cân nhắc của bản thân.

Hắn rõ ràng đã tính toán hết mọi tình huống…

Mọi tình huống, một con người thực sự có thể tính toán được hết ư?

Lượng thủy nguyên tố bị lôi kéo đến bên Sáng Thế ngày càng nhiều. Không có dấu hiệu dừng lại chứ đừng nói là giảm đi.

Trần Anh Tâm vẫn hi vọng, hắn hi vọng một kì tích, rằng Sáng Thế có thể tự sử dụng lượng năng lượng tràn vào một cách hợp lí, đả thông được kinh mạch của mình kịp lúc.

Thế nhưng ánh sáng hi vọng cứu sống Sáng Thế cũng như lời tự xá tội cho bản thân hắn như bị dập tắt khi mà một lượng nhỏ nguyên tố hỏa bị bóc tách từ màn chắn sấm sét lao như điên đến bên rồi dung nhập vào cơ thể Sáng Thế.

Trần Anh Tâm tuyệt vọng rồi. Hắn lờ đờ muốn thu hồi lại màn chắn trong sự tuyệt vọng, nhưng bản năng của một cường giả của hắn không cho phép bản thân làm thế.

Gã sốc lại tinh thần. Một lần nữa quan sát tinh hình bên trong cơ thể Sáng Thế.

Ngọn lửa từ màn chắn của hắn thế mà lại đang chống trả lại thủy nguyên tố cuồng bạo trong cơ thể Sáng Thế!

Nói ra cũng thật lạ, thủy lúc nào cũng nhu mi, tại sao bây giờ lại cuồng bạo tựa như sóng thần.

Và ngọn lửa kia, vốn chuyên dùng để sát phạt, giờ đây lại đứng ra nhận vai trò thủ hộ?

Áo nghĩa mặt trái tố nguyên! Trong đầu Trần Anh Tâm nổ ra hàng loạt kiến thức.

Tuy đây chỉ là cách áp dụng đơn giản của áo nghĩa này, nhưng thực sự chính là nó! Áo nghĩa làm lộ ra bản chất trái ngược của một sự vật, hiện tượng.

Sao nó lại xuất hiện ở đây là 1 trong số những câu hỏi vô ích nhất mà Trần Anh Tâm có thể nghĩ đến.

Gã đang nghĩ làm sao để đảo ngược hoặc trung hòa quá trình này!

Nếu đảo ngược được thì tốt, gã sẽ lập tức thu lại hỏa nguyên tố bóc tách, còn thủy nguyên tố cuồng bạo kia sẽ trở nên nhu mì.

Còn nếu không đảo ngược được thì phải trung hòa. Làm thế nào trung hòa được 2 nguyên tố đã bị đảo ngược tính chất? - Triệu tập đủ ngũ hành. Đó là ý tưởng của Trần Anh Tâm.

Vấn đề ngày hôm nay xuất hiện trên người Sáng Thế đã không còn là việc mà 1 gã cường giả Cấp 9 bậc 3 như hắn có thể tự mình giải quyết.

Hắn lập tức gửi tín hiệu khẩn. Ngay sau đó, một cái lỗ nhỏ được mở ra trên rào chắn lôi đình trong phòng vừa đủ để 1 người khác chui vào.

Gã áo đen hay đi bên trái.

“Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?” Gã áo đen đi bên trái lần đầu lên tiếng. Nghe giọng có vẻ như là một người đã có tuổi. “Đừng nói nhiều. Mau mở Sinh linh môn triệu hồi Kim thú, Mộc thú và Thổ thú”.

Gã áo đen mới đến nghe vậy lập tức hành động, dù vẫn chưa nắm được tình hình.

Hắn kết ấn rất nhanh. Sinh linh môn là một bí thuật của Linh hồn thánh điện, sử dụng nửa tinh thần lực, nửa Linh lực để gọi ra một cánh cổng kết nối đến một con Ma thú trong thế giới tinh thần ( Thế giới của những vì sao – vũ trụ vô định).

Cường giả càng mạnh thì thú triệu hồi ra càng mạnh, song phương sẽ kí kết khế ước tạm thời. Thú được triệu hồi bằng thuật này sẽ không thể chết, cùng lắm sẽ chỉ biến mất.

Có điều, đôi khi mạnh quá cũng là cái tội. Khi đang triệu hồi thú, gã áo đen nhận ra vấn đề gì đó rồi hét lớn: “Không được. Thổ thú kích thước quá lớn, không triệu hồi ở đây được.” Trước mặt gã lúc này đã xuất hiện một con Phệ Kim thử và một Thụ yêu. Hai con vật kích thước không lớn nhưng từ giao động Linh lực có thể nhìn ra chúng đều là quái vật siêu khủng.

Trần Anh Tâm nghe đồng bọn nói vậy tạm thời cố nén cảm xúc, bình tĩnh hét vào tai Sáng Thế: “phân tâm, cảm nhận nguyên tố thổ, càng sâu càng tốt”.

Hắn sợ bốn nguyên tố có mặt ở đây đều có xuất thân tai to mặt lớn, chút nguyên tố thổ dưới chân mà Sáng Thế cảm nhận được không ăn thua.

Cũng chẳng có gì đảm bảo là Sáng Thế cảm nhận được nguyên tố thổ, việc bóc tách nguyên tố hỏa lúc nãy chỉ là ăn may. Kim và Mộc đang gã áo đen bên trái truyền trực tiếp vào luồng chảy Linh khí của Sáng Thế.

Không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng.

Đã bao lâu rồi hắn chưa từng lo lắng, mệt mỏi đến vậy? Vừa duy trì mức độ năng lượng rào chắn sấm sét phù hợp, Trần Anh Tâm vừa đưa tay quệt mồ hôi trên trán.

Đồng bọn của hắn là gã áo đen bên trái tuy chưa hiểu được tình hình nhưng cũng không dám lơ là một chút nào.

Cả hai gã áo đen trố mắt ra quan sát nội thể của đứa nhóc 10 tuổi.

Lúc này 4 nguyên tố đã tập hợp, mật độ Linh lực cao x4 lần mức cho phép. Sáng Thế đã trong tình trạng bán hôn mê, chỉ một phần thần thức là còn điên cuồng giãy giụa cùng từng ống kinh mạch nhỏ hẹp. Cậu biết, giờ mà ngất là sẽ chết. “Phân tâm, cảm nhận nguyên tố thổ, càng sâu càng tốt”.

Bằng một cách thần kì nào đó, lời ấy đã đến được tai cậu. Cậu theo bản năng tập trung toàn bộ lực suy nghĩ để nghĩ tới hình ảnh của đất mẹ bao la. Giống như cách mà cậu đã làm để bóc tách nguyên tố hỏa lúc nãy.

Phải, việc nguyên tố hỏa bị bóc tách ra từ màn chắn sấm sét chính là hành động trong vô thức của Sáng Thế khi bị nguyên tố thủy xâm lấn. Cậu sẽ không bao giờ có thể làm được điều đó nếu không có sự trợ giúp của Năng lượng thể.

Và giờ đây cậu đang dùng nó để đào sâu xuống lòng đất.

Một lượng Linh lực thổ hệ, chỉ cần một lượng vừa đủ thôi, làm ơn!

Năng lượng thể màu trắng ngọc của Sáng Thế như hóa hình thành hình bàn tay thể theo ý chí của chủ nhân nó, điên cuồng đào bới thổ nguyên tố ẩn tàng trong lòng đất. …

Kết thúc.

Căn phòng tĩnh lặng. 2 người, bốn mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn thân thể của một đứa bé nằm ở đó.

Khi Sáng Thế tỉnh giấc thì cậu đã ở trong phòng mình tại Kí túc xá.

Cậu lập tức hồi tưởng về những chuyện xảy ra trước đó.

“Hình như mình đang… thực hiện nghi thức giác tỉnh mà nhỉ?”

Rốt cuộc thành công chưa.. hay là thất bại?

Tất cả những gì cậu còn nhớ được là cơn đau đớn ngay một tăng như bao trùm lấy mọi ngõ ngách trên thân thể cậu. Dù là hiện tại cậu vẫn còn thấy hơi ê ẩm, đặc biệt là vùng gần bụng, hông và chân tay.

Có được kết quả như thế là do Trần Anh Tâm đã gắng sức bảo vệ phần thân trên của cậu, các nội quan quan trọng đều được bao bọc ở một mức độ nhất định, đặc biệt là đại não của cậu đã được phong kín toàn bộ. Sáng Thế không biết về điều này.

Có người sẽ thắc mắc tại sao Trần Anh Tâm không bảo vệ toàn bộ thân thể của Sáng Thế ngay từ đầu thì xin thưa, điều đó sẽ biến cậu thành một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.

Bây giờ cơn nguy hiểm cuối cùng cũng đã qua. Trần Anh Tâm không dám dùng thuốc hay trị thương cho Sáng Thế ngay mà chỉ đưa cậu về phòng. Dù sao đây cũng là một trường hợp cực kì đặc biệt, xưa nay chưa từng có. Trời mà biết ngũ hành chi lực cuồng bạo sẽ để lại mầm mống gì trong cơ thể một đứa bé 10 tuổi. Cho nên tạm thời phải đợi đến khi cậu tỉnh lại, thần trí ổn định rồi mới tính tiếp.

Sáng Thế kiểm tra tình hình trong cơ thể mình.

Thân là một người hành nghề y, cậu có thể làm việc đó dù không có khả năng thấu thị nội quan như Linh Tâm giả bậc cao.

Mạch đập bình thường, khí huyết lưu thông ổn định. Tứ chi và phần bụng bị tổn thương nhẹ.

Cậu đưa ra những lời nhận xét khá chính xác. Lấy một ít thuốc mỡ ra từ trong trữ vật khí, cậu bôi chúng lên mấy đầu ngón tay rồi xoa từ từ lên tứ chi. Tay cậu bây giờ còn hơi run run.

Thuốc này có công dụng làm mát. Theo như Sáng Thế nghĩ thì việc đau nhức có thể là do nội mạch sưng phù, chẹn lên các dây thần kinh hoặc các bó cơ vận động. Chỉ cần làm dịu chúng, kết hợp với vận động nhẹ thì sẽ rất nhanh bình phục.

Còn về Nội linh lực. Cậu đoán là giác tỉnh thất bại rồi. Xảy ra sự cố như thế thì việc giác tỉnh thất bại cũng chẳng có gì là lạ. Vừa rồi cậu còn tĩnh tâm cảm nhận lại một lượt, trong những ống nội mạch bị sưng phù chẳng có chút gì gọi là Nội linh lực rỉ ra cả. “Quả nhiên không được.” Sáng Thế thở dài.

Đúng lúc này, có tiếng mở cửa.

Người bước vào phòng là Tĩnh Nhi. ( Còn có thể là ai được chứ )

Trông có vẻ nàng vừa đi đâu đó chơi về, tuy thần thái vẫn lạnh lùng nhưng dường như vui vẻ hơn thường ngày một chút.

Nhìn bộ dạng nhếch nhác tơi tả của Sáng Thế, nàng tò mò lại gần, hỏi han:

“Ngươi làm sao thế?”

Sáng Thế cũng chẳng vòng vo làm gì:

“Ta vừa đi thực hiện nghi thức thần thánh giác tỉnh về.”

“Hả? Giác tỉnh? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Tĩnh Nhi ngạc nhiên.

“Mười. Mà sao ngươi phải ngạc nhiên thế? Chẳng phải ngươi cũng giác tỉnh rồi sao?”

“Ừ. Chính vì vậy ta mới ngạc nhiên nè. Cả cái Phân điện này có ai là chưa giác tỉnh đâu?”

“…” Sáng Thế từ chối bình luận về một câu không biết là hỏi han hay là chê đểu của bạn cùng phòng. “Dù sao thì… à.. ta muốn hỏi tại sao ngươi lại trông có vẻ mệt mỏi thế?” Tĩnh Nhi cuối cùng cũng quay về với chính đạo sau một hồi lạc đề.

“Giác tỉnh thất bại.” Sáng Thế thản nhiên nói.

“Thất bại? Ngươi? Hahahahaha”. Tĩnh Nhi thường ngày lạnh lùng và dễ cáu kỉnh, hôm nay đã phải nở nụ cười.

Sáng Thế đen mặt. Quả nhiên không nên nói chuyện phiếm với mấy đứa con nít.

“Được rồi được rồi. Tuy ta chưa từng trải nghiệm qua cái cảm giác thất bại nhưng chắc là rất khổ sở nhỉ? Ái dà… Đừng buồn nghen, đường còn dài tương lai còn rộng. Đừng nghĩ quẩn. Thôi chịu khó tĩnh dưỡng đi nhé.” Tĩnh Nhi vui vẻ đi về giường của mình, vừa đi vừa ngâm nga mấy câu mỉa.

Sáng Thế cười khổ. Không chấp con nít a!

Nhưng mà Tĩnh Nhi nói cũng có một phần đúng, đường còn dài và rộng, sợ gì không có lối đi. Nghĩ vậy, Sáng Thế lại nhắm mắt, đây là một cách tập trung suy nghĩ của cậu.

Thời gian trôi đi. Sáng Thế có thể ước lượng đại khái là bốn canh giờ dù không mở mắt ra xem đồng hồ.

Lúc này trong phòng chỉ còn có mình cậu. Tĩnh Nhi đã lại đi ra ngoài. Khi Sáng Thế đang tập trung điều chỉnh sự cân bằng Năng lượng thể thì Trần Anh Tâm xuất hiện trước mặt cậu. “Ngươi đỡ đau chưa?” Gã lạnh lùng hỏi.

“Cũng tạm.” Sáng Thế không mở mắt, chỉ mấp máy môi, đáp.

“Ừm. Đây, coi như là quà tạ lỗi của ta, về công dụng của chúng thì ngươi hãy tự mình đi nghiên cứu. Hãy sử dụng chúng cho hợp lí, sớm bình phục.” Trần Anh Tâm để lại 3 kiện đồ vật rồi biến mất.

Phong cách của gã dường như không thể thay đổi dù trong hoàn cảnh nào.

Ha.. Đây rõ ràng là trạng thái đang ăn năn vô cùng, vậy mà còn cố tỏ ra lạnh lùng nữa. Sáng Thế thấy hơi buồn cười.

“Vị huynh đệ này của ta thật dễ thương.” Sáng Thế lớn tiếng ghẹo một câu. Không cần biết là Trần Anh Tâm có nghe thấy hay không.

Cậu mở mắt ra, trước mặt cậu lúc này là một nhẫn trữ vật, cậu lập tức nhỏ nước dãi, hai mắt sáng trưng!

Huynh đệ tốt a!

Sáng Thế ngắm nghía cái nhẫn không biết bao nhiêu lần. Nhưng rồi cậu cũng quyết định mở nó ra. “Dù sao sau này vẫn còn nhiều thời gian để ngắm.”

Không gian bên trong chiếc nhẫn 1 chiếc hộp nhỏ và 2 đồ vật.

Tạm thời bỏ qua cái hộp. Đồ vật thứ nhất bên trái ngoài cùng hấp dẫn lực chú ý của Sáng Thế.

Một cây trâm?

Cây trâm màu ngọc bích thỉnh thoảng lại ánh lên chút sắc màu hoàng kim. Một món nữ trang có thể làm động lòng rất nhiều cô nương đến tuổi xuân sắc.

Lúc đầu Sáng Thế hơi ngạc nhiên, rồi rất nhanh không quan tâm đến nó nữa. Cậu ẩn ẩn cảm giác được nó còn có công dụng khác ngoài trang trí nhưng tạm thời cậu chưa cần sử dụng đến.

Ánh mắt cậu chuyển sang đồ vật thứ hai, một mầm cây ngọc ngà cũng pha lẫn hoàng kim sắc. Cậu nghi ngờ không biết có phải Trần Anh Tâm cuồng màu này không nữa?

Nhưng dù sao nó cũng là một mầm cây, cây thì đương nhiên là để trồng. Sáng Thế rất thích thú với mầm cây này dù không biết nó là giống gì. So với món quà thứ nhất thì mầm cây này thực sự đã làm cậu rung động. Chỉ mong sao sớm ngày nhìn thấy nó ra hoa kết quả. Mà, cũng có thể là ra hoa kết củ, kết nụ… lắm chứ. Một loài cây mới luôn kích thích trí tò mò của mọi người.

Chiếc hộp cuối cùng thì có vẻ là bình dị hơn cả. Sáng Thế mong sao nó giúp ích chút gì đó cho thương thế của mình. Dù sao cứ bị đau nhức như thế này mãi thì cũng rất ảnh hưởng đến sinh hoạt. Huống chi cậu còn muốn vào thành dạo qua một lượt, nghe Tĩnh Nhi kể hình như ở ngoài đó đang tổ chức Lễ hội. Trông Sáng Thế cần mẫn và hiếu học thế thôi chứ cậu cũng không phải mọt thật. Thỉnh thoảng tham gia lễ hội cũng vui lắm chứ. Đặc biệt là một lễ hội ở thành phố mới mẻ này thì cậu càng muốn xem. Chắc chắn sẽ có nhiều thứ mới mẻ và thú vị.

Đột nhiên, ngực cậu như thắt lại.

Trong lúc đang nghĩ vu vơ về lễ hội đang được tổ chức thì tay cậu đã mở chiếc hộp ra. Trong hộp là một viên linh đơn không rõ tên chứa đầy Linh khí. Ngay khi Linh khí ngào ngạt trong đó tỏa ra thì cơ thể vốn đau như của cậu rốt cuộc có phản ứng.

Sáng Thế ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào viên linh đơn. Rồi lại gấp rút kiểm tra cơ thể mình. Cậu không biết Trần Anh Tâm có dự đoán được kết quả này hay không nhưng việc cấp bách bây giờ là phải xác định nó có nguy hại gì không đã!

Bạn đang đọc Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.