Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Ở Phòng Đấu Tập (2)

1173 chữ

Hai người rời khỏi kí túc xá.

Bây giờ ông mặt trời đã nhằm hướng tây mà phóng.

Đang đi dọc theo những tòa kiến trúc có hai người, một thấp, một cao hơn chút, nhìn bộ dạng cả hai đều ung dung, thoải mái.

Hiển nhiên hai người này là cặp Vân Linh Sam đang đi ra ngoài, còn có thể là ai? Giờ này các học viên không có việc gì để phải đi loanh quanh ở gần khu hiệu bộ.

Mà, người cao hơn không ngờ lại là Sáng Thế. Trên đường đi, họ đã trò chuyện qua, Sáng Thế còn kém Linh Sam tận 4 tuổi mà chiều cao đã như vậy, thế giới quả nhiên không có gì quá công bằng. Kì lạ là một người cao ngạo như Vân Linh Sam lại không có cảm xúc bất mãn, thậm chí cách xưng hô cũng không đề nghị đổi lại. Nàng cảm thấy rất tự nhiên khi ở cạnh người này.

Còn Sáng Thế thì đương nhiên là vui vẻ, vừa đi vừa có thể hỏi cô gái kế bên rất nhiều chuyện trên trời dưới biển về Linh Hồn phân điện. Thậm chí một số loài “sinh vật lạ” bên đường cậu chưa nhìn thấy bao giờ cũng được đưa vào danh sách câu hỏi. Đối với Sáng Thế thì không có gì thích hơn là được đi bên cạnh người hiểu biết ( hơn mình ).

“Sáng Thế..” Vân Linh Sam gọi.

“Ừm?” Sáng Thế vẻ mặt hồn nhiên nhìn nàng.

“Ta vẫn hơi tò mò, có thể nói cho ta tại sao ngươi lại hóa giải được vụ nổ đó không?” Vân Linh Sam đột nhiên nói.

Nàng đến hiện tại mới có cơ hội để hỏi điều này. Lúc trước không phải nàng không nghĩ ngợi gì, mà là tình huống khi đó hơi xấu hổ, vả lại từ trên người Sáng Thế nàng cảm thấy có gì đó rất thân thiện, hiền hòa như đang kêu gọi mình về nhà, giống như là đấng sinh thành vậy. Cái thời điểm mà cảm giác đó quét qua thì mọi cảm xúc khác của nàng đều như bị đồng hóa vào trong biển tinh thần vô hạn do Sáng Thế làm chủ, khiến nàng không thể không sớm rời đi, tuy rằng cảm giác lúc đó rất tuyệt…

Nếu Tĩnh Nhi lúc này đang nằm trong phòng kí túc xá mà biết được Vân Linh Sam đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ rất thắc mắc, tại sao mình không cảm nhận được gì từ trên người Sáng Thế.

Nghe Vân Linh Sam hỏi vậy, Sáng Thế trả lời một cách chân thật:

“Là nhờ khả năng của ta. Theo thuật ngữ của Linh Tâm giả thì chắc gọi là “kĩ năng” đi?”

“Kĩ năng có thể bá đạo đến mức như vậy? Hơn nữa trên người của ngươi hình như không có sự giao động của linh lực, mới nãy ngươi còn nói là vừa mới tới đây ngày hôm nay…” Vân Linh Sam có chút thất thố, hai mắt mở to ra, không kìm được nói lớn tiếng.

“Kĩ năng đó là ta mới lĩnh ngộ ra khi đang dưỡng thần thôi.” Sáng Thế lắc lắc tay, giải thích.

“Mới nghĩ ra? What?? Là kĩ năng tự sáng chế?” Vân Linh Sam suýt ngất xỉu.

Linh lực của con người có thể dùng cho rất nhiều việc. Mà kĩ năng chính là cách nhanh và đơn giản nhất để tối đa hóa hiệu dụng của lượng linh lực đó.

Kĩ năng phân ra làm hai loại, kĩ năng chức nghiệp và kĩ năng tự sáng chế.

Loại thứ nhất, kĩ năng chức nghiệp là những chiêu thức hoặc cách vận dụng linh lực được người xưa nghiên cứu đúc kết hàng ngàn năm mới cho ra được một bản hướng dẫn tinh túy. Dù nói tốn hàng ngàn năm nhưng trên thực tế số lượng kĩ năng loại này rất nhiều, nguyên nhân là vì các cao nhân thời trước lúc nào cũng muốn lưu lại tuyệt kĩ của mình hoặc truyền thừa tiếp các kĩ năng mình học được từ người khác.

Loại thứ hai chính là kĩ năng tự nghĩ ra, số lượng người có hiếm hơn cực nhiều. Những kĩ năng như thế thường rất phù hợp với bản chất linh lực của từng người, hơn nữa còn có thể không ngừng chỉnh sửa, cải thiện kĩ năng,… nói chung là không gian phát triển vô cùng lớn. Chỉ tiếc các kĩ năng loại này không dễ tạo ra một chút nào. Mọi Linh Tâm giả đều từng thử tự nghĩ ra kĩ năng cho riêng mình ít nhất một lần, nhưng hầu như khi kĩ năng hoàn thành thì chất lượng lại không bằng 1/10 kĩ năng chức nghiệp cùng cấp chứ đừng nói là bá đạo như chiêu Năng Lượng Đồng Hóa của Sáng Thế.

Cho nên, phản ứng của Vân Linh Sam cũng là bình thường thôi. Đổi lại là thiên tài cỡ nào thì cũng rất sốc khi thấy tình huống như thế.

Sáng Thế không có quá nhiều cảm xúc về việc này, thấy vẻ mặt của Linh Sam như thế, cậu chỉ cười rồi chuyển chủ đề:

“Ta cũng không chắc đó có phải kĩ năng hay không, như ngươi đã nói đấy, trên người ta vốn dĩ không có chút linh lực nào.. À, ngươi nói là muốn ra ngoài để đến một chỗ, là ở đâu vậy?”

Vân Linh Sam tỉnh lại sau cơn sốc, nói:

“Chúng ta đang.. chúng ta đang đi tới Phòng đấu tập.”

Thực ra nàng vẫn băn khoăn, không phải kĩ năng mà lại mạnh hơn cả kĩ năng? Nó có thể là thứ gì?

Rồi nàng chợt lắc đầu nguầy nguậy, không nghĩ ngợi nữa. Trên thân Sáng Thế mang nhiều bí ẩn thật đấy, nhưng có lẽ thời gian sẽ giải đáp tất cả thôi, bây giờ có hỏi gấp thì nhiều khả năng Sáng Thế cũng không biết trả lời thế nào.

Sáng Thế nghe xong chần chờ một chút, hỏi:

“Ta đi cùng có tiện không?”

“Không có gì. Ta cũng chỉ tới xem trò vui thôi, không phải chuyện của mình. Ngươi đi cùng mở mang tầm mắt ngược lại rất tốt.” Vân Linh Sam gật đầu. “Tới rồi.”

Trước mắt cả hai hiện giờ là một tòa nhà lớn có duy nhất một tầng nhưng phía trên, chiếc mái vòm cao thật là cao. Bức tường xung quanh bao bọc cũng dày phải gấp mấy lần các tòa kiến trúc khác.

“Căn phòng rất kiên cố.” Sáng Thế ngầm đánh giá.

Lúc này rất nhiều học viên đang tụ tập ở lối vào phòng, ngay trước cửa. Họ vây kín xung quanh hai người, đều là con trai. Ánh mắt họ như tóe ra lửa, va chạm vào nhau kịch liệt, nhìn qua đã biết giữa đôi bên có khúc mắc.

Bạn đang đọc Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.