Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 34.1

Phiên bản Dịch · 944 chữ

Dongwoon gọi 2ly Brandy rồi đẩy sang cho Yoseob 1ly, cậu nhấp một ngụm, giọng đều đều mở ra câu chuyện thời thơ ấu...

"Từ bé em đã không được sống cùng bố mẹ, em gái rất ghét em vì con bé nghĩ em giành Kwangie của nó. Thật buồn cười, khái niệm người thân là gì chứ? Em chả có tí cảm giác với họ. Người duy nhất em yêu quý là cha Lee, "cha" luôn gọi em là con trai, luôn động viên mỗi khi em mệt, dán keo bôi thuốc khi em bị thương... Đó là lí do em nguyện bảo vệ Kwangie đến cùng..."

--NGOẠI TRUYỆN "SỐ PHẬN" KIWOON--

"Sao cậu cứ theo tôi mãi thế, đồ bám đuôi xấu xí!" đứa trẻ 7tuổi cằn nhằn cáu giận, cậu ghét thằng nhóc 6tuổi luôn lởn vởn quanh mình, đầu tóc thì cắt đinh ngắn củn cỡn, mình mẩy đầy băng keo, vết thương, mặt thì cứ lầm lì phát sợ. Cậu làm gì nó cũng cấm ngăn, lúc nào cũng... Đó đoán có sai đâu:

"Thiếu gia, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu"

"Tôi ngán cậu tận óc rồi biết không? Mau biến đi giùm!" nói đoạn Kikwang lon ton chạy lại nhập bọn cùng Doojoon Junhyung Hyunseung và công chúa nhỏ của cậu. Quả đồi vắng hứng trọn từng sợi nắng vàng rải khắp dải cỏ xanh, tiếng trẻ con đùa giỡn cùng tiếng chỉ trích xua đuổi thỉnh thoảng vang lên

.

.

.

6năm sau, Dongwoon 12tuổi phải vào lớp huấn luyện xạ thủ. 3tháng Kikwang quên luôn sự vắng mặt của cậu, vì anh vốn xem cậu như không khí vô hình.

Khi trở về, có súng, Dongwoon không còn theo sát Kikwang nữa mà thuận theo lời anh, giữ khoảng cách ở phía xa xa. Như 1thói quen, từ sâu trong tiềm thức Dongwoon đã ám thị mình về số phận của cậu: chỉ được nhìn Kikwang, bảo vệ Kikwang đến hết đời. Cậu là vệ sĩ.

Lúc này Kikwang đã bắt đầu ý thức thích 1người là thế nào, cậu thích Son Ha Eun-em gái Dongwoon. Vậy mà có chuyện xảy ra, hôm đó con bé chảnh choẹ giận long trời lở đất vì Kikwang mắng nó khi nghe nó bảo Dongwoon là "thằng thiểu năng bị câm". Kikwang chỉ đơn giản thấy em gái thì không nên hỗn như thế thôi, nhưng con bé cầm dao inock đang cắt bánh kem, tru tréo hươ lung tung về phía cậu. Dongwoon ở rất xa, mắt thấy con dao sáng loáng sắp sượt vào mặt Kikwang cậu theo quán tính rút súng...

Đoàng 1tiếng, viên đạn sượt qua vai Eun, máu bắn cả ra mặt Kikwang. Giây phút đó đã định, cậu đối với anh mà nói, chính là ác quỷ. Bắn em gái mình...

"Đồ ghê tởm, cậu còn giống người sao? Với tôi, cậu là ác quỷ." Junhyung mặc chiếc quần đùi ca-rô đứng cạnh, từ nhỏ hắn đã ra dáng già dặn:

"Thôi đi, tên nhóc không bắn thì con dao đâm lòi mắt em rồi. Son Eun lần sau bớt điên đi!"

Dongwoon ánh mắt dại ra nhìn em gái khóc um sùm được đưa vào băng bó, không ai biết cơ thể cậu đang run bần bật. Đứa trẻ 12tuổi lần đầu rút súng đã bắn thương em mình, có ai hiểu cậu sợ hãi thế nào...

.

.

.

3năm sau, Kikwang 16tuổi bắt đầu không còn quá ghét Dongwoon mà chuyển sang thờ ơ. Bởi anh bận rộn bên bạn gái, bên những vui thú của tuổi mới lớn mà không hay biết cậu nhóc 6tuổi năm nào giờ đã là chàng trai 15tuổi, dáng dấp cao gầy với mái tóc nâu hạt dẻ cùng sóng mũi cao đẹp như hoàng tử, cậu vẫn lặng thầm bên anh như lẽ đương nhiên.

Hôm đó Kikwang đi chơi về rất muộn, Dongwoon lái xe đến đón anh, trên đường về gặp bọn bắt cóc. Mỗi khi sắp đến đợt bầu cử lại như thế, Dongwoon vội vã nói dối đã thông báo gọi người chi viện rồi bảo Kikwang thả cậu xuống lái xe chạy gấp đi.

"Không được, cậu điên à?" Kikwang phản đối

"Tôi có mang súng, yên tâm!" nói đoạn cậu dứt khoát xuống xe, lo lắng nhìn xe Kikwang vụt chạy. Lúc này mới thở dài, vì anh ghét nên cậu bỏ súng lâu rồi...

--CUT--

Yoseob hồi hộp "Sau đó thế nào?" không ngờ quá khứ Dongwoon như thế, thê thảm không kém cậu là bao

"Em không nhớ mình đã chặn xe bọn chúng lại thế nào, không nhớ trên người hứng bao nhiêu vết thương. Em đã mong Kwangie thoát nhưng anh ấy quay lại, câu đầu tiên anh ấy nói là:

"Cậu không có súng, sao luôn lừa dối tôi?"

vừa thấy Kwangie, 1tên rút súng. Em không nhớ bằng cách nào mình ở trước mặt anh ấy, hứng trọn viên đạn từ sau lưng. Thứ duy nhất em nhớ là ánh mắt Kwangie khi đó, lần đầu tiên anh ấy nhìn em như con người, tràn ngập kinh sợ lo lắng cho em. Em nhớ nước mắt anh ấy rơi ướt đẫm mắt mình nhưng em vẫn không sao cử động nổi..." giọng Dongwoon sũng nước trong khi Yoseob đã khóc tự lúc nào

"Em chìm trong hôn mê sâu 1thời gian dài, em nghĩ số phận mình đã hoàn thành, bảo vệ anh ấy. Em mệt mỏi vì bị chán ghét, mệt mỏi với định mệnh không lối thoát. Muốn chấm dứt tất cả, ngủ mãi mãi, đừng tỉnh lại là xong"

"..."

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.