Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 33.2

Phiên bản Dịch · 931 chữ

"Khoan, khoan đã!"

"..."

Cách tốt nhất là đánh trống lảng, phải đánh trống lảng, nhưng đào đâu ra chuyện mà nói? Nội tâm Yoseob gào thét

"A đúng rồi! Goo Hyo Jin là người mẫu sao lại làm nhân viên ở đây?"

"Ghen ư? Không phải việc của cậu" đáy mắt Junhyung ánh lên chút ngạc nhiên xen lẫn vui thú

"Có mà đầu heo đi ghen với nhà anh! Tự tin đến biến thái. Á, anh...làm gì vậy? Đang ở công ty đó" đang cong cớn chửi rủa bỗng nhiên bị tấn công làm Yoseob hốt hoảng hét toáng lên. Junhyung ngậm rái tai cậu, mút và nghiến mạnh. Yoseob dở khóc dở cười, mặt méo xệch như ăn rau đắng, không biết làm gì hơn là nhắm tít mắt chặt đến cậy cũng không ra, đầu óc trống rỗng suy nghĩ đình trệ, chỉ cảm giác được tay hắn luồn vào tóc mình vén ra sau và vuốt ve. Tai trái nhói đau

.

..

...

Được 1lúc Junhyung buông cậu ra giọng tỉnh queo

"Oke! Trở về thu âm tiếp đi"

"..." tên đại biến thái cuồng này muốn đùa bỡn cậu sao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, con mèo hoang nhỏ Yang Yoseob nghiến răng hung hăng xô kẻ đang đè trên mình ngã phịch xuống sàn nhà. Cấp tốc ra khỏi phòng hướng thẳng đến WC.

Cậu liên tục vốc nước vào mặt nhằm hạ hoả, miệng không ngớt nguyền rủa

"Tên khốn, đại hỗn đản, đầu bư mặt dày hơn đít ngựa, đồ..." gì đây? Sau lớp tóc mai ướt đẫm nơi tai trái, giọt pha lê trong suốt nằm đó tự lúc nào.

"Vũ Lạc..." 4năm, hơn 4năm từ ngày xảy ra tai nạn... Cứ ngỡ đã đánh mất mãi mãi... Chìa khoá mở ra trái tim của nước cuối cùng quay về với cậu, trong tim có cỗ xúc động không nói nên lời: thảng thốt, vui sướng đến ngạt thở, nước mắt không kiềm được mà tuôn trào. Trong lòng nhẹ nhõm như rộng mở thoáng đãng hẳn ra, chút bóng tối sót lại cũng biến mất. Khát khao chạm vào... Ngón tay Yoseob vô thức mơn lên lớp pha lê lạnh, cậu chợt nhớ đến cái nhói đau lúc nãy bên tai trái...

Ring ring! Có tin nhắn, mẩu tin vỏn vẹn vài chữ ngắn ngủi từ Junhyung: "đeo nó cho đợt quảng bá!"

Gọi trực tiếp cậu lên làm đủ trò, tận tay đeo Vũ Lạc cho cậu chỉ vì công việc? Nếu phục vụ quảng bá sao không để cậu đeo Kí Ức? Sao nhất định dùng Vũ Lạc để dằn vặt cậu trong tình yêu này... Yoseob nhét điện thoại vào túi quần

"Dù vì mục đích trả thù hay gì đi nữa, cám ơn vì đã trả Vũ Lạc cho em. Gomawo, Hyungie..."


Ngay hôm sau Yoseob nhận lịch trình phải bay sang Oxford để quay ngoại cảnh cho clip. Junhyung cũng không liên lạc hay tới nhà làm phiền, hôm cậu ra sân bay hắn bận họp nên cũng không tiễn. Trước ngày đi hắn chỉ triệu tập họp phụ trách các phòng ban, mắt lạnh nhìn cậu trong cuộc họp như cấp trên và cấp dưới. Khi xử lí công việc Junhyung rất tỉnh táo, hắn từng nói với cậu như thế, giờ là lúc Yoseob nghiệm ra điều này.


Cứ ngỡ sẽ không trở lại Anh ngờ đâu mới về gần nửa tháng đã quay lại, nhưng nơi cậu đến là thành phố cổ kính-Oxford mà không phải Luân Đôn, có chút tiếc nuối...

Chiều thứ sáu trước ngày đi, Boyoung hẹn gặp Yoseob ở bar Mastermind của Hyunseung. Cô không chọn quán cà phê trang nhã yên tĩnh, cô từng hỏi Hyunseung: "con người điềm tĩnh nhã nhặn như anh sao lại là ông chủ nổi tiếng của chuỗi nhà hàng khách sạn, vũ trường quán bar nhỉ?" và giờ cô đang ngồi đây, tìm kiếm câu trả lời...

Vừa đẩy cửa bar, tiếng nhạc xập xình dội vào tai làm Yoseob nhớ lại khoảng thời gian còn làm việc vui vẻ ở đây, tâm trạng tốt hẳn lên. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế cạnh Boyoung, ra hiệu gọi 1ly nước lê ép.

"Khoẻ chứ?" Boyoung cười hiền

"Mạng tôi do cậu cứu, tôi không khoẻ thì thật có lỗi với cậu" Yoseob đùa

"Hẹn tôi có chuyện gì sao?"

"À không..." cô bối rối im lặng hồi lâu rốt cuộc mở miệng

"Cậu...còn yêu Junhyung oppa?"

"..." người hỏi đã khó khăn, người trả lời còn chật vật hơn gấp bội. Boyoung không thúc giục, Yoseob thì khó xử thắc mắc. Đây lẽ ra là vấn đề cô không nên hỏi nhất, người khôn ngoan như Boyoung thừa hiểu im lặng cho qua mọi chuyện mới là cách tốt nhất để giữ Junhyung.

"Sao...đột nhiên cậu hỏi thế?"

"Trả lời tôi đi!"

"..."

"Không thể! Tôi không thể yêu anh ấy, chúng tôi..."

"Có thể! Sự thật cậu không có lỗi gì cả"

"Tôi đã bỏ bác ấy 1mình trong xe..."

"Cậu đã suýt mất mạng"

"..."

"Giờ nhắc quá khứ ích gì? Cậu yêu Junhyung, cậu sẽ buông tay sao? Dù cậu buông tay anh ấy cũng không còn yêu tôi. Bỏ đi!" Yoseob lắc đầu cười chua chát, Junhyung đang đùa giỡn cậu, cậu biết rõ điều đó hơn ai hết

.

.

.

"Tình yêu là gì?"

"Cậu yêu Hyungie ra sao mà đi hỏi tôi thế?" Yoseob cảm giác không đúng, Boyoung tìm cậu có thật vì Junhyung..?

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.