Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 31.1

Phiên bản Dịch · 934 chữ

1người chỉ được diễn trong 7-10'. Yoseob phải diễn cuối cùng trong 20người, tên khốn hẳn sợ cậu diễn trước sẽ bỏ về sớm.

Hội trường tắt đèn rất tối, sân khấu chính được chiếu bởi ánh đèn pha trắng sáng rực làm nổi bật diễn viên. Yoseob ngồi ở hàng ghế chờ cùng các thí sinh khác xem diễn. Junhyung Hyunseung Doojoon ngồi ở hàng đại biểu, khách danh dự, đương nhiên Gina ngồi cạnh Doojoon dù cô chỉ là quản lí của Yoseob. Bàn giám khảo đối diện sân khấu còn cánh nhà báo quay phim chạy lung tung kiếm góc quay chụp thích hợp.

Thí sinh đầu tiên, diễn viên kiêm siêu mẫu Chan Heri. Cô nàng vuốt tóc lắc lư lên sân khấu tự giới thiệu. Jinji không hề thua kém khi bắt đầu màn diễn. Heri trưng ra bộ mặt thiên thần cùng nụ cười thánh thiện

"Jinji sao em lại nghĩ cha không yêu mình? Blah bla bla" tỏ ra là người chị thương em, dịu dàng an ủi thuyết phục nhưng con bé đóng vô cùng đỉnh

"Buông ra! Chị là đồ giả tạo! Cha không yêu tôi hu hu" Jinji giật tóc cô nàng. Hẳn đau lắm đây, Heri bắt đầu nước mắt ngắn dài...


Màn diễn của Chan Heri kết thúc. Đến Goo Hyo Jin, cô ả là người mẫu thôi nhưng chắc đóng kịch không tồi. Quả đúng như Yoseob đoán, ả thêm cả tình tiết mẹ mình mất vì tai nạn để kiếm đồng cảm. Jinji hung hăng đá vào chân "người đẹp"

"Chị muốn gợi lại cái chết của mẹ tôi! Đồ độc ác hu hu!" sau đó màn nước mắt sướt mướt lại diễn ra... Nào thì "chị thấy cha mua quà cho em blah bla bla"

Các thí sinh về sau diễn tương đối tốt, hoàn toàn tập trung cao độ cho việc thuyết phục làm Jinji toả sáng. Vài người gây được ấn tượng bởi diễn xuất khá tốt và lời thoại chuẩn bị phong phú. Cuối cùng cũng đến Yoseob, cậu bước lên sân khấu

"Xin chào! Tôi là Yang Yoseob, trainee thuộc BEAST" các thí sinh khác cười khẩy xì xào, cánh nhà báo thắc mắc sao lại có người không tên tuổi như thế được chọn casting.

Yoseob nhìn xuống, đây là thế giới cậu sắp bước vào. Đối diện thôi, Junhyung vẫn thản nhiên xem trò. Jinji cũng tỏ vẻ xem thường kẻ vô danh trước mặt. Nó quyết phải cho thứ nghiệp dư như cậu bẽ mặt mới được.

Đạo diễn vừa hô "action", Yoseob nhắm mắt hít một hơi sâu. Mở mắt ra cậu vụt biến thành người khác. Ánh nhìn đanh lại đầy cay độc tàn nhẫn, cậu cúi người nhìn Jinji, câu đầu tiên phun ra là:

"Ông ấy ghét mày, con nhóc"

Cả hội trường im phắc, không phải thuyết phục sao? Cậu điên à?

Jinji sững sờ, ánh mắt cậu thay đổi chỉ trong chớp nhoáng. Đầy vẻ khinh thường khiến nó tức giận gào lên

"Im ngay đồ con của vợ lẽ"

"Hơ! Haha ít nhất mẹ tao không vì đẻ tao mà chết. Thế nên ông ấy mới ghét mày" Yoseob cười lớn chế nhạo đầy cợt nhả, cậu đang đóng vai phản diện?

Chát! Bàn tay nhỏ vung lên tát thẳng vào mặt

"Câm ngay. Cha không phải thế"

Đau!

Junhyung ở dưới cau mày. Mọi người đều phì cười, thuyết phục kiểu gì? Cậu tiêu chắc rồi!

"Nói thử xem, hừ?" cậu nén cơn xót trên má, tiếp tục vẻ nhạo báng. Ánh mắt lạnh như băng bức người. Jinji sợ, càng sợ lại càng ghét, càng ghét thì càng nói ngược lại. Yoseob biết đó là tâm lí con người, nhất là 1đứa trẻ.

Phủ định quá mức chính là khẳng định. Càng phủ định tình yêu càng chứng tỏ bản thân khao khát đến sợ hãi tình yêu đó...

"Cha luôn cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn, luôn cùng tôi đón giáng sinh, luôn hôn tôi trước khi ngủ, luôn dỗ khi tôi khóc, luôn..." Jinji quên cả mình đang diễn, gào lên như 1đứa trẻ uất nghẹn. Nước mắt nhạt nhoà trên khuôn má trẻ thơ bầu bĩnh.

Ánh mắt tàn nhẫn vụt biến, chỉ còn thống khổ, xót xa chua chát. Yoseob khuỵ xuống nửa quỳ ngang tầm Jinji đứng, vươn tay mơn lên vệt nước nhoè ướt mi đứa trẻ

"Ông ấy...chưa bao giờ làm những điều đó với tôi, dù chỉ 1lần trong đời..." Jinji sững, cả khán phòng đơ dại. Yoseob không phải thụ động thuyết phục, là cậu đang thể hiện nội tâm chính nhân vật mình.

Đứa con của vợ lẽ, không có tình thương. Là cô đơn đau đớn, là hờn tủi tổn thương, là khát khao mong muốn tình cha, là chút ghen tị ngưỡng mộ đồng thời là lòng yêu thương đứa em gái nhỏ chôn giấu sau nỗi lạnh nhạt. Mắt cậu mê mông ẩn nước, rèm mi đen rung nhẹ

"Em biết cha yêu em, rất nhiều, không phải sao Jinji?" giọt đắng trong suốt lăn dài...

"..."

"Anh...anh..."

"Ông ấy cũng yêu anh mà oppa, còn có em hu hu" Jinji oà khóc nức nở vòng đôi tay nhỏ ôm chầm cổ Yoseob. Cậu nhẹ cười xoa lưng đứa trẻ, ống kính vô thức zoom cận cảnh, người ta thấy một thiên thần-Yang Yoseob!

Sau cơn thất thần có tiếng rộ lên, tiếng vỗ tay lác đác, to hơn rồi rộn rã tràn ngập vang khắp khán phòng!

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.