Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 30.1

Phiên bản Dịch · 930 chữ

Yên tĩnh hồi lâu, Junhyung đưa tay móc từ trong cổ áo ra 1sợi dây chuyền bạc, có vẻ như hàng đặt làm và hắn đã đeo nó lâu lắm rồi, Yoseob thắc mắc rướn người nhìn, mặt dây chuyền hình chiếc chìa khoá được trạm khắc tinh xảo. Căn phòng này như lãnh địa tử thần mà Junhyung đã niêm phong kín 4năm nay, đến lúc mở nó ra rồi... Tra chìa vào ổ, sau tiếng "Cách" và động tác xoay nắm vặn nhẹ nhàng, hắn đút 2tay túi quần lách người bước vào. Thoát khỏi bóng lưng rộng của Junhyung, Yoseob đơ dại với khung cảnh trước mắt

"Đây..." khắp trên tường trên trần nhà... Hoa cỏ thơm... Hình ảnh cánh đồng hoa cỏ thơm bên vầng tịch dương nhuốm đỏ được vẽ kín phòng, bức tranh khổng lồ làm Yoseob cảm giác như mình đang đứng tại nơi bờ sông tịch liêu ấy, đâu đó toả ra mùi cỏ thơm nhè nhẹ, bàn ghế, tủ quần áo, giường nệm, chăn...

Nước mắt từng khoả trong suốt rớt tí tách trong câm lặng, chính là cú chấn động quá mạnh vào tim. Junhyung quay lưng lạnh lùng ra khỏi phòng không nhìn Yoseob. Cậu xoay người đuổi theo xuống cầu thang kịp thời níu chặt áo hắn.

"Đừng mộng tưởng tôi cũng ở đây! 4năm trước nơi đây đã trở thành hoang phế rồi, giờ cậu sẽ ở đây. Một mình, mãi mãi!"

"Một...một mình? Không còn ai ở đây?" giọng cậu run rẩy, cả khu biệt thự rộng thênh thang yên tĩnh đến kinh khủng, cậu phải 1mình ở đây, mãi mãi?

"Biết sao không? Vì tôi ghê tởm bầu không khí nơi này. Tận hưởng thiên đường của cậu đi, rộng lớn sang trọng như vẻ hào nhoáng cậu luôn thèm thuồng, chẳng phải sao?" ánh mắt lãnh khốc tàn nhẫn chiếu thẳng vào Yoseob, Junhyung hất tay dứt khoát rời khỏi.

Chiếc BMW đã mất hút từ lúc nào, Yoseob vẫn đứng đó đôi tay buông thõng. Bắt cậu 1mình đối diện với toàn bộ quá khứ, từ khoảng sân rộng, thảm cỏ bên hoa viên, chiếc ban công nhỏ, gara này, cả nhà bếp, và căn phòng...từng góc nhỏ nơi đây đều tràn ngập kí ức của cả hai, cậu phải làm sao đây?

"Anh nói...ghê tởm...là ghê tởm... Ha ha" Yoseob dựa vào tay vịn cầu thang từ từ trượt xuống, càng cười lớn thì tim càng đau, nụ cười mang đến nỗi đau lớn khiến trái tim cậu như tê dại.

"Anh biết không...tuy chỉ mới bắt đầu nhưng em rất mệt mỏi, rất đau! Em có thể...bỏ cuộc không, Hyungie?"

Thân ảnh gầy yếu thu người nơi góc cầu thang, cơn gió thoảng cuốn theo hương cỏ thơm lẫn vị bạc hà vỡ oà trong niềm nức nở...


Junhyung đang trên đường về biệt thự chính, 4năm trước hắn đã sang ở cùng mẹ. Một mình trong xe nhìn mình qua gương chiếu hậu, hắn nhếch môi

"Muốn quên? Dễ dàng thế? Tôi muốn cậu phải nhớ, nhớ thật kĩ!" nỗi đau đớn ám ảnh, những cơn vật vã hằng đêm cắn răng trong tiếng khóc đau đớn mà hắn từng thống khổ chịu đựng. Hắn muốn cậu nếm trải mùi vị ấy từng chút một, căn phòng của cả hai, hắn đã tạo ra nó vì nỗi nhớ Yoseob sâu đậm, bây giờ đó sẽ là nhà tù của cậu.

Reng!

"Mwo?" Doojoon gọi làm gì nhỉ?

"..."

"Chan He Ri á? Cứ giới thiệu noona là chị cậu. Loại đàn bà thừa ngực mà thiếu não ấy sẽ kiếm Gina gây chuyện đấy"

"..."

"Mwo? Đã bảo là vợ cậu rồi? Cô ta đang khóc la ở đấy à? Chuyển máy ngay!" bên kia có tiếng đàn bà sụt sịt, Junhyung đanh giọng

"Cô có biết công ty sẽ ra sao nếu paparazi vớ được cảnh hay ho này không? Hừ!"

"..."

"Xem ra mảng đào tạo ngôi sao của JOK còn yếu kém nhỉ? Quản lí của cô đâu?"

"..."

"Được! Rời khỏi đó ngay!"

Tua...tua... Junhyung giật tai nghe blutooth quăng sang bên, tên ngố Doojoon sao lại để đàn bà lăn từ trên giường đến tận cổng nhà gây phiền phức thế kia! Đàn bà trên giường cùng hắn đều biết thân biết phận không bao giờ dám bén mảng gần Boyoung.


Chiếc Ferrari dừng trước cổng, Boyoung bước xuống

"Cám ơn đã đưa em về, Seungie oppa!"

"Tâm trạng Hyungie không tốt, để cậu ấy nghỉ ngơi, đừng phone"

"Oppa! Anh, anh..." không phải cô ghét Hyungseung, là cô sợ anh, cảm giác mọi cử động suy nghĩ đều bị anh nắm bắt thật đáng sợ...

"Gọi cho tôi nếu em cần tâm sự! Nhưng tốt hơn ngủ sớm đi, trông em rất mệt! Chào!" Hyunseung phóng vút xe để lại Boyoung đơ ra đấy, một lúc sau cô cụp mắt thở dài

"Em còn chưa kịp nói sẽ gọi cho anh mà"


Đêm đầu tiên trở về Seoul hỗn độn là thế! Yoseob trằn trọc lo sợ thế nhưng cơn bất an của cậu trở nên dư thừa khi Junhyung sau đêm đó không hề phone hay tìm cậu. Suốt 1tuần nghỉ ngơi chuẩn bị cho đợt quảng bá, chỉ có thư kí gặp cậu bàn giao công việc, hằng ngày có người đến dọn dẹp biệt thự, Yoseob phải tự nấu ăn.

Mọi chuyện dễ dàng thế sao? Junhyung chịu để cậu yên hay đang chuẩn bị màn trả thù đặc sắc đây?

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.