Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 28

Phiên bản Dịch · 925 chữ

"Anh, anh làm gì ở đây? Anh..."

"Sao tôi vào được chứ gì! Tưởng khoá cửa là xong? Hoá ra đầu óc cậu vẫn nông cạn như thế"

"Muộn lắm rồi, muốn xúc phạm tôi thì đợi mai đi! Bây giờ ra ngoài, để yên cho tôi ngủ"

"Cậu có quyền ra lệnh à? Công ty này của tôi, cậu là kẻ làm công nên biết thân phận mình" Junhyung gằn giọng dùng gót chân đá sập cánh cửa sau lưng, hắn tiến lại gần giường

"Anh...anh không đi, được! Để tôi đi" Yoseob vội vã định lao ra khỏi phòng nhưng bị kéo lại

"Ai cho phép cậu đi! Ngồi xuống, ngày mai tôi muốn dẫn một người đi tham quan Luân Đôn. Cho tôi vài gợi ý"

Hắn định đưa Boyoung đi chơi lại bắt cậu kiếm địa điểm cho 2người vui vẻ? Muốn bức cậu đau đớn? Sao cũng được, Yoseob nhìn vào mắt hắn giọng đều đều vô cảm

"Luân Đôn sở hữu nhiều cung điện, lâu đài cổ, đặc biệt thu hút bởi nét tráng lệ từ thành cổ tiêu biểu của Châu Âu soi bóng bên dòng sông Thames thơ mộng. Có tháp đồng hồ Big Ben hay anh muốn chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố từ "London Eyes"-vòng xoay có bán kính lớn nhất thế giới, cao 135m. Ngoài ra còn tháp London-di sản thế giới UNESSCO hay công trình kiến trúc cổ như quảng trường Trafalgar, cung điện Windsor, bảo tàng sáp Madame Tussauds, tu viện Westminster. Cung điện Buckingham, nếu thích khảo cổ anh có thể tìm hiểu về di tích đá Stonehenge hay đi thăm hồ tắm nước khoáng Roman Bath. Muốn mua sắm gì thì có trung tâm mua sắm Timing Zone-Greenwich, ở đó tập trung những thương hiệu hàng đầu thế giới. Thích công viên thì có công viên quốc gia Lake District, muốn... Á"

Đang say sưa thuyết minh Yoseob không phát hiện bị nhìn chằm chằm nãy giờ. Những thứ Yoseob nói hắn đều biết, đều đi cả, chỉ là bộ dáng cậu lúc này làm hắn... Đột ngột đè mạnh cậu xuống nệm, Junhyung có vẻ mất kiềm chế.

Trời ạ hắn muốn làm gì, đôi mắt hung dữ ngầu đục ham muốn khiêu khích lướt khắp cơ thể cậu, ghì chặt tay cậu trên đầu

"Gì? Anh...muốn làm gì?"

"Đêm nay tôi cần người, chả phải cậu muốn tiền sao? Tôi thành toàn cho cậu" đêm nay nếu Yoseob xuất hiện với bộ dạng này nhằm muốn quyến rũ hắn, cậu thành công rồi. Hắn muốn cậu, muốn đôi môi, muốn cơ thể đang run lên dưới thân mình.

"M..w...o? Đừng...đừng đùa! Mau buông tôi ra, chẳng phải anh ghê tởm tôi sao" sợ, Yoseob bắt đầu sợ thật sự

"Đúng, cậu bây giờ mà nói, chỉ là thứ công cụ phát dục mà thôi. Hừ! Yên tâm, giá do cậu định" nói đoạn hắn vùi đầu nút mạnh lên cổ Yoseob, không có khúc dạo đầu dịu dàng, không có những cái hôn mê đắm... Junhyung thô bạo cắn mút làn da non mềm, bàn tay thô ráp lần thẳng xuống bụng tháo phăng nịt quần cậu.

Yoseob đau đớn nhíu chặt mi, hoảng loạn đến muốn cắn lưỡi, hắn nhục mạ cậu, sỗ sàng như làm tình cùng một con điếm không hơn không kém, thậm chí tệ hơn.

Thần trí bấn loạn, cậu giãy giụa chống cự. Cơn tức giận tăng thêm sức mạnh giúp Yoseob đẩy bật Junhyung sang bên. Cậu lật người lăn đè lên hắn, mím môi cắn răng trừng mắt thở hồng hộc

"Này đại chủ tịch! Thằng đàn ông lắm tiền thừa tinh lực như anh muốn ngủ với tôi sao? Bị thân thể dơ bẩn này dụ hoặc? Anh cũng mạt hạng khi làm tình cùng đứa mạt hạng như tôi đấy" ngả ngớn cười cợt nhả gỡ từng cúc áo sơ mi của Junhyung, tay cậu xộc vào áo hắn

"Làm tình? Chẳng phải tôi nên phục vụ anh chu đáo à? Hơ! Được rồi bắt đầu thôi"

Muốn thoát chỉ còn cách chọc giận hắn. Quả không ngoài dự đoán, mắt Junhyung tối sầm đanh lại, hắn điên tiết xô mạnh cậu sang bên bật dậy đóng rầm cửa ra khỏi phòng không nói một lời.

Căn phòng tĩnh mịch trở lại, còn mình Yoseob quần áo xốc xếch với vài vết đỏ ửng và dấu răng thâm tím trên cổ.

"..." lặng im hồi lâu

"Ha... Ha ha ha... Hức... Hu hu..." cậu nằm ngửa trên nệm gác tay lên trán che đi đôi mắt mình bật cười chua chát, tiếng cười lớn biến thành tiếng nấc đứt quãng rồi hoá tiếng khóc thê lương. Nhục nhã, thảm hại, tất cả mới chỉ bắt đầu...

Ngoài khoảng hành lang tối, Junhyung nắm tay đấm mạnh vào tường, lọn tóc mái lam tím phủ xoà che khuất tầm mắt, có giọt nước trong suốt tách một tiếng rơi xuống nền đá hoa cương rồi vỡ tan thành muôn tia nước nhỏ. Đau, không phải chỉ một người đang khóc bên trong cánh cửa kia...


Tổn thương là cảm giác chỉ khi người ta còn thấy đau thôi mà...

Khi 2người lần đầu tiên cùng khóc...là lúc họ biết mình yêu nhau nhiều đến mức nào...

(trích "Bus stop")


2h sáng, trời vẫn mưa tầm tã, trước cửa nhà Yoseob có "vị khách không mời". Chuông cửa reo liên hồi,Gina mở cửa than

"Seobie em bảo không..."

Thảng thốt!

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.