Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 21.1

Phiên bản Dịch · 952 chữ

"Á!!!" mảnh chậu vỡ cứa vào tay, giọt máu đỏ tươi rơi trên cánh hoa...

"Điềm báo..." Yoseob sợ hãi run bần bật, quên cả máu đang chảy

"SEOBIE! Em đang làm gì hả!" Junhuyng lao đến nắm lấy bàn tay đang chảy máu không ngừng. Hắn vừa về đang định tìm cậu báo tin vui đã bắt gặp cảnh tượng này.

Hắn vội muốn chết mà cậu vẫn đơ ra, ánh mắt ẩn nước nhìn như không nhìn gì cả

"Huyng... YongYong... YongYong dập nát rồi làm sao đây... Em... Chính em đã đẩy rớt nó... Ô ô... Em... Ô ô..."

"Có chuyện gì? Không phải hôm nay đi gặp chị rất vui vẻ sao? Em sao vậy?" đột nhiên cậu nói năng lung tung khó hiểu, lại còn khóc doạ hắn lòng rối như tơ vò. Nhanh chóng mang cậu vào phòng tắm ngâm bàn tay bị thương vào nước nóng, hắn lo lắng

"Vỡ rồi thì thôi, em mua chậu khác cho huyng là được! Nín đi, ngoan!" dịu dàng xoa mái tóc mềm rồi hôn lướt qua làn môi run rẩy, hắn xoa nhẹ lưng cậu trấn an.

Yoseob từ trong sợ hãi tỉnh lại, khép mắt đón nhận cái hôn mà lòng dần thanh tĩnh...

Sau khi rửa sạch vết thương Junhuyng sang phòng sách lấy hộp sơ cứu, lúc vào lại phòng, Yoseob đang ngồi lặng yên bên mép nệm, cúi gục đầu nhìn vết thương rướm máu, nhìn cậu như thế bỗng nhiên lòng dấy lên nỗi sợ hãi vô hình, thân ảnh nhỏ bé ngay trước mắt sao chơi vơi mơ hồ...

Hắn tiến lại khuỵ chân ngồi xuống, băng bó vết thương cẩn thận xong đẩy hộp sơ cứu sang bên, ngước lên nâng chiếc cằm nhỏ

"Seobie, nhìn huyng này!"

"..." cậu chầm chậm ngẩng nhìn khuôn mặt tuấn tú tuyệt mĩ.

"Em đang nghĩ gì?" sao người luôn có thể đoán suy nghĩ kẻ khác như hắn lại bất lực khi nhìn vào đôi mắt trong suốt này?

"Nếu ta xa nhau thì sao?"

"..." cậu chưa bao giờ như thế!

"Em cũng không biết, thôi bỏ đi..."

Hắn nhào người ôm chặt cậu ngả ra nệm gằn giọng

"Không cho phép em có ý nghĩ đó!"

Ngoài trời tối đen như mực, cơn gió đêm rít qua khe cửa, đám đất cát bị thổi bay tứ tung, cây xương rồng lăn lóc một góc lan can và mấy mảnh sứ vỡ đập vào nhau canh cách. Giọt máu đã khô trên nền đá như nhuốm đỏ cả trời bi thương... Đau thương đến chết... 4từ có đủ hình dung cho ngày mai và tương lai sắp tới?

Tấm rèm rung nhẹ, bên ngoài giọt sương đêm lạnh buốt trong gió thốc, ngược lại trong phòng không khí ái muội nóng bỏng tràn ngập... Hai khối thân thể trần trụi quấn chặt nhau, cơn mưa hôn bỏng rát tái tê trên làn da non sữa, những cái hôn đê mê đượm khát khao yêu thương... Tiếng rên rỉ thoã mãn, tiếng thở dốc kích tình...

Yêu đi cho đêm cuối bên nhau. Trao môi hôn đi cho xa nhau không nuối tiếc... Lắng nghe nhịp đập tim yêu thật sự cho xoa dịu nỗi thống hận sắp mang theo... Đắm nhìn mắt nhau cho vơi nỗi nhớ như liều thuốc độc ăn mòn trái tim tan nát...


Sắc trời còn nhá nhem tối chưa sáng hẳn. Junhuyng an tĩnh ngủ say bên cạnh. Không như mọi hôm, Yoseob gặp ác mộng và choàng tỉnh, mồ hôi túa như mưa. Khi hoàn hồn lại mới phát hiện chỉ là mơ, cậu vẫn nhớ như in hình ảnh cuối cùng, Junhuyng đứng đó, đôi mắt ngầu đục thù hận, tay bóp chặt cổ mình

"Cậu thật dơ bẩn, tên sát nhân!"

"May quá, mơ thôi!" đặt tay lên tim cố điều hoà nhịp đập cuồng loạn, Yoseob nhìn nam nhân đang ngủ. Nhìn như chưa bao giờ được nhìn, nhìn như đây là lần cuối cùng được nhìn hắn...

Từ mái tóc, màu nâu đỏ thật đẹp. Đến vầng trán cao cương nghị, đến đôi mày kiếm, đôi mắt hơi xếch lên nguy hiểm, hàng mi dày... Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại... Làn da trắng... Rồi mắt cậu nhìn mê đắm chiếc bông nơi tai phải- "Tâm Thuỷ" ánh kim cương lạnh lẽo loé lên, lấp loáng sau vài lọn tóc... Tay vô thức mơn lên "Vũ Lạc" đang đeo bên tai trái, cậu có thể cảm giác hơi lạnh của pha lê toả ra...

Yoseob cúi đầu, thấp dần, thấp dần...

Cái hôn nhẹ lên tóc, trượt lên trán, lên đôi mắt rung nhẹ, lên hai má, lên chiếc mũi cao rồi dừng lại trên phiến môi mỏng. Nụ hôn không nhạt, nhưng chỉ đơn giản là môi ép trên môi, có chút chua xót...

Ai đó từng nói, nếu muốn một người mãi mãi không quên bạn, hãy ếm bùa họ, thì thầm vào tai khi họ đang ngủ say... Thật ngu ngốc phải không?

Yoseob rời môi người yêu, khẽ thì thầm vào tai hắn:

"Yong Junhuyng yêu Yang Yoseob! Lần thứ nhất: mãi yêu em nhé!"

"Yong Junhuyng yêu Yang Yoseob! Lần thứ hai: đừng hận em!"

"Yong Junhuyng yêu Yang Yoseob! Lần thứ ba: đừng quên em..."

Cậu đang làm trò nhảm nhí gì đây? Tại sao lại nói những lời này nhỉ? Cả đống thứ để ếm giống như "cho em thật nhiều tiền","điên đảo vì em đi"... Sao lại là quên và hận, hay vì đó là thứ đau đớn nhất trong tình yêu mà ai cũng sợ hãi, phải rồi...

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.